Chương 7

Thời tiết ấm áp trở lại, mọi người đều dần dần cởi bỏ đồng phục bông dày cộp. Theo cùng với đó còn là nhà trường tổ chức đại hội thể thao.

Những đứa trẻ thích thể thao đương nhiên là cực kỳ hứng khởi rồi.

Mọi người đều chịu rơi mồ hôi trên sân thể dục, dù cho rất mệt nhưng cũng là một cơ hội rất tốt để thể hiện mình.

Các bạn nữ A11 rất ít tham gia.

Chủ nhiệm lớp cũng phiền não, đang bắt người xem lai sẽ ngoan ngoãn chịu theo.

Lý Mạch chính là một trong số đó.

“Lý Mạch, các em cao ráo như thế, chân cẳng lại dài, sao mà không đăng kí 800m?”

Tiết trước là tiết của chủ nhiệm, sau khi tan học cô liền bắt đầu điểm danh gọi lên nói chuyện.

“Em… chuyện này, em chạy chậm ạ.”

“Chúng ta quan trọng là ở tham gia thôi.”

Dưới sự khuyên bảo khổ tâm của giáo viên, Lý Mạch trở thành may mắn tham gia đại hội thể thao.

Cách đại hội thể thao còn một tuần, Trình Hân Ý nói một tuần tiếp theo đây cô ấy sẽ giám sát cẩn thận, không để cho Lý Mạch chạy về cuối cùng.

Từ sau đó, vừa tan tiết tự học tối, Lý Mạch liền đến sân thể dục để tập luyện, Trình Hân Ý ở bên đảm nhiệm người giám sát hợp quy cách.

Hôm ấy sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Lý Mạch khởi động xong liền đi tìm Trình Hân Ý, kết quả là con bé này thấy sắc quên bạn, đi xem Trần Vũ Đào đánh bóng rổ rồi.

Lý Mạch đến ngồi ghế đá trên hành lang đợi Trình Hân Ý quay lại, cô muốn xem xem đến bao giờ thì cô gái này mới nhớ đế mình.

Đợi mãi đợi mãi, cuối cùng lại đợi được một người khác đến.

“Lý Mạch.” Sau khi đi lại gần xác nhận là cô, cậu hỏi, “sao lại ngồi đây?”

Lý Mạch quay đầu, vừa nhìn, là Châu Ngang.

“Ừm…” Lý Mạch nghĩ, biểu cảm nghiêm túc trả lời, “đợi bạn.”

“À, lại đang đợi bạn.”

Nói xong, cậu ngồi lên một chiếc ghế đá khác.

Lý Mạch ngạc nhiên nói, “cậu không phải cũng đang đợi người đấy chứ?”

“Chưa biết chừng vẫn là đôi đó đấy.” Châu Ngang nhìn về phía sân bóng rổ.

Nói được mấy câu, bên sân bóng rổ kết thúc, Châu Ngang muốn qua đó.

Lúc đứng lên, Châu Ngang đưa cho Lý Mạch đồ uống cầm trong tay.

“Xem như là cảm ơn trà sữa nhé.”

Đã qua bao lâu rồi mà vẫn nhớ. Lý Mạch lẩm bẩm trong lòng.

“Đại hội thể thao cố lên đấy.”

Đợi đã, sao Châu Ngang lại biết cô tham gia đại hội thể thao? Chắc chắn là Trình Hân Ý rồi.

Không bao lâu Trình Hân Ý đến rồi, mè nheo với Lý Mạch rất lâu, nói ngày mai mời cô ăn bánh cuốn.

“Hai cái. Thêm lòng nữa.”

“Còn cho cậu thêm trứng chiên nữa được chưa.”

Đánh bóng rổ xong Trần Vũ Đào đang đợi Châu Ngang, sau đó cùng về ký túc xá.

“Làm xong đề rồi à?” Trần Vũ Đào nhìn Châu Ngang đi từ đối diện qua, nhìn thấy trên tay cậu không có thứ mà cậu ấy muốn, “đồ uống của mình đâu?”

“Lát đi siêu thị mua.”

“Không phải cậu cho ai rồi chứ?” Trần Vũ Đào lại tiện miệng nói, “không phải lén uống rồi chứ haha.”

Châu Ngang liếc cậu một cái, “còn đi siêu thị không đây?”

“Đi, đi chứ, không muốn thì lại uổng quá.”

Sau một tuần, đại hội thể thao bắt đầu như kế hoạch.

Lúc thi 800m, Lý Mạch ít nhiều gì cũng hơi căng thẳng, bởi vì cô chưa từng tham gia cuộc thi chạy bao giờ, trước đây lúc kiểm tra thể dục và kiểm tra thể lực, cô chỉ cần đạt tiêu chuẩn là qua.

Cô chạy không nổi.

Một tuần tập luyện mặc dù là thay đổi không bao nhiêu, nhưng ít gì cũng vẫn có chút hiệu quả.

Trình Hân Ý nói cô ấy sẽ ở bên cổ vũ, chạy cùng cô.

Tròng tài đã bắt đầu hô chuẩn bị.

“Chạy!”

Mọi người đều bắt đầu dốc hết toàn lực chạy.

“Mạch Tử cố lên.”

Trình Hân Ý thật sự làm như cô ấy nói, ở phía trong chạy cùng cô.

Vào chỗ rẽ, Trình Hân Ý đợi cô ở một bên khác.

Các cô đã thương lượng mỗi điểm chạy, như vậy sẽ có động lực lớn hơn.

Cuối cùng khó khắn lăm mới chạy được đến điểm cuối, Trình Hân Ý kéo Lý Mạch, đi xung quanh cô.

“Mạch Tử, cậu giỏi quá!”

Lý Mạch nghi hoặc.

“Cậu xếp thứ ba đó!”

“!”

Lúc đang ngồi trên cỏ đấm chân nghỉ ngơi, trước mặt Lý Mạch bỗng nhiên xuất hiện một chai nước.

Châu Ngang mặc áo gile màu vàng nói, “bạn học, nước này.”