Chương 5: Mộng Xuân

Editor : Qideasgroup7th

Beta : Jasmine

-- Mỗi một lần người ấy đến đây, đều như là ánh mặt trời xua tan đi tất cả mây mù ở nơi đây.

Ngọn đèn màu da cam, Tiêu Phong Khiển mỗi một nét chữ đều viết rất nghiêm túc.

Ngoài cửa sổ tối tăm mù mịt, trừ bỏ ánh trăng ám hoàng cùng mấy ngôi sao lóe sáng ra thì không có gì khác.

Đã là rạng sáng hai giờ, học xong một từ vựng tiếng Anh cuối cùng, Tiêu Phong Khiển mở ra quyển nhật ký.

Từ sau khi nhìn thấy Tô Tần, bộ dáng nhật kí của nàng cũng thay đổi.

Trước đó tất cả đều là các loại ẩn nhẫn cuộc sống gian khổ, rồi thì khóc lóc như thể quả tim liền kề bờ vực sắp sụp đổ.

Mà hiện bây giờ, mỗi một chỗ đều là ánh mặt trời chiếu sáng.

Đêm tối, luôn khiến cho tâm sự khôn cùng nhanh chóng lan tràn.

Như là khống chế không xong loại tình cảm nào đó trong lòng, ở trên trang giấy, Tiêu Phong Khiển từng chữ từng chữ viết ra tên của Tô Tần.

Tô Tần, Tô Tần, Tô Tần......

Nghĩ đến thanh âm dễ nghe của cô, nghĩ đến ánh mắt ôn hòa của cô, nghĩ đến lúc cô dịu dàng mỉm cười.

Mãi cho đến khi nằm ở bên cạnh muội muội.

Trong đầu Tiêu Phong Khiển vẫn đều là hình bóng của Tô Tần.

Có lẽ là mong nhớ ngày đêm quá mức thường xuyên, thời gian lâu, nàng tự nhiên thấy không rõ gương mặt của Tô Tần.

Tiêu Phong Du nửa đêm bừng tỉnh, chợt nghe thấy tỷ tỷ của mình thì thào kêu cái gì cho nên nhấc bước chân nhỏ, dựa sát vào nghe, tất cả đều là

"Tô Tần, Tô Tần, A Tần --"

Tiêu Phong Du bĩu môi, vuốt gương mặt của tỷ tỷ, như một bà cụ non mà cảm khái:

"Thật sự là một hài tử số khổ, trong mộng còn muốn trả nợ."

Bởi vì thương cảm tỷ tỷ vất vả, sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Phong Du cố ý đi hâm nóng một chén sữa nóng cho tỷ tỷ.

Trong khoảng thời gian này, không biết có phải là do được ăn đủ sữa trứng không mà cơ thể của hai chị em như là nấm mọc sau mưa, cao lớn hơn nhiều.

Tiêu nãi nãi hôm nay cố ý làm bánh trứng, bà giúp hai cháu gái xới cơm, chính mình ngồi ở cửa, ăn màn thầu ngày hôm qua còn lại.

Sống khổ đã quen, cho dù có người trợ giúp, bà cũng không cam lòng phung phí.

Huống chi, khoản đó cuối cùng vẫn là tiền của người khác, tương lai bà sau khi trăm tuổi, một khi nằm xuống, cái gì cũng không quản được.

Hai đứa cháu này ra sao ? Chẳng phải là trả nợ cho nhà người ta sao ?

Tiêu nãi nãi không đi học bao nhiêu năm, nhưng vẫn đốc thúc Tiêu Phong Khiển mỗi tháng đi xem sổ sách ở Tống đại nương và thôn trưởng kia, đem khoản viện trợ của Tô Tần nhà người ta, từng cái từng cái ghi lại, như vậy sẽ có một ngày, hai cháu mình có tiền đồ, nhất định phải trả lại gấp bội cho nhà người ta.

Ân tình tuy nhỏ giọt nhưng ơn phải trả bằng con suối.

Cho dù là nghèo nàn nhưng làm người phải có khí khái.

Tiêu Phong Khiển nhìn đến bộ dáng của nãi nãi thì trong lòng cũng thấy khó chịu, nhưng mà nàng cũng biết khuyên không được, mỗi lúc như vậy, nàng đặc biệt muốn nhanh chóng lớn lên.

Trưởng thành, nàng có thể chân chính gánh vác gia đình này, mang theo nãi nãi cùng muội muội sống những ngày tốt đẹp nhất.

Trưởng thành...... Còn có thể nhìn thấy người đó.

Không có áp lực cuộc sống, Tiêu Phong Khiển đem tất cả trọng tâm đều chuyển dời đến chuyện học tập.

Ông trời không phụ lòng người, ngắn ngủi một năm, thành tích của nàng từ giữa danh sách đã lên được vài hạng trong lớp..

Giữa trưa, thời gian nghỉ ngơi.

Tất cả mọi người đi căn tin ăn cơm.

Mỗi hài tử đều là bảo bối trong nhà, đại đa số mọi người đều không hài lòng đối với thức ăn của căn tin, cảm thấy rằng không ngon miệng, ăn không ngon như nhà làm.

Nhưng tất cả mấy món này đối với Tiêu Phong Khiển mà nói, cũng là rất trân quý.

Bất luận là cơm hay đồ ăn gì.

Nàng đều ăn sạch sẽ.

Một hạt cơm cũng không thừa, liền ngay cả canh rau còn lại, cũng sẽ chấm màn thầu mà ăn hết.

Một chút ít, đến đâu cũng không đổi, Tiêu Phong Khiển vẫn luôn quý trọng.

Ngay lúc mấy bạn học khác còn bận rộn theo đuổi idol, bận rộn mông mông lung lung yêu sớm, bận rộn thanh xuân hưởng lạc.

Cuộc sống của nàng tất cả đều là học tập.

Trung khảo xong, một tấm thư từ thôn quê thông báo về trường cao trọng điểm xuất hiện trên bàn làm việc của Tô Tần.

Cô nhìn chằm chằm thư báo kia, nhìn một hồi, đặt ở một bên.

"Đứa nhỏ này rất ngoan."

Viên Ngọc ở bên cạnh sơn móng tay, hâm mộ đến hỏng rồi:

"Ba đứa con nuôi của tôi thì đừng nói là cao trung trọng điểm, trường bình thường cũng không thi đậu, về nhà làm nông đi."

Tô Tần nghe xong lời này ngẩng đầu, cô nhìn đến Viên Ngọc.

Viên Ngọc xem xét cô:

" Sao vậy, cô không tin sao? Đừng nhìn nhà người ta là một trường trọng điểm ở quê, nhưng nghe nói người thi đậu đại học trọng điểm chỗ nào cũng có, không chừng tiểu cô nương này thật có thể thi đậu ở Bắc Kinh."

Lông mi Tô Tần chớp chớp.

Viên Ngọc cười xấu xa:

"Nếu thực sự đến đây cũng tốt, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, trực tiếp tiến công ty đi, xem ra cũng là do cô dưỡng thành không phải sao?"

Tô Tần không nói lời nào, đôi mắt nhìn chằm chằm Viên Ngọc.

Hình như có hàn khí thổi qua, Viên Ngọc đánh cái rùng mình:

"Haizzz, tôi chỉ thuận miệng buôn chuyện thôi mà."

Đang nói, cửa văn phòng bị gõ vang, thư ký từ ngoài phòng cầm lấy một bó hoa màu lam yêu diễm thật lớn đi vào:

"Tô tổng, đây là hoa tươi của Sâm tiên sinh mang đến tặng cho người."

Tô Tần nhíu mày:

"Để qua một bên đi."

Viên Ngọc đứng lên, đưa mắt nhìn qua:

"Chà chà chà, Nguyên Sâm này, đã tặng hoa một năm rồi, hắn thật đúng là kiên trì bền bỉ nha."

Nói nửa ngày cũng không thấy Tô Tần đáp lại.

Viên Ngọc nhìn cô:

"Haizzz, A Tần, nói thật, cuối cùng thì cô thích dạng người như thế nào? Mấy năm nay cũng chưa thấy cô nói chuyện yêu đương với ai cả."

Điểm này rất không bình thường.

Người cũng đã 20 mấy rồi mà mỗi ngày chỉ có công tác và công tác, đối với chuyện tình cảm thì một chút cũng không lưu tâm.

Tô Tần cúi đầu, dùng bút máy viết chữ:

"Cô rất rảnh rỗi sao?"

Viên Ngọc:......

Lại đánh trống lảng.

Viên Ngọc bất đắc dĩ đứng dậy rời đi, lúc gần đến cửa, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Tần.

Bởi vì hôm nay cũng không phải thời gian công tác.

Cô ăn mặc cũng thoải mái rất nhiều.

Áo sơmi màu lam bảo thạch càng tôn lên làn da như ngọc, tóc dài màu đen ẩn ở cổ, theo động tác Tô Tần viết chữ liền chọc người cao thấp hoạt động, trên xương quai xanh tinh tế khêu gợi rũ xuống một sợi dây bạch kim, quả thật là băng sơn mỹ nhân, khiến người khác thèm nhỏ dãi.

Viên Ngọc hít sâu một hơi, trợn trắng mắt, vô tâm vô phế mà hát một bài:

-- Cô nương a cô nương, ngươi sẽ không sốt ruột đi a, chờ đi, chờ đi, chờ đến chờ đi biến thành gái lỡ thì.

Cái "cô gái lỡ thì" trong miệng Viên Ngọc lại ở trong lòng người khác tồn tại như một vị thần.

Sáng sớm.

Tiêu Phong Khiển thu được hồi âm của Tô Tần.

Đây là đã rất lâu cho tới nay, Tô Tần lần đầu tiên viết thư cho nàng.

Nàng cầm lấy phong thư, kích động đến hai tay run rẩy, trái tim cũng giống như là không thể khống chế, đập nhanh lợi hại.

Tiêu Phong Du đứng ở bên cạnh, nhìn thấy tỷ tỷ, cực kỳ khó chịu.

Thật sự là một tỷ tỷ đáng thương, bị chủ nợ thúc giục trả nợ sao? Tự nhiên lại sợ hãi đến tay đều run lên.

Vì chúc mừng Tiêu Phong Khiển thi đậu vào cao trung trọng điểm, hôm nay Tiêu nãi nãi cố ý làm thịt lão gà mái trong nhà, cho hai chị em ăn mặn một bữa, lúc này mới vừa hầm xong, hương vị thịt gà cùng mùi thơm của món ăn tràn ngập khắp nhà, Tiêu Phong Du như là một trận gió chạy nhanh vào:

"Nãi nãi, người đang làm cái gì vậy? Con đến giúp bà nha."

Hai chị em này tính cách một chút cũng không giống.

Tỷ tỷ không thích nhiều lời, luôn cau mày, giống như là có ngàn vạn u sầu áp ở trên người.

Mà muội muội lại là một kẻ hay giở trò vô lại, là một kẻ hài hước có tiếng ở Hạ Oa thôn, liền ngay cả thôn trưởng cũng nói, lừa một người lớn còn dễ dàng hơn so với lừa tên tiểu quỷ Tiêu Phong Du này..

Tiêu Phong Khiển nhìn đến chữ của Tô Tần, cả người một trận run rẩy, lỗ chân lông đều giống như mở ra.

Chữ viết này, vuông vức phóng khoáng, trôi chảy như nước.

So sánh với nét chữ mà chính mình vẫn luôn kiêu ngạo, Tiêu Phong Khiển chính là múa rìu qua mắt thợ, mặc cảm rất nhiều.

Thư của Tô Tần rất đơn giản, liếc mắt một cái có thể xem hết.

-- rất tuyệt, tiếp tục cố gắng học tập thật tốt.

Tô Tần.

Nhưng chỉ có mấy chữ như vậy, Tiêu Phong Khiển cũng như lấy được bảo vật, lăn qua lộn lại mà nhìn vô số lần.

Nàng thậm chí ở trong góc phòng không người, tinh tế vuốt ve giấy viết thư, cuối cùng còn đem nó đặt ở chóp mũi ngửi một chút.

Với ý đồ ngửi được hương bạc hà nhàn nhạt trên người Tô Tần.

Mỗi lúc như vậy, Tiêu Phong Khiển cảm thấy rằng chính mình giống như là một tên biếи ŧɦái.

Nhưng mà nàng lại không có cách nào khống chế.

Kỳ nghỉ hè này, nàng đang tự học khóa trình cao trung, đồng thời, do trường học giới thiệu, giúp bốn tiểu bằng hữu ở phía đông tây của thôn học bổ túc công khóa.

Phía đông tây của thôn vượt qua hơn ba mươi km đường núi, cả ngày chẳng có gì để làm, nắng gắt đến nỗi người lớn cũng khó chịu.

Nhưng mà Tiêu Phong Khiển lại vui vẻ chịu đựng.

Chuyện này so với chuyện trước đó nàng phải đi công trường hỗ trợ tốt hơn nhiều lắm, hơn nữa còn không gặp khó khăn về giới tính và tuổi tác.

Huống hồ, mỗi gia đình nàng đến, cha mẹ còn có hài tử trong nhà đều đối với nàng rất tôn trọng, thậm chí còn kêu một tiếng "Tiểu lão sư."

Giờ khắc này, Tiêu Phong Khiển có chút hiểu được Tô Tần vì cái gì nói không nhiều lắm, lại luôn muốn nàng "học tập thật tốt".

Trong sách đều viết nhan sắc như ngọc, trong sách đều viết của cải quý báu.

Tương lai của nàng, không có của cải nào để có thể lắp ghép được, liền toàn bộ dựa vào mấy vạn cuốn sách hoàng kim này.

Bởi vậy, Tiêu Phong Khiển càng thêm cố gắng, đi dạy kèm trở về đã là chín giờ hơn, bởi vì thời tiết quá nóng, ăn uống không tốt, nàng lại dùng nước sôi ngâm một ít màn thầu hoặc là cơm thừa, thêm chút dưa muối mà ăn, vội vội vàng vàng đi đọc sách.

Nông thôn gần núi, muỗi nhiều lắm, lại không có điều hòa hay quạt điện, Tiêu Phong Khiển phải đi đến giếng đánh một thùng nước lạnh, đặt ở trong một thùng lớn, vén quần lên, ngâm toàn bộ chân ở bên trong.

Cách này, một là đạt hiệu quả xua đuổi muỗi và nóng bức, về phương diện khác là, cảm giác lạnh lẽo này sẽ giúp nàng từ trong lòng cảm nhận được vui sướиɠ, xua đi buồn ngủ và mệt nhọc.

Tiêu nãi nãi nhìn thấy nàng vài lần, răn dạy:

"Đại nha, nữ hài tử mọi nhà cũng không như thế này, con còn nhỏ như vậy, sau này sẽ đau bụng."

Đau bụng?

Vị thiếu niên chính trực Tiêu Phong Khiển không hiểu nãi nãi đang muốn nói gì..

Tiêu nãi nãi tận tình khuyên bảo:

"Tương lai lập gia đình mà con cứ như thế này khó có hài tử."

Lập gia đình?

Lời này nói khiến Tiêu Phong Khiển sửng sốt, nàng nhìn nãi nãi lắc đầu:

"Con không lấy chồng."

Tiêu nãi nãi vừa nghe đã sởn gai ốc:

"Con không lấy chồng ? Tại sao lại không lấy chồng ?"

Nếu không phải vì tiền đồ của cháu gái, thi đậu cao trung trọng điểm thì theo quan niệm truyền thống, bà đã định hôn sự cho Tiêu Phong Khiển rồi, kết quả đứa nhỏ này lại nói không muốn lấy chồng.

Tiêu Phong Khiển lúc học tập rất chuyên chú, nàng không để ý tới nãi nãi, cúi đầu đọc sách.

Tiêu nãi nãi nhìn chằm chằm nàng một hồi, thở dài, khom lưng đi vào trong buồng.

Trên giường.

Tiêu Phong Du chân trần, đang ném áo gối đùa vui:

"Này, nữ cường nhân tân thế kỷ, chúng ta đứng lên nào ! Chúng ta không lấy chồng nữa !"

Tiêu nãi nãi không thể nhịn được nữa, một tát vào mông, Tiêu Phong Du ứa lệ lui vào trong ổ chăn.

Cao trung, trừ bỏ học tập ra, còn có một đầu đề quan trọng, thì chính là "Yêu sớm" và trưởng thành.

Theo tuổi tăng trưởng, thiếu nam thiếu nữ thành thục không chỉ có cơ thể, càng nhiều chính là tâm lý.

Tiêu Phong Khiển một lòng ở chuyện học tập, không để ý đến chuyện bên ngoài, là hoa khôi lạnh lùng có tiếng trong lớp.

Trong khoảng thời gian này, nàng cao lên, cơ thể cũng có biến hóa rất lớn.

Nói đơn giản, nên nhô cũng đã nhô, nên vểnh cũng đã vểnh.

Khiến người ghen tị nhất chính là vốn nên là cái tuổi thanh xuân mụn trổ đầy mặt, cố tình làn da nàng lại tốt như trứng gà bóc, trơn bóng đến khiến người khác nhịn không được muốn véo một chút.

Tiêu Phong Khiển ở trong trường học cũng chỉ có một người bạn cùng thôn là Kiều Kiều. Tính cách Kiều Kiều hướng ngoại, hoạt bát sáng sủa, cùng Tiêu Phong Khiển vừa lúc là hai thái cực khác nhau.

Thời gian tự học.

Mọi người hoặc là nghịch di động, hoặc là xem tiểu thuyết, cũng chỉ có Tiêu Phong Khiển chuyên chú ngồi làm bài tập. Nàng rất tiết kiệm, giấy nháp đều là do bạn học khác không cần nữa, nàng nhặt về đính lại thành một quyển note, mặt trên lúc nhúc đều là công thức tính toán hoặc là từ vựng tiếng Anh, mặt trên dùng xong rồi thì dùng mặt sau, chờ lúc toàn bộ đầy, nàng sẽ mang về nhà bán ve chai.

Kiều Kiều ăn hạt điều cay, quan sát nàng:

"Phong Khiển, lúc này mới lớp 11, cậu có cần liều mạng như vậy không."

Tiêu Phong Khiển đối diện với Kiều Kiều, không nghĩ ngợi mà mỉm cười.

Liều mạng sao?

Nàng cũng không cảm thấy rằng có bao nhiêu khổ cực.

Có lẽ là những ngày trước kia rất cực khổ, ngược lại nàng cảm thấy rằng hiện tại bản thân bình tĩnh hơn , loại cảm giác này trước nay chưa từng có.

" Cậu quả thực là sống như một thầy tu khổ hạnh."

Kiều Kiều xả một tai nghe MP3 nhét vào tai Tiêu Phong Khiển:

"Nghe bài hát, thả lỏng một chút."

Tiêu Phong Khiển gắt gao nhăn mi.

Âm nhạc vang lên, đúng là một bài hát đặc biệt phù hợp mấy thiếu nam thiếu nữ nội tâm nhộn nhạo bồi hồi, bài hát《 Dương 》(*).

-- Đến đây a, khoái hoạt a, dù sao cũng có rất nhiều thời gian

Đến đây a, tình yêu a, dù sao cũng có rất nhiều ngông cuồng

Đến đây a, lang thang a, dù sao có rất nhiều phương hướng

Đến đây a, tạo ra a, dù sao cũng có rất nhiều náo nhiệt

A ~~ dương

. . . . . .

(*) Dương (痒)- Hoàng Linh (黄龄 ) bài này dich ra nghĩa là "Ngứa" :))

Đây là lời nhạc gì vậy ?

Tiêu Phong Khiển đỏ mặt.

Kiều Kiều cười trộm, bản thân dựa sát vào Tiêu Phong Khiển:

"Phong Khiển, cậu có thích nam sinh nào không?"

Nam sinh mình thích ?

Tiêu Phong Khiển lắc đầu.

Không biết vì cái gì, lúc Kiều Kiều nói lời này, nàng tự nhiên nghĩ tới Tô Tần.

Kiều Kiều trộm hướng bốn phía mà nhìn, từ trong hộc bàn lấy ra một quyển manga:

"Ngươi cứ như này không được đâu, mỗi ngày học tập, cũng phải quan tâm một chút chuyện khác."

Ánh mắt Tiêu Phong Khiển quét qua một cái, bị cảnh thiếu nam thiếu nữ ôm nhau hôn môi trên trang manga khiến cho tâm trở nên nóng bỏng, nàng vội vàng lắc đầu:

"Tôi không xem đâu."

Nói xong liền trả lại cho Kiều Kiều.

Kiều Kiều một bộ đã sớm sáng tỏ:

"Cậu đừng vội, tôi thả vào trong cặp của cậu đó, từ từ mà nghiền ngẫm đi."

Nghiền ngẫm ?

Ngẫm cái gì ?

Tiêu Phong Khiển luôn luôn là tâm tư đơn thuần, tất cả thời gian của nàng đều dùng ở chuyện làm công cùng chuyện học tập, thậm chí ngay cả TV cũng không xem nhiều bằng muội muội của mình.

Cùng ngày về nhà, nàng như thường lệ cho gà và heo ăn, đem chuyện nhà có thể làm đều làm xong, thừa dịp nãi nãi cùng muội muội đều đi vào giấc ngủ, đêm khuya thanh vắng, một mình ở phía đông phòng đọc sách.

Bình thường đọc sách sẽ rất buồn ngủ, Tiêu Phong Khiển luôn quý trọng mỗi một phút mỗi một giây, rất nhanh tiến vào trong sách giáo khoa.

Nhưng lúc này không biết làm sao vậy, trong đầu nàng lại đều là lời nói của Kiều Kiều.

Tâm như là bị vật gì đó chọc khẽ, tê tê dại dại.

Một trận giãy dụa trong lòng qua đi.

Tiêu Phong Khiển lấy ra quyển manga Kiều Kiều cho nàng.

Chính là vài lần, tâm nàng liền động đến kịch liệt, đem cuốn manga nhét vào trong cặp.

Ngày mai phải trả lại cho cô ấy !

Vào lúc ban đêm, Tiêu Phong Khiển tắm nước lạnh, ngay lúc làn nước lạnh thấu tim rơi ở trên người, khỏa tâm xao động của nàng mới dễ chịu một ít.

Ban đêm, nàng trộm leo đến trên giường, muội muội đang ngủ đến nước bọt chảy ròng, còn đang thì thào thì thầm:

"Chân gà chà bá, ăn ngon thật."

Tiêu Phong Khiển sủng nịch lại bất đắc dĩ mà hôn nhẹ hai má của muội muội, nàng lại giúp nãi nãi đắp kín chăn, lúc này mới nằm xuống ngủ.

Nguyên bản là rất mệt.

Nhưng khi nằm trên giường, nàng làm sao cũng ngủ không được.

Trằn trọc lăn lộn hồi lâu, Tiêu Phong Khiển từ trong túi quần lấy ra danh thϊếp mang theo bên người.

Tô Tần, Tô Tần, Tô Tần......

Hai chữ này giống như là mang theo ma lực.

Một cái nhíu mày, một nụ cười tươi tràn ngập trong tâm trí của Tiêu Phong Khiển.

Không biết suy nghĩ bao lâu, Tiêu Phong Khiển thong thả thϊếp đi, ngày đó, nàng nằm mơ.

Trong mộng, nàng thấy Tô Tần đối diện với nàng khẽ mỉm cười.

Dùng hai tay vuốt ve hai má của nàng, giữa lúc Tiêu Phong Khiển kinh ngạc mà nhìn chăm chú, Tô Tần hôn lên đôi môi của nàng.

Mà tay kia thì, bắt lấy... khỏa mềm mại trước ngực nàng...