Nhưng mà, Lưu Yến Thanh vừa động chân, liền bị một cánh tay đàn ông to lớn duỗi duỗi ra ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn, Lâm Thành Thông hơi dùng sức, Lưu Yến Thanh liền lảo đảo ngã vào trong ngực hắn. "A. . ." Lưu Yến Thanh hít một hơi thật sâu, hốt hoảng nhìn gã đàn ông trước mắt, tuy cách cô chỉ có nửa thước, nhưng cô lại có cảm giác quen thuộc khác thường.
Chiếc cằm nghiêm nghị, đường viền môi rõ ràng, cùng với khí chất đáng sợ toát ra từ trên người người đàn ông này. . cũng thật quen thuộc
Thật giống như đã từng gặp ở đâu đó? "Cô dám cần tôi?!" Lâm Thành Thông gầm lên, kéo suy nghĩ của Lưu Yến Thanh trở lại, sau đó không đợi cô phản ứng, liền đẩy cô ra. "Ui da." Lưu Yến Thanh bị đẩy ngã xuống đất, cánh tay bị trầy đến rách da, đau đến nỗi cô không ngừng suýt xoa.
Lâm Thành Thông nhìn cô, không nói gì, tà mị cười thành tiếng, nhởn nhơ nâng ly rượu vang người phục vụ mới vừa đưa lên, ở bên tại hàn nhẹ giọng gì đó.
Sau đó, người phục vụ gật đầu cầm tám chai bia đặt trên quầy bar, gã đàn ông rót đầy miệng ly rượu, mùi rượu nhàn nhạt nhất thời lan trong không khí, đồng thời nụ cười khóe miệng hắn càng thêm tà ác: "Không biết khiêu vũ đúng không? Vậy thì uống rượu đi, cô uống sạch tám chai rượu trên đây, tôi sẽ làm theo ý cô.
Lưu Yến Thanh vô cùng tức giận, hận đến nghiến răng nghiến lợi, ngẩng đầu quật cường nói: "Uống thì uống, nói lời giữ lời.
Lưu Yến Thanh dứt lời, một tay liền cầm lấy ly bia trên bàn, dốc thứ nước đầy cồn lạnh như băng vào miệng, cô cảm thấy mâu thuẫn, nhưng vì có thể thuận lợi hủy bỏ hôn lễ, cô không thể không uống.
Uống được tới chai thứ tư, cô bạn thân Huỳnh Vân Vân đi tới bên cạnh cô, kéo tay áo cô nói: "Yến Thanh, bỏ đi, không cần cố gắng uống như vậy."
Lưu Yến Thanh không để ý đến cô, cô lướt ánh mắt qua, hung tợn liếc xéo Lâm Thành Thông, ực một tiếng tiếp tục đổ bia xuống, chất lỏng trong chai dân dẫn hạ xuống, chỉ cần hắn có thể hủy bỏ hôn lễ, nhiều hơn nữa cô cũng phải uống
Khi uống tới chai cuối cùng, cơ thể liền xảy ra phản ứng nôn mửa, Lưu Yến Thanh lập tức buông chai bia xuống, che miệng lại xông vào phòng vệ sinh bên cạnh quầy rượu
Lưu Yến Thanh ói đến mật xanh mật vàng trong bồn rửa tay, cơ hồ ngay cả nửa cái dạ dày cũng phải ói ra, uống nhiều rượu như vậy cùng một lúc, chỉ cảm thấy đau đớn toàn thân, đầu óc choáng váng, ngay cả đứng cũng không vững.
Ngay thời điểm cô muốn ngã xuống, một đôi tay mạnh mẽ kịp thời kéo cánh tay cô, Lưu Yến Thanh ngẩng đầu lên, là Lâm Thành Thông.
Người đàn ông này. . .
Lâm Thành Thông ôm cô lên, chuẩn bị rời đi, bạn tốt Huỳnh Vân Vân lập tức đuổi theo, lại bị ánh mắt dữ tợn của hai người bảo vệ mặc áo đen phía sau bọn họ dọa sợ, cắn môi đứng tại chỗ không biết làm sao...
Bóng đêm mờ mịt.
Vào nửa đêm, trong biệt thự lớn nhất thành phố của nhà họ Lâm, một người phụ nữ năm trên chiếc giường lớn.
Mái tóc dài bóng mượt, sống mũi nhỏ nhắn, vóc người yêu kiều quyến rũ, dưới ánh đèn mờ nhạt, da thịt trắng như tuyết càng thêm căng mịn mượt mà, dưới lớp y phục, cơ thể Lưu Yến Thanh nhấp nhô theo hơi thở, Bởi vì uống quá nhiều bia, tác dụng của cồn đã khiến cho cô mơ màng ngủ.
Lâm Thành Thông phẩy tàn xì gà trong tay, cười lạnh đi tới, ngồi ở mép giường, nhìn Lưu Yến Thanh nằm ở trên giường, người đàn bà này rất đẹp, đẹp khiến cho người tôi muốn yêu thương, ngón tay hắn vuốt ve CÔ. . .
Đột nhiên ký ức khóa sâu tận đáy lòng như lũ lụt tràn lan phá vỡ bờ đê, hình ảnh máu me đầm đìa, hiện lên rõ ràng trước mặt Lâm Thành Thông, hắn không thể nào quên, hình ảnh mẹ hãn ngã trong vũng máu.
Nếu như không phải là bởi vì cô là con gái người đàn bà kia, có lẽ hắn đối với cô còn có chút thương tiếc, nhưng mà. . . " Con gái của tiện nhân, định trước cũng là tiện nhân, cô dù có đẹp hơn nữa cũng không mê hoặc được tôi. ." Thương tiếc trong đôi mắt dần dần biến mất, thay vào đó vẫn là đôi ngươi âm lãnh như cũ.
Con người hắn lạnh thấu xương, nụ cười hắn âm u như địa ngục, chợt hẳn kéo tuột váy cô gái ra, váy liền rơi xuống sàn nhà.
Lâm Thành Thông khóe miệng nhếch lên, cởi bỏ vật che chắn cuối cùng trên cơ thể cô, trước mắt hiện ra là vẻ đẹp hoàn mỹ, đôi vai ngọc gồng cứng, hầu như không còn thương tiếc, hắn cúi xuống... "Á... Đau..” Nỗi đau kéo đến khiến Lưu Yến Thanh run rẩy cắn môi, thở dồn và rên rĩ, kí©h thí©ɧ khiến cho gã đàn ông lãnh khốc càng thêm ra sức "Tôi sẽ thỏa mãn cô. . ." Lâm Thành Thông cười khinh miệt, chẳng qua, hàn đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng!
Đây không phải lần đầu tiên của Lưu Yến Thanh, Lâm Thành Thông điên cuồng ngửa mặt lên khùng khục cười lạnh: "Quả nhiên, tiện nhân chính là tiện nhân, thanh thuần cũng chỉ là để mê muội đàn ông, cá mè một lửa hết cả! Vô si!"
Lâm Thành Thông tức giận, động tác càng thêm thô bạo. "A. . " Lưu Yến Thanh lần nữa rên lên một tiếng, đau đớn khiến ý thức cô tỉnh táo lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền thấy trước mặt là gương mặt to tướng của Lâm Thành Thông
Trời ơi, thế này là thế nào?
Lưu Yến Thanh nhất thời kinh hoàng, thân thể cũng run lên, cả người giật nảy, lập tức hét lớn, "Khốn kiếp, Lâm Thành Thông tên khốn kiếp kia, buông tôi ra!" "Tỉnh rồi?" Lâm Thành Thông nhếch mép cười lạnh, “Tỉnh thì tốt, mau dậy thỏa mãn tôi!" "Không thể nào! Tôi tuyệt đối sẽ không thỏa mãn anh! Anh là tên khốn kiếp!" Lưu Yến Thanh vừa nói, lập tức đẩy Lâm Thành Thông kịch liệt, định trốn tránh ra, nhưng chỉ khiến động tác hắn càng thêm ra sức. "Muốn chạy trốn? Nằm mơ!" Lâm Thành Thông khinh thường nói, "Cô phải làm tôi thỏa mãn, bất quá tôi chỉ là hưởng quyền làm chồng trước thời hạn thôi!"
Lâm Thành Thông tiếng nói vừa dứt, liền bắt đầu chủ động ra sức hành hạ cô, Lưu Yến Thanh toàn thân là căng thẳng đột nhiên cần người, nghênh đón từng đợt lại từng đợt hành hạ thô bạo của hắn. "Đồ khốn kiếp!" Lưu Yến Thanh tức giận, nước mắt trào ra, trong chớp nhoáng cô biết rõ, mình trốn không thoát tên ác ma này!
Lưu Yến Thanh nhắm mắt lại, gắt gao cắn môi, cổ gắng không để cho mình phát ra bất kỳ thanh âm nào, trên gương mặt trắng của cô, một dòng nước mắt men theo gò má chảy xuống, hợp lại làm một cùng mồi hội hẳn chảy xuống trên người cô. "Đáng chết!" Thấy cô thà chết vẫn cần chặt môi, Lâm Thành Thông thấp giọng măng, thô bạo cần đôi môi đỏ mọng của cô, bá đạo cạy môi cô ra, công thành chiếm đất, thân thể hẳn không vì vậy mà dừng lại, ngược lại chỉ muốn tiếp tục nữa... " Ừ..." Lưu Yến Thanh chịu đựng không nổi, một tiếng tiếp một tiếng rêи ɾỉ không ức chế được tràn ra từ trong miệng cô.
Lâm Thành Thông thấp tiếng cười khẽ, tựa hồ rất hài lòng thanh âm của cô, động tác tăng nhanh tốc độ, hằn gầm nhẹ một tiếng, kết thúc cơn cao trào. Hắn không khỏi thừa nhận, Lưu Yến Thanh ở trên giường cho hắn cảm giác rất thỏa mãn. . . Giống như cô gái đêm đó vậy.
Chỉ bất quá, cô gái đêm đó vẫn còn trong trắng, mà cô. . . một chút cũng không phải
Khoảnh khắc Lưu Yến Thanh theo hắn kết thúc, chợt toàn thân run rẩy, sau đó ngất đi.
Lâm Thành Thông xoay mình ngồi bật dậy, mặc áo choàng tắm bao lấy thân thể cường tráng của mình, nhìn Lưu Yến Thanh đã bất tĩnh vẫn nhíu chặt chân mày, khẽ cau mày.
Nếu như cô không phải con gái. ... Lâm Thành Thông thầm nhủ tận đáy lòng, sau đó lạnh lùng nhìn cô, xoay người đi ra khỏi phòng.