Chương 9

Thì ra, hắn thật sự là một công tử quyền quý.

Về sau, Thái phó trong cung đến đón Tề Vực trở về.

Ta không biết trong cuộc chiến đoạt vị kia, Tề Vực, chỉ là một quân cờ tranh quyền, đã phải chịu bao nhiêu gian khổ để ngồi lên ngai vàng.

Cũng không biết, sau này để nhổ sạch thế lực của bọn quan lại trong triều, tay hắn đã dính bao nhiêu máu.

Ta chỉ biết rằng, từ đó đến nay, dường như chưa bao giờ thấy hắn cười nữa.

Ta có lẽ đã mê man rất lâu, mơ thấy rất nhiều chuyện cũ, đến khi tỉnh lại thì nghe nói Hoàng thượng đã tìm kiếm nhiều năm, và mấy ngày trước quận chúa Nam An đã trở về.

Tìm kiếm nhiều năm? Quận chúa Nam An?

...Chiêu Chiêu tỷ tỷ!!

Ta vội xuống khỏi giường, chân còn yếu nên bước đi lảo đảo, đứng không vững, nhưng vẫn cứ loạng choạng chạy ra ngoài. Khoảng cách từ giường đến cửa không xa, mà ta ngã đến mấy lần, may mà cuối cùng Trường Doanh mở cửa bước vào, đỡ ta đứng dậy.

"Hoài An, cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?"

"Ta không sao, Trường Doanh. Quận chúa Nam An đâu? Mau dẫn ta đi gặp…"

"Hoài An!"

Ta còn chưa kịp nói hết lời, thì bên ngoài có tiếng gọi ta. Ta ngẩng đầu, nhìn qua vai Trường Doanh, khi thấy người đến là ai, cả người ta sững lại.

"A tỷ?"

Một hàng nước mắt không kiểm soát được chảy dài trên mặt ta, rồi hai hàng, ba hàng... Ta run rẩy, ôm chặt lấy người trước mặt.

"Đừng khóc nữa, Hoài An, muội còn đang bệnh đấy."

Ta đưa tay lau nước mắt:

"Ta không sao, chỉ là cảm lạnh, A tỷ đừng lo."

"Nhưng mấy ngày nay ta đến thăm muội hai lần, mà muội đều mê man, sao lại bệnh nặng đến thế này?"

Chiêu Chiêu tỷ tỷ quay lại nhìn Tề Vực đứng phía sau:

"A Vực, Thái y đã nói gì?"

Lúc này ta mới để ý rằng Tề Vực cũng có mặt.

"Thái y... cũng chỉ nói là cảm lạnh thôi. A tỷ, đứng gần cửa lạnh, chúng ta vào trong ngồi đi."

"Ngươi nhớ dặn dò Thái y, bảo họ cẩn thận hơn một chút, dù chỉ là cảm lạnh, nhưng nếu để lại di chứng thì khó mà chữa khỏi."

Chiêu Chiêu tỷ tỷ vừa nói vừa cởi chiếc áo khoác dày trên vai, khoác lên người ta, Tề Vực chỉ khẽ đáp lại mà không nói thêm gì.

Chúng ta ngồi cùng nhau rất lâu, ta mới biết Chiêu Chiêu tỷ tỷ những năm qua đã chịu nhiều khổ cực.

Năm đó tỷ bị bắt đi, bị bọn cướp bịt mắt, ép đi gần nửa tháng trời. Dù sau đó may mắn trốn thoát, nhưng tỷ bị thương rất nặng.

Vì suốt hành trình bị bịt mắt, không phân biệt được phương hướng, nên bị lạc vào một ngôi làng hẻo lánh, không ai biết đến.