Chương 24: Bồ câu bay lượn

Thì ra hắn cũng giống như cô, muốn thoát khỏi chỗ này, tìm kiếm tự do của mình!

Cô mở to mắt, than khẽ.

Chính cô cũng không thể thoát khỏi chỗ này, làm sao giúp được người khác!

"Tôi cũng vậy! Tôi Cũng muốn giống như người khác, có thể sống cuộc sống mà mình thích, có thể tự do tự tại vô câu vô thúc, có thể giống như người khác giương cánh bay cao!"

Cô cúi đầu tỉ tê.

"Xin lỗi... Tôi sợ rằng không giúp được anh." Cô cúi đầu không dám nhìn lên, cô sợ cô ngẩng đầu thử đầu tiên nhìn thấy chính là nội thất vọng trong đôi mắt trong veo không chút tạp niệm kia.

Hắn bỗng nhiên kéo hai tay cô, Lưu Yến Thanh ngẩng đầu lên, chỉ thấy hắn cười lắc đầu. Giống như đang nói, không sao cả.

Lưu Yến Thanh nhìn tay hắn, linh quang chợt lóe, mặt dãn ra cười nói: "Anh chờ tôi một chút." Nói xong chạy đến trước giá vẽ.

Giá vẽ, vải canvas căng sẵn trên khung, cầm chiếc pallet pha màu lên, cô quay đầu nhìn hai chú chim bồ câu một chút đang quanh quẩn trên bầu trời, sau đó cầm cọ lên, bắt đầu phác họa.

Người đàn ông nghiêng đầu đi tới bên người cô, trong mắt lộ ra vẻ thán phục, nếu nói là hoa hướng dương hắn vẽ trông rất sống động, thế thì chim bồ câu cô vẽ cũng vô cùng sống động!

Lưu Yến Thanh vốn là con gái nhà giàu, từ nhỏ được ăn toàn của ngon vật lạ, cầm kỳ thi họa mỗi thứ đều được học qua, mặc dù rất lâu chưa đυ.ng tới tranh sơn dầu, nhưng về những thứ đơn giản như chim bồ câu không làm khó được cô!

Lưu Yến Thanh dùng màu nền xanh da trời, sau đó là hai con chim bồ câu quanh quẩn trên không trung, vỗ cánh bay lượn, phía dưới là sân cỏ, trên sân cỏ một người đàn ông nằm ngửa trên đất, hai tay khoanh lại đặt sau ót, khóe miệng hơi cong lên!

Cô | đang vẽ hắn...

Đàn ông chợt ngẩn ra, đưa tay vuốt ve người trong tranh, trong hai mắt tỏa ra ánh sáng dịu dàng ấm áp, giống như dây tơi mỏng manh mềm mại, từng chút từng chút bao bọc Lưu Yến Thanh, ôm trọn lấy cô, làm cô chết ngộp giữa trùng trùng dịu dàng của hắn!

Cô cất cọ vẽ, lấy bức tranh xuống đưa cho hắn.

"Mặc dù tôi không khả năng đưa anh ra nhìn ngắm thế giới bên ngoài, nhưng sau này tôi có thể về thế giới bên ngoài cho anh xem, có được hay không?"

Hắn mỉm cười gật đầu.

"Lần trước anh tặng tôi một bức hoa hướng dương, lần này tôi tặng anh một bức tranh chim bồ câu. Tôi đã đặt cho nó cái tên rất hay, gọi là "bồ câu bay lượn”, anh thấy thế nào?"

Người đàn ông nhếch môi gật đầu.

Đột nhiên, hắn chỉ chỉ bên ngoài, Lưu Yến Thanh theo ngón tay hắn nhìn ra, trong mắt không giấu được kinh hoàng!

Là xe của Lâm Thành Thông đích trở về!

Nếu là Lâm Thành Thông thấy cô ở cùng người đàn ông khác nhất định sẽ làm nhục cô!



Cô không muốn để cho bên người người đàn ông giống như thiên thần này nghe được những lời bẩn thỉu không chịu nổi của hån!

Lưu Yến Thanh còn đang suy nghĩ, ngoài cửa đã vang lên tiếng còi xe quen thuộc.

"Tôi phải đi rồi! Xin lỗi, ngày khác tôitrở lại thăm anh!"

Hắn gật đầu, trong đáy mắt là sự dịu dàng vô kể!

Cô xoay người, trong khoảnh khắc hẳn kéo cô lại.

Cúi đầu, đặt một nụ hôn êm ái lên trán cô.

Lưu Yến Thanh bỗng dưng trợn to hai mắt, đỏ mặt chạy ra phía ngoài!

Lưu Yến Thanh ngồi ở trên sofa tim đập rộn ràng, suy nghĩ mãi về nụ hôn vô hình ấy, lòng cô dường như không muốn cô không chế mình nghĩ tới nó.

Cô bị Lâm Thành Thông hôn nhiều lần, trừ tìиɧ ɖu͙©, muốn kí©h thí©ɧ cô hứng tình ra, cũng chưa bao giờ có cảm giác này. "Cô đang suy nghĩ gì?" Lâm Thành Thông từ bên ngoài đi tới, vừa cởϊ áσ khoác ra, vừa dùng ánh mắt giễu cợt nhìn cô. "Không, không có gì!"

"A!" Hắn cúi người bắt lấy cằm cô, "Mặt cô đỏ như vậy, có phải đang suy nghĩ về chuyện mờ ám gì không?"

Cô sửng sốt một chút, sờ sờ gò má mình đang nóng lên, "Không! Không phải vậy!" "Thật là một người đàn bà không biết xấu hổ!"

"Anh có thể đừng làm nhục người khác như vậy không? !" Lưu Yến Thanh nhảy nhổm lên, giận dữ trợn mắt nhìn hắn.

Lâm Thành Thông bĩu môi," Hôm nay cô đi mua cái gì?"

Cô cúi đầu, " Hôm nay tôi không đi ra ngoài."

Lâm Thành Thông nhíu mày, cô cười nói: "Vậy ngày mai tôi có thể đi ra ngoài không?"

Nhìn khuôn mặt xinh xắn của cô, Lâm Thành Thông không tự chủ gật đầu.

Suy nghĩ một chút, Lâm Thành Thông từ trong túi quần móc ra một tấm thẻ để lên bàn.

"Mật mã là 6 số 1.

"Không... Không cần, tự tôi có tiền!" Lưu Yến Thanh ngẩn ra.

"Tôi không hy vọng phu nhân của Lâm Thành Thông tôi đi ra ngoài tphại tự tiêu tiền của mình!"

Lưu Yến Thanh cắn môi dưới, suy nghĩ một chút liền nhận tấm thẻ.

Dù sao lấy thì lấy, không dùng tới cũng không sao!

Cô không muốn nợ hơn bất kỳ thứ gì!



Cô thật sự không hiểu Lâm Thành Thông, có khi lãnh khốc tàn bạo, hận thấu xương cô , lúc khác lại tình nồng ý đậm.

"Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi!" Lâm Thành Thông vừa nói vừa lên lầu trước.

Mấy ngày gần đây hắn bận xử lý bên tập đoàn Đông Phương, không rảnh quan tâm cô. Chỉ cần cô không làm gì quá đáng, hắn cũng có thể dễ dàng bỏ qua.

Lưu Yến Thanh nằm trên giường, cô bọc kín mình trong chăn, chỉ lộ ra hai con mắt trong trẻo. Lâm Thành Thông nhìn dáng vẻ của cô, cười thất thanh. "Đi ngủ đi, tối nay tôi không có hứng chơi với cô. "A" Cô gật đầu một cái, bọc luôn hai con mắt vào chăn.

Hắn đưa tay ôm cô, bao bọc lấy cô từ sau lưng. Hơi thở nóng rực phả lên tại của cô, Lưu Yến Thanh không nhịn được khẽ run. rấy một chút.

Cô khẽ nhúc nhích, định tránh bị hắn ôm trong ngực, nhưng hắn lại cuốn lấy cô, hai chân thon dài quắp thật chặt lên người cô.

"Đừng có lộn xộn." Hắn trầm giọng, giọng nói đầy vẻ mỏi mệt. Chẳng được bao lâu Lưu Yến Thanh nghe được tiếng hít thở đều đặn truyền tới bên tai.

Cô xoay người, đối mặt với hắn, êm ái vuốt ve gương mặt của hắn.

Lâm Thành Thông khi ngủ say không khác gì một đứa bé. Khi ghẳn không mở mắt, không nói lời nào, dáng vẻ nhìn vô cùng dịu dàng, không có vẻ lãnh khốc ngày thường.

Lưu Yến Thanh nhếch mép, cô tựa vào trong ngực hắn, trong một khắc ấm áp lan tỏa toàn bộ cõi lòn.

Ngày hôm sau, cũng như thường ngày, lúc cô tỉnh lại Lâm Thành Thông đã không còn ở đây.

Cô nghĩ hôm nay cô còn muốn đi mua một ít đồ đạc, vì vậy lại gọi điện thoại cho Huỳnh Vân Vân.

Lần này Huỳnh Vân Vân cũng không còn ngủ, nói xin lỗi Lưu Yến Thanh chuyện nổi giận ngày hôm qua, còn nói muốn mời cô ăn cơm.

Hai người hẹn nhau ở trung tâm thương mại. Lưu Yến Thanh mở cửa chiếc Ferrari của Lâm Thành Thông. Vốn cô không định sẽ lái chiếc xe chói mắt như vậy, nhưng hết cách, trong gara nhà hắn chỉ còn lại một chiếc Hummer hầm hố cùng một chiếc Ferrari!

Lưu Yến Thanh chỉ quen lái xe nhỏ, đành chọn Ferrari.

Chiếc Ferrari đỏ tươi nhức mắt ngừng trước mặt Huỳnh Vân Vân, Lưu Yến Thanh từ trên xe bước xuống, nhìn chiếc xe chói mắt kia, bất đắc dĩ thở dài.

Không nên quá nổi bật, sẽ gây chú ý không cần thiết! Huỳnh Vân Vân vẫy vẫy tay với cô, "Yến Thanh! Bên đây!"

Huỳnh Vân Vân hôm nay mặc một chiếc áo khoác kiểu mới nhất của Burberry, mái tóc xoăn xoăn màu hạt dẻ thả tùy ý trên vai, khuôn mặt chỉ trang điểm nhẹ, nhìn quyến rũ và rất sành sỏi.!

So với cô, Lưu Yến Thanh có vẻ đơn sơ hơn, có cột tóc đuôi ngựa, một chiếc áo phông màu vàng cùng quần jean đen, mang ủng, mặc dù nhìn thanh thuần vô cùng, nhưng so với Huỳnh Vân Vân trước mặt vẫn có vẻ kém hơn.

Huỳnh Vân Vân thấy bộ dáng này của cô, trong lòng có chút đắc ý.

"Cậu đổi xe à?"

"Không có, xe tớ còn ở nhà, đây là xe của Lâm Thành Thông" Cô nói bâng quơ, bên tai rũ tóc lòa xòa rủ xuống.