Chương 8

Bà lão ở nhà bên nói với chúng ta, dạo này ở đầu thôn thường xuất hiện mấy gã đàn ông hung dữ.

Nghe nói bọn chúng chuyên bắt những cô gái trẻ đem bán, nếu không bán được thì sẽ moi tim gan của họ.

Bà dặn chúng ta phải cẩn thận, không được đi lung tung.

Tỷ tỷ phải ra chợ bán bánh hoa quế kiếm tiền, trước khi đi tỷ ấy dặn chúng ta phải ngoan ngoãn ở nhà.

Nhưng Tề Vực đã bệnh mấy ngày nay rồi, hôm nay lại sốt cao không hạ, nằm trên giường mê man, miệng liên tục gọi mẹ.

Hắn luôn tỏ ra mạnh mẽ, chỉ khi bệnh tật mới trở nên yếu đuối như đứa trẻ, nhìn hắn như vậy... ta thật sự lo lắng.

Ta biết trên ngọn núi phía sau thôn có một loại thảo dược, hồi nhỏ khi ta bệnh, mẹ ta thường lên đó hái về, nghiền thành bột, hòa vào cháo trắng. Ta ăn xong rồi ngủ một giấc, bệnh sẽ khỏi.

Tề Vực lại mơ màng khóc gọi mẹ, mắt nhắm chặt mà nước mắt vẫn lăn dài trên gối.

Ta nhìn hắn, thở dài, rồi với tay mở chốt cửa đã đóng kín.

...

Những chuyện xảy ra sau đó ta không nhớ rõ, chỉ biết rằng khi ta sợ hãi nhất, chính Chiêu Chiêu tỷ tỷ đã đến.

"Hoài An, lát nữa A tỷ sẽ đi đánh lạc hướng bọn chúng, còn muội thì phải chạy về hướng nhà. Chạy thật nhanh, không được dừng, không được quay đầu lại, nhớ chưa?"

Ta vừa khóc vừa lắc đầu:

"Nhưng A tỷ…"

"Muội không nhớ lời mẹ dặn trước lúc lâm chung sao? Mẹ bảo muội phải coi ta như tỷ tỷ ruột, phải luôn nghe lời ta. Giờ muội không muốn nghe lời nữa sao?"

"Hu hu hu… ta nghe lời, A tỷ, ta nghe lời. Nhưng A tỷ, ta lo cho tỷ."

"Hoài An ngoan, muội về nhà trước đợi A tỷ, khi A tỷ về, sẽ hấp bánh hoa quế cho muội ăn."

Chiêu Chiêu tỷ tỷ thất hứa rồi, tỷ ấy đã không trở về.

...

"Hà Hoài An, tại sao ngươi không nghe lời A tỷ, tại sao lại chạy lung tung?”

"A tỷ là đi cứu ngươi, tại sao chỉ có ngươi trở về?”

"Tại sao ngươi lại bỏ mặc nàng?”

“ Tại sao ngươi lại để nàng làm mồi nhử để đổi lấy mạng cho ngươi? Ngươi thật sự là kẻ vô tình, tham sống sợ chết đến thế sao?”

"A tỷ là người thân duy nhất của ta, vậy mà ngươi đã hại nàng. Hà Hoài An, ngươi nợ A tỷ một mạng, ta muốn ngươi trả lại."

"... Được."

"Ngươi nghĩ chỉ cần chết là xong sao? Ta muốn ngươi phải mang theo sự hối hận và dằn vặt, sống trong đau khổ như ta."

"Được."

...

Sau này ta mới biết, Tề Vực là hoàng tử, mẫu thân có thân phận thấp hèn. Từ nhỏ hắn và Chiêu Chiêu tỷ tỷ đã phải chịu nhiều khổ nhục.

Sau khi mẫu thân qua đời, các phi tần trong hậu cung bài xích, đẩy huynh muội họ ra khỏi cung, đưa về vùng quê nghèo khổ, hẻo lánh này.