Chương 92

Lâu Việt cũng buồn bực uống rượu, trong lúc nhất thời cả phòng một mảnh tĩnh lặng.

Chỉ chốc lát sau, dưới lầu động tĩnh lại, Tô Lưu Huỳnh đang muốn mở miệng trở về Hình bộ, đã trễ thế này, tiến cung là không thể nào, đêm nay chỉ có thể đi Hình bộ ngủ một đêm.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Lâu Việt nhíu mày, lạnh lùng nói: "Chuyện gì?"

Một thanh âm giòn tan như hoàng oanh rời cốc nhẹ nhàng vang lên, "Hồi Thế tử gia, ta đưa rượu tới cho Thế tử gia.

Lâu Việt nhìn bầu rượu nhanh chóng trống không, lạnh lùng nói: "Vào đi.

Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra.

Cách bình phong, không thấy người đến, cũng là trước ngửi được một cỗ kỳ dị độc đáo dị hương...

Chương 59 thật giả hung thủ

Biện Châu tuy là thành nhỏ biên quan, nhưng lại là cứ điểm nối liền các quốc gia, thương nhân các quốc gia liên hệ tập trung ở đây, thương nhân ở giữa không buôn bán hương liệu, cho nên, Tô Lưu Huỳnh sinh trưởng ở Biện Châu đã thấy qua các loại hương liệu kỳ dị, nhưng lúc này trong mũi ngửi thấy loại hương liệu này, nàng chưa bao giờ nghe thấy qua.

Cho nên, nàng ngược lại đối với thân ảnh phía sau bình phong cảm giác được vài phần tò mò.

Một đạo thân ảnh màu đỏ từ xa tới gần, chờ vượt qua bình phong xuất hiện ở trước mặt hai người, Tô Lưu Huỳnh mới giật mình nhận ra nữ tử đưa rượu đúng là Hồng Tụ cô nương vừa mới khiêu vũ trên đài cao dưới lầu.

Cô mặc váy đỏ chân trần giẫm lên thảm đi tới trước mặt Lâu Việt, sa mỏng trên mặt chưa gỡ xuống, một đôi mắt diệu thâm tình lại kinh hỉ nhìn Lâu Việt đang ngồi ngay ngắn, ánh mắt sau khi nhìn thấy Tô Lưu Huỳnh ngồi đối diện anh, ánh mắt ngưng trệ.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô cụp mắt xuống, cung kính quỳ xuống bên chân Lâu Việt, cúi thật sâu.

Ta Hồng Tụ, bái kiến thế tử gia cùng cô nương.

Chờ nàng đến gần, mùi thơm kỳ dị vừa rồi càng thêm rõ ràng nồng đậm, lại chính là từ trên người nàng tản mát ra.

Lúc ngẩng đầu lên, Hồng Tụ nhẹ nhàng giơ tay gỡ khăn che mặt xuống, cũng lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp thanh lệ thoát tục.

Chợt nhìn, lại cùng Tô Lưu Huỳnh có năm phần tương tự.

Tô Lưu Huỳnh nhìn cô chằm chằm, đột nhiên nhìn thấy hình dáng của cô, bất giác kinh ngạc, chần chờ nhìn về phía Lâu Việt đối diện.

Từ khi Hồng Tụ tiến vào, Lâu Việt vẫn tự mình uống rượu của mình, mí mắt cũng không nâng lên một chút.

Hồng Tụ đứng thẳng người, tay cầm bình rót rượu cho Lâu Việt, kiềm chế kích động trong lòng, nhẹ giọng nói: "Đây là rượu bách hoa thuần túy do ta tự mình ủ, mời thế tử gia phẩm nhất phẩm.

Bàn tay nhỏ nhắn trắng như ngọc đem chén rượu đựng đầy trong suốt đưa tới bên tay Lâu Việt. Hắn mắt cũng không chớp một cái, càng không đưa tay tiếp chén rượu trong tay áo đỏ, mở môi lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài!"

Trông mong ba năm mới có thể gặp lại hắn một lần nữa, Hồng Tụ một lòng kích động đến không lời nào diễn tả được, mà vừa rồi một vũ kia, càng là nàng khổ luyện ba năm thành quả, liền trông mong hắn đến trong lầu nhảy cho hắn xem. Cho nên, mới vừa nghe nói Lâu Việt đến trong lầu, cô dốc hết toàn lực nhảy múa, chỉ mong có thể lưu lại ánh mắt của anh trong chốc lát...

Nhưng mà, tốn hết tâm lực tiếp cận hắn, hắn lại ngay cả nhìn thẳng nàng cũng không nhìn một chút đã để cho nàng đi ra ngoài, Hồng Tụ trong lòng như thế nào cam nguyện?

Nhưng nếu không cam nguyện thì sao, hắn là thế tử gia cao cao tại thượng, chính mình lại là kỹ nữ thanh lâu thấp vào bụi bặm, là khoảng cách giữa trời và đất...

Cô run rẩy đứng dậy, cuối cùng không có dũng khí nói thêm một chữ nữa, ánh mắt cuối cùng quyến luyến nhìn Lâu Việt một cái.

Khi ánh mắt quét qua trên mặt Tô Lưu Huỳnh, ánh mắt tĩnh mịch u ám, yên lặng lui ra.

Hồng Tụ vừa đi, trong phòng lại yên lặng.

Ba năm trước, có người cố ý đưa nàng đến trước mặt ta.

Lâu Việt đột nhiên mở miệng, lại chủ động nói chuyện với Tô Lưu Huỳnh về Hồng Tụ.

Từ lúc mới bắt đầu nhìn thấy khuôn mặt Hồng Tụ, trong lòng Tô Lưu Huỳnh liền hiện lên một tia nghi ngờ, nhưng nàng nghĩ, người giống nhau trên đời cũng không tính là chuyện lạ, cũng không có đem Hồng Tụ để ở trong lòng, chỉ là có chút kinh ngạc nàng đối với Lâu Việt một mảnh thâm tình.

Hôm nay nghe được lời của Lâu Việt, trong lòng nàng căng thẳng, mới tỉnh ngộ ra Hồng Tụ này lại có một phen sâu xa như vậy với Lâu Việt.

Ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng gõ mặt bàn gỗ lê, Lâu Việt khép hờ mí mắt chậm rãi nói: "Từ dung mạo đến kỹ thuật múa cô ấy đều cố ý bắt chước. Nhưng vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương, cô ấy bắt chước lại giống, tôi cũng biết cô ấy không phải anh.

Nói xong lời cuối cùng, Lâu Việt ngước mắt lẳng lặng nhìn Tô Lưu Huỳnh đỏ bừng trên mặt, trong đôi mắt sâu mơ màng như sương khó nén nhu tình.

Trên mặt càng lúc càng nóng lên, Tô Lưu Huỳnh thế mới hiểu được câu"Không bằng một phần vạn"lúc trước hắn nói lại là cái này.

Mà Lâu Việt không chút che giấu thẳng thắn lộ ra tình ý đối với cô càng làm cho cô hoảng loạn.

Nàng né tránh thâm ý trong ánh mắt hắn, vùi đầu uống một ngụm rượu, buồn bực nói: "Đêm đã khuya, ta phải về Hình bộ. Thế tử gia cũng sớm hồi phủ nghỉ ngơi đi, chỉ sợ sáng mai còn phải xử lý vụ án thích khách.

Dứt lời, nàng đứng dậy đi ra ngoài.

Đi chưa được hai bước, đầu óc cô hôn mê, bước chân cũng lảo đảo.

Lâu Việt đỡ lấy cô từ phía sau, lạnh lùng nói: "Cô như vậy làm sao về Hình bộ? Tôi đưa cô về Hình bộ.

Không cho Tô Lưu Huỳnh từ chối, Lâu Việt kéo cô lên ngựa lần nữa, cưỡi ngựa chạy tới Hình bộ.