Chương 14.2

Rõ ràng không uống một giọt rượu, Dụ Thiền lại cảm thấy đại não choáng váng, tay chân cũng mềm nhũn, giống như bị dìm trong bể rượu say đến bất tỉnh nhân sự.

Đỉnh đầu một lúc lâu cũng không truyền đến động tĩnh gì, cho rằng Trình Yển tức giận, nương theo đèn phòng bếp ngẩng đầu nhìn.

Đập vào mắt liền nhìn thấy giọt nước chưa khô, từ hàm dưới nhẹ nhàng hạ xuống, một đường quanh co, vuốt ve yết hầu nam nhân, cuối cùng trượt xuống cổ ở xương quai xanh.

Cảnh tượng quá mức du͙© vọиɠ mang đến lực trùng kích, hiển nhiên vượt qua phạm vi chịu đựng của Dụ Thiền, đại não quá tải, không cách nào xử lý tình cảnh trước mắt, tứ chi không khống chế được, dẫn đầu đưa ra quyết định, cũng không quay đầu chạy về phòng, chui vào trong chăn trùm đầu ngủ.

Giống như đà điểu chỉ chôn đầu vào cát, thoát khỏi tình trạng bị quật ngã trong thực tế.

Trình Yển luôn cảm thấy thân ảnh chạy trốn trước mặt này, có chút quen mắt.

Anh bất đắc dĩ cười cười, không để tâm đến tình tiết này, bưng ly nước trở về phòng ngủ.

Cả đêm, Dụ Thiền dường như không ngủ được.

Bị các loại giấc mộng ký quái quấn quanh, trong chốc lát là một đám bàn phím đi theo phía sau, la hét muốn ăn cô. Trong chốc lát lại là hoa hồng nói tiếng người, nằm trong bụi hoa cười quỷ dị với cô.

Sau khi tỉnh lại, cả người đều mơ mơ màng màng, đầu nặng như cân.

Điện thoại di động vẫn đang tiếp tục nhắc nhở có thông tin mới, một cuộc săn vua mạng được gọi là công lý, vẫn tiếp tục.

Mọi người đứng trên cao nguyên đạo đức, vẫy cờ công lý và phán xét cô từ trên cao.

Còn về sự thật, ẩn tình, đó là gì? Có quan trọng không?

Bình luận ác liệt mãnh liệt như thủy triều, đau đớn hai mắt. Cô đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của mình, một lần nữa đối mặt với bạo lực mạng, vẫn không thể nào có tâm thái như bình thường được.

Nhưng trốn tránh như vậy cũng không phải là biện pháp, ít nhất phải báo bình an cho những người quan tâm cô.

Chịu đựng sự khó chịu, mở WeChat, lần lượt trả lời một vài người bạn thân. Sự việc xảy ra đến bây giờ, cô không chỉ một lần may mắn, Dụ Bách còn nhỏ, không lên Weibo, không nhìn thấy những loại chuyện không chịu nổi như thế này.

Đang nghĩ ngợi, cuộc gọi video của Dụ Bách liền gọi tới.

"Chị ơi! Chị có nhớ Tiểu Bách không?"

Vừa mới kết nối, tiếng trẻ con non nớt đáng yêu theo dòng điện truyền qua, khiến Dụ Thiền nhịn không được cười theo: "Đương nhiên có rồi ~ Tiểu Bách ở nhà có học tập chăm chỉ không?"

Dụ Bách ngẩng đầu suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Ngày hôm qua học bài, hôm trước cũng học bài, nhưng hôm trước nữa không có, em cùng bạn khác đi tìm chó con chơi, không có nghiêm túc học bài."

Giọng nói của cậu bé trở nên nhỏ hơn và thấp hơn, chờ đợi những lời chỉ trích từ chị gái của mình.

Bị bộ dáng đáng yêu này chọc cười, giọng nói Dụ Thiền cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Nể tình Tiểu Bách thành thật như vậy, lần này tha thứ cho em, nhưng không có lần sau."

Dụ Bách đối diện video liên tục gật đầu, đưa mặt vào ống kính: "Chị ơi, em nhớ chị lắm, khi nào mới có thể sống cùng chị?"

Dụ Thiền cho rằng cậu bé lại bị người một nhà là cậu khi dễ, trong lòng co rút đau đớn: "Làm sao vậy? Tiểu Bách ở nhà cậu không vui sao?"

Dụ Bách lắc đầu phủ nhận: "Là chị không vui rồi." Cậu ấy gần như dán trước ống kính, muốn dùng phương thức như vậy kéo gần khoảng cách giữa hai người: "Tiểu Bách muốn ở bên cạnh chị gái, bảo vệ chị."

Nụ cười trên mặt chợt ngưng đọng, cô tự cho là ngụy trang rất tốt trước mặt Dụ Bách, thì ra những cảm xúc sa sút kia, thật sự rõ ràng như vậy sao?

Hốc mắt không khống chế được mà nóng lên, nước mắt ướŧ áŧ lặng lẽ từ trong đó lăn xuống, lướt qua hai má, từ ấm áp đến lạnh lẽo.

Dụ Tận quay người, rút khăn giấy lau khô nước mắt, không muốn để Dụ Bách nhìn thấy mình buồn bã. Cô điều chỉnh hô hấp, cố gắng che giấu giọng mũi sau khi rơi lệ: "Tiểu Bách nhìn lầm rồi, chị không sao, không có gì không vui."

Dụ Bách không đồng ý nói: "Chị gạt em! Chị nói một đứa trẻ ngoan không được nói dối. "Cậu bé thở dài tiếp tục nói: "Quên đi, chị không muốn nói cho Tiểu Bách, Tiểu Bách không hỏi nữa. Nhưng mà, khi chị ở một mình, nhất định phải chăm sóc bản thân, không nên chịu ủy khuất.”

Dụ Thiền trầm mặc thật lâu, sặc giọng mũi trả lời: "Yên tâm, chị sẽ chăm sóc tốt bản thân, Tiểu Bách một mình ở đó, cũng phải chăm sóc bản thân. Chờ một chút, không lâu nữa chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày.”

Dụ Bách gọi điện thoại để cho cô một lần nữa lấy lại lòng tin, còn có chuyện chưa làm xong, còn có người để ở trong lòng, nhất định sẽ không bởi vì khó khăn trước mắt dễ dàng buông tha.

Cuộc gọi video lại hiện lên, là Nhậm Đình Đình và Trần Tri Vi.

Hai người từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn lo lắng sợ hãi, hiện tại nhìn thấy Dụ Thiền bình an đứng ở trước mặt, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Trần Tri Vi đồng bộ tình huống của hai người cho Dụ Thiền: "Chúng tớ hiện tại đang ở nhà Đình Đình, nơi này không có người ngoài, tiện cho ba người chúng ta họp."

Dụ Thiền gật gật đầu, nói cho hai người nghe chuyện Trình Yển ở thời khắc mấu chốt vươn tay giúp đỡ cô, đương nhiên, ẩn đi một chuyện ở phòng bếp tối hôm qua.

Qua mấy tiếng đồng hồ, hiện tại lại nhớ lại, trên người vẫn không ngừng bốc hơi nóng, tai và hai má đều nóng lên, thế nào cũng không tỉnh táo lại được.

Đành phải ôm ly nước uống từng ngụm từng ngụm, cố gắng làm mát vật lý.

Hai người đối diện tấm tắc khen ngợi: "Trời ơi, ấn tượng của tớ đối với Trình Yền hoàn toàn thay đổi. Tớ còn tưởng rằng loại tin tức này, anh ấy căn bản là khinh thường không quản.”

Nhậm Đình Đình cũng phụ họa theo: "Quả thật, dù sao cũng không ảnh hưởng đến anh ấy, anh ấy hoàn toàn có thể đứng ngoài cuộc."

Trần Tri Vi nâng cằm trầm ngâm: "Chẳng lẽ... Anh ấy là bởi vì nhìn thấy cậu đẹp, muốn trêu chọc cậu?"