"Ngươi muốn làm phu thê bình thường với hắn sao? Vậy trẫm sẽ để tất cả mọi người chứng kiến xem ngươi làm phu thê với hắn như thế nào."
Đêm đó, Tề Vực đặc biệt tàn nhẫn.
Đó không phải lần đầu tiên hắn hành xử như vậy. Hắn thích nhục mạ ta, thích khiến ta bẽ mặt.
Hắn để mọi người biết về những chuyện bẩn thỉu giữa chúng ta, nhưng lại chẳng bao giờ cho ta một danh phận.
Vào cung ba năm, đám hạ nhân thậm chí không biết nên gọi ta là gì, chỉ mơ hồ gọi một tiếng "Hà cô nương".
Không ai xem ta ra gì.
Hậu cung đầy những phi tần ganh ghét, Tề Vực đã cho họ lý do để căm ghét ta, nhưng lại không cho ta chút quyền lực nào để tự bảo vệ mình.
Không có thân phận, không ai chống lưng, ai cũng có thể đến bắt nạt ta, trút hết nỗi tức giận khi không được sủng ái.
Mỗi ngày sống trong cung đều là những chuỗi ngày tối tăm không lối thoát.
Đám cung nữ Tề Vực phái tới hầu hạ ta cũng lần lượt bỏ đi theo các phi tần khác, vì dù sao ở với ta còn đáng ghét hơn cả lãnh cung.
Chỉ có Trường Doanh là người duy nhất trong số những người do Tề Vực phái đến chịu ở lại bên ta.
Hắn hơn ta ba tuổi, cũng là một người khổ mệnh.
Khi còn nhỏ, quê nhà hắn gặp lũ lụt, trong lúc chạy nạn hắn bị lạc mất gia đình. Một đứa trẻ năm sáu tuổi, giữa cảnh thiên tai loạn lạc, vì một chén cháo loãng mà phải vào cung làm thái giám.
"Trường Doanh, sao ngươi lại ở đây chịu khổ cùng ta?"
"Bốn bức tường cao vời vợi trong cung này, chỗ nào mà chẳng khổ?"
"Trường Doanh, ngươi có ghét bỏ ta không?"
"Đã bao giờ Hà cô nương từng ghét bỏ ta đâu?"
"Trường Doanh, khi không vui ngươi thường làm gì?"
"Ta sẽ trốn đi, khóc một trận."
"Ngươi cũng khóc sao?"
"Tất nhiên… Nhưng nếu Hà cô nương muốn khóc, không cần trốn. Ta sẽ đứng canh cửa, không cho ai vào."
"Trường Doanh, tháng này bọn họ lại không phát than cho chúng ta rồi."
"Hà cô nương đừng sợ, lấy áo khoác của ta mà dùng."
"Vậy còn ngươi?"
"Ta là nam tử, thân thể ấm hơn."
"Nếu vậy… ôm ta một chút nhé!"
"Hà cô nương…"
"Có thể gọi ta là Hoài An không?"
"Hoài An!"
…
Ta chưa bao giờ nghĩ việc Tề Vực ép ta gả cho Trường Doanh là sự sỉ nhục, bởi vì ta thực lòng yêu hắn.
Khi Tề Vực thả ta về, trời đã tờ mờ sáng, trong cung mọi người bắt đầu mỗi người một việc bận rộn.
Ta lê thân xác mệt mỏi, khoác trên người bộ hỉ phục màu đỏ tươi, kéo từng bước chân nặng nề trở về trong tiếng bàn tán xôn xao.
Nơi ta ở là một góc khuất nhất trong hoàng cung, nghe nói trước đây có một cung nữ vì muốn được hoàng thượng sủng ái nhưng không thành, trong lúc tuyệt vọng đã treo cổ tự vẫn trên xà nhà.
Chuyện này vốn không có gì to tát, dù sao trong cung này mỗi ngày đều có người chết. Nhưng vì nơi này quá hẻo lánh, xác của cung nữ đó mãi lâu sau mới được phát hiện, thi thể đã phân hủy không còn nguyên vẹn, khiến một cô bé cung nữ lúc đến quét dọn sợ đến độ phát điên.