Chương 13.1

Trình Yển ở phòng bếp phía sau rót đồ uống, tuy rằng biết anh không có khả năng đặc biệt quay đầu lại nhìn, nhưng cô chính là không dám thả lỏng, gai nhọn giống như đâm sau lưng, sợ tư thái của mình có chỗ sai.

Xoay tầm mắt dịch chuyển một ít, quan sát cẩn thận phong cách và đồ trang trí xung quanh, tìm thấy một bức tranh sơn dầu bên cạnh tủ ti vi.

Đối tượng chính trong bức tranh là một người phụ nữ dịu dàng và xinh đẹp, biểu hiện của cô yên bình và bình lặng, đang tắm nắng dưới ánh mặt trời, chăm sóc cẩn thận những bông hoa trong tay. Ánh sáng bị bóng râm dệt thành một sợi lụa mỏng, khoác lên người nàng, tỏa ra một loại hào quang tách biệt.

Khuôn mặt người phụ nữ sinh động kinh diễm, nhất là đôi mắt hoa đào lấp lánh kia, cẩn thận quan sát, cư nhiên có chút hao hao giống với Trình Yển.

Người vẽ bức tranh này, nhất định rất thích người phụ nữ trong tranh, nên đã đem toàn bộ dịu dàng kiều diễm của mình dốc hết vào cọ vẽ, lúc này mới tạo thành hình tượng thánh khiết tao nhã như Thánh Mẫu.

Có phải được vẽ bởi Trình Yển không?

Cô thì thầm trong lòng.

"Trong nhà chỉ có cà phê, em có muốn thêm đường và sữa không?" Trình Yển bưng bình cà phê đi tới, ngồi trên sô pha đối diện Dụ Thiền.

Dụ Thiền lập tức thu hồi tầm mắt, ẩn đi nghi hoặc trong lòng. Trong ly của Trình Yển là cà phê đen nguyên chất, không có sữa, tựa hồ cũng không thêm đường.

Vị đắng như thế, làm thế nào mà anh có thể uống được vậy?

Cô cười nhạt: "Không cần thêm, cà phê đen là được."

Đột nhiên, cô muốn nếm thử cà phê trong miệng Trình Yển, rốt cuộc là mùi vị như thế nào.

Tâm tư nhỏ bé như vậy cũng không bị nhìn thấu, Trình Yển chỉ cho rằng cô cũng thích cà phê đen, biểu tình còn có chút bất ngờ: "Tôi còn tưởng rằng em sẽ thích nước ép đào."

Không hiểu tại sao một câu nói thôi, mà Trình Yển cảm thấy, tám phần là mình bị mùi đào ngọt ngào nhàn nhạt trong thang máy ảnh hưởng.

Điện thoại di động trên bàn trà bỗng nhiên sáng lên.

Anh tiện tay mở trang tin nhắn, trầm ngâm gõ mấy chữ trả lời.

Dụ Thiền bị cà phê đắng trong miệng làm cho cả đầu lưỡi tê dại, lại muốn khống chế biểu tình, không cho người đối diện nhìn ra. Trong lòng cô toát ra vô số dấu chấm hỏi nhỏ, vì sao Trình Yển lại thích thứ đắng như vậy? Có phải vị giác của con trai và con gái có sự khác biệt lớn không?

Cô vừa cố gắng nuốt cà phê trong miệng, vừa suy tư chờ chuyện này trôi qua, nhất định phải điều tra kỹ trên mạng, xem chuyện này rốt cuộc có căn cứ khoa học tương tự hay không.

Khóe mắt còn không quên quan sát động tác của Trình Yển, anh đang chuyên tâm trả lời tin nhắn, biểu tình không có biến đổi gì, đây có phải là nói quá rõ hay sao, người đối diện không phải hồng nhan tri kỷ của anh sao?

"Đàn em."

Giống như học sinh giỏi đang học trong lớp nhưng lại bị giáo viên chủ nhiệm điểm danh, Dụ Thiền trong lòng vô cùng bất ngờ, có loại xấu hổ bị bắt quả tang tại chỗ: "A, đàn anh, làm sao vậy?"

May mà Trình Yển cũng không phát hiện cô bối rối, lắc lắc màn hình điện thoại di động với cô: "Dì giúp việc nhà nói đợi lát nữa dì ấy tới đây, em có cần gì nhờ dì ấy mang theo không?"

Hóa ra đó là chuyện này

Vấn đề này giống như một chiếc chuông, nhắc nhở cô, đêm nay thật sự phải qua đêm ở nhà Trình Yển đây không phải là giấc mơ, cũng không phải ảo tưởng, mà là sự thật sắp xảy ra.

Không hiểu sao, câu chuyện Sai ông thất mã bỗng nhiên tái hiện trong đầu, Dụ Thiền lần đầu tiên cảm thấy, thì ra đạo lý trong sách giáo khoa tiểu học đều là sự thật. Ba giờ trước, cô còn đang lo lắng lần sau có được gặp mặt Trình Yển nữa hay không, ba giờ sau, cô cứ như vậy mà ngồi ở nhà Trình Yển, cùng anh uống cà phê cùng loại.

Loại vui sướиɠ này không khác gì, một người tán gia bại sản, nhặt được năm trăm vạn từ trên trời rơi xuống. Mừng như điên như khùng rồi kích động nhảy nhót trong ngực, toàn thân đều ngâm như trong nước ngọt mềm mại.

Cô sợ sự mừng rỡ của mình sẽ từ trong giọng nói chạy ra ngoài, đè cổ họng nhỏ giọng hỏi: "Đàn anh, nhà anh có nhiều hơn một bộ đồ vệ sinh cá nhân không?"

Trình Yển gật đầu: "Kem đánh răng bàn chải đánh răng dự phòng đều có, nhưng sữa tắm gì đó, không dùng cho nữ."

Anh nhấn một vài lần trên màn hình và tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa không?"

Và...

Dụ Thiền bị ý nghĩ trong lòng làm hoảng sợ, ngón tay giống như bị kim đâm giống nhau, nhảy lên cuộn tròn. Cô còn chưa nói gì, sự nóng rực đã từ đáy lòng dâng lên, theo xương quai xanh bò lên cổ, vành tai và hai má, hun cả người cô thành một quả đào chín.

Trình Yển thấy mặt cô đỏ như vậy, còn tưởng rằng bị sốt, trong nháy mắt cảm thấy tội nghiệt trên vai mình lại nặng thêm một phần, từ bàn trà tìm được miếng dán hạ sốt, đi tới đưa qua trước mặt: "Em không sao chứ? Có cần tôi gọi bác sĩ tới đây không?"

"Không, không phải..." Dụ Thiền đỏ mặt, cúi đầu thật sâu, không dám nhìn Trình Yển, miệng cô nhỏ giọng ngập: "Đàn anh, em không bị bệnh, có thể để em nói chuyện với dì không?"

"Đàn em, không ai nói cho em biết, điện thoại di động của nam sinh không thể tùy tiện đυ.ng vào sao?" Giọng nói Trình Đường mang theo ý cười và trêu chọc, chỉ cho rằng cô không muốn làm phiền người trung gian là anh đây: "Cũng chỉ là mấy chữ thôi, không làm tôi mệt được đâu.”

Lần này Dụ Thiền hoàn toàn không còn cách nào khác, cô dừng lại trong chớp mắt, nhắm mắt lại mở miệng: "Đàn anh, có thể hay không nhờ dì, giúp em mang theo một bộ quần áo để thay..."

Động tác của Trình Yển vẫn không thay đổi, giọng thản nhiên hỏi: "Hả?"

"Mang theo một bộ... Đồ ngủ. ”