Chương 21: Lén lút

Nghe vậy, Lưu Yến Thanh sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng nói, chỉ thấy Lâm Thành Thông đoạt lấy vật trong tay cô, hung hăng vứt xuống đất, khung hình lập tức bể thành hai nửa, hình bên trong cũng rớt ra.

"Anh làm cái quái gì vậy?" Lưu Yến Thanh gào thét, lập tức ngồi xổm xuống nhặt bức hình lên.

"Lưu Yến Thanh, bây giờ cô đã kết hôn cùng tôi! Mặc kệ trước kia cô từng có bao nhiêu người đàn ông, nhưng bây giờ cô phải nhớ cho rõ ràng! Cô là vợ của Lâm Thành Thông tôi!".

Lưu Yến Thanh bùng lên cơn giận không thể gọi tên đối với Lâm Thành Thông, cảm thấy thật sự hết chỗ nói, cô cầm bức hình trong tay lên, đưa cho Lâm Thành Thông nói: " Đại thiếu gia, anh cẩn thận mồm miệng một chút, người này là anh tôi Lưu Huy Dương! Anh làm ơn nhìn kỹ một chút có thấy hai chúng tôi mặt mũi giống nhau có được không?! Có người biếи ŧɦái tới mức muốn yêu đương cùng với anh mình không hả?"

Lưu Yến Thanh đùng đùng quát lên, Lâm Thành Thông sắc mặt hết xanh lại trắng, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục lại như thường.

Hắn đúng là hiểu lầm. Hắn thấy hai người trong hình thân mật không hề có khoảng cách, Lưu Yến Thanh còn nằm trên lưng anh ta, cho nên còn tưởng rằng...

Hắng giọng một cái, Lâm Thành Thông lướt mắt qua người Lưu Yến Thanh, nhìn những thành tích Lưu Huy Dương đã đạt được những năm qua.

Trong lòng hắn thầm khen ngợi, trên mặt lại thoáng ẩn hiện một tia ưu tư.

Lưu Huy Dương.

Thì ra người này chính là Lưu Huy Dương!

Thật ra cách đây rất lâu, Lâm Thành Thông đã từng đυ.ng độ Lưu Huy Dương.

Lâm Thành Thông vì trả thù cho mẹ, từ lâu đã bày sẵn thiên la địa võng, chờ người nhà họ Lưu nhảy xuống.

Nhưng mỗi lần đều đúng thời điểm sắp thành công, luôn sẽ có người phá hoại kế hoạch của hắn, trải qua mấy phen thăm dò, mới biết thì ra là người con trai duy nhất của nhà họ Lưu, Lưu Huy Dương ở sau lưng cản trở hắn.

Lâm Thành Thông cười thầm, ông trời hình như cũng muốn giúp hắn! Nếu không phải Lưu Huy Dương trở thành người thực vật, sợ rằng hắn căn bản không thể nào thuận lợi cưới được Lưu Yến Thanh như vậy.

Mặc dù hắn chưa từng gặp Lưu Huy Dương, nhưng tên của anh vẫn nổi như cồn trong ngành cảnh sát, muốn hắn không chú ý cũng khó!

Nhớ lại lúc đó, trong thành phố nổi lên vụ án băng đảng bán ma túy kinh thiên động địa, bọn chúng làm xằng làm bậy, làm cho toàn bộ thành phố bàng hoàng, cảnh sát giăng lưới nửa năm vẫn không thể bắt được, cuối cùng chính Lưu Huy Dương liên kết với cảnh sát hình sự nước ngoài, chỉ tốn một tháng, một lưới bắt hết toàn bộ băng đảng buôn bán ma túy.

Chỉ tiếc... Lâm Thành Thông lắc đầu, trong mắt lóe lên vẻ thất vọng.

Nếu Lưu Huy Dương lúc đó không xảy ra sự cố, cũng không mất đi một đối thủ ngang tài ngang sức! "Cô vì anh trai cô?" Lâm Thành Thông bỗng nhiên lên tiếng, dọa Lưu Yến Thanh giật mình.

Cô nhìn hắn, không hiểu.

"Cô khóc"



Lưu Yến Thanh khẽ ừ một tiếng, cô quá nhớ Lưu Huy Dương cho nên mới khóc. "Cũng không được! Hắn là đàn ông!". Lưu Yến Thanh sửng sốt một chút, ngay sau đó liền kịp phản ứng lời hắn, không, được, khóc, vì, bất, cứ, người, đàn ông, nào!

Ngay cả anh trai cũng không được!

Lưu Yến Thanh chớp mắt, đưa tay sờ trán Lâm Thành Thông, "Hôm qua đầu óc anh có phải bị tối đập bể hoàn toàn rồi không?"

Nếu không hôm nay hắn làm sao khác thường như vậy! Lại còn để cho cô ngồi cùng bàn ăn cơm, còn đưa cô về nhà, bây giờ còn nói với cô cái gì mà không cho phép rơi lệ vì người đàn ông khác!

Đơn giản là không giải thích được!

Lâm Thành Thông gỡ tay cô ra, nhếch mép một cái, môi cong lên, ngay lúc đó chợt nghe sau lưng truyền tới một giọng nói làm | bộ nhu mì: "Em gái, Thành Thông, hai em đang nói chuyện gì vậy? Chị không quấy rầy các emchứ ?".

Lưu Yến Thanh liếc mắt, thầm nghĩ: Chị hai à, còn không phải chị cố ý tới quấy rầy chúng tôi sao?! Cô nhìn sang Lâm Thành Thông, thấy hắn sắc mặt bình thường, không buồn cần phản bác ý của Lưu Thuần Nhã. Lưu Yến Thanh lập tức nổi nóng!

Mới bao lâu đã gọi cái gì Thành Thông! Lưu Thuần Nhã này thật không biết xấu hổ!

Lưu Yến Thanh niễn đầu qua, không phản ứng cô.

Lâm Thành Thông đem tấm hình cầm trong tay thả lại lên bàn, xoay người hỏi: "Có chuyện gì à?"

"Không, chỉ là mẹ bảo chị đưa em rể đi tham quan quanh nhà một chút!"

"Hừ!" Lưu Yến Thanh hừ lạnh một tiếng:

Ngôi biệt thự này so với biệt thự của Lâm Thành Thông đơn giản là lấy trứng chọi đá, nhìn sơ cũng bất quá mấy trăm tới một ngàn thước vuông, loáng một chút là nhìn thấy hết! Cũng không biết có cái gì để tham quan!

Lâm Thành Thông thấy mặt cô đen sì còn tưởng rằng cô không muốn nhìn thấy Lưu Thuần Nhã, vì vậy gật đầu với Lưu Thuần Nhã một cái, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lưu Yến Thanh cùng cô ta đi ra ngoài.

"Mới vừa rồi cậu thấy là phòng anh Lưu Huy Dương --, sau đó phòng kế bên chính là của em gái" Vừa nói vừa đẩy cửa ra, Lâm Thành Thông dừng bước đứng ở cửa nhìn vào, phòng cô không khác mấy phòng của một bé gái, không tự chủ được giật giật khóe môi.

Thấy Lâm Thành Thông không có ý đi vào, Lưu Thuần Nhã trong lòng vui vẻ, vội vàng đóng cửa lại, khoác tay Lâm Thành Thông đi về phía trước.

Hắn cúi đầu nhìn một chút, trong mắt khinh thường, nhưng không cự tuyệt.

Cưỡi ngựa ngắm hoa một loáng cũng không còn gì để xem nữa, kiên nhẫn của Lâm Thành Thông dần dần phai nhạt, lạnh lùng nhìn người đàn bà trước mắt.

Những thứ toan tính giả vờ trong lòng Lưu Thuần Nhà hắn hiểu rõ hơn ai hết, hắn rất vui lòng chơi với cô, nhưng mà... Nếu chẳng còn gì mới mẻ nữa, hắn coi như không còn hứng thú!

Lúc đi tới phòng của Lưu Thuần Nhã, cô đột nhiên la to một tiếng: "Ai da! Thành Thông.." Sau đó nhào mạnh một cái, trực tiếp đẩy ngã Lâm Thành Thông xuống đất.



Lâm Thành Thông hơi hé mắt ra, nhìn Lưu Thuần Nhã mắc cỡ đỏ mặt, chậm rãi bò dậy từ trên người hắn, thỏ thẻ: "Thành Thông, chân chị bị vọp bẻ"

"Để tôi giúp chị xem một chút!" Lâm Thành Thông cúi đầu, trong con ngươi đen sâu thẳm mà sáng ngời đột nhiên xét ngang một tia sáng.

Rốt cuộc đã tới!

Hắn đứng dậy đóng cửa lại, cởϊ áσ khoác trên người xuống, ôm lấy Lưu Thuần Nhã bế lên giường.

Ngồi xổm người xuống, ngón tay thon dài vuốt ve bắp chân của cô.

"Ưʍ." Lưu Thuần Nhã hừ nhẹ, sắc mặt đỏ đến nỗi có thể nhỏ ra máu.

"Đau không?" Trong hơn mắt mang thương tiếc, trong thanh âm có vẻ dịu dàng không nói ra được.

Lưu Thuần Nhã cắn môi dưới, hai mắt mờ mờ ánh lệ.

Cô đưa tay cầm tay hắn, "Thành Thông."

Lâm Thành Thông giương mắt nhìn cô, ánh mắt trong trẻo rõ ràng.

"Tôi rất thích cậu!" Lưu Thuần Nhã cúi đầu xuống, hai gò má đỏ ửng.

"Lúc tôi tụ họp với bạn bè lần đầu tiên thấy cậu liền bị cậu hấp dẫn sâu sắc! Đôi mày cậu, đôi mắt cậu đều khắc sâu trong lòng. tôi."

"Tôi biết có lẽ cậu căn bản không nhớ tôi nhưng là tôi vẫn không thể không thích cậu!”. Lâm Thành Thông nhíu mày, trở tay cầm tay cô, "Lúc nào?"

"Trước đây không lâu. Khi đó cậu còn chưa đính hôn cùng em gái, tôi biết tôi không xứng với cậu, cho nên tôi càng muốn cố gắng một chút, tranh thủ để mình xứng với cậu! Nhưng mà.."

Lưu Thuần Nhã nói tới đây dừng lại một chút, một đôi mắt đẫm lệ yêu kiều nhìn Lâm Thành Thông, tràn đầy thâm tình.

"Nhưng cậu lại đính hôn cùng em gái!"

"Tôi không thể cướp chồng của em gái, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu cưới cô ấy... Nhưng mà Thành Thông, trong một khắc tôi nhìn thấy cậu, tôi liền không nhịn được, tôi không nhịn được ý muốn phải nói cho cậu biết, tôi yêu cậu rất nhiều!"

Lâm Thành Thông thầm than, ôm cô vào trong ngực mình, trong mắt là chán ghét nhưng cô không nhìn thấy!

Đàn bà nhà họ Lưu đều diễn xuất giỏi như vậy sao? Yêu hắn? Hay là yêu tiền của hắn?

Lâm Thành Thông trong mắt xẹt qua một tia giễu cợt, nếu không phải nhìn ra Lưu Thuần Nhã có thể lợi dụng, ngay cả một ngón tay cô hắn cũng không thèm đυ.ng tới!