Bởi vì biệt thự nhà họ Lâm ở ngoại ô, chung quanh đều là người không giàu có cũng rất sang trọng, nhà nào cũng có tài xế chuyên môn đưa đón, cho nên Lưu Yến Thanh ở ven lợi nửa ngày cũng không đón được taxi.
Dọc theo quốc lộ ngoại ô đi rất lâu mới có taxi chạy đến, Lưu Yến Thanh về đến nhà đã là tám giờ tối.
Lâm Mai ngồi trên ghế quý phi ăn nho, nghe được tiếng mở cửa liền quay đầu lại nhìn, thấy Lưu Yến Thanh sắc mặt lập tức trở nên khó coi, trong mắt thoáng qua một tia giễu cợt. "Thật là càng lớn càng không ra gì, mấy giờ rồi mới về? Một cô gái suốt ngày ở bên ngoài lêu lổng giống thì ra thể thống gì? Thật không biết xấu hổ, mặt mũi nhà họ Lưu bị cô vứt hết rồi." Lâm Mai không thèm nhìn Lưu Yến Thanh, ngôi một bên mỉa mai.
Bị giảng co cả đêm với Lâm Thành Thông, Lưu Yến Thanh vốn là mệt mỏi không chịu nổi, tối mịt mới về tới nhà liền nghe được Lâm Mai giễu cợt như vậy, nhất thời giận điên lên.
Nếu không phải Lâm Mai dùng anh trai uy hϊếp cô, cô hả sẽ cùng Lâm Thành Thông "Dì Mai, bà nói chuyện tốt nhất chú ý cách dùng từ ngữ một chút của bà! Ai đi ra ngoài quậy phá? Cái gì gọi là lêu lổng? Tôi làm mất mặt nhà họ Lưu khi nào? Tôi Lưu Yến Thanh làm chuyện thương thiên hại lý gì mà mất mặt nhà họ Lưu?"
Lưu Yến Thanh đỏ bừng mặt vì giận dữ, dữ tợn nhìn Lâm Mai.
Lâm Mai trợn mắt nhìn cô nói không ra tiếng nào, ngón tay ra run rẩy chỉa về phía cô.
Lưu Yến Thanh nhìn bà ta tức giận không nhẹ, cười lạnh một tiếng, "Hừ, bà hãy ý thức đúng vị trí của mình trong nhà này đi, mặc dù bây giờ chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do bà định đoạt, nhưng bà đừng quên, trong ngôi nhà này chỉ có bà là không mang họ Lưu! "Nói cho cùng bà cũng không phải mẹ ruột tôi, cũng không phải vợ chính thức của ba, bà có tư cách gì huơ tay múa chân với tôi?"
Nghe lời nói này của Lưu Yến Thanh, Lâm Mai tức suýt ói máu, ngực phập phồng lên xuống thở gấp, nhìn gương mặt như hoa như ngọc của Lưu Yến Thanh, hận không được nhào lên xé nát cô!
Nếu là là trước đây, Lưu Yến Thanh nói gì thì nói cũng sẽ lưu lại ba phần mặt mũi cho bà, nhưng hai ngày nay quá nhiều chuyện xảy ra, trong lòng cô chứa một bụng tức giận không biết trút vào đầu, vừa vặn Lâm Mai đυ.ng phải họng súng của cô,
Bất quá, Lâm Mai cũng không phải ăn chay, bà ta nếu có thể thuận lợi bước chân vào nhà họ Lưu, hơn nữa được trông coi tất cả chuyện nhà, cũng đủ để chứng minh bà ta có thủ đoạn không thể khinh thường.
Cho nên trong nháy mắt, Lâm Mai lập tức thu hồi sắc mặt khó coi, tâm trạng cũng bình tĩnh lại, mỉm cười nhìn Lưu Yến Thanh, làm như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Điều này Lưu Yến Thanh đã chứng khiến vô số lần đến phát chán, trong lòng gào lên: Người đàn bà này đôi sắc mặt cũng quá nhanh rồi! "Ai da, Yến Thanh à, không bao lâu nữa cô cũng kết hôn rồi, ngôi nhà này cô cũng ở không được bao lâu nữa. Nhân dịp bây giờ còn thời gian cô xem thật kỹ chút đi!" Lâm Mai vừa nói vừa chống nạnh, sau đó liền xoay người, đi được một đoạn tựa hồ nhớ tới cái gì, quay đầu lộ ra một nụ cười với Lưu Yến Thanh, "Ngày mai đi thử áo cưới. Chỉ cần cô ngoan ngoãn gả chồng xong xuôi, anh cô sẽ có cơ may sống tốt hơn."
Lưu Yến Thanh đứng ở dưới lầu nhìn bóng lưng bà ta rời đi, hít một hơi thật sâu, nghiến răng thật chặt, người đàn bà này biết xương sườn có yếu mềm nhất ở đầu liên hết lần này tới lần khác đâm dao vào đó, vài ba lời nói liền khiến cho cô giương cờ trắng đầu hàng.
Bất quá áo cưới. . . Lưu Yến Thanh có hơi nhức đầu, đưa tay xoa xoa đầu. Áo cưới, là thứ mà bất cứ cô gái nào cũng mong chờ, hy vọng có thể khoe bản thân với dáng vẻ xinh đẹp nhất trước mặt người mình yêu! Nhưng Lưu Yến Thanh lại không có phúc lớn như vậy.
Cô không yêu Lâm Thành Thông, Lâm Thành Thông cũng không yêu có.
Lưu Yến Thanh tự cười giễu cợt, từ chuyện hôm qua cũng có thể thấy được, Lâm Thành Thông sở dĩ muốn kết hôn cùng cô nhất định là có mục đích, chẳng qua là mục đích này cô không biết mà thôi.
Dựa vào mấy ngày chung đυ.ng này, cô hoàn toàn không tin những chuyện đại loại như Lâm Thành Thông sẽ dần thích cô! Biểu hiện của hắn, nói hắn hận cô, Lưu Yến Thanh còn cảm thấy đáng tin hơn một chút!
Vừa nghĩ tới Lâm Thành Thông thì sẽ nhớ tới động tác thô bạo của hắn, còn có đôi mắt âm lãnh ngoan tuyệt, là đôi người đỏ văn tơ máu.
Lưu Yến Thanh không nhịn được rùng mình, dùng sức lắc đầu, cầm chiếc túi lên lầu trở về phòng. "Lưu Yến Thanh!" Sau lưng là tiếng gọi thanh thủy xen lẫn tức giận, Lưu Yến Thanh trong lòng hết sức phiên chán, làm sao mới một người vừa đi, người khác lại tới! Có để cho người thanh tịnh chút đượchạy không! "Thế nào? Có chuyện gì không?" Xoay người, Lưu Yến Thanh mắt lạnh lùng nhìn người chị cùng cha khác mẹ, Lưu Thuần Nhã. "Cô có vào phòng tôi không?" "Cô lấy sợi dây chuyền của tôi! Mau trả lại cho tôi!" Lưu Thuần Nhã gắt gao nhìn chòng chọc vào Lưu Yến
Thanh. "Nói cái gì vậy? Cô mơ ngủ đến hồ đồ rồi hả? Cái gì dây chuyền, tôi hoàn toàn không có thấy!" Lưu Yến Thanh trong mặt thoáng qua một tia mất tự nhiên, trong lòng đánh thót một tiếng, cô đúng là có cầm dây chuyện của Lưu Thuần Nhã, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không nhớ đã để sợi dây chuyền chỗ nào!
Lưu Thuần Nhã tức giận, thở hổn hển: "Lưu Yến Thanh, cô đừng tưởng tôi không biết cô trộm đồ của tôi, chính là cô ghen tị ba tặng tôi một sợi dây chuyền giá trị, cho nên trộm sợi dây chuyền đi có đúng hay không? Cô mau trả lại cho tôi?" "Tôi nói tôi không nhìn thấy dây chuyền nào của cô, cũng không có lấy, chính cô không cẩn thận làm mất còn trách tôi, hừ!" Lưu Yến Thanh vừa nói mở cửa phòng ra đi thắng vào trong, không thèm nhìn Lưu Thuần Nhã nữa. Đóng cửa phòng Lưu Yến Thanh tiện tay ném túi xuống, lập tức lục tung tìm sợi dây chuyền.
Ngăn kéo, hộp trang sức, tủ đầu giường, tủ quần áo, trên giường... toàn bộ cô đều tìm một lượt cũng không phát hiện sợi dây chuyền. Lưu Yến Thanh ngồi ở trên giường cẩn thận nhớ lại xem mình vứt sợi dây chuyền ở chỗ nào.
Thật ra thì cô ngược lại không phải là sợ Lưu Thuần Nhã làm gì cô, nếu như sợi dây chuyền kia là một sợi dây chuyền tầm thường, cô có vứt bỏ cũng sẽ không quan tâm, nhưng kia là là sợi dây chuyền do chính cô thiết kế
Cô học là thiết kế trang sức, sợi dây chuyền kia chính là dựa trên bản vẽ thiết kế đầu tiên của cô làm ra.
Ban đầu sau khi hoàn thành bản vẽ thiết kế đi ra cô hào hứng đem khoe với ba, ba cô cũng cảm thấy không tế, còn nói sẽ đi làm một cái cho cô, nói sợi dây chuyền này chỉ thuộc về một mình cô, tuyệt đối không có cái thứ hall
Nhưng là sau đó không biết tại sao, ba cô lại đem sợi dây chuyền cô thiết kế tặng cho Lưu Thuần Nhã, mẫu tự đầu vốn là “T” đối thành “N”, chữ "Nhã” của Lưu Thuần Nhã.
Lưu Yến Thanh nghĩ tới đây tim vẫn còn âm đau, lúc ấy vì chuyện này còn khóc cả ngày trời.
Nghĩ tới những chuyện cũ này cô bất đắc dĩ thở dài. Cô không có đi hỏi ba, là bởi vì không muốn để cho mình nghe không câu trả lời mong muốn.
Mà cô sở dĩ phải lấy đi sợi dây chuyền Lưu Thuần Nhã, bất quá là bởi vì không ưa dáng vẻ đắc ý vênh váo của cô ta, muốn dạy dỗ cô một chút! Vốn là định sau hai ngày sẽ len lén trả lại, nhưng là bây giờ dây chuyền lại không tìm được. . . Lưu Yến Thanh cảm thấy nhức đầu muốn nứt ra.
Người gặp chuyện xui xẻo, uống nước lạnh cũng nhét kẽ răng! Chỗ nào cũng không hài lòng!
Lưu Yến Thanh ngã xuống giường, một đôi mắt đen lấy sáng rực trong đêm tối. "Rốt cuộc là vứtở đâu nhị". Trong bóng tối, cô thở dài, ở trên giường lăn qua lộn lại mấy vòng.
Đột nhiên, Lưu Yến Thanh ngôi bật dậy, đôi mắt đen sâu thảm toát ra tia sáng chói mắt giống như bảo săn mồi bắt được thức ăn. "Du thuyền!" Lưu Yến Thanh kêu lớn thành tiếng, nhất định là hôm đó, rơi đâu đó trên du thuyền