Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Tưởng Nã không còn cách nào khác, mặc cho đám đàn em cười nhạo anh đành thuê tài xế riêng, biến bản thân thành một ông chủ đích thực. Anh cho người tẩy rửa sạch sẽ chiếc xe Jeep lấm lem bụi đất. Rồi mặc sức để tài xế mở cửa, đóng cửa, anh nhàn nhã gác chân ngồi sau hút thuốc hưởng thụ, nhìn rất ra dáng ông chủ. Mọi người gọi anh là “sếp Tưởng”, dần dần cách xưng hô này cũng đúng với thực tế.

Thẩm Quan cuối cùng cũng nhớ tới ống tiết kiệm để trên bàn. Anh ta gọi thư ký vào hỏi: “Cô nhớ cô gái chúng ta gặp lần trước ở bên nhà máy chính không?”.

Thẩm Quan miêu tả theo trí nhó, thư ký hiểu ra: “A, em nhớ rồi!”.

Thẩm Quan kêu thư ký cầm ống tiết kiệm xuống phân xưởng trả lại Diêu Ngạn. Một lát sau thư ký trở về nói: “Trong phân xưởng không có người này. Gần đây, bên đó có bảo nhân viên hành chính xuống phân xưởng giúp đỡ. Nhân sự khá lộn xộn, mọi người không rõ cô gái này làm việc ở phòng ban nào”.

Thẩm Quan nhíu mày. Anh ta còn nhiều công việc phải xử lý nên tạm thời gác chuyện này lại.

Diêu Ngạn dần dần đã quen với công việc, thỉnh thoảng còn có thể đóng góp chút sáng kiến. Cô làm việc cần cù chịu khó, dù hàng ngày cứ phải mồ hôi đầm đìa rời nhà máy cũng không quên hoàn thành công việc được giao. Thời gian này kể cả lúc ngủ, cô cũng nghe thấy axit amin vẫy gọi. Ngày hôm sau, cô lại tràn trề sức sống đến phòng nghiên cứu, tiếp tục “bầu bạn” với axit amin.

Hôm nay, Giám đốc dẫn một khách hàng tới phòng nghiên cứu. Trong thùng ông ta mang theo là nước cà rốt ướp lạnh. Khách hàng khua tay múa chân diễn tả: “Tôi mang hai chai nước cà rốt này từ Mỹ về. Chúng chỉ giữ tươi được lâu nhất là hai ngày, thời hạn bảo quản ngắn quá”. Ông ta cần công ty tạo ra một loại nước ép có giá thành thấp nhưng mùi vị phải tươi ngon tự nhiên. Diêu Ngạn rót một ít làm mẫu, sau đó cẩn thận cất phần còn dư vào tủ lạnh.

Các đồng nghiệp làm thí nghiệm nhiều lần, đưa nước ép có mùi vị gần giống với yêu cầu của khách cho Diêu Ngạn. Diêu Ngạn kiểm tra nồng độ pH, cuối cùng lắc đầu. Tất bật suốt một ngày nhưng vẫn tốn công vô ích. Đồng nghiệp nói thầm: “Chị thấy máy móc bên tòa nhà phía đông chuyên nghiệp hơn, hình như vài nhân viên ở đó còn là tiến sĩ. Nói không chừng họ làm được đấy”.

Tiếng Trung của khách hàng không tốt nhưng ông ta nắm được sơ sơ ý chính, ông ta la toáng lên: “Ở đâu? Dẫn tôi đi đi!”. Giám đốc lườm một cái sắc lẹm, vị đồng nghiệp kia mặt trắng bệch, ngượng ngùng nín thinh.

Cuối cùng Diêu Ngạn dẫn khách hàng sang tòa nhà phía đông. Đồng nghiệp nhỏ giọng dặn dò: “Chút nữa qua đó, em cố gắng giữ mối làm ăn này lại nhé!”. Diêu Ngạn không biết thoái thác thế nào, đành ngậm ngùi đi cùng sang phòng nghiên cứu ở tòa nhà phía đông.

Đồng nghiệp bên tòa nhà phía đông nghe xong, bèn gọi điện xin chi thị của Giám đốc. Ông ta nhìn Thẩm Quan, cất giọng do dự: “Để tôi hỏi ý Thẩm tổng xem sao”. Lúc đồng nghiệp bên tòa nhà phía đông gọi điện, Giám đốc đang đi cùng Thẩm Quan xuống. Ông ta nói chuyện với Thẩm Quan xong cũng vừa vặn đi đến cửa phòng nghiên cứu. Thẩm Quan chau mày từ chối: “Dẹp đi”. Ánh mắt anh ta lia tới phòng nghiên cứu, trùng hợp nhìn thấy Diêu Ngạn đang sắp xếp mấy chai nước cà rốt ướp lạnh.

“Gọi cô ấy tới đây.” Thẩm Quan chỉ về phía Diêu Ngạn rồi quay sang căn dặn Giám đốc: “Mấy chuyện kiểu như vậy sau này không cần hỏi tôi, cứ trực tiếp từ chối”.

Diêu Ngạn ngơ ngác đi theo Giám đốc lên tầng, cô hỏi: “Xin hỏi Thẩm tổng tìm tôi có việc gì?”.

Giám đốc cũng ù ù cạc cạc, chỉ nói không biết.

Vào phòng làm việc nhìn thấy ống tiết kiệm, Diêu Ngạn mới hiểu ra. Thẩm Quan đưa nó cho cô, anh ta nói: “Ống tiết kiệm này của cô đúng chứ? Tài xế của tôi mua về, lúc mua không để ý bên trong có tiền”.

Diêu Ngạn lập tức nhận lấy: “Vâng, nó là của tôi. Ngày hôm đó bận quá, không cẩn thận nên bán nhầm”.

Thấy cô mừng rỡ khi tìm được đồ đã mất, anh ta mỉm cười: “Cô mang về đi, sau này cẩn thận một chút”, rồi hỏi tiếp: “Cô làm việc ở phòng nghiên cứu?”.

Diêu Ngạn gật đầu. Nghĩ đến ngày ấy Thẩm Quan đứng ra giúp đỡ, hôm nay lại mang mấy trăm tệ khó nhọc kiếm được trả lại cho mình, cô không khỏi biết ơn, cũng cười nói với anh ta.

Tưởng Nã vừa bước lên tầng vừa nói chuyện điện thoại căn dặn Hứa Châu Vi chỉnh lý, vào sổ danh sách tài xế lái xe tải ở thị trấn Lý Sơn, nói xong câu cuối anh bèn dập máy. Anh đưa mắt lên vừa lúc gặp Diêu Ngạn cười nói vui vẻ với Thẩm Quan, ống tiết kiệm làm bằng thạch cao ẩn hiện dưới ánh mặt trời, liếc sơ cũng biết nó đến từ sạp hàng của Diêu Ngạn, Tưởng Nã lập tức sa sầm mặt.

Qua khóe mắt, Thẩm Quan thấy một bóng người, anh ta ngừng nói chuyện, gật đầu chào hỏi: “Tưởng tổng!”.

Diêu Ngạn vô thức quay đầu qua. Nhìn đến vị “Tưởng tổng” mà Thẩm Quan nhắc tới, cô trở nên kỳ quặc, cau mày dời mắt đi chỗ khác.

Tưởng Nã chậm rãi bước vào. Anh vờ như không thấy Diêu Ngạn, cười nói với Thẩm Quan: “Thẩm tổng đang bận à?”.

Thẩm Quan nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Tôi định xuống phân xưởng khảo sát. Tưởng tổng có việc gì không?”.

Tưởng Nã “Ừ” một tiếng, nghiêng đẩu nhìn Diêu Ngạn. Diêu Ngạn lên tiếng: “Thẩm tổng, tôi xin phép đi trước”.

Thẩm Quan gật đầu, vươn tay mời Tưởng Nã ngồi xuống.

Tòa nhà phía đông đã từ chối, khách hàng không còn cách nào khác ngoài quay lại nhờ cậy tòa nhà chính.

Trong phòng nghiên cứu tràn ngập mùi cà rốt. Khách hàng cúi đầu nghịch điện thoại, nhìn thấy Diêu Ngạn xuất hiện, ông ta đưa danh thϊếp khách sạn cho cô. Diêu Ngạn hiểu ý. Cô đặt phòng giúp ông ta. Khách hàng tâm sự: “Đây là nhà máy thứ hai tôi ghé vào. Tôi dự định đến Hồ Nam và Thanh Đảo, biết đâu hai nhà máy ở đó có thể làm được”.

Đồng nghiệp nháy mắt với Diêu Ngạn. Diêu Ngạn ngầm hiểu, cô mỉm cười lên tiếng: “Chú chạy tới chạy lui làm gì. Chú chỉ cần chờ thêm hai ngày, bên cháu nhất định nghĩ ra cách”. Ngẫm nghĩ vài giây, cô nói tiếp: “Chú muốn đi tham quan nhà máy bên cháu không ạ?”.

Khách hàng vô cùng thích thú, ông ta đứng bật dậy kêu Diêu Ngạn dẫn đi.

Nhà máy của công ty chiếm diện tích rất lớn. Chạy qua chạy lại giữa phân xưởng và phòng nghiên cứu nhiều ngày qua, cô cũng cơ bản nắm bắt được quy trình công nghệ ở đây. Giám đốc có việc bận cần giải quyết, xác định cô đủ hiểu biết để dẫn khách hàng tham quan nhà máy, ông ta liền vội vàng bỏ đi.

Diêu Ngạn chu đáo giới thiệu với khách hàng. Cô dẫn ông ta đi tham quan phân xưởng tẩy rửa trái cây, rồi đi thẳng đến nơi bố trí đủ loại máy móc cỡ lớn. Tuy Diêu Ngạn chỉ nhớ được vài danh từ đại loại như “máy ly tâm” nhưng khách hàng cảm thấy hết sức ngạc nhiên.

Tới phân xưởng chiết rót, Diêu Ngạn đứng ngoài chỉ vào bên trong: “Vào đó phải mặc đồ vô trùng, chú có ngại khi phải đứng đây xem không ạ?”.

Khách hàng đáp: “Dĩ nhiên không”. Ông ta nhìn quanh nhà máy rộng mênh mông với vẻ trầm trồ thán phục: “Ở Mỹ, tôi có một nông trường nhỏ. Tính luôn nhân viên vận chuyên hàng hóa, tất cả cũng chỉ có ba mươi người”.

Nước cà rốt của ông ta có mùi vị đặc trưng riêng, giữ nguyên độ tươi mới như vừa mới ép nhưng chỉ bảo quản được trong hai ngày ngắn ngủi. Muốn vận chuyển nước cà rốt đến siêu thị mà vẫn đảm bảo độ tươi thì chỉ có đường hàng không. Tuy nhiên chi phí quá cao, ông ta không chi trả nổi. Nhờ chuyến tham quan này, ông ta đột nhiên tĩnh tâm lại. Trở về phòng nghiên cứu, mọi người nói: “Có thể sẽ làm lỡ của chú hai ngày. Bên cháu cần tìm công ty hương liệu cùng nghĩ cách giải quyết vấn đề”.

Khách hàng gật gù nghe theo, ông ta bảo Diêu Ngạn đặt giúp phòng khách sạn thêm hai ngày.

Hết giờ làm, Diêu Ngạn mua vịt quay về nhà. Diêu Yên Cẩn reo lên sung sướиɠ, tháo túi ra định ăn. Bà Diêu cười nói: “Lấy đĩa trước đã con!”. Diêu Yên Cẩn mυ"ŧ mát ngón tay, vào bếp lấy đĩa theo lời bà Diêu.

Ăn được giữa chừng, bà Diêu bất chợt mở lời: “Yên Yên, mẹ giới thiệu cho con một anh chàng, chịu không?”.

Diêu Yên Cẩn lặng người, bà Diêu cười cười, quay qua nói với cô: “Con lớn rồi, sang năm đã hai mươi sáu tuổi, phải nghĩ đến chuyện lập gia đình, sinh con đẻ cái. Anh chàng đó trông khá được, làm cùng nhà máy với con, thật thà giỏi giang”.

Thêm Bình Luận