Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Bạn học nghẹn lời: “Hồ đó thông ra sông, dòng nước chảy xiết, không cách nào tìm kiếm, chỉ vớt được một chiếc giày. Mình thấy nó giống hệt giày của cô Từ!”.

Diêu Ngạn kinh ngạc gác máy. Cô ngơ ngác nhìn Tưởng Nã, cất giọng khàn khàn: “Họ tìm được giày của cô Từ ở một con sông gần đó. Cảnh sát nói có thể… có thể đã trôi đi mất rồi”.

Tưởng Nã nhận thấy cô run run, anh ôm cô vào lòng, trầm tư mở miệng: “Sao anh lại cảm thấy giống như giấu đầu hở đuôi?”.

Diêu Ngạn bình tĩnh nhìn anh. Tưởng Nã nói: “Dấu vết để lại hơi nhiều. Những người cùng ngã từ trên núi xuống giống bà ấy không để lại vải vóc, không để lại giày, chỉ có một mình bà ấy để lại”.

Diêu Ngạn giãy ra khỏi lòng anh. Không biết cô suy nghĩ chuyện gì mà chỉ im lặng, nét mặt của cô dần hồng hào trở lại, cơ thể cũng ngừng run. Cô ngước mắt, nói với vẻ phân vân: “Nếu anh quen cảnh sát, anh có thể nhờ họ điều tra sổ tiết kiệm của cô Từ không?”.

Tưởng Nã nhướng cao mày. Diêu Ngạn cắn chặt răng, sau đó cô nói: “Khi cô vào trung tâm cai nghiện, em nộp viện phí thay cô nên biết sổ tiết kiệm của cô có hơn mười vạn tệ để dành suốt bao nhiêu năm qua. Khoản tiền này là minh bạch. Ngoài ra, cô còn một sổ tiết kiệm khác mà em tình cờ phát hiện vào ngày Trung thu. Lúc ở Quảng Châu, em đã trả nó lại cho cô. Nếu cô bỏ trốn, em nghĩ cô sẽ không vứt lại số tiền này.” Nếu Từ Anh thật sự nhúng tay vào chuyện này, vậy mục đích cuối cùng của bà cũng chỉ là vì tiền, do đó không có cớ gì bà lại ra đi tay trắng.

Diêu Ngạn cúi gằm đầu, nói lí nhí: “Em không rõ là mình mong cô bỏ trốn hay cứ như vậy mà ra đi, chỉ biết rằng dù thế nào cũng đều không tốt”.

Tưởng Nã xoa đầu cô, anh nói: “Anh đã nhờ người thăm dò giúp rồi, vài ngày sau sẽ cóin”.

Diêu Ngạn sửng sốt, một lát sau cô đờ đẫn gật đầu.

Thời gian lặng lẽ trôi, xe Jeep của Tưởng Nã lăn bánh từ Lý Sơn đến Trung Tuyển, rồi lại trở về theo lối cũ.

Số liệu bên ngân hàng nhanh chóng tới tay Tưởng Nã, anh đóng hòm thư lại, ưỡn thẳng lưng.

Mấy anh em thức dậy, ngáp sái quai hàm lái xe ra khỏi cổng sắt. Tưởng Nã chạy xe đến Trung Tuyển, dừng ở ngã tư Lý Tam.

Mấy đêm liên tiếp ngủ không ngon giấc làm Diêu Ngạn mỏi mệt bước ra ngoài ngõ, cô day trán, thấy xe Jeep ngừng ở phía xa, cô bỗng ngây người. Tưởng Nã xuống xe, mở cửa giúp cô, đẩy cô vào trong.

Trên bảng điều khiển xe đặt cháo và bánh bao nóng hổi. Tưởng Nã giục cô mau ăn, anh nói: “Mấy ngày này anh sẽ đến đón em đi làm và tan sở. Đợi em dọn đến ký túc xá ở rồi tính tiếp”.

Diêu Ngạn nuốt cháo, khẽ “ừm” một tiếng. Tóc cô lòa xòa bên má, khuôn mặt cô gầy đi nhiều so với trước đây, mắt thâm quầng. Tưởng Nã nhìn cô, nhíu chặt mày. Gần đến cổng công ty nước giải khát anh mới nói: “Ngân hàng báo buổi chiều bà ấy gặp tai nạn đã rút năm vạn tệ trong sổ tiết kiệm em đưa bà ấy”.

Diêu Ngạn ngẩn ra, cô nói: “Chỉ vậy thôi ư? Năm vạn tệ này là em nhìn cô rút”.

Tưởng Nã quay đầu nhìn cô. Diêu Ngạn giải thích: “Em quên nói với anh, không phải em cố tình”.

Tưởng Nã lúc này mới tiếp tục: “Tiền trong sổ tiết kiệm khác cũng bị rút hơn một nửa. Em nói hôm sau bà ấy ra nước ngoài, rút nhiều tiền mặt vậy làm gì?”.

Diêu Ngạn không hiểu, Tưởng Nã gợi ý: “Mang nhiều tiền mặt lên máy bay? Hay cầm một đống tiền đi đổi ngoại tệ?”.

Tim Diêu Ngạn bỗng đập thình thịch. Tưởng Nã nhếch miệng, không nói tiếp, anh mở cửa xe nói cô mau đi làm.

Diêu Ngạn chạy ngược chạy xuôi trong tòa nhà chính. Lúc thì cô đến phòng ngoại thương kiểm tra tư liệu, lúc lại ở phòng nghiên cứu xử lý số liệu, bận rộn không ngừng nhưng đầu cô lại trống rỗng. Đến khi mọi người xuống căng tin, cô mới lấy lại được tinh thần.

Từ Anh nhất định không chết. Bà dàn dựng để che mắt mọi người, chuẩn bị bỏ đi từ lâu, nhưng cũng không loại trừ khả năng bà tính toán sai lầm bị Thẩm Quan bắt giữ. Diêu Ngạn nhất thời mờ mịt, không biết nên bỏ cuộc hay theo đuổi đến cùng. Nếu Từ Anh rơi vào khả năng đầu tiên, có lẽ là kết quả tốt nhất.

Bạn học từ Quảng Châu gọi điện nói ngày mai họ về. Chuyến đi này không thu thập được kết quả nhưng trong lòng mọi người đã có nhận định. Có người đòi về Nam Giang làm lễ tang cho Từ Anh. Từ Anh không thân không thích, họ muốn làm hết mình cho bà nhưng một bạn học phản đối: “Biết đâu cô Từ còn sống, vội vã tổ chức lễ tang làm gì? Diêu Ngạn cậu nói đi!”.

Diêu Ngạn đầu đau như búa bổ, đáp chiếu lệ vài câu rồi gác máy.

Sắp đến giờ tan sở, cô đến tòa nhà phía đông đưa tài liệu. Thẩm Quan vừa bàn bạc xong công việc với chủ nhiệm Ngô. Gặp anh ta, Diêu Ngạn càng bực dọc, thậm chí cô còn thấy sợ hãi. Cô không thể tưởng tượng ra đằng sau Thẩm Quan ôn hòa lịch thiệp là một con người như thế nào.

Thẩm Quan cùng cô rời phòng nghiên cứu, anh ta hỏi: “Tối qua xem tin tức, bên Quảng Châu có tiến triển, nghe nói tìm được một chiếc giày?”.

Diêu Ngạn mở miệng nhưng âm thanh mắc lại trong cổ họng cô. Thẩm Quan nói tiếp: “Tôi quen với cô Từ đã lâu, cần giúp gì cứ nói với tôi. Tôi nghĩ bà ấy chắc chắn không sao, em nói đúng không?”.

Không đợi Diêu Ngạn trả lời, anh ta nói tiếp: “Em thân với bà ta nhất. Bà ấy đi du lịch bao lâu nay, tự dưng vượt ngàn dặm xa xôi đến Quảng Châu. Phải chăng là để thăm em?” Thẩm Quan mỉm cười nhìn đồng hồ: “Tôi còn có việc, hôm khác nói tiếp. Nếu có tin của cô Từ thì mong em báo với tôi một tiếng. Tôi cũng có thể góp sức”.

Diêu Ngạn kinh ngạc nhìn anh ta mất hút ở đầu cầu thang, trong lòng cô nổi lên dự cảm khác thường. Cô chạy nhanh xuống dưới, gọi điện cho Tưởng Nã: “Thẩm Quan không sợ em biết!”.

Ánh chiều tà chiếu xuống. Diêu Ngạn ra khỏi tòa nhà phía đông, giơ tay che mắt. Cô dám chắc nếu Thẩm Quan đã ba lần bốn lượt dò hỏi cô về Từ Anh, vậy từ lâu anh ta hẳn đã cho rằng cô nắm rõ những việc Từ Anh làm ra.

Tưởng Nã đúng giờ đợi ở chỗ rẽ ngoài công ty nước giải khát. Diêu Ngạn thở hổn hển ngồi vào trong, cô vẫn chưa lên tiếng, Tưởng Nã đã nói quả quyết: “Em hãy ngừng quan tâm chuyện này đi!”.

Diêu Ngạn giật mình sửng sốt. Tưởng Nã cau mày: “Nếu Thẩm Quan tìm không ra Từ Anh đang mất tích, anh ta sẽ đổi mục tiêu sang em!” Anh cất giọng khẩn khoản: “Anh sẽ tìm Từ Anh, cũng sẽ giải quyết Thẩm Quan. “Cái chết” này của Từ Anh thực ra lại lôi em vào nguy hiểm. Buổi chiều em nói với anh qua điện thoại rằng bạn em muốn làm đám tang cho bà ấy? Mặc kệ có làm hay không, từ giờ trở đi, em phải giả vờ cho anh, giả vờ đau lòng, giả vờ vô tội, giả vờ không biết chuyện về ma túy”.

Diêu Ngạn khẩn trương nắm chặt tay, cô nói: “Em lo nghĩ cũng vô ích. Nếu trước đây người nhắn tin kêu em lấy sổ tiết kiệm là Thẩm Quan, người thay đổi mã dịch vụ điện thoại di động cũng là Thẩm Quan, vậy đủ chứng minh anh ta biết em tìm được cô Từ. Có khi anh ta còn cho rằng em biết quá nhiều”.

Tưởng Nã cầm tay cô: “Mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi, em đừng lo lắng”.

Diêu Ngạn thừa nhận cô bắt đầu sợ hãi. Thẩm Quan không phải người lương thiện, cách tốt nhất hiện tại chính là tỏ vẻ bàng quan, tiếp tục làm việc như bình thường.

Tưởng Nã về công ty vận chuyển hàng hóa, thợ sửa chữa ở trong phòng đυ.c đυ.c gõ gõ liên tục. Mấy anh em lấy làm khó hiểu, hỏi: “Anh Nã, tại sao anh lại sửa phòng?”.

Tưởng Nã cười cười không nói. Anh quét mắt nhìn khắp phòng, dặn dò thợ sửa chữa đẩy nhanh tiến độ, rồi anh trở lại phòng làm việc vùi đầu vào công việc.

Từ đầu tháng biết Từ Anh từng làm ở Tuệ Viên Mỹ, Tưởng Nã đã triển khai điều tra Tuệ Viên Mỹ. Bây giờ gần hết tháng Mười, anh vẫn chưa thu hoạch được gì.

Tuệ Viên Mỹ chủ yếu sản xuất thuốc thử sinh hóa và một số thứ liên quan đến dược phẩm và thực phẩm, liên kết với hàng trăm công ty. Tưởng Nã tra cứu tài liệu từ cuối những năm chín mươi, loại bỏ vài công ty không liên can, giữ lại hơn mười đơn vị tình nghi.

Thêm Bình Luận