Tập đoàn Đế Quốc là một trong những tòa nhà cao nhất ở thành phố này. Nguyên nhân ban đầu Lâm Thành Thông mua nó là bởi vì có thể nhìn cảnh vật từ trên cao xuống.
Lúc này hắn tây trang màu đen, cả người an tĩnh đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt ra thế giới ăn chơi trác táng bên ngoài. độc. Bảng lưng cao ngất tỏ ra tịch mịch, thậm chí là cô
Bên ngoài huyên náo thế nào, hắn lạnh lùng nhìn nững người nhỏ như con kiến hối hả dưới chân, có người nhàn nhã có người vội vã đi trên đường.
Phòng làm việc bố trí hai màu đen trắng đan xen, trung tâm đặt một chiếc ghế sofa màu trắng cực lớn, ngày thường nếu công việc mệt mỏi thì tiện thể nghỉ ngơi ở đó.
Trong phòng làm việc, hàn hiện ra với dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng không thể nghi ngờ, trên bàn làm việc hình thoi màu đen còn để hai chai rượu đang uống dở, một trận gió lạnh thổi qua, hàn hơi choáng váng.
Mẹ, con cưới con gái người đàn bà kia. Con sẽ bắt cô ta chịu nhục nhã cực điểm, không có hôn lễ, không có thiệp mời, ngay cả xe hoa cũng không có
Con muốn người đàn bà kia nhìn con gái mình bị con đùa bỡn trong lòng bàn tay, ta muốn cho người đàn bà đó chết không nhằm mắt! Để cho bà ta nhìn mình con gái đau đến không muốn sống nữa!
Như vậy... mẹ sẽ vui vẻ chứ?
Con chịu đựng lâu như vậy, rốt cuộc có thể làm chút gì đó cho mẹ...
Lâm Thành Thông nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt xẹt qua một tia đau xót mà người ngoài không hiểu được. ở trong phòng làm việc rất lâu, khi Lâm Thành Thông về đến nhà đã là hơn nửa đêm, người làm nữ báo với hắn Lưu Yến Thanh đang ở trong phòng.
Nói Lưu Yến Thanh ồn ào rất lâu, nhưng sau đó cũng không còn gây ra tiếng động gì nữa, cơm tối cũng chưa ăn, vẫn luôn ở trong phòng.
Lâm Thành Thông coi thường, cô muốn tuyệt thực thì cứ tuyệt thực, nếu cô có thể làm mình chết đói, hằng cũng sẽ không nhíu mày một chút nào.
Khi Lâm Thành Thông cả người mùi rượu đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy Lưu Yến Thanh năm ngủ dưới đất.
Lâm Thành Thông như có điều suy nghĩ, đi tới chỗ cô gái thân thể mảnh mai kia, nửa ngồi xổm xuống, hơi nhíu mày nhìn người đàn bà đang ngủ say.
Chỉ thấy cô mặc trên người một chiếc áo sơ mi đơn bạc màu lam nhạt, hai chân thon dài trắng nõn lộ ra ngoài, hơi co ro, giống như một pho tượng bằng sứ trắng trong, sáng bóng nõn nà, tư thể co ro của cô năm như bào thai, tỏ ra vẻ ngây thơ, mà vẫn quyến rũ
Ánh trăng rọi lên vầng trán sáng bóng của cô, hàng mi dày rậm cong vυ"t thi thoảng khẽ run, một đôi môi đỏ mọng khẽ mở, tựa hồ muốn dụ người phạm tội.
Lâm Thành Thông kéo cà vạt, hắn cảm thấy cổ họng mình khô khốc, khát vọng trong thân thể sắp bộc phát, một đôi đồng tử đen âm lãnh mang theo sắc thái đậm đà.
Dù sao cũng là hàng tặng miễn phí, không nên để ưu tư kềm nén mới phải.
Hắn ôm ngang lưng Lưu Thanh, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Lưu Yến Thanh hừ nhẹ một tiếng, trở mình, đầu tựa vào cánh tay Lâm Thành Thông.
Cổ áo sơ mi trên người hơi mở rộng, lộ ra nửa bên da thịt trắng nõn, Lâm Thành Thông nội tâm hơi chấn động, trong lòng đốt lên bản năng nguyên thủy nhất.
Lưu Yến Thanh, đừng trách tôi không lưu tình, đây đều là cô tự tìm chết
Lâm Thành Thông khó lòng kềm chế, vòng qua chiếc eo thon của cô người, kéo cô về phía mình, bàn tay bắt đầu lướt qua đường cong làm người ta mê mẩn, đôi môi cũng không nhịn được cúi sát xuống... "Ưʍ..." Lưu Yến Thanh hơi rêи ɾỉ, uốn éo người, cảm giác có cái gì đó không đúng.
Trong phút chốc liền mở hai mắt ra, thấy một gương mặt phóng to đập vào con người. Trời ơi!
Lưu Yến Thanh kêu lên một tiếng, lập tức ngồi dậy mặt đầy tức giận trợn mắt nhìn hắn: "Anh làm g?" Lâm Thành Thông tà mị cười nhạt, "Làm gì cô còn không biết?"
Sắc thái hiện lên trong mắt hắn là bất chấp, Lưu Yến Thanh nuốt nước miếng, lùi về phía sau, che kín quần áo trên người, "Anh đừng tới đây! Anh là tên khốn kiếp! Khốn kiếp! Biếи ŧɦái! Anh thừa dịp người gặp nguy lợi dụng!"
Lưu Yến Thanh không ngừng mắng, chỉ thấy ánh mắt Lâm Thành Thông càng ngày càng lạnh, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi!
Nếu như ánh mắt có thể khiến người ta đông cứng, chỉ sợ bây giờ Lưu Yến Thanh đã trở thành một pho tượng đá "Mằng đủ chưa?"
Lưu Yến Thanh ngậm miệng lại, tránh né ánh mắt hån. "Tôi là tên khốn kiếp, khốn kiếp, nhưng cô hết lần này tới lần khác muốn gả cho một tên khốn kiếp! Lưu Yến Thanh! Cô đừng quên cô bây giờ đã gả cho tôi. Tôi hôm nay là đêm động phòng hoa chúc chúng ta!"
Lưu Yến Thanh ngẩn ra, lời Lâm Thành Thông vừa văn đâm đến chỗ đau của cô.
Cô nằm gối bên người liền đập vào người hằn, "Anh đi ra ngoài! Anh cút ra ngoài cho tôi! Tôi không cho phép anh đυ.ng vào tôi!"
Lâm Thành Thông một tay chặn lấy gối ném xuống đất, sắc mặt dữ tợn, một cái tay khác cởi nút áo trên người mình, lộ ra vầng ngực cường tráng. "Đây là phòng của tôi! Cô có tư cách gì phản đối hay đòi hỏi trong phòng tôi?" "Cô cho là cô sống đủ rồi?" Lâm Thành Thông từng bước ép tới gần, một tay bấu vào cắm cô, Lưu Yến Thanh nhíu chặt mày nhưng bị buộc phải ngẩng mặt lên nhìn hắn. "Hừ!" Lưu Yến Thanh giằng ra, định quay mặt chỗ khác, nhưng không hành công. "Lưu Yến Thanh, cô nên biết đủ một chút, được tôi chọn trúng, cô hẳn phải cảm thấy hào hứng mới đúng!" "Đôvô sỉ! Hèn hạ!" Lưu Yến Thanh mắng nhiếc.
Lâm Thành Thông thoáng cười một tiếng, tiếng cười mang chút tàn khốc, lạnh lùng nhìn cô, "Nói tôi hèn hạ vô sỉ không chỉ một mình cô! Cô nên vui mừng vì tôi không đánh đàn bà, nếu không chỉ bằng mấy câu nói N vừa rồi kia, tôi có thể khiến cô chết không có chỗ chốn!"
Lưu Yến Thanh im lặng, ngưng giãy giụa, mi mắt rủ xuống, thanh âm có chút nghẹn ngào, "Anh muốn thế nào mới bỏ qua cho tôi?" "Bỏ qua cho cô? Cô dẹp ý nghĩ đó đi!” Vừa dứt lời, Lâm Thành Thông đè cô ngã xuống giường, giống như một con dã thú, tức giận gặm căn da thịt mịn màng trắng nõn của cô, hầu khơi thông lửa giận trong lòng mình.
Lưu Yến Thanh nhằm mất, lông mi khẽ run, không nhúc nhích mặc hắn vậy và "Lưu Yến Thanh cô đừng quên, đây là nghĩa vụ mà cô phải làm! Chỉ cần tôi muốn, bất cứ lúc nào cô cũng phải cung kính hầu hạ tôi!" "Dĩ nhiên, nếu như cô phản kháng, tôi cũng có thể buông tha cô, bất quá tôi muốn cô biết, không có tôi, người anh trai đang ở nước Mỹ xa xôi của cô.
Nói tới đây, người Lưu Yến Thanh khẽ run lên, không nói thêm gì nữa.
Lâm Thành Thông gặm cắn dái tai trắng nõn cô, thanh âm khàn khàn vang lên bên tại cô: "Lưu Yến Thanh, cô không phải ngoan cường như vậy sao? Người không khuất phục chứ?"
Miệng hỏi, nhưng động tác trên tay cũng không dừng lại, Lưu Yến Thanh ở dưới người hắn thở gấp từng con.
Cô không sức lực phản kháng hắn, cũng không muốn tiếp tục giãy giụa vô ích... Cô căn bản không thể phản kháng!
Trong phòng không khí dần dần trở nên đặc quánh, Lưu Yến Thanh không thể ức chế vỡ vụn âm thanh từ cổ họng xông ra...
Tỉnh dậy, đã là sáng sớm hôm sau, cảm giác đau đớn lan tỏa khắp châu thân.
Lưu Yến Thanh mở mắt, xòe bàn tay ra đặt trước mắt, che lại ánh mặt trời khúc xạ chói mắt.
Lâm Thành Thông tên khốn kia tối hôm qua làm rất nhiều lần. khiến cho cô đau đớn toàn thân.
Một chút cũng không biết kềm chế, hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc, một kẻ cầm thủ, đáng chết mười phần!
Trên cái giường đôi to lớn, chỉ có một mình Lưu Yến Thanh, bên gối còn sót lại một chút hơi ấm nói cho cô biết, Lâm Thành Thông vừa rời giường không bao lâu.
Tên khốn kiếp! Được làm
Lưu Yến Thanh suy nghĩ, khỏe môi nhếch lên, nhìn mặt trời đã lên cao ngoài cửa sổ, cô duỗi người, tự động viên mình, "Một ngày mới bắt đầu rồi !
Đang lúc cô vui mừng vì không thấy Lâm Thành Thông, chỉ nghe "Âm" một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, thời gian tựa như trong nháy mắt bị đông cứng.