Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Diêu Ngạn sực nhớ tới một điều, cô giành điện thoại di động xem lịch sử cuộc gọi. Thời gian trò chuyện với dãy số Quảng Châu và Từ Anh gọi cho cô chênh lệch nhau một giờ đồng hồ. Cô lại cầm di động của mình không biết nên làm gì. Cô quay qua nói với Tưởng Nã: “Khoảng cách giữa hai cuộc gọi chỉ là một tiếng đồng hồ, liệu có chức năng theo dõi điện thoại giúp đối phương lần ra chỗ của cô, gây bất lợi cho cô không?” Cô còn nói: “Trước đây cô Từ gọi cho em, nghe xong em xóa số ngạy lập tức. Người khác làm sao biết số điện thoại của cô Từ? Lẽ nào họ cài phần mềm khôi phục lịch sử cuộc gọi hay giống như anh ngày trước, gắn phần mềm nghe trộm vào điện thoại của em? Nhưng không đúng, không thể nào có chuyện em không biết gì hết”.

Nghe cô nhắc đến phần mềm nghe trộm, Tưởng Nã hơi xấu hổ, anh cau mày nói: “Chúng ta từ từ phân tích, em đừng nóng vội!”.

Suy nghĩ của Diêu Ngạn rối tinh rối mù, lòng cô nóng như lửa đốt. Tưởng Nã chải tóc giúp cô: “Định vị theo dõi và nghe trộm điện thoại di động không phải dễ làm, chúng ta không phải đang đóng phim. Giả sử đối phương không dựa vào hai thứ này, vậy khả năng còn lại là thứ nhất họ đã phát hiện ra Từ Anh từ lâu, thứ hai họ thông qua em tìm Từ Anh. Chúng ta không đủ khả năng cân nhắc điểm thứ nhất nhưng có thể đắn đo điểm thứ hai”. Tưởng Nã đặt điện thoại di động của Diêu Ngạn ra trước mặt, anh nói: “Điện thoại này từng qua tay Thẩm Quan, mà còn là sau khi em nhận được cuộc gọi đầu tiên của Từ Anh”.

Diêu Ngạn lộ vẻ bàng hoàng. Tưởng Nã nói: “Có thể khôi phục lịch sử cuộc gọi nhưng cần điện thoại di động của em. Anh không cho rằng trong một quãng thời gian ngắn có thể làm được điều này, chúng ta nên thử cách khác”.

Tưởng Nã đi về phía máy vi tính đặt trên bàn, anh mở máy lên nói: “Lên mạng có thể xem sao kê giao dịch điện thoại, em biết không?”.

Diêu Ngạn không hiểu điều anh nói. Bắt gặp vẻ mặt của cô, Tưởng Nã cũng đã rõ, anh giải thích: “Trang chủ của nhà mạng cho tra xét chi tiết hoạt động của điện thoại trong vòng năm tháng nhưng cần có mã dịch vụ và một số mã khác. Em có mã dịch vụ không?”.

Diêu Ngạn lắc đầy nguầy nguậy: “Em chưa dùng bao giờ”.

Tưởng Nã trầm ngâm, anh cầm di động của Diêu Ngạn gọi lên tổng đài, hỏi gần đây số điện thoại này có thay đổi mã dịch vụ hay không. Tổng đài viên trả lời: “Có cài đặt mã một lần. Tôi không thấy mã cụ thể ở đây”. Tổng đài viên báo cho anh biết ngày cài đặt mật mã, Tưởng Nã gác máy, trầm mặc nhìn Diêu Ngạn.

Trong lòng Diêu Ngạn rối như tơ vò, sống lưng của cô cứng đờ, cô không dám tin: “Thẩm Quan lấy số điện thoại của cô Từ bằng cách này ư?”.

Tưởng Nã “ừ” một tiếng, anh cau chặt mày, ngón tay bất giác gõ lên bàn. Anh vẫn không giải thích được: “Dễ dàng bị phát hiện đến vậy, tại sao Thẩm Quan lại làm?”.

Diêu Ngạn cũng nghĩ không ra, cô lo lắng: “Vậy cô Từ có gặp nguy hiểm không?”.

Tưởng Nã nhếch miệng nói: “Nếu đối với Thẩm Quan, Từ Anh có giá trị lợi dụng, bà ấy làm sao gặp nguy hiểm?”.

Diêu Ngạn thoáng nhẹ lòng, cô nghe Tưởng Nã nói: “Nhưng Từ Anh có bị Thẩm Quan đưa đi hay không, đây vẫn còn là một ẩn số!”.

Họ cũng hết cách, không biết phải làm gì tiếp theo. Đài truyền hình Quảng Châu tranh giành đưa tin này, Từ Anh mất tích, sống chết chưa biết. Khi tin tức truyền đến Nam Giang đã là chiều Chủ nhật. Diêu Ngạn rời khỏi sở cảnh sát, phờ phạc ngồi ở sân bay. Tưởng Nã mua đồ ăn để cô lấp đầy bụng, cô lắc đầu không chịu ăn, nói chuyện điện thoại: “Làm sao mấy cậu biết?”.

Bạn của Diêu Ngạn nói: “Đọc trên weibo, sau đó bọn mình tìm tin tức xem. Là cô Từ thật à?”.

Diêu Ngạn ủ rũ nói: “Ừ, là cô”.

Cô bạn kia như không tin được vào tai mình. Diêu Ngạn kể lại tình cảnh trên núi, cô ta nói: “Để mình gọi các bạn khác cùng tới Quảng Châu tìm kiếm!”.

Diêu Ngạn ậm ừ chiếu lệ vài câu rồi gác máy. Nước mắt của cô lại không cầm được, tuôn ra như đê vỡ: “Không thể để cảnh sát xét hỏi Thẩm Quan sao anh?”.

Tưởng Nã ôm vai cô, anh nói: “Không thể, em cố chịu đựng, được không?”.

Diêu Ngạn ôm mặt, che giấu nước mắt, cô nói giọng khản đặc: “Cô Từ chính là người thân của em, anh hiểu không? Nếu không phải em bị lừa, không phải em liều lĩnh tìm cô, cô sẽ không liên lạc với em, sẽ không đến Quảng Châu xem em có gặp rắc rối hay không, bây giờ sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô cả!”.

Tưởng Nã thở dài: “Anh hiểu tâm trạng của em nhưng có một điều em phải hiểu, nếu Từ Anh ở trong tay Thẩm Quan thì bà ấy sẽ không gặp nguy hiểm!”.

Diêu Ngạn khóc nức nở, lòng dạ cô rối bời. Cô nghĩ đến hình ảnh gϊếŧ người diệt khẩu, ném thi thể ra biển, phơi thấy ngoài đường, xử theo luật giang hồ trong phim xã hội đen. Tuổi của Từ Anh đã cao, bà làm sao chịu được kiểu đày đọa này.

Sau khi đến Nam Giang, hai người đón xe về thị trấn Trung Tuyển. Diêu Ngạn lặng thinh, dán sát người vào cửa. Phong cảnh ven đường trôi qua vun vυ"t như mực vẽ thay đổi trên giấy Tuyên Thành, phân biệt không rõ hình dạng nguyên gốc. Màu sắc diễm lệ đến mấy cũng chỉ là mây khói thoáng qua.

Tưởng Nã đưa cô đến ngã tư: “Ở chỗ của anh nhé? Bây giờ em thế này, đừng khiến người nhà lo lắng”.

Diêu Ngạn mệt mỏi nói: “Mẹ em gọi nhiều lần rồi. Anh yên tâm, em không sao!”.

Tưởng Nã nhìn cô vào nhà, rồi anh quay về thị trấn Lý Sơn.

Diêu Yên Cẩn nằm bò trên giường xem ti-vi, thấy Diêu Ngạn xách hành lý mở cửa vào nhà, cô ném phăng điều khiển ti-vi, phi tới trước mặt em gái: “Sao hôm nay em mới về? Mẹ đang đi chợ mua đồ ăn”.

Diêu Ngạn mỉm cười, lấy quà tặng Diêu Yên Cẩn. Diêu Yên Cẩn hí hửng, reo hò sung sướиɠ đi tìm gương soi. Trang sức tinh tế đẹp đẽ, những món linh tinh khác cũng cực kỳ hợp ý cô.

Bà Diêu đi chợ về, xót xa nhìn Diêu Ngạn, bà nói cô gầy đi nhiều. Diêu Ngạn xông xáo giúp bà Diêu nhặt rau nấu cơm. Một lát sau cơm nước nóng hổi đã xong Diêu Yên Cẩn trải bàn xếp ra nền phòng ngủ, ba người vừa ăn cơm vừa trò chuyện rôm rả. Diêu Ngạn không hề nhắc tới chuyện ở Quảng Châu.

Tưởng Nã về đến công ty vận chuyển hàng hóa, mấy anh em đã chuẩn bị sẵn một bàn rượu thịt chờ anh. Tưởng Nã để họ ăn trước, anh lên phòng làm việc trên tầng. Lý Cường theo sau anh, mở sổ sách, báo cáo việc kinh doanh mấy ngày qua. Tưởng Nã nói: “Cuối tháng để lại hai chiếc chạy đường dài đến Lô Xuyên!”.

Lý Cường lấy làm ngạc nhiên: “Lô Xuyên? Chuyến hàng gì ạ?”.

Tưởng Nã nhếch mép nói: “Đồ uống bên tòa nhà phía đông của công ty nước giải khát!”.

Lý Cường nghe theo lệnh anh, anh ta rời phòng làm việc. Tưởng Nã ngả người ra sau, mệt mỏi day trán. Anh mở máy vi tính kiểm tra tư liệu, góp nhặt tin tức thu được mấy ngày qua.

Bà Diêu nói với Diêu Ngạn tiến triển vụ phóng hỏa: “Không ngờ người đó lại đồng ý số tiền bồi thường, cả chục vạn tệ đấy con. Mẹ và bố con đã bàn bạc căn nhà trong ngõ sửa xong vẫn có thể ở”.

Diêu Ngạn gật đầu: “Vậy chúng ta sửa đi mẹ”.

Hai người trò chuyện xong, Diêu Ngạn về phòng, Diêu Yên Cẩn đang nằm ngủ ngon lành. Giường lò xo trải ra chỉ còn dư một lối đi nhỏ bằng hai bàn chân. Diêu Ngạn phải nằm nghiêng người mới đủ chỗ, Diêu Ngạn dịch nhẹ người, giường lò xo liền kêu cót két. Diêu Yên Cẩn mơ màng làu bàu trở mình dồn Diêu Ngạn ra sát ngoài. Diêu Ngạn vội chống tay lên tường, cúi mặt nhìn lối đi nhỏ chật hẹp. Cô nhíu mày, cuộn tròn người, miễn cưỡng chợp mắt.

Ngày hôm sau thức dậy, toàn thân Diêu Ngạn rã rời, cổ cô bị sái, lắc tới lắc lui cả buổi mới hơi bình thường trở lại. Diêu Ngạn rón rén đi vào bếp nấu cháo, sau đó vào nhà vệ sinh. Cô cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể nhưng mấy ngày nay bà Diêu căng thẳng, chút xíu tiếng động cũng đủ đánh thức bà. Nhìn Diêu Ngạn đánh răng rửa mặt, bà thở phào nhẹ nhõm. Bà cũng không ngủ được nữa, dậy giúp Diêu Ngạn làm đồ ăn sáng.

Khi Diêu Ngạn tới công ty nước giải khát, phòng làm việc vẫn chưa có ai đến. Thời gian vẫn còn sớm, cô ngồi thừ ra trên ghế, đầu óc mơ màng, không biết nên làm gì.

Thêm Bình Luận