Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Vấn đề lúc này là anh không có đủ tư liệu. Tuệ Viên Mỹ là công ty hàng đầu của thành phố Tân Châu, từ sau khi phát triển bứt phá thì tồn tại bền vững. Tưởng Nã không có khả năng thâm nhập vào nội bộ lấy tài liệu, lại không thể tùy tiện nhờ cơ quan nhà nước can thiệp, vì vậy mọi việc đi vào đường cùng.

Bên này, Diêu Ngạn ngây người trong nhà tắm hơn nửa tiếng đồng hồ. Da dẻ trên người cô ngâm nước ấm đến mức nhăn nhúm. Hơi nóng bốc mù mịt, cô hít sâu, lau nước đọng trên kính, sắc mặt cô trong gương hồng hào trở lại.

Bà Diêu sắp xếp đồ đạc giúp cô, bà nói: “Ngày kia, con đến ký túc xá, chậu rửa mặt các thứ, mẹ vẫn chưa mua. Lát nữa mẹ con mình đi dạo, tiện thể mua đồ cho con luôn”.

Diêu Ngạn gật đầu đồng ý. Sau khi ăn xong, ba mẹ con cùng nhau tản bộ. Thị trấn Trung Tuyển về đêm khá náo nhiệt, khu trung tâm mới mở thêm siêu thị chuyên kinh doanh đổ dùng sinh hoạt giá rẻ. Diêu Ngạn mua được một đống đồ về nhà. Cô chịu đựng thêm một đêm, đến thứ Bảy thì dọn đến ở ký túc xá.

Phòng ký túc bốn người nằm sâu trong khu khai phá, xung quanh hẻo lánh, cỏ dại mọc um tùm. Chỗ bán đồ gần nhất cũng nằm tít ngoài ngã tư. Ký túc xá chật hẹp bề bộn, trần nhà nứt loang lổ, phòng vệ sinh lại không có vòi hoa sen, sinh hoạt cực kỳ bất tiện.

Diêu Ngạn dùng xong nhà vệ sinh, cô xả nước nhưng bồn cầu kẹt cứng ngắc. Hỏi ra mới biết bồn cầu này có vấn đề. Bạn cùng phòng nói: “Hồi người trước còn sống ở đây, chất thải chảy tràn ra ngoài. Thợ có tới sửa, nạy cả nền nhà vệ sinh nhưng dùng được một thời gian thì tiếp tục hỏng, vì vậy người đó đổi luôn ký túc xá”.

Diêu Ngạn nhíu mày: “Vậy ký túc xá khác còn chỗ không?”.

Bạn cùng phòng cười đáp: “Đầy từ lâu rồi, chỉ còn trống một chỗ ở đây thôi. Sáng sớm, chúng tôi thấy có người dọn đến ở còn lấy làm lạ. Nếu muốn đổi ký túc xá, nhanh nhất cũng phải đến tết, người ta về quê, ký túc xá mới trống”.

Diêu Ngạn đành chịu thua. Hai ngày cuối tuần không thể tìm phòng nhân sự giải quyết, cô chỉ còn cách chấp nhận.

Nửa đêm đột nhiên mưa lớn, phòng ký túc cách âm không tốt nên tiếng mưa làm Diêu Ngạn tỉnh giấc. Cô mở đèn định đọc sách, ngờ đâu ngước mắt lên thấy ngay vách tường bị dột nước, bên kia trần nhà nước nhỏ tong tong.

Cô không ngủ được, cuộn tròn người trên giường nhìn trần nhà. Cửa sổ cũ kỹ không che được gió thổi vù vù tạt mưa vào phòng. Nước mưa đọng đầy trên khe cửa.

Không rõ qua bao lâu, di động của cô đổ chuông ting tang. Diêu Ngạn cầm điện thoại nghe Tưởng Nã ở đầu dây bên kia nói: “Em sắp xếp đồ đạc đi, anh đang ở ngoài ký túc xá”.

Diêu Ngạn ngẩn ra: “Anh ở bên ngoài?” Cô nhảy xuống giường, chạy ra cạnh cửa sổ.

Đèn xe thắp sáng trong mưa. Diêu Ngạn cầm ô chạy đến chỗ xe Jeep. Tưởng Nã mở cửa xe, rút khăn giấy lau cánh tay ướt nhẹp giúp cô. Nhìn cô đi tay không, anh không nói tiếng nào lái xe về thị trấn Lý Sơn.

Diệu Ngạn cất giọng khó hiểu: “Khuya rồi anh còn bận việc à?”.

Tưởng Nã mỉm cười: “Mưa lớn, anh sợ em ở một mình không quen”.

Diêu Ngạn nghe anh nói vậy, cô không kìm chế được bản thân, miêu tả ký túc xá thảm thương: “Tường nứt toác, bồn cầu xả không được, tối đi tắm phải đun nước nhưng em thấy căn phòng ký túc xá bên cạnh khác hẳn, điều kiện rất tốt. Xem ra phải chịu đựng thêm một thời gian, chờ đến tết em sẽ tìm cơ hội đổi ký túc xá”.

Tưởng Nã cười cười không nói. Về đến công ty vận chuyển hàng hóa, Diêu Ngạn đứng thừ ra rồi mới theo anh lên tầng. Cô nghĩ thầm ở tạm đây một đêm. Ngờ đâu bước vào phòng ngủ, cô bỗng trợn tròn mắt. Nền xi măng được lát gạch, trong góc phòng còn xuất hiện thêm một chiếc bàn trang điểm.

Tưởng Nã mở cửa phòng tắm, anh gọi: “Em mau tắm đi, đừng để bị cảm!”.

Diêu Ngạn sững sờ nhìn phòng tắm. Bồn tắm sáng loáng như từ trên trời rơi xuống, cô mơ hồ cảm thấy điều gì đó. Tưởng Nã ôm cô từ đằng sau, anh rủ rỉ: “Tắm chung nhé?”.

Diêu Ngạn đỏ mặt đi vào phòng tắm, khóa trái cửa.
Chương 16
Diêu Ngạn tắm xong bước ra ngoài, cô gặp Tưởng Nã đang chống tay hít đất. Hai tay của anh gập một góc chín mươi độ, cơ bắp săn chắc thẳng tắp từ vai tới chân, mạch máu căng lên, giống như dù có đạp lên lưng anh, tư thế của anh cũng không thay đổi.

Diêu Ngạn ngắm gương mặt nghiêng của anh, trán rộng mũi thẳng, lông mày đậm hơi nhích lên, đôi mắt nghiêm túc khi không nhìn chăm chú thì ôn hòa rất nhiều. Ánh đèn phản chiếu chiếc bóng nhấp nhô của anh, cơ bắp căng ra vì động tác nằm sấp làm anh trông càng nghiêm nghị.

Tưởng Nã làm xong động tác cuối cùng, anh bật người đứng dậy. Mồ hôi chảy lấm tấm trên trán và xương quai xanh của anh, cơ bụng săn chắc hiện rõ từng múi.

Anh cười với Diêu Ngạn: “Xong rồi à?”.

Diêu Ngạn gật đầu chui vào chăn: “Em ngủ trước đây, buồn ngủ quá!”.

Tưởng Nã đi tới đầu giường, cúi người vuốt gọn sợi tóc đang che lấp mặt cô, anh nói: “Anh tắm đã, em ngủ trước đi”.

Diêu Ngạn lí nhí “ừm” một tiếng. Sau khi Tưởng Nã đi tắm, cô kéo chăn xuống để lộ gương mặt đỏ bừng.

Hôm nay, cô vừa chuyển nhà vừa dọn dẹp, cơ thể mệt mỏi rã rời, cô chầm chậm thϊếp đi. Trong lúc cô nửa tỉnh nửa mê, một cơ thể nóng hổi dán sát vào cô. Người đó xoa tới xoa lui lên mặt cô, cô nhăn mặt làu bàu, người đó liền dừng lại, rồi như không hài lòng, người đó cắn má cô hai cái mới chịu thôi.

Suốt một tuần không nghỉ ngơi đàng hoàng, Diêu Ngạn rốt cục cũng được ngủ đủ giấc. Cô đắm mình trong mộng đẹp, không muốn tỉnh dậy. Diêu Ngạn thoải mái duỗi thẳng tay chân trên giường, trong phòng mát mẻ yên tĩnh khiến cô thấy mình như đang trôi bồng bềnh.

Cô ngơ ngác mở mắt. Căn phòng chìm trong bóng tối, rèm cửa kéo kín mít, chỉ có tia sáng nhàn nhạt lọt qua khe cửa.

Cô lăn mình vài cái, rồi lười nhác bò ra khỏi chăn. Diêu Ngạn mở tủ quần áo, tiện tay cầm một bộ đồ. Khi cô định xoay người đi rửa mặt, cô bỗng giật mình nghiêng đầu nhìn quần áo trong tủ. Quần áo lẽ ra nằm trong ký túc xá lúc này lại lạ lùng xuất hiện ở đây.

Thay đồ xong, Diêu Ngạn mở cửa phòng. Nghe phòng làm việc kế bên vọng ra tiếng nói, cô chậm rãi đi qua, đứng ngoài cửa nhìn vào trong.

Tưởng Nã liếc mắt thấy bóng dáng ngoài cửa, anh nói xong câu cuối, thẳng thừng dập máy. Anh gọi: “Lại đây”.

Diêu Ngạn đi vào trong, quét mắt qua di động trên bàn, cô hỏi: “Hôm nay, anh cũng làm việc à?”.

“Anh mới nhận mấy đơn hàng, không có anh không được!”

Diêu Ngạn đến gần, cô nhíu mày chất vấn: “Anh đến ký túc xá của em?”.

Tưởng Nã nghịch tay cô, anh thuận miệng nói: “Ừ, sáng nay anh đến mang hành lý qua đây giúp em”.

Thấy Diêu Ngạn định mở miệng, anh liền nói: “Em đừng lo. Chậu rửa mặt, đồ đạc linh tinh, anh để hết lại đó. Quần áo cũng chừa lại vài bộ. Lỡ bố mẹ em đến ký túc xá cũng không nghi ngờ. Từ hôm nay trở đi, em ở đây với anh, đừng làm khổ anh nữa!”.

Diêu Ngạn cãi lại nhưng Tưởng Nã khăng khăng cố chấp, cô cũng hết cách. Trái tim cô lại đập mạnh một cách khó hiểu.

Sau bữa cơm trưa, Tưởng Nã chở Diêu Ngạn về Trung Tuyển.

Dạo gần đây, bà Diêu bắt đầu bán tượng lại. Công viên ven sông ngày Chủ nhật tấp nập người qua lại, Diêu Ngạn về giúp đỡ bà bán hàng.

Ba mẹ con mang hàng ra bán mới biết không biết từ lúc nào đã mọc ra thêm một đối thủ cạnh tranh. Vị trí râm mát trước kia đã bị giành mất, người kia bày tượng đầy đất, đám trẻ con túm tụm quanh sạp hàng.

Bà Diêu nổi giận: “Chuyện gì thế này? Sao lại có người giành chỗ của chúng ta!”.

Diêu Ngạn nhìn xung quanh rồi dọn hàng ra một chỗ trống khác, cô nói: “Cái này không phải độc quyền của nhà chúng ta. Người khác bán cũng không có gì lạ. Mình cứ xem thế nào rồi tính sau. Nếu không được thì ngày mai chúng ta đổi chỗ khác bán”.

Tượng tô của sạp hàng mới gần như giống hệt của nhà họ Diêu, vị trí sắp xếp cũng y chang, nhìn qua khó phân biệt được sự khác nhau của hai bên. Một đứa bé còn nói: “Sao hai chị không ở đây bán thế? Ông chủ của các chị là người mới tới à?”.

Thêm Bình Luận