Chương 12

Trời càng ngày càng lạnh, mọi người bắt đầu mặc ngày càng dày hơn. Lớp 11 sắp có kỳ thi, Lý Mạch nghe các chị lớn nói rất dễ, có so sánh nhưng cũng không nghiêm khắc, chỉ cần không quá đáng thì thầy cô cũng không quản lý.

Điều Lý Mạch lo là vật lý, cô chẳng biết gì cả.

Trường thi sắp chia ra rồi.

Nhiệt độ thời tiết chênh lệch khá lớn, vì thi cho qua, Lý Mạch chẳng đi đâu cả, ở lại trong lớp học bài, nhưng mà gần đây trong lớp có người bị cảm, có vài người còn bị lây.

Chủ nhiệm mua một ít dấm, dùng chiếc nồi nhỏ của mình đun trước bục giảng, nói là để diệt khuẩn, trong lớp mùi dấm nồng nàn.

Nhân lúc thời gian ăn tối còn cho thêm, những bạn trở về sớm đang đứng ngoài hành lang chờ mùi tan đi bớt.

Lúc giờ tự học buổi tối Lý Mạch cảm thấy không được khoẻ, cuối cùng muốn xin phép về ký túc xá nghỉ ngơi, mượn điện thoại của giáo viên khác gọi điện cho chủ nhiệm, chủ nhiệm bảo cô đến văn phòng đo nhiệt độ trước đã.

“Nhưng mà cô ơi… em… không biết nhìn nhiệt kế ạ…”

“Đo trước đi đã, nhỡ đâu phát sốt thì làm sao, ở văn phòng đang có người, cô bảo người ta đến xem cho em.”

Cuối cùng Lý Mạch đến văn phòng, nhận ra đối diện vị trí chủ nhiệm có người đang ngồi.

Châu Ngang!

Không phải là cậu ấy đo nhiệt độ cho mình chứ?

Lý Mạch ngồi xuống tìm thấy nhiệt kế bắt đầu đo, Châu Ngang nhìn cô một cái, cậu đang gọi điện thoại.

“Biết rồi ạ, cậu ấy đến rồi ạ.”

“Vâng.”

Nhìn Châu Ngang cầm điện thoại nói chuyện với giáo viên, Lý Mạch chấn động nặng nề.

Nhưng mà lúc này Lý Mạch vẫn cảm thấy mình thật xấu hổ, trước giờ chưa từng ghét chiếc nhiệt kế như thế này.

Nhìn nàm hình máy tính của chủ nhiệm, văn phòng yên ắng ngượng ngùng.

Lúc nhàm chán Lý Mạch còn tưởng tượng một cảnh tượng trong đầu: Châu Ngang nhân lúc ở trong văn phòng lướt video và chơi game…

Tự thêm thắt vào rất nhiều cảnh tượng buồn cười, Lý Mạch cắn môi dưới để mình không cười ra tiếng.

“Tiết tối của cậu là môn gì thế?”

Châu Ngang mở lời trước.

“Địa lý.” Lý Mạch hỏi, “cậu không lên lớp hả?”

“In tài liệu, giáo viên của mình có việc, tiết buổi tối thành tiết tự học rồi.”

Lý Mạch cũng không biết qua bao lâu, là Châu Ngang nói đã đủ thời gian rồi, cô mới lấy nhiệt kế ra, lúc đưa qua Lý Mạch cảm thấy bản thân sốt đến ngẩn người rồi, cảm giác mặt nóng lên như lột da.

“Hơn 36 độ, đo lại lần nữa đi, chắc là chưa kẹp đúng.”

Thật sự muốn chết luôn.

Sau đó lại kẹp lại một lần nữa, 37.6 độ, Châu Ngang nói cậu có thuốc bột, đưa hộp thuốc qua.

“Cô Vương bảo cậu về ký túc nghỉ ngơi, nhớ uống thuốc nhé.”

Cuối cùng, Trình Hân Ý qua đưa Lý Mạch về ký túc xá, chuyện này cũng cơ bản kết thúc.

Lúc sắp đi Lý Mạch còn hỏi thêm.

“Châu Ngang.”

Âm thanh mềm mại mà lại có ý vị làm nũng.

Đoán chừng là bởi vì bị ốm, Lý Mạch không nhịn được mà nghĩ ra rất nhiều cảnh kỳ lạ.

“Hả?”

“Cậu mang điện thoại thì có chơi game không? Ví dụ như… Honor of Kings*?”

*Tên tiếng Anh chính thức của game Vương giả vinh diệu.

Trong mắt cô, Châu Ngang dùng rất nhiều thời gian học hành, dù sao thì điểm thi cũng cao như thế, ngoài yếu tố thông minh ta cũng còn có sự cố gắng nữa.

Nhưng mà nói xong câu này Lý Mạch thấy hối hận rồi, nhìn ánh mắt phức tạp của cnm cảm giác giống như đang nhìn đồ ngốc? Ơ không, sao cô phải nói mình là đồ ngốc chứ.

“Thôi khỏi đi, mình nói linh tinh thôi, về ngủ đây.” Không muốn tiếp tục đối mặt với tình cảnh ngốc nghếch, Lý Mạch định chạy trốn.

Lúc đến cửa cô nghe Châu Ngang nói một câu, “nếu như cậu cũng chơi thì mình chơi cùng.”

Nằm trên giường nghĩ tới Châu Ngang nói cùng nhau chơi game, học giỏi thì sao chứ, học giỏi cũng không phải cỗ máy học hành mà.

Lại vừa nghĩ đến cảnh Châu Ngang cuối tuần có thể cùng chơi game, trong lòng Lý Mạch cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Cảm giác cơ thể có vẻ như cũng không khó chịu lắm nữa, chỉ là càng ngày càng nóng, chắc chắn là chăn dày quá rồi…

Nhưng mà, bắt đầu từ hôm nay, bên gối Lý Mạch lại nhiều thêm một hộp đồ.

Sau đó Trình Hân Ý nói đùa, “thuốc gì đấy, quý báu đến thế cơ à?”

“Trời ạ, cậu đừng có trêu mình nữa mà.” Dù sao thì là thuốc rất tốt đó.