Tai bar Scandal
Chiếc đèn chùm thủy tinh treo trên trần nhà tỏa ra ánh sáng mê hoặc, ở giữa sàn nhảy không ít nam thanh nữ tú uốn éo lắc lư thân mình theo tiếng nhạc, hoàn toàn chìm đắm vào không khí ám muội.
Giữa quầy bar, Lưu Yến Thanh cầm một ly cocktail, vô cùng giận dữ: "Vân Vân đáng chết, đêm hôm đó cậu chạy đi đâu hả?" "Đại tiểu thư của tớ, cậu còn hỏi tớ đi đâu? Đến lúc h tớ quay trở lại làm gì còn thấy cậu? Tớ còn chưa hỏi tội cậu nha!" Huỳnh Vân Vân bất mãn chép miệng lẩm bẩm. "Cậu còn dám nói tớ, cậu nói ra ngoài 10 phút, kết quả là bao lâu? Bổn cô nương không nhịn được phải đi trước chứ sao nữa." Lưu Yến Thanh nhấp một ngụm cocktail, hoàn toàn không định kể cho cô nghe về việc xảy ra tối hôm đó.
Huỳnh Vân Vân đột nhiên chộp lấy bàn tay đang cầm ly rượu cua Lưu Yến Thanh, nịnh nọt nói: "Người ta vốn chuẩn bị về rồi, sau đó trên đường trở về nghe nói chủ tịch tập đoàn Đế Quốc Lâm Thành Thông cũng đến, liên muốn đi xem anh ta như thế nào, mới bị trễ giờ một chút thôi, cậu bỏ qua cho tớ đi, bữa rượu này toàn bộ tính cho tớ, chịu không?" Huỳnh Vân Vân ý thức mình sai trái, liền thành khẩn nài nỉ.
Lưu Yến Thanh đưa ly rượu lên môi uống, còn chưa kịp nuốt xuống, nghe thấy lời nói của Huỳnh Vân Vân, thình lình phun cả rượu ra ngoài: "Cậu bảo sao? Cậu vừa nói là đi xem ai?" "Lâm! Thành! Thông!" Huỳnh Vân Vân gào từng tiếng vào tại Lưu Yến Thanh. "Người cậu vừa nói là chủ tịch tập đoàn Đế Quốc?" "Chính xác, cậu từ Mỹ về chưa lâu nên không biết chủ tịch tập đoàn Đế Quốc Lâm Thành Thông trâu bò thế nào, thế giới nổi thế giới chìm đều có quan hệ, trong khu vực này không ai là không biết tên hắn, nếu có ai dám đắc tội thì coi như chỉ có con đường chết. Giá trị con người hắn khó mà dùng tiền đo được, thân hình rất đẹp, tướng mạo anh tuấn, miệng hét ra lửa, dư sức hội phong hoán vũ, là đối tượng kết hôn trong mộng của rất nhiều cô gái, tớ mà được gả cho hắn thì còn gì bằng."
Khuôn mặt Huỳnh Vân Vân tỏ vẻ si mê say đắm, nổi đến nỗi nước miếng cũng sắp chảy xuống đất, có điều ánh mắt nhanh chóng trở nên ảm đạm: "Tiếc là hôm đó tớ không nhìn thấy được hắn, lúc tở trở về cậu cũng di mat roi." "Trời a!" Lưu Yến Thanh nhịn không được kêu lên. "Hả?" Huỳnh Vân Vân ngạc nhiên, khuôn mặt nghi hoặc nhìn Lưu Yến Thanh, "Yến Thanh, sao cậu lại phản ứng kích động như vậy?" "Đối tượng liên hôn của tớ lại là hàn sao? Cứu tôi, không được. Đó là người không thể dây dưa được!"
Lúc này Lưu Yến Thanh thật muốn chết.
Tin tức này khiến Huỳnh Vân Vân giật nảy mình, phun cocktail trong miệng ra: "Cái gì? Liên hôn? Cậu và Lâm Thành Thông?" "Đúng vậy, chỉ hận bà dì ghẻ đáng chết của tớ, lấy anh trai ra uy hϊếp tớ, ép tớ đồng ý hôn nhân liên mình với tập đoàn Đế Quốc, bà ta mới đồng ý cho tớ biết anh tớ đang ở đâu." Lưu Yến Thanh nằm tay thành đấm, giận dữ nói.
Hai người còn đang nói, đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa một hàng người tiến vào, Huỳnh Vân Vân vốn nhiều chuyện lập tức kinh ngạc, hai mắt lấp lóe ngàn sao: "Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, nhìn kìa, người dẫn đầu đám người kia chính là Lâm Thành Thông, có phải rất ngầu không?"
Lưu Yến Thanh đưa mắt theo ánh nhìn của Huỳnh Vân Vân, chỉ thấy một nhóm thanh niên quần áo dạo phố thời thượng đang tiến đến, trong đó người nổi bật nhất dù thân hình ẩn hiện trong ánh đèn lúc sáng lúc chờ tối, Lưuyền Thanh vẫn thấy rõ dáng người hàn.
Người đàn ông này cao khoảng 1m9, tóc dày đen nhánh, vầng trán rộng, đôi mày kiếm xếch lên kiêu ngạo nhíu chặt, đôi mắt sâu không thấy đáy, sống mũi cao tháng, chiếc cắm nghiêm nghị, ngũ quan nhất nhất đều nổi bật nhưng phối hợp một cách hài hòa.
Nếu không phải bị ép phải kết hôn, cô nghĩ người đàn ông như thế này sợ là cô sẽ rung động mất, nhưng mà trước mắt, cô không muốn kết thúc cuộc đời độc thân của mình bằng cách hôn nhân liên minh kiểu này.
Nghĩ đến đây, Lưu Yến Thanh không khỏi tự cảm thương cho mình, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, sức khỏe ba không tốt, không thể chịu được kích động, anh trai không rõ tung tích, còn là người thực vật, haizzz
Huỳnh Vân Vân bên cạnh đã không chịu nổi mà chạy tót đến trước mặt người đàn ông kia nói cái gì đó, đột nhiên đôi mắt lạnh lùng của hắn ta nhíu lại, nhìn sang bên này.
Lâm Thành Thông khinh miệt cười lạnh một tiếng, bất ngờ đứng dậy đi qua, ánh mắt của hắn nhìn chằm chăm Lưu Yến Thanh, trước mắt hắn là cô gái da thịt trắng nõn, thân hình yếu điệu, dáng vẻ xinh đẹp thanh thuần mà quyến rũ, nhưng vẻ đẹp này của cô chỉ khiến hắn cảm thấy càng khinh thường.
Có một người mẹ làm hồ ly tinh phá hoại gia đình người khác, con gái bà ta rồi cũng bước theo bà ta
Lâm Thành Thông hừ một tiếng, đi đến trước mặt Lưu Yến Thanh, cười lạnh: "A, đây không phải đại tiểu thư nhà họ Lưu sao? Thế nào? Không về nhà chuẩn bị hôn lễ, chạy đến quán bar tìm kí©h thí©ɧ à?"
Lời vừa thốt ra, mọi người chung quanh đều quét mắt sang bên này, ảnh mát háo hức xem kịch hay không ngừng đánh giá Lưu Yến Thanh.
Lưu Yến Thanh nhíu mày, đưa mắt nhìn Lâm Thành
Thông, bực bội nói: "Đúng, vợ chưa cưới của anh đến quán bar tìm kí©h thí©ɧ đó, thì sao? Anh đi được, tại sao tôi khôngđược? Đại thiếu gia, anh ghen à?"
Người đàn ông khinh bỉ nhìn Lưu Yến Thanh: "Cô cho rằng tôi quan tâm?" "Không quan tâm càng tốt, đám cưới này hủy bo luôn càng tốt! Dù sao tôi cũng không muốn lấy anh!" Lưu Yến Thanh nói thách thức. "Hủy bỏ đám cưới? Haizzzz!" Lâm Thành Thông nhếch môi cười trào phúng, "Cô cho rằng tôi sẽ chiều ý cô à?" "Anh muốn cái gì?" Lưu Yến Thanh bực bội nói, từ khi tên công tử này mở miệng ra câu đầu tiên, cô đã biết hắn không thích cô, có điều, hắn thích loại phụ nữ như thế nào? Tại sao phải chăm chăm chọn cô? "Cô cảm thấy tôi muốn cái gì?" Hắn đột nhiên cười rộ lên, mắt lóe lên một tia nham hiểu, "Cô làm tôi hài lòng tôi sẽ cho cô biết
Lưu Yến Thanh nghiến răng ken két, đồ khốn kiếp, cô chỉ cận không thể đá hắn một cái thôi cũng được, nhưng cô biết, cô đấu không lại gã đàn ông trước mắt, huống chi Vân Vân vừa mới nói, hắn có dính dáng đến xã hội đen. "Anh muốn tôi làm gì?" Lưu Yến Thanh hít sâu một hơi, giữ giọng bình thản.
Lâm Thành Thông nhíu mày, chỉ tay vào giữa sàn nhảy trong quán bar: "Đi, nhảy một chút giúp vui cho tôi trước đã." "Cái gì? Nhảy... Tôi không biết!" Lưu Yến Thanh nhất thời kinh ngạc, nhảy ở chỗ này, cô lại không phải dancer, đúng là hϊếp người quá đáng "Sao hả? Không chịu à?" Ánh mắt hắn thay đổi liên tục, ngữ khí tỏ vẻ không vui. "Không phải, chỉ là... tôi... tôi không biết nhảy..." Lưu
Yến Thanh cắn môi. "Ha ha ha... Cô không biết? Không phải loại đàn bà như cô sở trường nhất chính là bản lĩnh quyến rũ đàn ông hả?" Lâm Thành Thông cười khinh bỉ. "Đồ khốn nạn đáng chết!" Lưu Yến Thanh nghe xong, không còn nhịn nổi nữa, nhào lên phía trước căn thật mạnh đúng vào tay của gã đàn ông, đoạn xoay người bỏ chạy.