Chương 1: Trừng phạt người khác không nhất thiết phải dùng bạo lực

“Trương Giai Hân, mày nhìn xem thành tích lần này của mày đi, thật là môn nào cũng tệ như môn nào!” Mẹ Trương càng xem phiếu điểm càng nhăn mày sâu hơn, như hận rèn sắt không thành thép, “Ngày thường đi học mày đều làm cái gì? Không nghe được cái gì vào trong đầu sao? Mày không thể học theo chị của mày sao? Hiểu chuyện nghe lời thành tích còn tốt, rõ ràng là từ một cái bụng sinh ra, sao có thể chênh lệch lớn như vậy?”

Trương Giai Hân cắn chặt hàm răng, lại là lời này, lại là Trương Giai Kỳ!

Nàng trợn tròn mắt, liếc sang Trương Giai Kỳ đang ngồi bên cạnh mẹ của nàng, vẻ mặt đối phương bình đạm, tựa hồ cũng không kiêu ngạo, nhưng Trương Giai Hân lại có thể từ góc độ của mình nhìn thấy khóe miệng đang cong lên với biên độ rất nhỏ của cô, bộ dạng như cười nhạo người khác, thật làm người ta ngứa răng!

“Mày trừng mắt cái gì?! Tao nói oan cho mày sao?” Mẹ Trương nhìn thấy nàng bộ dạng không chút nào biết hối cải lại còn muốn đánh người liền nổi nóng, mở miệng răn dạy.

Thiếu nữ đang trong thời kỳ phản nghịch, sao có thể nhẫn nhịn được nhục nhã như vậy, nàng bước đi nhanh như gió cuốn, từng bước đều dùng sức dẫm, dường như muốn đem sàn nhà dẫm sụp xuống, trở lại trong phòng mình, "Rầm’ một tiếng đem cửa đóng lại, khóa cửa.

“Mày điên rồi có phải hay không? Trương Giai Hân, tao nói cho mày.....” Đã cách một cánh cửa, vậy mà âm thanh ồn ào kia vẫn không giảm chút nào, sự bực bội trong lòng cũng càng ngày càng tăng.

Trương Giai Kỳ, Trương Giai Kỳ!!

Nàng trong lòng không ngừng nhấm nuốt tên này, dường như đang nghĩ cách làm thế nào để có thể cắn chết Trương Giai Kỳ vậy.

Hai người là chị em song sinh, nhưng ông trời tựa hồ đối với người kia ưu ái hơn, từ khi mới sinh ra, hai người không có một khắc nào là bình đẳng, Trương Giai Kỳ là một cô gái xinh đẹp, người gặp người thích, mà nàng khi sinh ra lại giống như một con quái vật, rõ ràng là con gái nhưng lại mang theo bộ phận sinh học của con trai, có lẽ là bởi vì nguyên nhân này, người nhà từ khi nàng còn nhỏ đã không thích nàng, mà Trương Giai Kỳ lại nơi nơi cao hơn nàng một đầu, sự phân biệt này tích lũy qua tháng ngày năm, làm nàng đối với chị gái ruột thịt của mình có hận ý vô cùng lớn, hơn nữa Trương Giai Kỳ bề ngoài là một chị gái tốt, cô con gái ngoan ngoãn, nhưng có nhiều lúc ngấm ngầm chó cậy gần nhà mà nhục nhã nàng, đúng là con điếm xấu xa!

Thanh âm bên ngoài cũng dần biến mất, Trương Giai Hân nằm nửa ngày trong phòng mới thay quần áo chuẩn bị ra cửa xin mẹ nguôi giận, lúc nàng ra khỏi phòng, trong nhà chỉ còn lại có Trương Giai Kỳ, từ huyền quan cũng mất một đôi giày, Trương Giai Hân liền biết, mẹ nàng đã đi ra ngoài.

“A ha.” Vài tiếng cười làm người ta khó chịu từ sô pha truyền đến, Trương Giai Kỳ đang xem TV nghe được tiếng cửa phòng mở lập tức đem ánh mắt dời đi, Trương Giai Hân vốn không muốn phản ứng với kỹ nữ này, nhưng nàng vừa mới bị răn dạy một đống lại nghe được tiếng cười nhạo của tiện nhân kia, nháy mắt như là thêm dầu vào lửa.

“Đầu lưỡi của chị bị đứt à? Thần kinh.”

“Cho dù tao là thần kinh, cũng sẽ không thần kinh đến mức không có môn nào đat thành tích cao trên 10 điểm.”

Trương Giai Kỳ vừa nói vừa cười nhìn nàng, thần sắc khıêυ khí©h trong mắt không chút nào che giấu.

Ánh mắt làm người bực bội khiến Trương Giai Hân không thể nhịn được nữa, đôi tay nàng nắm chặt lại, bởi vì phẫn nộ mà không ngừng run rẩy, đôi mắt tràn ngập lửa giận như là đã xác định được con mồi.

Mà Trương Giai Kỳ lại không chút nào sợ bộ dáng này của nàng, chỉ cần trên người cô có một chút tổn thương, để xem mẹ trở về thì nàng sẽ bị gì.

Trương Giai Hân đúng là biết điều này, nên mới đứng ở tại chỗ, nàng buồn bực cực kỳ, rõ ràng là tiện nhân này nói chuyện vô lễ, mình lại không hề có biện pháp nào với cô.

Nàng cúi đầu trầm tư một lát, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo một tia tươi cười quỷ dị, phương pháp làm thương tổn người khác cũng không chỉ có bạo lực, ở phương diện này tuy rằng nàng là nữ lại có thứ mà Trương Giai Kỳ không có nha.

Nàng chậm rãi hướng tới Trương Giai Kỳ, trong lòng rất là sung sướиɠ, cũng không tức giận, trước kia sao nàng có thể quên chính mình còn có thứ này?

Đối mặt với Trương Giai Hân đang từng bước tới gần, trong lòng Trương Giai Kỳ bỗng dưng xuất hiện cảm xúc hơi bất an, nhưng sau đó lại nhớ tới chính mình có cha mẹ chống lưng liền bảo tồn tự tin, ngẩng đầu lên dùng thần sắc cao ngạo để đối diện với người đang bước tới.