Chương 16

Vì để có thể trước lúc tan học gặp Trình Yển một lần cô dùng toàn bộ sức lực của cơ thể xông về phía phòng hợp của lớp 12, tóc mai hai bên thái dương bị mồ hôi làm cho ướt, gió buổi tối thổi “vù vù” mang theo sự mát mẻ.

Vừa đến của lớp học của Trình Yển thì chuông hết tiết vang lên.

Không kịp nghỉ ngơi, lưng thẳng bước vào, không chú ý đến những ánh mắt soi xét, tập trung hoàn toàn. Chỉ có nhân thời cơ nói chuyện với thầy giáo, tình cơ mà rất nhanh nhìn Trình Yển một cái rồi vội vàng thu ánh mắt lại.

Cô không dám đòi hỏi quá nhiều, có thể nhìn thấy anh đã là may mắn vô cùng rồi.

Vậy mà vận mệnh trêu đùa để cô nhìn thấy một màn đau lòng vỡ nát trong một giây tiếp theo.

Thùng rác đặt phía sau, nằm ngay ngắn bên trong là bức tranh của cô, ngay cả giấy gói bên ngoài cũng chưa bóc.

Giây phút đó giống như bị sét đánh.

Hóa ra cô món đồ cô xem trọng như báu vật ở chỗ của Trình Yển chẳng qua chỉ là thứ rác rưởi nhìn thôi cũng lười.

Trong đêm mùa hè, cả người cô lại lạnh buốt, tất cả máu đều bị rút sạch, tê liệt đứng tại chỗ.

Từ đó về sau, Dụ Thiền không vẽ thêm bất cứ thứ gì liên quan đến Trình Yển nữa.

Bất kể là cô năm 16 tuổi hay cô năm 18 tuổi bức tranh đó không bao giờ được người ta trân trọng.

Ngày hôm nay cô lại bị bao vây trong tình cảnh thảm hại như vậy, bị ép phải phơi bày gia đình khốn khổ của mình cho Trình Yển thấy, và cùng với đó là những tâm tư mờ ám.

Anh sẽ nghĩ sao đây?

Anh có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn như thế nhất định sẽ không hiểu tại sao giữa người thân với nhau lại làm ra chuyện đâm sau lưng.

Hoặc có khi nào anh cũng cảm thấy tâm tư của cô năm đó đều là tự mình đa tình mà thôi?

Mồ hôi chảy trong lòng bàn tay, cô nắm chặt tay, giống như đặt mình vào hoàn cảnh sắp ra pháp trường của tội phạm, đợi phán quyết của Trình Yển.

“Đứa trẻ nào trong chúng ta may mắn như vậy? Kiếp trước là Ultraman giải cứu trái đất à?”

Dụ Thiền ngẩng đầu mạnh mẽ, nhìn đôi mắt của Trình Yển, anh thật tâm thật ý nói đùa, muốn nói nhẹ nhàng một chút, chọc cho cô vui vẻ.

Không chột dạ cũng không giả ngốc.

Anh ấy thật sự quên đi chuyện đó rồi.

Bức tranh đó, ngay cả người mang đến là cô chỉ là gió thoảng qua trong trí nhớ của anh, một chút cũng không giữ lại.

Trong lòng đột nhiên có một sự thôi thúc: “Đàn anh!”

Cô giấu đi thời gian và địa điểm thực sự, kể cho anh chuyện ở bên ngoài phòng học lúc đó, nhìn thấy cảnh tượng gì.

Trình Yển cười xấu xa mấy tiếng, biểu cảm rõ ràng không hài lòng: “Thằng đó đúng là không phải thứ tốt đẹp gì.”

Anh tắt điện thoại của Dụ Thiền, không để cô tiếp tục xem mấy thứ bực mình: “Nói thật đó, đàn em à, hay là em đổi một chút, thích tôi thì sao?”

Quá gần rồi.

Gần đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hô hấp đan xen lẫn nhau, trong không gian nhỏ hẹp liên tục không ngừng.

Tất cả hơi thở thơm mát của anh đều xông đến khiến cô bất giác nghiêng về sau, Trình Yển giống như bị kí©h thí©ɧ ham muốn đi săn tiếp tục tiến về phía trước.

Đôi mắt của anh đen láy, anh túc* quyến rũ mê người nở ra từ trong con ngươi sâu thẳm, câu dẫn thần trí của cô, dụ dỗ khiến cô mê mệt.

*Hình minh họa hoa anh túc

Dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt đó, khuôn mặt của Dụ Thiền nhanh chóng có màu đỏ của hoa hồng, những đóa hoa xinh đẹp trải dài từ mang tai đến phía sau, chồi non chạm vào vị trí cổ của cô, dù ở bất cứ đâu cũng không khó để thấy màu đỏ diễm lệ đó.

Người đi săn đợi rất lâu cũng không đợi được câu trả lời của con mồi, anh lại tiến thêm một bước, trong giọng nói lộ ra mấy phần ngả ngớn: “Nhé?”

“Đàn anh…” Cổ họng của Dụ Thiền khô khốc, miễn cưỡng mới nói ra được vài tiếng từ trong cổ họng, bất giác nghiến răng, đầu ngón tay giấu ở chỗ anh không nhìn thấy mà run nhẹ.

Trình Yển xoay người, nhét điện thoại của cô vào trong túi, tiếng cười vui vẻ tăng thêm, khóe mắt cong lên, đôi mắt hoa đào đẹp mê hồn, khiến trái tim cô không ngừng rung động: “Chậc, suy nghĩ lâu như vậy, xem ra thật sự thích thằng nhóc đó rồi.”

Rõ mồn một, vừa nãy tất cả đều là trò đùa nảy ra nhất thời. Dụ Thiền ngay lập tức thở phào, trái tim đang lơ lửng quay trở về vị trí ban đầu lại bị một sợi dây mảnh kéo lên. Anh có thể thoải mái trêu cô và một người khác chứng tỏ ở chỗ của anh, cô còn không được coi như mục tiêu theo đuổi.

Nghĩ kĩ lại những người bạn gái trước đây của anh, mỗi người đều là đại mỹ nữ với đôi môi đỏ rực, eo thon chân gầy, mặt đẹp như sắc xuân.

Còn cô là kiểu học sinh giỏi, trắng tinh như tờ giấy từ trước đến nay chưa từng nằm trong phạm vi suy nghĩ của anh.

Anh luôn như vậy, khiến người ta rơi vào mộng ảo nhưng cũng rất nhanh đánh cho tỉnh táo. Mấy phút ngắn ngủi, người dấy lên sóng lớn trong lòng cô là anh, người tuyệt tình giội nước lạnh cũng là anh. Hoàn cảnh nóng lạnh đan xe như thế này đã làm tiêu hao gần như hết sạch tất cả chí lực không còn nhiều của cô.

Hiện thực hoàn toàn không giữ cho cô bao nhiêu thời gian để đau buồn, khó khăn phía trước lại xuất hiện một vấn đề sâu xa khác, khắp nơi đều là sự tầm thường* rách nát.

*Chú thích: Từ gốc “一地鸡毛” ban đầu là một tập truyện ngắn phản ánh hiện thực cuộc sống của những người dân thường . Sau đó, nó được sử dụng để mô tả cuộc sống tầm thường và bình thường hàng ngày.

Những thứ này mới là chuyện cấp bách cần phải giải quyết.

Dụ Thiền vỗ mặt, sốc lại tinh thần: “Đàn anh, anh cảm thấy Lâm Mông sẽ là kẻ chủ mưu thật sự ở phía sau sao?”

Trình Yển hơi nhướng mày: “Em thấy sao?”

“Không giống.”

Tính liên kết giữa hành động của Lâm Mông và hành động của người đăng bài quá rời rạc, một người muốn trở thành tiêu điểm nhanh chóng, một người lại ẩn nấp sau lớp ngụy trang, hoàn toàn là hai phong cách không hề giống nhau.

Trình Yển tán thành vỗ vai cô: “Không hổ là thủ khoa của Đồng Thành chúng ta, thật thông minh.”

Nơi được anh chạm vào như bị lửa đốt, nóng đến mức muốn bỏng, ép cô không thể không phân tâm.

“Đàn anh, vậy nên ngay từ đầu anh không trực tiếp đi tìm Lâm Mông là đang thả con săn sắt bắt con cá rô sao?”

“Tôi tìm người tra IP của người đăng bài rồi, hắn rất thông minh, dùng rất nhiều IP để che đậy, bên ngoài còn setup tường lửa bảo vệ, tìm được hắn cần một chút thời gian.” Trình Yển lấy điện thoại ra, mở màn hình đưa cho Dụ Thiền xem: “Người của tôi đã loanh quanh một vòng lớn với hắn, không ngờ rằng hắn lại ở Đại học C.”

Đại học C? Cũng chính là nói, chủ mưu phía sau có thể đã từng gặp mặt qua ở nhiều nơi với cô, thậm chí còn từng nói chuyện, có tiếp xúc cơ thể.

Sau lưng Dụ Thiền lạnh toát, dựng lông gà, khuôn mặt phờ phạc: “Người này… tại sao chứ?”

Cô nghĩ không ra, là người nào nghĩ ra dùng cách này để hủy hoại cô.

Trình Yển thấy sắc mặt của cô không đúng, đưa tay vỗ trước mặt cô: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, em là người bình thường đương nhiên không lý giải được tư duy của kẻ tâm thần. Ở nhà đợi đi, anh đây giúp em bắt kẻ xấu.”

Lời của anh dường như có sức lôi cuốn kì lạ, xoa dịu suy nghĩ rối ren phức tạp trong lòng cô.

Dụ Thiền không hỏi gì thêm, cô có niềm tin vô điều kiện với tất cả quyết định của Trình Yển.

Anh giống như một cơn gió tự do tới lui, rất nhanh đã biến mất bên ngoài cửa.

Để lại Dụ Thiền một mình ngồi ngây dại nhìn khoảng không. Anh vừa nãy hình như nói “Ở nhà đợi đi”, là “ở nhà” chứ không phải “ở đây”. Sự khác biệt nhỏ nhoi trong cách biểu đạt ngôn từ này cho cô một loại ảo giác, dường như Trình Yển trong giây phút đó đã tính cô vào trong phạm vi “người của mình”.

Dường như cô cũng có thể có tư cách được cách anh gần thêm một chút.

Nhậm Đình Đình và Trần TRi Vi đi tìm Lâm Mông xử lý chuyện bài post vẫn chưa biết tình hình ở chỗ bọn họ thế nào. Dụ Thiền không dám tùy tiện gọi điện thoại cho bọn họ, sợ bị người khác nhìn thấy tên người gọi đến liên lụy bọn họ cũng bị chỉ trỏ sau lưng.

Còn về bài bóc phốt của Thẩm Đình Vĩ, Dụ Thiền hít sâu một hơi, nhấp vào số tiếp thị trên bài đăng, sao lưu, chụp ảnh, ghi âm từ đầu đến cuối nội dung bên trong.

Một nhà Thẩm Đình Vĩ có lẽ bị vẻ ngoan ngoãn bên ngoài của cô lừa rồi, cô từ trước đến nay không phải sau khi chịu ấm ức chỉ dám bấm bụng chịu đựng như một chiếc bánh bao mềm yếu thôi sao.

Mãi đến chiều mà Trình Yển vẫn chưa trở về.

Dì Vương đến đây một chuyến, làm xong bữa trưa lại vội vàng rời đi. Nói là trong nhà còn có cháu trai nhỏ phải trông, không rời được dì.

Đợi chờ vẫn luôn dài đằng đẵng và dày vò. Trên mạng phong ba bão tố lâu như vậy nhưng cô chỉ có thể ngồi yên không làm được gì.

Đang lo nghĩ, điện thoại của thầy hướng dẫn đột nhiên gọi đến.

“Tiểu Dụ, báo cáo điều tra hạng mục của nhóm chúng ta lúc trước có phải vẫn ở chỗ của em không? Mau chóng gửi cho tôi đi nhé!”

“Thầy ơi!” Dụ Thiền cân nhắc đắn đo dùng từ: “Có thể chờ một chú không? Máy tính của em hiện tại không có ở bên cạnh.”

“Dụ Thiền, em sao vậy? Lẽ nào người trong hạng mục của nhóm chúng tôi đều phải xếp hàng đợi em sao?”

Trong lời nói của thầy hướng dẫn xuất hiện những lời khó nghe hơn trước, Dụ Thiền bị ép phải đồng ý, đảm bảo trong hai tiếng sẽ gửi thứ đó qua.

Sinh viên chưa tốt nghiệp bản thân chính là nguồn lực lao động giá rẻ, lại gặp phải người hướng dẫn có bản chất phân biết giới tình thì tình hình chỉ có thể gay go hơn thôi.

Cô rất khó có thể phản bác vì bản thân.

Bây giờ là kì nghỉ lễ Quốc khánh, trong trường trên thực tế không có người nào. Lặng lẽ quay về một chuyến có lẽ sẽ không ảnh hưởng gì đâu…. nhỉ?

Dụ Thiền lục tìm chiếc mũ mà ngày đó Trình Yển đội cho cô, che đi khuôn mặt, tiêu một số tiền lớn gọi xe quay về trường học. Cô hỏi qua ý kiến của Trình Yển trước, ghi nhớ lời dặn dò của anh: không đi đến nơi công cộng, không ngồi phương tiện công cộng, về thẳng kí túc xá, lấy đồ rồi lập tức rời đi.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra.

Ôm máy tính, vừa mở cửa kí túc xá, hai nam một nữ liền xông vào.

Chàng trai dẫn đầu đó cầm máy quay, ống kính chĩa thẳng vào mặt cô: “Đến đây, đến đây, đến đây… Mọi người ơi, vị này chính là tiểu tam cho người ta ở vườn hoa trường Đại học C trong truyền thuyết đó, người ta thật sự có vốn tự thân nha, trông cũng rất xinh đẹp.”

Lúc cậu ta nói, trong miệng không ngừng phát ra mùi hôi của rượu, nồng nặc đến mức Dụ Thiền buồn nôn.

Ở phía sau người con trai kia là Lâm Mông, cô ta khoanh tay, cao ngạo đứng ở một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô bị người ta làm nhục, ý tứ trong mắt hai năm rõ mười.

Trông xinh đẹp thì sao? Học tập tốt thì sao? Cô bây giờ chính là một con chó bị người người chửi rủa, lấy gì tranh giành với tôi?

Bão comment trong livestream đều rất vui vẻ.

Hot search vừa lên, không ít blogger và người nổi tiếng trên mạng muốn cọ nhiệt nhưng quần chúng bận bịu cả một ngày một đêm, bất ngờ là một sợi tóc của Dụ Thiền cũng không tìm thấy.

Vậy nên Lâm Mông khoác lác trong livestream, lúc mới đầu không ai tin.

Ai cũng không ngờ cô ta vậy mà thật sự có thể chặn người thật.

Nhất thời, những lời nói tục tĩu tràn ngập toàn bộ livestream. Có người tùy tiện bình phẩm nhan sắc của Dụ Thiền, còn có người lên tiếng nói rằng từng gặp qua Dụ Thiền hành nghề ở mấy club cao cấp, thề hẹn nói với mọi người, cô gái này cũng chỉ ngủ như vậy có điều đắt hơn một chút, một đêm hơn ba nghìn tệ.

Còn có người không ngừng tặng quà cho Lâm Mông, tán thưởng cô là thiên sứ của trần gian, không nhìn được những chuyện bẩn thỉu bên cạnh mà có thể dũng cảm đứng ra giúp đỡ cho chính nghĩa.

Dụ Thiền bị người con trai kia xô đẩy lùi về sau mấy bước, ngã xuống đất, vị trí quan trọng ở đầu bị đập vào chân ghế bằng kim loại, đau đến mức ý thức của cô mơ hồ.

Người con trai kia thấy nhân khí trong livestream đột ngột tăng lên, động tác tác vẫn không dừng lại, ấn cô dưới đất, đưa máy quay cho đồng bọn, tay không chuẩn bị lột đồ cô.

Còn chưa chạm vào vai cô cánh tay đột nhiên đau nhói.

Đau đến mức cậu ta lập tức rụt lại, tức giận quay đầu vậy mà lại phát hiện Lâm Mông đã bị người ta khống chế, đồng bọn khác cũng bị ngã ở dưới đất, mất đi ý thức, máy quay trong tay không cánh mà bay.

Cậu ta bất giác nhìn quanh bốn phía.

“Tìm gì vậy?”

Một giọng con trai trầm thấp vang lên, cùng lúc mà người con trai đó quay đầu lại thì bụng chịu một cú mạnh, ngay lập tức ôm bụng ngã dưới đất không dậy nổi.

Dụ Thiền kinh sợ ngẩng đầu, người con trai như thiên thần đang nhìn cô, mỉm cười đưa tay về phía cô.

“Mới chưa gặp nửa ngày sao lại đáng thương như vậy rồi.”

Anh chỉ đơn giản đứng đó mà tất cả mọi nơi đều được ánh sáng mặt trời mạ vàng, tự nhiên mà trở thành trung tâm của đoàn người, thu hút tất cả tiêu điểm trong ánh nhìn của mọi người.

Mặc chiếc áo hoodies trắng bình thường nhất, khinh thường, chán ghét, châm biếm, đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp đó sắc như dao, nhìn về phía Lâm Mông và trợ thủ của cô ta, vô cùng lạnh lùng.

Choáng váng một lúc, Dụ Thiền nắm lấy tay Trình Yển đứng dậy từ dưới đất, quán tính khiến cô bổ nhào vào lòng anh. Nơi đó thật ấm áp, giống như ôm một đám mây xa xôi, đẹp đến mức tưởng chừng như giấc mơ không có thật.

Cảm giác bức bối bấy lâu cuối cùng bùng nổ ngay giây phút này. Dụ Thiền lúc này rất muốn bật khóc thút thít, đem tất cả những bi thương tích tụ trong lòng xả ra ngoài. Mà vừa nãy bị xô đẩy đến mức bị thương chính là một lý do rất hoàn hảo.

Cô nằm trong ngực Trình Yển gào khóc, tủi thân, sốt ruột, bất an, những ám ảnh này theo nước mắt tuôn ra ngoài.

Cô không yếu đuối cũng không phải không kiên trì được nữa, chỉ là vết thương quá đau, vượt quá sức chịu đựng của cô, chỉ vậy mà thôi.

Nước mắt của cô gái nhỏ tuôn ra ngoài như thể không chút giá trị, Trình Yển nghe tiếng khóc run rẩy mà tim cũng run theo.