- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cưng Vợ Tận Trời Cao
- Chương 12: Đầy tớ cũng có nhân quyền
Cưng Vợ Tận Trời Cao
Chương 12: Đầy tớ cũng có nhân quyền
Vùng dậy mở cửa ra, bên ngoài là chủ Lai mỉm cười đứng ngay cửa, trong tay bưng một cái mâm, trên mâm để thức ăn nóng hổi.
Lưu Yến Thanh mắt sáng lên, nuốt nước miếng một cái, nhìn chung quanh một chút, sau khi chắc chắn không nhìn thấy Lâm Thành Thông, liền để cho chú Lai vào phòng. "Thiếu phu nhân, tôi nhờ người giúp việc làm thức ăn cho cô, nhân lúc còn nóng mau ăn đi. Cô nhất định rất đói!"
Đúng là cứu người bị nạn! Lưu Yến Thanh cảm động chảy cả nước mắt lần nước mũi
Trên thế giới này còn có người tốt như vậy! Cũng không phải ai cũng đều giống như Lâm Thành Thông lãnh lùng vô tình như vậy! "Chú Lai, cám ơn chú!" Lưu Yến Thanh nhận lấy cái mâm trong tay ông, mùi thức ăn xông vào mũi khiến cô nhộn nhạo không yên. "Chủ Lai, chủ thật tốt. Chú chính là thiên thần trời cao phải tới cứu tôi! Không giống Lâm Thành Thông kia! Hắn chắc chắn chính là ác ma! Hắn vô cùng tàn bạo hung ác với tôi! Còn không cho tôi ăn uống gì, bây giờ chỉ cần nhìn thấy hắn, tôi...
Lưu Yến Thanh vừa đi vào trong, vừa tố cáo Lâm Thành Thông, không phát hiện mặt chủ Lai sau lưng càng ngày càng lúng túng.
Lưu Yến Thanh cảm giác hình như có gì đó không đúng, thanh âm càng lúc càng nhỏ, bởi vì cô cảm giác sau lưng mình có một luồng khí lạnh buốt đang đâm thẳng vào người cô.
Cô run rẩy bưng mâm chậm rãi quay đầu lại, gương mặt xanh ngắt.
Quả nhiên, Lâm Thành Thông lạnh lùng, mặt không cảm giác đang đứng sau lưng cô.
Trời ạ! Muốn dọa chết người hả?
Có cần kinh khủng như như vậy không?
Lâm Thành Thông không phải đi rồi sao? Trở về làm gì?
Lâm Thành Thông nhìn biểu cảm trên mặt Lưu Yến Thanh biến đổi nhanh như chớp, trong lòng cảm thấy buon cuoi.
Người đàn bà này chán sống rồi? Hay là cô ta căn bản không nhận thức được tình hình?
Chẳng lẽ cô không biết nơi này rốt cuộc ai làm chủ sao?
Thật ra hàn vốn đã ngôi lên xe, nhưng phát hiện âu phục trên người dính chút bụi.
Với kiểu người mắc bệnh sạch sẽ cực độ nghiêm trọng như hắn mà nói, tuyệt đối không thể xuất hiện những chuyện như thế này, vì vậy liền quay đầu vào nhà chuẩn bị thay bộ quần áo khác.
Lại không nghĩ rằng, vừa đi tới cửa phòng lại nghe được Lưu Yến Thanh chửi bởi mình thật sướиɠ miệng một phen.
Lưu Yến Thanh đặt mông ngồi lên ghế, nhanh như chớp đưa thức ăn vào miệng, như thể sợ bị ai cướp đoạt, không sợ trời không sợ đất nói: "Đầy tớ cũng có nhân quyền đích! Có quyền ăn cơm!"
Lâm Thành Thông nhìn cô, cô nhanh chóng nhai cơm trong miệng, cố gắng nuốt xuống, sợ hắn đi tới cướp lấy, không để cho cô ăn, "Anh không được tước đoạt nhân quyền của tôi! Không được bắt tôi không ăn c!"
Lâm Thành Thông quét mắt một lượt lên người cô, không thèm tiếp lời, vòng qua bên người cô, sải bước đi tới tủ quần áo.
Hôm nay hắn không có thời gian nói nhảm với cô, mười giờ hắn có một cuộc họp online quốc tế, hắn phải đến chuẩn bị. Đây chính là vụ làm ăn quyết định trong năm nay của hắn, thành bại cả một năm tất cả đều dựa vào lần này!
Đổi sang âu phục màu xanh, Lâm Thành Thông quay sang nói với chủ Lai nói: "Trông chừng cô ta, không cho phép rời phòng nửa bước
Lưu Yến Thanh ngâm cơm trong miệng, trợn mắt há mồm nhìn Lâm Thành Thông rời đi. "Lý lẽ gì vậy? Anh dám hạn chế tự do thân thể của tôi?" Lưu Yến Thanh gào lên với bóng lưng hắn!
Nhìn bóng lưng hắn xa dần, Lưu Yến Thanh cúi đầu xuống, chậm chạp ăn cơm, trong lòng hết sức rầu rĩ.
Chú Lai nhìn dáng vẻ của Lưu Yến Thanh bỗng nhiên cười lên, từ tốn nói: "Thật ra thì thiếu gia là một người rất tốt..."
Lưu Yến Thanh không nhịn được liếc ông, thầm oán hận: Lâm Thành Thông nếu cũng có thể coi là người tốt, e rằng trên thế giới này liền không có ai xấu cả
Chủ Lai không nhìn thấy biểu cảm phong phú trên mặt Lưu Yến Thanh, nói tự nhiên: "Thật ra thiếu gia rất cô độc, luôn là giấu hết tâm sự trong lòng, không muốn tâm sự thật lòng với bất kỳ ai, cho nên so với người bình thường, cậu ấy cô đơn hơn rất nhiều.
Có lúc chủ Lai còn hy vọng có người có thể ở bên thiếu gia bầu bạn, cho dù là cãi nhau nháo nhào ầm ĩ cũng tốt
Lưu Yến Thanh gật đầu một cái, không nghĩ là đúng: "Dĩ nhiên, hắn cả ngày mặt mày hầm hầm như muốn ăn thịt người, tránh xa người khác cả ngàn dặm, ai mà thèm bầu bạn với hàn? Nên tất nhiên nếu so với người bình thường hắn phải cô đơn hơn nhiều rồi!" "Cũng không hoàn toàn như vậy. Thiếu gia cũng có bí mật không thể nói của mình. Chú Lai vừa nói vừa lắc đầu, ông biết bây giờ có nói nhiều hơn với Lưu Yến Thanh cũng vô dụng. "Vâng vâng." Lưu Yến Thanh gật đầu, có không có hứng thú biết bí mật của hạn.
Cuộc hôn nhân họ chẳng qua chỉ vì lợi ích, cô gả cho Lâm Thành Thông là vì anh trai cô, về phần Lâm Thành Thông tại sao lại muốn cưới cô, cô không rõ! Lưu Yến Thanh cười híp mắt đem cái mâm trả cho chú Lai, "Cám ơn chủ Lai, tôi ăn no rồi!" "Có điều như vầy, chủ Lai, tôi có thể ra bên ngoài đi tới lui một chút được không? Cả ngày ở trong phòng cũng sắp chết ngộp đến nơi rồi!" "Không được đầu thiếu phu nhân, thiếu gia mới vừa nói là không để cho cô ra khỏi cửa." "Nhưng mà ——"
Lưu Yến Thanh còn chưa nói xong, Chú Lai liền cắt ngang lời cô, "Thiếu phu nhân, nếu như cô không muốn chọc giận thiếu gia, tốt nhất hãy ngoan ngoãn đợi ở trong phòng, đừng đi đâu cả." "Chú Lai..." Giọng nói của Lưu Yến Thanh mang theo một chút nức nở.
Chú Lai thờ ơ. "Chú Lai, đây chính là nhất! Bắt nhốt người đó! Tôi từng tuổi này chưa bao giờ bị đối xử như vậy!" "Chú Lai, chủ để cho tôi đi ra ngoài một chút có được hay không? Tôi chỉ ở trong sân đi dạo một chút, hồng mất một chút! Tôi bảo đảm sẽ không chạy lung tung!"
Nhìn dáng vẻ cô muốn khóc đến nơi, lòng chủ Lại lập tức mềm nhũn.
Thôi thôi, cô bé này cũng đáng thương. "Nhưng cô chỉ có thể ở đi dạo một chút trong sân, không được đi lung tung, có biết không?" "Còn nữa, một khi nghe được tiếng còi xe liền lập tức trở về phòng, đó là tiếng còi xe thiếu gia trở về Lưu Yến Thanh vừa thấy chủ Lai đồng ý, khuôn mặt ủ rũ tức khắc trở nên tươi tắn như hoa xuân, cô dùng hết sức gật mạnh đầu, nói biết rồi! "Còn nữa, nhớ là, trăm triệu không được để bị thiếu gia phát hiện! Nếu không sẽ không có lần sau đâu!
Lưu Yến Thanh cười đồng ý, không đợi chủ Lai kịp phản ứng, vội vàng chạy xuống lầu. Chú Lai nhìn bóng lưng cô vui sướиɠ chạy đi, lắc đầu bật cười.
Chạy một mạch ra bãi cỏ, Lưu Yến Thanh giang hai cánh tay, nheo mắt lại, dùng sức hít lấy hít để luồng không khí mát mẻ. "Cảm giác này thật tuyệt! Cảm giác tự do mới tuyệt vời làm sao!"
Chủ Lai đứng ở cách đó không xa nhìn cô, dưới ánh mặt trời vàng rực chiếu xuống, nụ cười trên mặt Lưu Yến Thanh tỏ ra đặc biệt ấm áp!
Lưu Yến Thanh nằm trên bãi cỏ, hai tay khoanh sau ớt, hơi khép đôi mắt nhìn bầu trời xanh thầm, sau đó ngủ quên mất trong ánh nắng.
Ảnh mặt trời dí dỏm vui đùa trên gò má trắng nõn của cô, hàng mi dày rậm hơi run rẩy trong làn gió nhẹ thổi qua.
Trong giấc mộng lúc ngủ say, Lưu Yến Thanh mơ thấy mẹ và anh trai.
Trong giấc mơ mẹ sờ đầu cô một cái, hỏi cô, con sống có tốt hay không? Trong khoảnh khắc Lưu Yến Thanh ôm mẹ khóc rống lên.
Cô sống không tốt! Không tốt chút nào! Một chút cũng không tốt!
Tự sau khi mẹ mất đi, cha bận bịu với sự nghiệp không ngó ngàng đến cô, mẹ kế dùng mọi cách gây khó dễ, Lưu Thuần Nhã đối đầu ra mặt với cô, điên cuồng tranh đoạt hết thảy của cô, anh trai hoàn toàn trở thành người không có tri giác, cô bị ep gả cho Lâm Thành Thông
Tất cả những ký ức không vui hệt như một bộ phim quay chậm, nhất nhất bày ra trong đầu cô, cô há miệng, vừa định kể lể với mẹ những uất ức cô phải chịu, chỉ thấy hình dáng mẹ dần dần mơ hồ, sau đó rầm một tiếng nổ tung, biến thành mảnh vụn lấm tấm biến mất h trong giấc mơ của cô, ngay sau đó cảnh trong mơ bỗng nhiên biến đổi, cô nhìn thấy Lưu Huy Dương.
Lưu Huy Dương trong giấc mộng đã bình phục, anh mỉm cười nhìn cô, nhưng không lên tiếng, cô dang tay ra muốn ôm anh, thế nhưng anh lại lui về phía sau từng bước một.
Sau đó, cô tỉnh giấc.
Trên mặt cô tràn đầy nước mắt.
Lưu Yến Thanh lau sạch nước mắt, thần thờ thật lâu mới đứng dậy.
Cô nghĩ, gần đây cô nhất định là bị Lâm Thành Thông kiềm chế quá mức đến phát điện rồi. Nếu không tại sao cô lại nhớ lại chuyện cũ năm xưa nhiều như vậy? Ưu tư chất chứa quá lâu, không tìm được một ai thích hợp để tâm sự.
Lưu Yến Thanh nhếch môi, bất tri bất giác đi tới đài phun nước.
Nơi này... ?
Cô chợt nhớ tới người đàn ông ấm áp như ngọc, người đàn ông như thiên thần!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cưng Vợ Tận Trời Cao
- Chương 12: Đầy tớ cũng có nhân quyền