Lưu Yến Thanh tuyệt đối không thể nào nói cho Lâm Thành Thông biết, cô về nhà là vì tìm đầu mối liên quan tới Lưu Huy Dương, để xem Lâm Mai rốt cuộc đem giấu Lưu Huy Dương ở nhà điều dưỡng nước ngoài nào.
Nếu như vận khí tốt, cô có thể tìm hiểu nguồn gốc, tra ra vị trí của Lưu Huy Dương, đến lúc đó lại nghĩ cách đưa anh trở về nước
Chẳng qua là, những thứ này không thể để cho Lâm Thành Thông biết Lưu Yến Thanh suy nghĩ một chút, cắn môi nói: "Không phải thứ quý trọng gì, chỉ là một ít vật phẩm tùy thân từ nhỏ đã theo tôi. Bây giờ tôi gả qua đây, tôi muốn đem những thứ đó tới! "Đồ vô dụng lấy qua làm gì? Cô cho nơi này là tiệm tạp hóa hay là nhà kho? Trong nhà đúng là có rất nhiều phòng trống, nhưng thật xin lỗi đại tiểu thư, nơi này không có bất kỳ phòng nào cô có quyền sử dụng! Cô đừng quên, cô chẳng qua là nô ɭệ tôi mua về thôi!" Lâm Thành Thông cười lạnh.
Lưu Yến Thanh nhìn hắn, trong lòng vạn phần uất nghẹn.
Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Cô không hiểu, từ khi bắt đầu đến bây giờ, hắn đều đối xử với mình như vậy, nếu như hắn không muốn cưới cô có thể nói thẳng, cô cũng đâu có muốn gả cho hằn! Nhưng tại sao lại phải cưới cô vào cửa rồi làm nhục cô, thậm chí còn giam cô lại không cho ra cửa
Cô rốt cuộc đã làm gì sai?
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ, Lưu Yến Thanh thật lòng không muốn tranh luận cái gì với hắn! "Mặc kệ anh có đồng ý hay không, hôm nay tôi phải về nhà!" Cô lạnh lùng nói một câu. "Lưu Yến Thanh! Cô dám?" Lâm Thành Thông đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn chăm chăm cô, "Đừng tưởng rằng tôi không biết, cô căn bản trở về không phải vì tìm thứ gì hết đúng chứ ? Chẳng qua là đi gặp tình nhân dữ thôi!" "Lưu Yến Thanh cô thật đúng là một người đàn bà hư hỏng" "Thế nào? Tôi không thỏa mãn được cô đúng không? Cô phải đi tìm đàn ông bên ngoài thỏa mãn cô Họ so với tôi được sao? Lợi hại hơn tôi hả?"
Hắn híp mắt, đôi môi mỏng lạnh tanh phun ra những ccâu tục tĩu, câu sau khó nghe hơn cầu trước.
Lưu Yến Thanh trong lòng buồn bã, tại sao hắn có thể làm nhục mình như vậy?
Cười lạnh một tiếng, cô nói, "Lâm Thành Thông, anh đừng tự cho là mình đúng! Xin anh để lại chút khẩu phúc đi! Anh là đang làm nhục nhân cách của tôi đó!" Cô nói xong, không muốn quan tâm hắn, liền sải chân bước ra ngoài.
Chủ Lai nhìn hai người cãi vã, vừa định lên tiếng ngăn cản Lưu Yến Thanh, còn chưa kịp nói gì, đã thấy cô đã bắt đầu đi ra ngoài.
Hẳn quay đầu lại thấy gương mặt tuấn tú của Lâm Thành Thông khí lạnh bức người, trong lòng thầm than không xong!
Kết quả, trong lúc chủ Lai còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Lâm Thành Thông sải bước chân dài, kéo Lưu Yến Thanh trở lại, dùng sức đẩy một cái, cô liền bị hắn ném lên trên sofa.
Lâm Thành Thông dùng sức quá mạnh, Lưu Yến Thanh không giữ được thăng bằng, trực tiếp bị hắn lỗi xènh xệch trở lại trên đất, đầu đυ.ng phải góc sofa. "Đỉ? Hôm nay nếu cô dám đi ra ngoài một bước, tôi sẽ để cho nhà họ Lưu vĩnh viễn không có một ngày yên l ổn! Lưu Yến Thanh, cô dám thử không?" Lâm Thành Thông khinh thường nói, "Nhân cách cô có thể đáng giá mấy đồng tiền? Có chỗ nào không phải là tiện nhân hảu"
Sau lưng, một thân thể to lớn đè lên nặng trịch! Lưu Yến Thanh bị đau, kh người, đau đến nỗi không thẳng lưng nổi!
Lâm Thành Thông bầu vào cảm cô, cưỡng bách cô nhìn mình.
Ngẩng đầu lên, Lưu Yến Thanh nhịn đau, sắc mặt bất động, thần sắc cố chấp quật cường, để cho trong lòng Lâm Thành Thông dâng lên một cơn giận không biết gọi tên!
Sao cô không giống như những người đàn bà khác giả vờ đáng thương? Tại sao cô thế nào cũng phải bày ra dáng vẻ sao cũng được?
Được, được lắm! Lưu Yến Thanh, hết thảy những thứ này đều là cô tự tìm! Tôi ngược lại muốn xem cô có thể kiên cường tới khi nào! "Cô nói làm nhục nhân cách chứ gì, vậy thì chúng ta cùng nhau làm nhục!" Lâm Thành Thông nói, "Đại tiểu thư nếu muốn về nhà như thế, vậy tôi sẽ cho cô toại nguyện. Chỉ cần phục vụ tôi cho tốt, làm tôi vui vẻ, thư thái, tôi để cho cô trở về!"
Nghe những lời vô sỉ hạ lưu của hắn như vậy, Lưu Yến Thanh giận đến toàn thân phát run, run rẩy gào lên: "Anh thèm khát đàn bà đến điên rồi hả! ? Lâm Thành Thông khốn kiếp, đồ không biết xấu hổ!" "A..." Lâm Thành Thông dù bận bịu tay chân vẫn nhàn nhã nhìn cô, Lưu Yến Thanh càng giận dữ, đáy lòng hắn càng thống khoái. "Lưu Yến Thanh, cơ hội tôi cho cô, có thể nằm chặt hay không chính là do cô. A, đúng rồi, mới vừa rồi quên nói, làm hài lòng tôi đi, ở đây này! Lấy bản lĩnh đàn bà dâʍ đãиɠ của cô ra!"
Hắn vừa nói, vừa xỉa ra một ngón tay chỉ về hướng chín giờ, mục tiêu là chiếc sofa. Lưu Yến Thanh nhắm mắt, lúc mở mặt lần nữa,
Lâm Thành Thông rõ ràng thấy trong mắt cô tràn đầy tràn đầy hận ý
Cô không là loại đàn bà đó, không phải loại đàn bà mà hắn ở bên ngoài vui đùa, bất cứ lúc nào cũng muốn nằm dưới người hằn!
Cô không phải công cụ phát tiết của hắn, không phải hắn người mà hắn bảo tới thì tới kêu đi thì đi, hay là thú cưng chuyên vây quanh hắn dựa dẫm "Lâm Thành Thông! Tôi hận anh!" Lưu Yến Thanh ngồi bệt dưới đất, lớn tiếng gào.
Hận? Tôi càng hận hơn so với cô!
Trong mắt Lâm Thành Thông tóe ra một cơn giận, hai người va chạm một cái liền bùng nổ. "Vậy tôi sẽ để cho cô hận tôi sâu một chút! Lưu Yến Thanh, càng nhìn thấy cô thống khổ, tôi càng vui vẻ!
Hắn động tác thô bạo túm cô lên, ném cô trên sofa, nghiêng người cúi xuống. "Tên biếи ŧɦái này! Mau buông ra!"
Lâm Thành Thông xé quần áo cô, lộ ra mảng lớn da thịt trong trắng thấu đỏ. "Không!"
Lưu Yến Thanh kinh hoảng la lên, cương quyết đưa tay đẩy hắn.
Thật chẳng lẽ phải làm ở chỗ này? !
Cô quay đầu nhìn người giúp việc đứng ở một bên cửa, đầu đổ mồ hôi lạnh, trong mắt khó che giấu hận ý nồng nặc, hắn lại muốn ở trong phòng khách, ngay trước mặt tất cả người giúp việc cưỡиɠ ɧϊếp cô
Người giúp việc cửa không đành lòng, rối rít quay đầu. Trong mắt chủ Lai xẹt qua một tia thông cảm, còn có đáng thương.
Lưu Yến Thanh trong lòng tuyệt vọng.
Hằn nặng nề người đè trên người cô, sau lưng truyền tới cảm giác đau xé người, nhưng đau dớn này cũng không mãnh liệt như hận ý của cô đối với Lâm
Thành Thông. "Lâm Thành Thông! Không——!" Cô rít lên phá vỡ không gian phòng khách an tĩnh, giọng nức nở.
Hắn chui đầu vào cổ cô gặm cắn, giống như đã thú nổi điên, thô bạo hung ác xâm chiếm cô
Hai người ở trên sofa giằng co, nước mắt Lưu Yến Thanh rơi xuống, mà trong mắt thoáng qua một tia sáng, cô nhìn thấy sợi sợi dây chuyền kia từ trong túi quần Lâm Thành Thông rớt ra.
Nhưng mà, lúc này Lưu Yến Thanh căn bản không rảnh quan tâm đến những thứ khác, "Không – cô thấp giọng khóc tỉ tế, cầu khẩn hắn.
Lâm Thành Thông không quan tâm, tiếp tục điện cuồng xé nát quần áo cô "Lâm Thành Thông... Tôi van xin anh... Lưu Yến
Thanh kéo hẳn, nước mắt chảy xuống giàn giụa. Hai mắt cô ngấn lệ mông lung khiến động tác hàn tự nhiên chậm lại. "Đồ đàn bà hư hỏng, ngay cả trinh tiết cũng không còn, cô có tư cách gì cầu tôi tha thứ Cấu kết đàn ông không phải bản lãnh của cô sao?" "Không phải... Không phải vậy!" Lưu Yến Thanh thét lên, ngăn cản, lại liếc sang bàn uống trà cạnh bên cô lập tức hít sâu một hơi, đột nhiên từ trên sofa nhổm dậy, tiện tay với lấy ấm trà, tức giận đập thẳng vào Lâm Thành Thông.
Trong miệng thét lên: "Đồ khốn kiếp! Cặn bã! Súc sinh!" "Xoảng Ấm trà trong suốt rơi xuống bể nát, mảnh vụn thủy tinh rơi xuống đầy đất.
Thời gian lập tức đóng băng, không khí nặng nề, Lâm Thành Thông che trán, một cảm giác nóng nóng lan tràn giữa ngón tay hắn, chậm rãi chảy xuống. "A! Máu!" Người giúp việc thét chói tai, phòng khách nhất thời rơi vào khủng hoảng.