- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cưng Vợ Tận Trời Cao
- Chương 14: Cô là nô ɭệ của tôi
Cưng Vợ Tận Trời Cao
Chương 14: Cô là nô ɭệ của tôi
Lưu Yến Thanh cong môi lên, mặt mày vui vẻ đến đối diện hắn, đặt mông ngồi xuống.
Đại thiếu gia, có thể ăn cơm chưa?" Cô lần này đã thông minh hơn, không chủ động động đũa, mà hỏi hắn trước.
Trong khi Lưu Yến Thanh âm thầm tự khen mình, chỉ nghe người đối diện nhàn nhạt nhả ra hai chữ: "Đứng lên."
Cô sững sốt,"Tại sao?" "Từ hôm nay trở đi, lúc tôi ngồi ăn cơm cô không được ngôi, chỉ được đứng ở một bên phục vụ tôi, gấp thức ăn cho tôi!" "Cô, là nô ɭệ của tôi!"
Nghe vậy, Lưu Yến Thanh dựng ngược đôi mày thanh tú xinh đẹp, cả giận nói: "Nô ɭệ? Lâm Thành Thông anh ngủ chưa đã hả, mau cút nhanh lên lầu ngủ cho đã đi, đi mà mơ giấc Nam Kha của anh! Tôi không rảnh" "Thật khôi hài! Tại sao tôi phải phục tùng anh? Lâm Thành Thông, anh là tháng tàn tật què tay đúng không? Lớn chừng đó rồi còn cần người khác gắp thức ăn cho sao anh không tự nhét anh vào bụng mẹ anh trở lại, tự sinh ra lần nữa để có người hầu hạ cho?" "Im miệng!" Lâm Thành Thông mặt mũi âm u, lập tức đập bàn, nghe cô nhắc tới mình mẹ liền nổi giận, hằn từng bước ép tới gần Lưu Yến Thanh, "Lưu Yến Thanh cô nghe rõ cho tôi, nghe rõ ràng từng chữ! Trên thế giới này người không có tư cách nói đến mẹ tôi nhất chính là cô!"
Hắn hung tợn, hai mắt đậm đặc hận ý, tựa như muốn nuốt sống cô
Lưu Yến Thanh bị dọa, sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi dưới. Nhưng trong nháy mắt, cô hất căm lên, đôi mắt đen láy lóe lên một tia quật cường. "Nếu cô không đồng ý phục vụ tôi, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng cô, chỉ có điều... Anh trai tốt Lưu Huy Dương của cô..." Hắn vừa nói vừa ngẩng đầu lên, cười khẩy.
Lưu Yến Thanh lập tức giống như quả cà chín nhũn, trong nháy mắt xìu xuống, "Được, tôi đồng ý!" Cô nhẹ A giọng đáp ứng.
Cảnh kế tiếp chính là, Lưu Yến Thanh đứng bên cạnh Lâm Thành Thông cầm đũa, ngón tay thon dài trắng trẻo của Lâm Thành Thông tùy ý chỉ trỏ, cô liền gặp món ăn được chỉ định vào chén của hắn.
Hãn ăn rất hăng hái, cô đói đến choáng đầu hoa mắt, lại còn phải nhìn hắn ăn...
Chết toi, quá sức hành hạ người khác!
Trong lòng Lưu Yến Thanh tràn đầy uất ức. Tự ngày cô biết Lâm Thành Thông tới nay, tất cả mọi chuyện đều tựa như xảy ra thay đổi biến hóa đến nghiêng trời lệch đất, hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo thông thường!
Cô không hề có ngày nào trôi qua vui vẻ, cuộc sống mỗi ngày đều bị bóng đen của hắn bao trùm Lưu Yến Thanh thở dài, tiếp tục như vậy nữa, đoán chừng ngày cô dời hộ khẩu đến bệnh viện tâm thần không còn xa.
Lưu Yến Thanh dùng sức gắp thức ăn vứt vào chén hắn, trong lòng mắng: Ăn nữa đi. Ăn cho cổ vào! Tốt nhất ăn cho mập thấy thành một con heo cho rồi! Khốn kiếp! Khốn kiếp!
Suy nghĩ, nhịn không được liền lên cười, đang lúc ngước mắt lên lại thấy Lâm Thành Thông đang nhìn mình, Lưu Yến Thanh chợt ngẩn ra, lập tức cố gắng trấn tĩnh lại, lẩm bẩm một mình.
Có điều, nhìn gương mặt đó của Lâm Thành Thông, Lưu Yến Thanh đột nhiên nghĩ tới Lâm Thành Hy
Tại sao hắn chưa tới ăn cơm?
Nghĩ tới đây, Lưu Yến Thanh không nhịn được hỏi, "A, anh không phải còn có một người em trai sao? Tại sao hắn không tới dùng cơm?"
Cô không có tư cách, vậy em trai hắn chắc chắn là có tư cách ngồi cùng bàn ăn cơm với hắn chứ ?
Nghĩ đến người đàn ông kia, Lưu Yến Thanh hơi nhếch môi, mặc dù mặt hàn và Lâm Thành Thông giống nhau như đúc, chỉ là nhìn người đàn ông kia liên thấy cảnh đẹp ý vui hơn hẳn, không giống tên khốn kiếp Lâm Thành Thông, lớn bằng ấy xác cũng vô ích, bên trong không có một chút nội hàm nào!
Lâm Thành Thông ngẩn ra, liếc xéo Lưu Yến Thanh một cái, coi như không nghe thấy. "Này, tại sao anh không gọi em trai anh tới dùng cơm?" Lưu Yến Thanh còn muốn gợi chuyện về Lâm Thành Hy, có điều lời còn chưa nói hết, chủ Lai bên cạnh bỗng nhiên cười nói: "Thiếu phu nhân đang nói đến Nhị thiếu gia à! Nhị thiếu gia đã đến trường, không có ở nhà!" "À..." Lưu Yến Thanh gật đầu, như có điều suy nghĩ, bất quá có chút kinh ngạc, đã muộn như vậy còn đến trường đi học sao?
Nhà người có tiền đi học đúng là kỳ quái thật. Nghĩ tới trường học, Lưu Yến Thanh trong mắt xẹt qua một tia vui sướиɠ.
Không lâu nữa cô cũng phải đi học! Cô muốn trở về ký túc xá quen thuộc của cô l
Đến lúc đó cô sẽ mượn cớ dọn về ký túc xá trường học ở! Chỉ cần trở lại trường học, cô sẽ không cần mỗi ngày đều đối mặt với Lâm Thành Thông mặt mày như cục đá lạnh nữa!
Bao nhiêu vui sướиɠ trong đáy mắt Lưu Yến Thanh đều bị Lâm Thành Thông thu hết vào mắt, con người hàn nhất thời trở nên thâm trầm. "Cạch ——" Lâm Thành Thông ném đôi đũa trong tay xuống, "Tôi ăn no rồi." Hàn lạnh lùng nhìn cô một cái, ngay sau đó sải bước lên đi lầu.
Nhìn thấy Lâm Thành Thông chân trước vừa vào phòng, chân sau Lưu Yến Thanh liền chạy vào nhà bếp cầm chén đũa mới ra, ngồi trên ghế từ từ ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong, Lưu Yến Thanh nán lại phòng ăn dạo quanh mấy vòng một vòng, sau khi cảm thấy thức ăn đã tiêu hóa tốt, mới đi lên lầu chuẩn bị tắm rửa rồi ngủ.
Sau khi tắm xong, Lưu Yến Thanh vừa lau khô tóc, chuẩn bị năm lên giường.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân lập cập đi vào. Lưu Yến Thanh lập tức phản ứng, cô ngã xuống giường dùng chăn bọc mình thật chặt, trong nháy mắt cửa mở ra, cô nhằm hai mắt lại. Lâm Thành Thông đứng ngay cửa, trong bóng tối nhìn người trên giường kia cuộn tròn một cục, thoáng cau mày.
Sớm vậy đã ngủ?
Suy nghĩ một chút, Lâm Thành Thông sải đôi chân hà dài dẫn dẫn đến gần.
Cảm giác cửa người càng đi càng gần, lòng bàn tay Lưu Yến Thanh rin mồ hôi
Tiếng bước chân cồm cộp càng lúc càng gần, ngay sau đó có cảm giác được phần giường bên cạnh bỗng nhiên thụp xuống, một mùi vị đặc quánh riêng biệt của nam giới đập vào mặt cô.
Lâm Thành Thông nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn do sợ hãi mà trắng bệch, không nhịn được nhíu mày, hàng mi khẽ run rẩy rõ ràng đã bán đứng cô
Cô căn bản không có ngủ, người đàn bà đáng chết này, đang giả vờ à! "Cô định giả vờ tới khi nào?" Lâm Thành Thông đến gần Lưu Yến Thanh, bộ ngực trần trụi dán thật chặt sau lưng cô, một luồng hơi nóng phả ra bên tai cô, trong nháy mắt khuôn mặt cô bị thiêu đến đỏ rựng.
Lưu Yến Thanh mở mắt, xích qua bên cạnh một chút, nhưng bị Lâm Thành Thông bắt được cánh tay, thuận thế kéo lại, cả người cô liền ngã vào trong ngực của hắn... Khuôn mặt Lâm Thành Thông dần dần đến gần, gương mặt tuấn tú càng lúc càng phóng đại, chiếm hết toàn bộ phạm vi tầm mắt cô, Lưu Yến Thanh không khỏi khẩn trương. Đưa tay đè lên ngực hắn, Lưu Yến Thanh quay đầu đi chỗ khác, cần rằng nói: "Anh đi ra ngoài.
Lâm Thành Thông bằng nhiên liền cười lên, "Đi ra ngoài? Đây là phòng của tôi, cô muốn tôi đi đâu?" "Lưu Yến Thanh hình như cô còn chưa hiểu rõ tình hình thì phải, tất cả mọi thứ trong ngôi nhà này đều thuộc về tôi, dĩ nhiên bao gồm cả cô!"
Hắn đích vừa dứt lời, lập tức kỳ trên người trước, nửa đẻ lại cô, một tay dò vào cổ áo của cô trong... Lưu Yến Thanh cả người run lên, toàn thân nổi da gà, không khỏi run rẩy.
Lâm Thành Thông cười lạnh một tiếng: "Nhạy cảm vậy sao? Quả nhiên là người đàn bà dâʍ đãиɠ trời sanh Án "Anh dựa vào cái gì dám măng tôi như vậy?" Lưu Yến Thanh nổi đóa, hai cánh tay đồng thời chộp tay hắn ngăn lại, không để cho hắn tiếp tục xâm phạm mình.
Lâm Thành Thông cau mày, tay vung lên, trực tiếp đem hai tay cô bẻ quặt, lật người cô lại, để cô đưa lưng về phía mình. "A... Anh mau buông tay!" Lưu Yến Thanh đột nhiên trợn to hai mắt, toàn thân phát run, nhưng hai chân bị hắn chặn lại, hai tay cũng bị hắn giữ chặt
Lưu Yến Thanh không ngừng giãy giụa, định thoát khỏi người đang đè trên người mình, nhưng không ngờ Lâm Thành Thông sức mạnh kinh người, hắn chỉ hơi dùng sức một chút, cô căn bản không cách nào nhúc nhích! "Đàn bà, ngươi an phận một chút cho ta, ngoan ngoãn phối hợp ta!" Lâm Thành Thông gầm nhẹ nói, thủ hạ càng thêm dùng sức.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cưng Vợ Tận Trời Cao
- Chương 14: Cô là nô ɭệ của tôi