Chương 12: Không xinh đẹp bằng người.

Editor : Qideasgroup7th

Beta : Jasmine

Tâm tựa như bị vò thành một nắm.

Đau đến không thở được.

Một loại ý muốn bảo hộ chưa từng có bỗng xuất hiện tràn ngập toàn cơ thể.

Lúc này, Tiêu Phong Khiển thật sự muốn xông lên phía trước, ôm lấy Tô Tần, lau khô nước mắt cho cô.

Nhưng mà nàng không thể...

Nàng biết, giờ này khắc này Tô Tần nhất định không muốn bất kỳ ai nhìn thấy một mặt nhu nhược yếu đuối của bản thân.

Lúc Tiêu Phong Khiển men theo con đường cũ trở về thì tâm trạng của nàng đã hoàn toàn không giống với trước đó, một chút ủy khuất một chút chút thương tâm đều đã không còn, thay vào đó là đau lòng quặn thắt. Lúc này, nàng đặc biệt hy vọng chính mình có thể nhanh một chút... nhanh một chút lớn lên...

Trở lại quán bar không bao lâu.

Tô Tần cũng đã trở lại, biểu tình của cô vẫn như bình thường, cùng từng người bạn tạm biệt, gương mặt hiện vẽ ra nụ cười, thận trọng lễ phép, nhìn không thấy được bóng dáng đau buồn bi thương khi nãy của cô.

Trên đường trở về.

Tô Tần xoay người nhìn Tiêu Phong Khiển:

"Cũng không phải gạt em, đây cũng không phải là sinh nhật thực sự của tôi. Đây ngày sinh nhật đã sửa lại, chỉ có Viên Ngọc biết."

Tiêu Phong Khiển nhìn cô gật đầu.

Tô Tần có chút kinh ngạc, vì cái gì nàng lại không hỏi tại sao?

Vì cái gì?

Tiêu Phong Khiển chính là đang đau lòng cho vẻ ngoài tươi cười của Tô Tần.

Nàng cúi đầu, nội tâm thì thào tự nói:

-- tôi nhất định sẽ bảo vệ chị, A Tần.

Không nghe thấy Tiêu Phong Khiển truy vấn, Tô Tần thở phào nhẹ nhõm, hôm nay cô thực sự không muốn nói nhiều đến mấy chuyện bi thương.

Về đến nhà, pha một ly trà đặc, Tô Tần chuẩn bị làm việc.

Tiêu Phong Khiển nhìn thời gian đã sắp hai giờ, Tô Tần ngẩng đầu:

"Em ngủ trước đi, tôi còn một chút công việc phải làm, ban ngày ngủ nhiều rồi, buổi tối cũng không buồn ngủ."

Ban ngày ngủ nhiều ?

Tiêu Phong Khiển phát ra tiếng thở dài từ trong lòng, nàng nhìn thời gian, rõ ràng chỉ có nửa giờ.

Cũng không có lập trường đi phản bác.

Tiêu Phong Khiển gật đầu lui ra ngoài.

Một vầng trăng sáng trên đầu, bầu không khí có chút lạnh lẽo khiến cơ thể không được thoải mái, Tô Tần lấy tay che bụng, mày chau lại.

Đau.

Lại đau dạ dày.

Vốn dĩ uống không được bao nhiêu rượu, nhưng hôm nay cô lại không ngăn nổi sự nhiệt tình mời mọc của bạn bè, hơn nữa cũng do tâm tình của cô muốn phát tiết.

Lúc này, dạ dày khó chịu như sông cuộn biển gầm.

Cô thong thả đứng dậy, đi đến phía dưới giá sách, để lấy thuốc dạ dày.

Đi chưa được mấy bước, thì hương vị nhàn nhạt của đồ ăn bay vào mũi, Tô Tần ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách.

Phòng khách mở ra, dưới ánh đèn ấm áp, Tiêu Phong Khiển mặc tạp dề đi ra, hai tay nàng bưng một chén mì sợi, mỉm cười nói với cô:

"Mì trường thọ đây."

Mì trường thọ.

Rửa tay, đi đến bên cạnh Tô Tần, Tiêu Phong Khiển nhìn thuốc dạ dày trong tay cô còn chưa kịp uống:

"Ăn cơm trước đi."

Nàng phát hiện Tô Tần có một thói quen rất không tốt, chính là xem thuốc như cơm để ăn.

Lúc dọn dẹp vệ sinh, các chủng loại thuốc mà nàng nhìn thấy đều khiến cho nàng lắp bắp kinh hãi, so với nhà thầy thuốc trong thôn còn muốn nhiều hơn.

Thuốc sẽ có ba phần độc.

Cơ thể như vậy có thể khỏe sao ?

Tô Tần nhìn chằm chằm tô mì sợi, là mì sợi lớn màu đỏ, đại khái chính là dùng nước cà chua ép để làm ra sợi mì.

Thấy ánh mắt cô thẳng tắp nhìn tô mì, Tiêu Phong Khiển mỉm cười, lại mang lên món xào thập cẩm do mình tự làm :

"Người đến ăn chung đi."

Tô Tần gật đầu, ngồi xuống ăn một chút mì sợi, cô đặc biệt bị bất ngờ.

Tiêu Phong Khiển không chỉ dùng cà chua mà nàng còn dùng trứng gà, sữa và mật ong để nhào bột, sữa ấm bổ rất thích hợp với người mất ngủ.

Đồ ăn ấm nóng theo thực quản chảy xuống trong dạ dày, đầu lưỡi đã bị kí©h thí©ɧ, biểu tình Tô Tần dịu đi rất nhiều, tay vẫn đang che lấy dạ dày cũng đã buông ra.

Tiêu Phong Khiển nhìn thấy như vậy rất vui vẻ, nàng xoay người đi vào phòng bếp dọn dẹp chén đũa.

Không biết là một đêm này do mì ăn quá ngon hay là thời gian thật sự quá muộn.

Tô Tần lại quên luôn chuyện uống thuốc dạ dày, buổi sáng ngày hôm sau đang họp, trong lúc cô lấy ly nước mới vô tình nhớ tới chuyện mình quên uống thuốc.

Bất giác, Tô Tần nhớ đến bộ dáng Tiêu Phong Khiển mang tạp dề, nhàn nhạt mỉm cười.

Khí sắc Tô Tần mỗi một ngày dần tốt lên .

Ngẫu nhiên, buổi tối cô cũng sẽ nhớ đến uống thuốc ngủ.

Tiêu Phong Khiển chưa bao giờ nói với cô cái gì, nhưng lại hay đi đến bên cạnh cô, cùng cô tán gẫu.

Nội dung nói chuyện đa số là những gì trải qua từ thuở nhỏ ở nông thôn lớn lên.

Phần lớn là có quan liên đến Tiêu Phong Du.

Trong lúc này, Tiêu Phong Khiển cũng nhận được video call của Tiêu Phong Du.

Trong Video, Tiêu Phong Du tết bím tóc, đối diện với Tô Tần cùng Tiêu Phong Khiển thả tim:

"Hai vị tỷ tỷ, thấy em có được không? Wow, Tô Tần tỷ tỷ, chị lại đẹp ra nha."

Tô Tần mỉm cười, cô cầm sách trong tay, cúi đầu xem.

Tiêu Phong Khiển nhíu mày:

"Em không phải là hoa hậu trong thôn sao? Tại sao lại trang điểm quê mùa như vậy ?"

Tiêu Phong Du:

"Tỷ à, em thật sự không muốn giải thích gì với loại người không hiểu thời trang như chị."

Tiêu Phong Khiển:......

"Muội muội của chị đó, hiện tại đã nổi danh khắp nơi trong thôn rồi, sân khấu kịch ở quê nhà đều có chuyên môn đến mời ta."

Tiêu Phong Du nháy mắt nói tiếp:

"Nãi nãi đi theo em chẳng những được nổi tiếng mà còn ăn sung mặc sướиɠ nữa nha."

Tiêu nãi nãi đang nện gậy đi ra:

"Tiểu quỷ, lại ở đó nói khoác, hôn lễ ở nhà Vương Nhị Qua sắp bắt đầu rồi, con có đi múa khăn tay ở bên đó không vậy!"

Trên màn hình một trận hỗn loạn, chợt nghe thấy thanh âm Tiêu Phong Du nổi trận lôi đình :

"Mặt mũi của con cũng không còn ! Nãi nãi, người rất thích làm mất mặt cháu gái bảo bối của người nha !"

Tiêu Phong Khiển:......

Tô Tần đã buông sách, cười run rẩy đến không thể kiềm chế được, Tiêu Phong Khiển thở dài:

"Haizzz, thật sự là lo lắng."

Tô Tần:

"Ta thấy Viên Ngọc nói không sai, muội muội thật sự rất thích hợp với giới giải trí."

Thích hợp với giới giải trí sao?

Tiêu Phong Khiển lắc đầu cười khổ, giới giải trí sao, nơi đó luôn cách quá xa với thế giới của gia đình nàng.

Tô Tần phát hiện tâm tư của nàng:

"Ngày đó người tìm em uống rượu là Trương Tuệ, cô ta là một nhà chế tác."

Trương Tuệ?

Tiêu Phong Khiển chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn đến Tô Tần.

Ai nhỉ?

Tô Tần nhất thời bị nghẹn, cô bất khả tư nghị mà nhìn Tiêu Phong Khiển:

"Trương Tuệ, rất gợi cảm rất xinh đẹp, ngày hôm đó..."

Ai nhìn thấy Trương Tuệ cũng đều có ấn tượng khắc sâu đối nhưng Phong Khiển này là xảy ra chuyện gì đây ?

Tiêu Phong Khiển nghiêm túc nghĩ, nàng bừng tỉnh đại ngộ:

"A, là chị ta sao, không cảm thấy quá đẹp."

Tô Tần:......

Ngữ khí Tiêu Phong Khiển rất tùy ý như thế này làm chấn kinh đến Tô Tần, cô thẳng nhìn chằm chằm nàng, cô phát hiện Phong Khiển thật sự còn có rất nhiều chỗ mà cô không biết.

Cảm nhận được tầm mắt của Tô Tần, Tiêu Phong Khiển khép lại quyển sách trong tay, ánh mắt sáng ngời:

"Không xinh đẹp bằng người."

......

Ánh mắt này rất nóng bỏng, khiến Tô Tần không được tự nhiên nghiêng đầu né tránh cái nhìn chăm chú.

Ngắn ngủi một tuần trôi qua, cuộc sống của Tô Tần có một chút thay đổi về bản chất.

Giống như từ một bệnh nhân loại 3 chỉ biết uống thuốc bừa bãi tổn hại sức khỏe biến thành một lão thái thái tinh tế giỏi về dưỡng sinh bảo dưỡng .

Đúng, một lão thái thái......

Cách sống của Tiêu Phong Khiển thật sự rất lành mạnh.

Mỗi ngày buổi sáng, đúng năm giờ rưỡi là nàng rời giường, làm hết việc nhà, sau đó biến đổi đa dạng làm bữa sáng cho Tô Tần.

Nấu cà ri, làm bánh bao, nấu mỳ, nấu cháo......

Làm xong điểm tâm, người ta còn muốn đi công viên gần đó chạy bộ, học từ vựng tiếng Anh, còn thuận tiện đi chợ sáng mua rau dưa dùng cho một ngày.

Chủ yếu là Tiêu Phong Khiển đặc biệt biết trả giá, đối với tất cả giá tiền đồ ăn đều thuộc nằm lòng, không ai có thể lừa gạt nàng được.

Số lần Viên Ngọc đến ăn ké rõ ràng hơn, nếu biết Viên Ngọc sắp tới là Tiêu Phong Khiển lại làm trước một ít đồ ăn mặn.

Hầm chân giò rút xương, cắn một miếng thì miếng thịt kho tàu liền hòa tan ở miệng, thêm một ít canh cá quế đậm đà, khiến cho Viên Ngọc thèm nhất chính là món gà ăn mày, quả thực tuyệt vời.

Viên Ngọc không chỉ một lần lén nói với Tô Tần :

"Đem Phong Khiển cho tôi mượn vài ngày được không ?"

Tô Tần đều là thống nhất trả lời:

"Không thể."

Viên Ngọc xem xét gương mặt của Tô Tần :

"Chà chà, đều đã ' trong trắng lộ hồng' thế này rồi, Phong Khiển này thực sự xem cô như là Từ Hi thái hậu mà nuôi à."

Đang giúp Viên Ngọc rót trà sữa, cơ thể Tiêu Phong Khiển đứng hình một chút .

Xem như thái hậu sao?

Không đúng, nàng xem như bảo bối mà dưỡng mới đúng nha.

Viên Ngọc luôn đến vội vàng mà đi cũng vội vàng, nàng lại hẹn Lư Hữu đi Australia xem chuột túi, mấy ngày nay chuyện công ty tự nhiên đều ném cho Tô Tần.

Tô Tần đơn giản xử lý một mớ văn kiện trong tay, cô nhớ tới lời nói của Viên Ngọc, ngẩng đầu nhìn đến Tiêu Phong Khiển.

Có phải cô đã chiếm dụng rất nhiều thời gian của nàng không?

Tiêu Phong Khiển cũng đang xem sách.

Nàng rất thích loại cảm giác hai người cùng nhau cố gắng như thế này.

Ánh mặt trời từ cửa sổ rơi vào, bị chiếc rèm cửa sổ dệt hoa chắn thành từng mảnh loang lổ, rơi ở trên mặt Tiêu Phong Khiển, rọi lên làn da của nàng giống như là mang theo hào quang, ngay cả lông tơ bé xíu đều thấy được, trong tay nàng đang cầm một quyển sử Hán ngữ thật dày, đang xem.

Tô Tần:

"Đang tự học?"

Tiêu Phong Khiển ngẩng đầu:

"Ừm."

Tô Tần:

"Rất khó phải không?"

Tiêu Phong Khiển:

"Tàm tạm, lần đầu có chút tối nghĩa, lần thứ hai tốt hơn rất nhiều."

Nàng thích đọc sách.

Là bộ sách khiến cho một đứa bé thôn quê như nàng không tự ti, là bộ sách mang nàng đi du lịch khắp đất nước Trung Quốc.

Tô Tần nhìn đến quyển sách trong tay nàng: "Sách này --"

Tiêu Phong Khiển mỉm cười:

"Lúc vừa tới đại học Bắc Kinh, mua từ trong tay một học trưởng đã tốt nghiệp, mười đồng tiền một quyển."

Điều này có thể tiết kiệm nhiều tiền hơn so với việc mua sách giáo khoa mới.

Tuy rằng Tô Tần không nói gì, nhưng trong lòng lại tràn đầy tán thưởng:

"Xem có hiểu không?"

"Thích ứng được thì tốt rồi."

Tiêu Phong Khiển khép sách lại:

"Năm nhất đại học, khóa trình không phải rất khó, năm hai đi vào chuyên ngành, kiến thức học thuộc lòng sẽ nhiều hơn."

Đã xem đến năm hai ?

Tô Tần gật đầu, cô đang muốn nói chuyện thì chuông cửa vang lên.

Tiêu Phong Khiển buông sách đứng dậy đi mở cửa, nàng nguyên bản tưởng Viên Ngọc để quên vật gì đó, nhưng vừa mở cửa ra, nhìn thấy chính là một bó hoa hồng hương diễm, còn có một nam nhân cao to soái khí ngời ngời.

"Cô là ai? A Tần đâu?"

Tiêu Phong Khiển nhìn thấy bó hoa kia bất giác nhíu mày, Tô Tần đứng lên nhìn thấy nam nhân kia:

"Nguyên Sâm, sao anh lại tới đây?"

Cùng Tô Tần ở chung vài ngày, Tiêu Phong Khiển cũng có thể hiểu biết một chút về tính tình của cô.

Tô Tần sẽ không phát giận đối với bất kỳ ai, chỉ từ ngữ điệu mà phán đoán, cô cũng không thích người trước mắt.

Nguyên Sâm là dạng người cao lớn, hình dáng cơ thể cường tráng, mày rậm mắt to, rất manly.

Hắn đi đến trước mặt Tô Tần, đem hoa đưa cho cô:

"Công ty của em từ chối mấy ngày rồi, anh chỉ có thể tự mình mang tới."

Tô Tần ôm hai tay, lui một bước về phía sau.

Nguyên Sâm bĩu môi, giống như là đã sớm thành thói quen, hắn bắt đầu tìm kiếm đề tài:

"Ai vậy?"

Tô Tần cũng không trả lời.

Nguyên Sâm suy nghĩ:

"A, đây là người Viên Ngọc nói tới, Tiểu cô nương ở nông thôn được giúp đỡ."

Tiêu Phong Khiển cười lạnh, nàng không nói nhiều, xoay người đi phòng bếp dọn dẹp chén đũa.

Giọng nói Nguyên Sâm rất lớn, không ngừng quấn quít lấy Tô Tần nói gì đó, Tô Tần thủy chung xem hắn như không khí, mãi đến khi Nguyên Sâm nói đến Tiêu Phong Khiển, cô mới không kiên nhẫn mà đánh gãy hắn.

"Cô bé này dọn dẹp việc nhà không tồi nha? Dọn dẹp tốt hơn so với dì giúp việc ở nhà anh, ha ha, không cần phụ giúp."

"Bất quá, A Tần à, em để nàng ở nhà an toàn sao? Đồ quý gì đó nên cất kỹ."

"Em đừng nóng giận, trên báo cũng đã nói, càng là ở nông thôn đi ra thì càng phải đề phòng, bọn họ không chừng có tâm tư gì đó, trước đó em cũng đã nhìn thấy, tiểu khu phía đông không phải có một lão thái thái bị bảo mẫu hạ độc sao? Còn nói không cẩn thận, quả thực là lừa quỷ ! Còn có xiết cổ, em phải cẩn thận."

"Anh nói đủ chưa." - sắc mặt Tô Tần đều thay đổi.

Nguyên Sâm nhìn thấy cô tức giận vội vàng cười theo:

"Vì sao lại tức giận như vậy, không phải đang tán gẫu sao?"

Tô Tần hạ lệnh đuổi khách:

"Tôi còn có việc, anh đi trước đi."

Nguyên Sâm bị xem như không khí, trước lúc rời đi, vừa lúc chạm mặt Tiêu Phong Khiển sắp đi đổ rác, hắn cười ha hả :

"Tiểu cô nương, làm không tồi nha, sắp xếp một chút thời gian, đi đến nhà tôi làm hai ngày, tôi sẽ trả tiền lương gấp ba cho em."

Vừa lúc có thể hỏi một chút sở thích của A Tần.

Tô Tần vừa tức giận vừa lo lắng, nàng tức giận Nguyên Sâm nói chuyện càng ngày càng quá đáng, lo lắng cách nói chuyện của hắn làm thương tổn đến lòng tự tôn của Tiêu Phong Khiển.

Tiêu Phong Khiển ngẩng đầu, lạnh như băng nhìn hắn:

"Vậy anh cần phải đem mấy món đồ quý đều cất kỹ, tôi sợ bé gái nhà quê như tôi khống chế không được chính mình."

Khóa mắt Nguyên Sâm hơi giật nhẹ, ngoài cười nhưng trong không cười:

"Sao có thể, ha ha, em rất hài hước, tôi làm sao lại sợ chuyện này?"

Tiêu Phong Khiển:

"A, tôi đây còn có thể không cẩn thận hạ độc, hoặc không cẩn thận xiết cổ anh đến chết."

Nguyên Sâm:......

Tô Tần:............