Chương 3: Lên Núi Hái Thuốc.

Editor : Qideasgroup7th

Beta : Jasmine

Tô Tần cùng Viên Ngọc về nhà đã là đêm khuya, đèn đuốc ở biệt thự tây khu vẫn sáng trưng.Trong căn phòng khách rộng lớn, Viên Nhiên tay kẹp xì gà, mặc áo ngủ ngồi đó:

"Ai nha nha, A Tần cùng Ngọc nhi muộn như vậy mới về chắc là vẫn chưa ăn cơm, Từ mẫu, bà mau chóng làm thức ăn mang ra đây, đúng rồi, làm bánh gạo nếp nữa, Ngọc Nhi rất thích ăn, nhất định không được quên!"

Lan Phương vừa hưng phấn vừa kích động, bà liên tục nhìn đồng hồ:

" Sao còn chưa về nữa, máy bay trễ giờ sao?"

Vừa dứt lời, cửa lớn đã bị đẩy ra, người còn chưa kịp bước vào đã nghe thấy tiếng Viên Ngọc cao giọng reo hồ:

"Lão già, lão thái thái, Viên Ngọc của mọi người đã trở về rồi đây!"

Cái tư thế này của cô ấy chẳng hiểu sao khiến cho người ta nghĩ tới bọn thổ phỉ muốn xông vào thôn để chuẩn bị cướp bóc.

"Nhìn con kìa."

Lan Phương nhiệt liệt hoan nghênh, tuy rằng ngoài miệng là oán giận, nhưng vui cười trên mặt vẫn là không thể che giấu, bà tiếp nhận hành lý trong tay Viên Ngọc

"A! đã gầy đi rồi." Bà đảo đôi mắt nhìn đến Tô Tần:

"A Tần cũng gầy đi nữa, chuyến đi lần này có rất nhiều áp lực lắm sao ."

Viên Ngọc bĩu môi, làm nũng ôm lấy cổ Lan Phương :

"Còn không phải sao, lão thái thái, con gái rượu nhà này thiếu chút nữa đã bị A Tần lưu lại cái chỗ đáng sợ kia qua đêm, con đây thế nào cũng phải chết, ai nha nha, con muốn ăn cơm, đói chết người ta rồi."

"Nói chuyện cẩn thận một chút ." -Viên Nhiên hừ lạnh một tiếng, Viên Ngọc thè lưỡi, vội vàng đi rửa tay ăn cơm.

Tô Tần thoạt nhìn có chút mệt mỏi, cô đối diện với Viên Nhiên cùng Lan Phương gật đầu:

"Ba, dì, con không ăn."

Lan Phương không ngừng lắc đầu:

"Như vậy sao được? Đều đã vất vả lâu như vậy, dì cố ý phân phó cho người làm nấu mấy món các con thích ăn, con ít nhiều cũng..."

"Được rồi." -Viên Nhiên đánh gãy mấy lời lải nhải của Lan Phương, hắn gạt tàn thuốc:

"Đi đi."

Vào phòng, Tô Tần tắm rửa sạch sẽ, sấy khô tóc, nằm lên giường. Đã nhiều ngày liên tục bôn ba khiến cô có chút mất ngủ, rõ ràng cơ thể buồn ngủ đến mức chịu không nổi nhưng đại não lại bất ngờ hoạt động, làm sao cũng ngủ không được.

Ngoài phòng, truyền đến tiếng cười nói của Viên Ngọc, Viên Nhiên tuy rằng nói không nhiều lắm, thế nhưng không khí rõ ràng là rất vui vẻ, Lan Phương tức thì bị con gái dỗ dành đến cười không dứt.

Một nhà ba người hạnh phúc cỡ nào... cô không nán lại đó là chuyện đúng đắn nhất .

Tô Tần thở dài rồi xoay người dùng chăn đệm phủ lên đầu.

Ngày tháng cứ trôi như thường lệ, Tô Tần cũng không đem chuyện tài trợ kia để ở trong lòng, nhưng mà cô sẽ sắp xếp cố định một người thu tiền -gửi tiền vào mỗi tháng, vào ngẫu nhiên, cô cũng sẽ thu được thư do Tiêu Phong Khiển gửi.

Lúc rảnh rỗi, Tô Tần lại nhìn một cái, mấy chữ xinh đẹp nhưng cất giấu vài phần cá tính luôn khiến cô nghĩ đến vị tiểu cô nương gầy teo quật cường nhà nọ.

Thời gian công tác của Tô Tần cũng không lâu, bởi vì là công ty gia đình trị, với tính cách như Viên Ngọc nếu kêu cô ấy im lặng ngồi ở văn phòng đó là tuyệt đối không thể nào, tất cả gánh nặng đều trút lên một người. Trong đoạn thời gian này, áp lực của cô rất lớn, trắng đêm không ngủ mà lo công tác, căn bản không có lòng dạ nào đi lo lắng chuyện khác.

Như thường lệ, Tô Tần ngồi ở trong văn phòng, nghiêm túc nhìn tài liệu đất đai cần duyệt. Tập đoàn Viên Tần gần đây mua về một lô đất, thừa dịp này muốn cho sản nghiệp phát triển nhanh chóng, chuẩn bị thành lập một công ty gia đình trị điển hình, trong khoảng thời gian này, Tô Tần bận đến sứt đầu mẻ trán.

Cửa văn phòng bị đẩy ra, có người giẫm giày cao gót đi đến.

Không có thông báo liền như vậy tiến vào, Tô Tần không cần ngẩng đầu cũng biết là ai.

Viên Ngọc lập tức đi đến sô pha ngồi xuống, nâng chân bắt chéo lật xem thư tín trong tay, trong miệng vẫn đang nhai kẹo:

"Ai, cô nói xem, tôi tốt xấu cũng đã giúp đỡ ba hài tử, nhưng sau khi làm chuyện đó thì một chút hăng hái cũng không có?"

Tô Tần ngẩng đầu, nhìn đến Viên Ngọc.

Viên Ngọc cau mày:

"Lúc này thời gian chưa qua được bao lâu, lúc đi cũng mới vừa để lại tiền, cô xem xem --" -Nàng phiền não vẫy mấy lá thư trong tay:

"Tôi quả thực không thiếu tiền, thế nhưng cũng không thể như thế này được, cảm giác là lạ."

Lá thư nào cũng hao hao giống nhau, đều là các loại lấy cớ xin tiền, cái gì nhà dột, ba mẹ bị bệnh, chính mình lại làm sao vậy...

Tô Tần mặc kệ cô ấy, cúi đầu tiếp tục nhìn tài liệu cần duyệt.

Viên Ngọc than thở nửa ngày không có hồi âm nên đứng dậy đi đến bên cạnh Tô Tần:

"Nghỉ ngơi một chút đi, A Tần?"

Tô Tần phản ứng rất lãnh đạm: "Tránh ra."

Viên Ngọc lơ đễnh mà cười hì hì, cô ấy nhìn chằm chằm Tô Tần.

Tô Tần hôm nay mặc chính trang, áo sơ mi màu trắng tôn lên làn da trắng như tuyết, suối tóc đen dài bới cao, giỏi giang tinh xảo, đồ trang sức trang nhã lại khoe khéo, chính là màu môi có chút nhạt.

"Tôi mua cho cô một số đồ tẩm bổ, cô đã ăn chưa ?" -Viên Ngọc thuận miệng hỏi, tầm mắt của cô ấy bị lá thư đặt trên bàn Tô Tần thu hút

"Đây là gì? Hạ Oa thôn --"

Viên Ngọc hai mắt xoay tròn:

"Là kia -- ừm, Tiêu Phong Khiển viết ?"

Tô Tần không để ý tới cô ấy.

Viên Ngọc mở ra xem.

Không nhìn thấy thì thôi, nhìn một chút, khiến cho cô ấy tức giận đến thở không nổi.

Vì sao lại chênh lệch lớn như vậy ?

Trước không cần phải nói, chỉ nhìn chữ viết của cô bé này, quả thực rất đẹp, một tay viết chữ khải so với cô ấy còn giỏi hơn.

Ấn tượng đầu tiên liền làm cho người ta cảm giác rõ ràng.

Nhìn xuống chút nữa.

Nhà người ta cũng không nhắc đến chuyện tiền nong, nội dung thư đơn giản già dặn, khác nhau là nhắc tới thành tích học tập, chi tiêu trong nhà, mỗi một món đều tính toán ở trong đó, thậm chí đem số tiền còn lại đều tính ra.

Viên Ngọc líu lưỡi:

"Cô nương này giỏi ghê, mạnh mẽ hơn so với tôi nha."

Tô Tần giương mắt:

"Cô cũng biết?"

Viên Ngọc:......

Đây là vì cớ gì, kỳ thị người ta sao?

Đại não của Viên Ngọc liền hoạt động, cười hì hì dựa sát vào Tô Tần:

"A Tần, tôi với cô thương lượng chuyện này một chút đi."

Tô Tần thở dài, buông văn kiện xuống, tựa vào ghế lão bản, nhìn Viên Ngọc

Viên Ngọc vội vàng nói:

"Không phải lão già này nhất định muốn chúng ta bồi dưỡng ái tâm, giúp đỡ người khác sao? Nói cái gì mà...ông ấy cũng là người đã từng trải qua ngày tháng lam lũ, khát vọng có người trợ giúp, nếu là trợ giúp, sẽ không phân biệt cô hay tôi phải không?"

Tô Tần nhìn chằm chằm vào cô ấy :

"Cô muốn nói gì?"

Viên Ngọc cười nịnh nọt :

"Tôi lấy ba hài tử của tôi đổi lấy Tiêu Phong Khiển của cô được không ? Cô cũng biết tôi rất lười, không giỏi thu xếp mấy chuyện này, lão già ở nhà thỉnh thoảng lại hỏi đến, dù sao cũng là hỗ trợ, cô nhường cho tôi đi."

Nụ cười này của Viên Ngọc quả thực đã đủ ngọt ngào, ngữ khí cũng làm lòng người nao nao.

Nhưng Tô Tần cũng không có phản ứng, đơn giản hai chữ: "Không được " đánh nát tâm tư của Viên Ngọc.

Tan nát cõi lòng không chỉ là Viên Ngọc.

Ngàn dặm ở bên kia, Tiêu Phong Khiển sống cũng không phải tốt lắm.

Bệnh ho của nãi nãi bộc phát nghiêm trọng, bác sĩ trong thôn đều đã khám mấy lần, thuốc cho cũng đều uống rồi, lại thủy chung không thấy hiệu quả.

Thậm chí dưới sự hỗ trợ của thôn trưởng, Đại Ngưu Ca bên cạnh đó còn lái xe máy mang nãi nãi đi một chuyến tới bệnh viện trong trấn, tiền tiêu không ít, nhưng đều không ăn thua gì cả.

Trời tờ mờ sáng, Tiêu Phong Khiển từ trong ổ chăn gượng dậy. Nàng trước xem sách hai mươi phút, ghi nhớ chút từ vựng tiếng Anh. Bởi vì hoàn cảnh gia đình, nàng phải dành nhiều thời gian để chú ý đến thành tích học tập của mình tuy rằng không phải rất kém cỏi, nhưng mà một mực quanh quẩn bình thường, trước đó không cảm thấy có gì cả, nhưng từ sau khi thấy Tô Tần thì Tiêu Phong Khiển giống như là bị cái gì đó khắc sâu vào trong lòng, vì vậy mà nàng liều mạng cố gắng.

Học từ xong, nàng phủ thêm một kiện áo khoác, đi đến bên giếng trong sân múc nước.

Nãi nãi sinh bệnh không có khí lực, muội muội lại không đáng tin cậy, nàng phải đem nước xài một ngày múc ra.

Múc nước xong, cho heo ăn, nàng lại đi chuồng gà nhặt một quả trứng gà còn nóng hổi.

Trong nhà cũng chỉ còn lại một con gà mái đẻ trứng này, những con khác trong khoảng thời gian này đều đã đem bán để giúp nãi nãi khám và trị bệnh, sinh hoạt phí cơ bản là không thể động vào, mặt khác......

Tiêu Phong Khiển thở dài, nàng mang củi đã chẻ xong chất đống chỉnh tề rồi đi phòng bếp nấu cơm.

Đem cháo loãng còn lại ngày hôm qua hâm nóng lại, Tiêu Phong Khiển rất xa xỉ mà dùng da heo xoa đáy nồi, lây dính một chút đồ mặn, nàng đem trứng gà tích góp từng tí một mấy ngày nay xào cho muội muội một nồi cơm, lại nấu thêm canh trứng cho nãi nãi.

"Đại nha, khụ khụ khụ --"

Nãi nãi nghe thấy tiếng động nên đẩy cửa mà vào, Tiêu Phong Khiển quay đầu lại:

"Nãi nãi người đi ra ngoài đi, chỗ này có nhiều khói bụi lắm."

Tiêu nãi nãi ho khan không ngừng:

"Khụ...... Con đi ngủ đi, nãi nãi làm cho...... Khụ khụ khụ."

Tiêu Phong Khiển rất nhanh trở lại xào trứng gà, vội vàng tắt bếp, nàng tới trước đỡ lấy nãi nãi đi ra khỏi phòng bếp, lại vừa đem canh trứng bưng ra ngoài:

"Nãi nãi, người ăn đi."

Tiêu nãi nãi nhìn đến bát canh trứng kia, nở nụ cười:

"Nãi nãi không ăn...... Khụ, nãi nãi muốn uống cháo."

"Không được." -Tiêu Phong Khiển rất cố chấp:

"Người bị bệnh đã lâu, phải bổ sung một chút dinh dưỡng."

Tiêu nãi nãi cố chấp lên cũng rất là đáng sợ, nói cái gì bà cũng không ăn, đến cuối cùng thậm chí có chút phát giận.

Tiêu Phong Khiển không có biện pháp, nàng bưng canh trứng vào nhà, đem muội muội còn ngủ ở trong ổ chăn xách ra ngoài rồi cho ăn sáng.

Sáng sớm liền ăn một chén canh trứng thơm ngào ngạt như thế này khiến cho Tiêu Phong Du rất vui vẻ, con bé hát khe khẽ, ngắm nhìn tỷ tỷ trong gương đang giúp mình chải tóc:

"Này ~~~ Tiếng trống vui vẻ đánh bật niềm vui trong năm, và điệu nhảy đẹp mắt đã gửi đến niềm vui trong ngày ~"(*)

(*)Đây là Bài hát 'Một ngày đẹp trời' (好日子 ), trình bày Tống Tổ Anh ( 宋祖英)

Giọng hát trẻ con rất trong veo nhưng ngây ngô và mơ mộng.

Giờ khắc này, tâm của Tiêu Phong Khiển thật ấm áp.

Tết tóc xong, Tiêu Phong Du ôm tỷ tỷ dùng sức hôn một cái:

"Moazzz, tỷ tỷ, em yêu chị nhất !"

Đây đại khái là loại hạnh phúc hiếm hoi trong lòng Tiêu Phong Khiển.

Muội muội vẫn chưa tới tuổi đến trường, nông thôn so với trong thành phố không giống, cũng không có nhà trẻ hay các loại dạy kèm.

Tiêu Phong Du nắm tay nãi nãi, cùng tiễn tỷ tỷ đến cửa, lúc này mới lưu luyến trở vào nhà.

Nhà Tiêu Phong Khiển cách trường học trong trấn khoảng 10 km đường núi, cho dù nàng là quen thuộc đi đường tắt cũng phải đi bộ hơn một giờ.

Mới vừa đi đến giữa sườn núi, nàng chạm mặt Đại Ngưu Ca nhà kế bên, Đại Ngưu Ca đang lái xe máy thì dừng lại, hắn gãi đầu, thật thà nhìn nàng:

"Phong muội muội, đến trường sao? Tôi chở em đi."

Bởi vì quen biết từ nhỏ, Tiêu Phong Khiển cũng không có cự tuyệt, nàng cười, nói tiếng cám ơn liền lên xe.

Trên đường, Đại Ngưu Ca hỏi:

" Tiêu nãi nãi bệnh ho đã đỡ chưa ?"

Tiêu Phong Khiển thở dài:

"Vẫn chưa."

Đại Ngưu Ca:

"Phong muội muội, ta nghe bạn học lớp bên cạnh nói, trên núi chúng ta có một loại thảo dược, hình như gọi là Thiên Quỳ, chính là cây hoang dại, khác với thuốc ho bệnh viện cho, trị liệu bệnh ho đặc biệt hữu hiệu."

Đôi mắt Tiêu Phong Khiển sáng lên.

Lần này, nàng đã hơi chút có cảm giác 'có bệnh phải vái tứ phương', miễn là thuốc có thể hữu dụng đối với bệnh của nãi nãi thì nàng nguyện ý thử một lần.

Đến nơi, Đại Ngưu đem một gói to chở ở phía sau đưa cho nàng:

"Em đem về nhà cho nãi nãi dùng thử xem, đây là tôi tiện đường hái được."

"Cám ơn, cám ơn."

Tiêu Phong Khiển không ngừng cám ơn khiến cho gương mặt Đại Ngưu đỏ lên:

"Không có gì đâu, không có gì đâu."

Tiêu Phong Khiển chính là mỹ nhân có tiếng trong thôn, nhỏ tuổi đã trổ mã tươi ngon mọng nước như thế này, không biết bao nhiêu người nhớ thương, nếu nãi nãi không kiên trì, đã sớm bị gả ra ngoài rồi.

Vào lúc ban đêm về nhà, Tiêu Phong Khiển dùng Thiên Quỳ nấu nước uống cho nãi nãi, nàng vốn không ôm bao nhiêu tin tưởng, nhưng ngày hôm sau, kỳ tích đến, bệnh ho của nãi nãi tốt hơn rất nhiều, liền ngay cả muội muội cũng đều cảm giác được.

Điều này làm cho Tiêu Phong Khiển mừng rỡ như điên, nàng trèo non lội suối đi đến đỉnh núi phía đông hái thuốc, nhưng bởi vì thôn dân đã hái rất nhiều, vừa mới bắt đầu, nàng còn có thể hái được một hai cái, sau đó thì rõ ràng tìm không được nữa.

Tiêu Phong Khiển là một người độc lập, nàng nguyên bản không thích cầu cạnh người, nhưng bây giờ vì nãi nãi, nàng đi năn nỉ Đại Ngưu Ca nhà kế bên.

Đại Ngưu có chút khó xử:

"Nửa sườn núi phía tây quả thực là có, nhưng chỗ đó rất nguy hiểm, không thể đi."

Chỗ đó đều là vách núi dựng đứng, ít có người lui tới.

"Van cầu anh đó, Đại Ngưu Ca."

Giọng nói Tiêu Phong Khiển có chút run rẩy, nàng hiện tại một lòng nghĩ đến chuyện chữa khỏi bệnh cho nãi nãi, nguy hiểm như thế nào nàng cũng không sợ hãi.

Chịu không nổi những lời nói năn nỉ của nàng, Đại Ngưu chỉ có thể mang theo Tiêu Phong Khiển đi đến sườn núi, trên đường, hắn ngàn khuyên vạn dặn :

"Nhất định phải cẩn thận, núi này rất cao và dốc."

Tiêu Phong Khiển gật đầu ứng một tiếng, ông trời không phụ người có lòng, đến giữa sườn núi, bọn họ quả thực có phát hiện mới.

Tiêu Phong Khiển làm việc rất giỏi giang, tuổi tác không lớn nhưng sức lao động lại tương đương với một người tráng kiện.

Đại Ngưu vừa tìm thảo dược, vừa không yên lòng xem chừng Tiêu Phong Khiển, tổng cảm thấy rằng đời này nếu có thể cưới đến một người vợ có năng lực lại xinh đẹp như vậy sẽ không uổng cuộc đời.

"Phong muội muội, không sai biệt lắm, nắng rất gắt, chúng ta đi về thôi."

Bận rộn cả buổi sáng, hai người hái hơn phân nửa túi thảo dược, trừ bỏ Thiên Quỳ còn có các loại thảo dược cần thiết khác.

Tiêu Phong Khiển đầu đầy mồ hôi, nàng gật đầu đáp lời, ánh mắt vẫn đang tìm kiếm, liền ở rìa núi, nhìn đến mấy khỏa Sơn Quỳ.

Nàng vui vẻ hướng qua, chân vừa bước, mắt nhìn bên kia, chân có chút đung đưa không vững.

Nắng rất gắt, nàng đã phơi nắng nửa ngày, mấy ngày gần đây lại liên tục thức đêm, thể lực đã sớm chống đỡ hết nổi.

Trong tiếng kinh hô của Đại Ngưu, dưới chân nàng lại đuối sức, cơ thể cũng còn trụ nổi nữa liền ngã qua một bên.

Đại Ngưu nhanh tay lẹ mắt túm lấy nàng, thế nhưng động lượng quá lớn, cuối cùng vẫn bị tuột tay.

Mãi đến khi mất đi tri giác, một khắc đó...

Tiêu Phong Khiển còn đang suy nghĩ, là phải chết sao?

Nàng không thể chết được, nàng còn phải chăm sóc nãi nãi và muội muội.

Còn có...... Nàng vẫn chưa cảm ơn người đó......

Không biết qua bao lâu...

Giữa lúc mông mông lung lung, nàng nghe thấy được một trận hương bạc hà như có như không, xung quanh rất yên lặng nhưng vẫn tối tăm mù mịt.

Nàng muốn mở to mắt, nhưng làm sao cũng không thể mở ra được.

Mãi cho đến buổi chiều, cơ thể Tiêu Phong Khiển mới bắt đầu cử động một chút, hai mắt nàng không thể mở lớn hoàn toàn nhưng đã có thể nhìn được hình thể mơ hồ.

Nàng có chút nghi hoặc...... Nàng đã chết rồi sao?

Tô Tần ngồi ở chiếc ghế bên cạnh giường Tiêu Phong Khiển, bác sĩ điều trị đang đem phiếu chẩn đoán bệnh cho cô xem:

"Tốt rồi, được người túm lại một phen, nếu không hậu quả trở nên rất nghiêm trọng. Não có chút chấn động nhỏ, chân phải gãy xương, cần phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, mặt khác, cô gái này bị suy dinh dưỡng đã lâu, rất nghiêm trọng."

Tô Tần nghiêm túc nghe bác sĩ nói xong, cô cũng không nói xen vào, lông mày nhíu lại, nhìn tờ giấy chẩn đoán bệnh.

Trong bệnh viện tràn ngập mùi thuốc khử trùng, một tia nắng chiều xuyên thấu qua bức màn nửa mở, vừa lúc rơi ở trên người Tô Tần, khoác cho cô một tầng kim sa ấm áp.

Tiêu Phong Khiển có chút choáng, đây là thiên đường sao?

Nói đơn giản vài câu, bác sĩ rời khỏi, Tô Tần đang muốn đi rót nước, thấy được Tiêu Phong Khiển đang mở lớn mắt lại vừa có chút mê man mà nhìn cô.

Tô Tần đứng dậy, nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đã gầy lại hõm thêm vài phần, nhẹ giọng nói:

"Đứa trẻ ngốc"

Câu nói này ...

Câu nói này......

Lúc ba mẹ rời đi, trụ cột trong nhà chợt sụp đổ, chuyện ấm no cơ bản nhất của một nhà cũng không có biện pháp giải quyết, nàng cũng không khóc.

Nãi nãi sinh bệnh, nhà chỉ có bốn bức tường, muội muội lại tùy thời đều có thể bị người khác mang đi, nàng cũng không khóc.

Mà giờ khắc này, một câu " Đứa trẻ ngốc" của Tô Tần lại khiến Tiêu Phong Khiển rơi nước mắt như mưa.