Chương 7

Hạ Lan Hi vừa bước vào lăng tẩm, một luồng sáng chói mắt bất ngờ chiếu rọi từ trên đỉnh đầu xuống, y theo bản năng đưa tay che trước mắt, nheo mắt nhìn xuyên qua kẽ ngón tay, lại trông thấy một bầu trời xanh thẳm.

Chẳng lẽ bọn họ từ dưới đất đi ra?

Không có khả năng đó, bọn họ không phải mới tiến vào lăng tẩm của Phù Tự tiên quân hay sao, sao lại đột nhiên xuất hiện ở trong thế ngoại đào nguyên(thế giới thần tiên) như vậy?

Nhưng bất kể là xúc cảm dưới lòng bàn chân, hay là mùi bùn đất quanh quẩn chóp mũi, hoặc là tiếng chim hót vang lên liên tục từ phương xa, tất cả đều chân thực như thế.

Trong lúc nhất thời, Hạ Lan Hi có một loại cảm giác cho tới bây giờ y và Tống Huyền Cơ chưa hề đi qua sa mạc, chuyện phát sinh mấy ngày qua chỉ là y phán đoán, nơi này mới là ý niệm hiện thế trong đầu, cũng may giọng nói của Tống Huyền Cơ đã kịp thời kéo y ra khỏi ngẩn ngơ: "Thuật Phù Sinh Nhược Mộng(cuộc đời như giấc mộng)."

Thuật Phù Sinh Nhược Mộng, thu vào «Mười lăm thuật pháp [Chung] » trong Thái Hoa Tông, là một loại thuật pháp vô hạn tiếp cận【Sáng Thế】. Huyễn cảnh do thuật này tạo ra gần như được cho là một thế giới chân thật khác tồn tại, mỗi hoa mỗi cây, mỗi một ngọn cây cọng cỏ đều du tẩu giữa hiện thực và hư ảo, thật thật giả giả, hư thực đan xen.

Hạ Lan Hi gần đây vừa mới học xong《Thuật pháp · kỳ tam(cấp ba)》, lấy năng lực trước mắt của y, muốn thoát khỏi thuật Phù Sinh Nhược Mộng của Phù Tự tiên quân thiết lập độ khó gần như tương đương với việc Trưởng Tôn Sách thi đứng đầu toàn tông, nhưng y cũng không hoảng chút nào.

Đúng như Tống Huyền Cơ nói, Chúc Như Sương đã từng tới nơi này, hơn nữa còn thành công đi ra ngoài, cái này đủ để chứng minh huyễn cảnh này không phải là không gì phá nổi. Nói không khiêm tốn một chút, thành tích khảo hạch cuối năm của y còn cao hơn Chúc Như Sương.

Hạ Lan Hi bậc thang nhà gỗ phía trước, đề nghị: "Ta đi vào điều tra, ngươi đi tìm kiếm manh mối ở xong quanh để phá cục nhé?"

Tống Huyền Cơ: "Ừm."

Nhà gỗ được dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng chung quanh phủ đầy tro bụi, thùng nước bên giếng nước cũng bởi vì khô cạn mà có vết nứt, góc tường cỏ dại mọc um tùm, hiển nhiên đã lâu không có người ở.

Tiến vào trong nhà, có đầy đủ mọi thứ cần thiết sinh hoạt hàng ngày. Trong phòng ăn có hai bộ bát đũa, bên tường thô ráp dựng dụng cụ nông canh thường thấy.

Tiếp tục đi vào trong, trong gian phòng ngủ duy nhất đặt hai cái giường nhỏ, Hạ Lan Hi mở tủ quần áo đơn sơ ra, phát hiện quần áo bên trong có hai phong cách lớn nhỏ khác nhau. Hơi lớn đều là màu trắng, nhỏ hơn là màu đen xen lẫn màu đỏ.

Hạ Lan Hi nhớ Chúc Như Sương cao hơn Lâm Diệp một chút, nghĩ đến người sinh sống ở đây trước đó chính là hai người bọn họ rồi.

Chẳng biết tại sao, Hạ Lan Hi nhìn thấy dấu vết từng cùng sống với nhau của hai người Chúc - Lâm, không khỏi có chút thương cảm.

Y nhìn thấy phía dưới cùng của quần áo có một vệt đỏ chót dị thường dễ thấy, y đang muốn tra kỹ, lại nghe thấy được Tống Huyền Cơ truyền âm: "Ra đây."

Hạ Lan Hi đi ra khỏi nhà gỗ, theo tiếng mà đi.

Cách nhà gỗ không xa có một mảnh rừng trúc, xanh tươi cao ngất, lá trúc sàn sạt. Ánh nắng trút xuống, lưu lại bóng sáng loang lổ trên bộ áo trắng của Tống Huyền Cơ, thiếu niên vốn trầm tĩnh xinh đẹp vào giờ khắc này dường như lưu động lên.

Tống Huyền Cơ đứng trước một đốt trúc, thoáng ngẩng đầu nhìn lên cao. Hạ Lan Hi đi tới bên cạnh hắn, theo ánh mắt của hắn nhìn lên, vậy mà thấy được một đồ vật mới bị y ghét bỏ một lần —— huy hiệu của đạo viện Vô Tình, một chữ "閇(Bế)" dùng thể triện khắc thành.

Huy hiệu của đạo viện Thái Thiện xuất phát từ tay Phù Tự Tiên Quân, huy hiệu của viện bọn họ đương nhiên cũng do viện trưởng đời thứ nhất của đạo viện Vô Tình thiết kế.

Theo lời đồn, Thái Hoa Tông bắt đầu lập tông, mỗi một vị viện trưởng đều cần phải lập đạo huấn và huy hiệu cho đạo viện của mình. Rất nhanh, các viện trưởng khác đã hoàn thành nhiệm vụ, chỉ còn lại viện trưởng của đạo Vô Tình là chậm chạp chưa đưa ra kết quả.

Vì sự thống nhất hài hòa của Thái Hoa Tông, các viện trưởng một người tiếp một người thúc giục đạo Vô Tình nhanh chóng định ra đạo huấn và huy hiệu của viện: Tuy nói đạo viện các ngươi một trăm năm cũng không chiêu mộ được mấy người, nhưng vẫn phải có, nếu không thì sẽ không khớp với chúng ta.

Sau một phen khuyên nhủ, viện trưởng mới nhận chức của bọn họ không có gì bất ngờ xảy ra mà bị làm ầm ĩ, lúc này tiện tay cầm kiếm khắc xuống một chữ dùng để đuổi đồng liêu đi.

"Bế", ý là "Phong bế", lấy ý "Bịt tai, nhắm mắt, bế tâm", cũng xem như khớp với lý niệm đoạn tuyệt thất tình lục dục của đạo Vô Tình. Đương nhiên, "Bế" này còn có một tầng hàm nghĩa càng quan trọng hơn, đó chính là ——các ngươi ngậm miệng lại cho bổn tọa.

Huy hiệu của đạo viện Vô Tình trên cây trúc lại một lần nữa chứng minh Chúc Như Sương và Lâm Diệp đã từng sinh sống ở đây. Chỉ là, vì sao Chúc Như Sương phải khắc huy hiệu của viện vào chỗ cao trên cây trúc? Không bắt mắt như thế, nếu không phải Tống Huyền Cơ thận trọng thì chỉ sợ cũng không phát hiện ra được.

Chẳng lẽ, lúc Chúc Như Sương khắc huy hiệu của viện, trúc cũng không có cao như vậy?

Hạ Lan Hi nhớ quá trình sinh trưởng của loại trúc này vô cùng thú vị, hai năm đầu hết sức chậm chạp, chỉ vì duỗi dài xuống dưới mở rộng bộ rễ. Bắt đầu từ năm thứ ba, chúng nó tích lũy lâu dài sử dụng một lần, lấy tốc độ kinh người kéo lên trên, mấy tháng ngắn ngủi có thể còn cao hơn so với tất cả mọi người đạo viện Vô Tình bọn họ cộng lại.

Tống Huyền Cơ bình tĩnh trần thuật sự thật: "Chúc Như Sương và Lâm Diệp cùng ở chỗ này, tổng cộng có hơn ba năm."

Hạ Lan Hi cũng nghĩ đến điểm ấy, y không bình tĩnh được như Tống Huyền Cơ, nhân lúc sự chú ý của Tống Huyền Cơ không ở trên người mình, tranh thủ thời gian hít ngược một hơi lạnh.

Chúc Như Sương thế mà dùng đến ba năm mới được phá huyễn cảnh Phù Sinh Nhược Mộng? Chẳng lẽ y cũng phải ở cùng Tống Huyền Cơ ba năm mới có thể đi ra ngoài?!

Không được không được, đừng nói ba năm, ba tháng cũng sẽ nổi điên mất rồi, có khi còn không tiếc lấy cái chết ra ép buộc, yêu cầu Tống Huyền Cơ mỗi ngày ít nhất phải chủ động nói chuyện ba lần với y, sau đó Tống Huyền Cơ chẳng những sẽ không để ý tới y, đại khái còn có thể cảm thấy y đã bị tẩu hỏa nhập ma, một kiếm đập y xỉu luôn.

Nỗi tuyệt vọng to lớn xông lên đầu, Hạ Lan Hi vừa muốn khóc lại muốn quậy lên, vừa bình tĩnh suy nghĩ, thảo nào Chúc Như Sương lại nói ra mấy câu kiểu như "Đạo tâm của ta đã hủy".

Nếu chỉ là mấy ngày ở chung, có lẽ Chúc Như Sương sẽ không động lòng với Lâm Diệp. Vậy ba năm thì sao? Hơn một ngàn ngày đêm, sớm chiều ở chung trong huyễn cảnh Đào Nguyên hoàn toàn tách biệt với thế gian, lâu ngày sinh tình cũng là hợp tình hợp lý.

Phải biết rằng, Chúc Như Sương vào đạo viện Vô Tình cũng chỉ mới một năm mà thôi. Bây giờ nghĩ lại, nếu Chúc Như Sương là người trời sinh vô tình, sao có thể vì người thân bị bệnh nặng mà không tiếc đặt mình vào nguy hiểm đâu.

Tống Huyền Cơ hỏi: "Ngươi có phát hiện gì không?"

Hạ Lan Hi đang đắm chìm trong tuyệt vọng, "Ừm" đều "Ừm" đến mức rất khó chịu: "Đi theo ta."

Hai người trở lại nhà gỗ, Hạ Lan Hi dẫn Tống Huyền Cơ đi vào phòng ngủ, trực tiếp đi tới tủ quần áo lúc trước không đóng lại, rút vải màu đỏ phía dưới cùng ra.

—— là hai bộ đồ cưới đỏ thẫm lớn nhỏ giống nhau như đúc, trong đó còn kèm theo một cái khăn voan đỏ có thêu hình uyên ương nghịch nước.

Tống Huyền Cơ trầm ngâm một lát, phất tay áo lên, dưới đáy giường lại trượt ra một cái hòm gỗ cũ kỹ. hòm gỗ ở trước mắt hai người tự động mở ra, bên trong chứa hai cây nến đỏ đốt đến một nửa, mấy chữ viết "Hỉ" đều đặn, cùng với hai ly rượu giao bôi hình dạng kỳ lạ.

Chúc Như Sương quả nhiên đã thành thân với Lâm Diệp trong huyễn cảnh, hôn lễ của hai người ở Lâm phủ chỉ là hình thức, bọn họ sớm đã có danh vợ chồng.

Tống Huyền Cơ triệu nửa cây nến đỏ vào trong tay, căn cứ độ cứng của dầu sáp đọng trên nến suy đoán ra thời gian sử dụng: "Sau khi nến này cháy không lâu, hai người Chúc Như Sương liền rời khỏi nơi đây."

Một khi người vào cục rời đi, thời gian trong huyễn cảnh cũng sẽ đình trệ. Nói cách khác, Chúc Như Sương và Lâm Diệp vừa thành hôn đã thoát thân khỏi huyễn cảnh.

Chẳng lẽ, thành hôn chính là mấu chốt phá thuật Phù Sinh Nhược Mộng? Nhưng sao Phù Tự tiên quân có thể hao hết tâm tư thiết kế ra huyễn cảnh chỉ vì xem hai người đàn ông thành thân, Phù Tự tiên quân cũng không phải viện trưởng đạo viện Hợp Hoan, hẳn là sẽ không có cái thú vui xấu như vậy.

Trong đó tất nhiên có điều kỳ quặc, trước mắt y còn chưa nghỉ ra. Hiện giờ chỉ có thể tái hiện tình cảnh lúc đó, xem xem sẽ phát sinh chuyện gì.

Nghĩ tới đây, Hạ Lan Hi nhịn không được liếc mắt nhìn Tống Huyền Cơ một cái, đột nhiên có một suy nghĩ kỳ quái trong đầu.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tống Huyền Cơ hồi năm ngoái, Tống Huyền Cơ vẫn luôn mặc một bộ áo trắng xuất hiện trước mặt người khác. Bỏ qua khí chất lạnh nhạt của Tống Huyền Cơ sang một bên không nói, thật ra cũng là hoa nhường nguyệt thẹn, kinh tài tuyệt diễm*. Mỹ nhân như thế, cả đời chỉ mặc một màu sắc, đó thật sự là làm bậy rồi.

*Tài năng xuất chúng, tài hoa hơn người, khiến người khác kinh ngạc và ngưỡng mộ.

Hạ Lan Hi âm thầm suy nghĩ từ ngữ hay, ngàn vạn lời nói hội tụ thành một chữ: "Mặc?"

Tống Huyền Cơ gật đầu: "Mặc."

A? Tống Huyền Cơ đồng ý thoải mái như thế? Hạ Lan Hi do dự một chút, lại hỏi: "Ngươi có biết ý ta không?"

Tống Huyền Cơ nhìn y: "Ngươi cứ nói đi."

Hạ Lan Hi ngoài mặt điềm tĩnh, nghĩ lại, người được trời chọn của đạo Vô Tình không có bất kỳ cảm xúc gì, đương nhiên cũng sẽ không xấu hổ. Nếu Tống Huyền Cơ không xấu hổ, vậy y cũng không có gì phải xấu hổ cả. Vừa vặn y rất thích mặc màu đỏ, bởi vậy còn từng rất hâm mộ đệ tử của đạo Hợp Hoan.

Tống Huyền Cơ đi đến trước hai bộ đồ cưới, tự nhiên cầm lên một bộ lớn trong đó, để lại bộ đồ cưới nhỏ cho Hạ Lan Hi.

Không biết có phải do mấy ngày nay đồng hành cùng nhau hay không, Tống Huyền Cơ rõ ràng chẳng nói một chữ nào, Hạ Lan Hi lại ăn ý hiểu ý của hắn, nhất thời cả người cứng đờ.

Hạ Lan Hi: "... Hả?"

Tống Huyền Cơ: "Ta cao hơn ngươi."

Hạ Lan Hi lạnh lùng nhìn dáng vẻ nói thật của Tống Huyền Cơ, tỏ vẻ mình không chấp nhận cái lý do này.

Tống Huyền Cơ nghĩ nghĩ, lại nói: "Ta giúp ngươi hoàn thành 《Lịch Sử Cửu Châu》."

Hạ Lan Hi có chút động lòng, nhưng lại không chịu nhượng bộ, vẻ mặt có chút cao ngạo lạnh lùng: "Ta phụ đạo 《 Đan Dược Học》cho ngươi."

"Ta không ngại chỉ lấy thành tích cấp Ất(B) trong 《 Đan Dược Học》." Tống Huyền Cơ giọng điệu thản nhiên, lý do đưa ra khiến người ta không thể phản bác: "Nhưng hình như ngươi rất để ý thành tích của ngươi."

"..." Hạ Lan Hi dù có thế nào cũng không nghĩ tới, Tống Huyền Cơ vật mà lại không có chí cầu tiến với 《 Đan Dược Học 》như thế!

Y và Tống Huyền Cơ không giống nhau. 《 Lịch Sử Cửu Châu 》 của y tuy rằng học nát, nhưng trước mắt y còn chưa từ bỏ giãy dụa. Chỉ cần có cơ hội, y vẫn rất hy vọng mình có thể có tiến bộ ở môn mà mình không am hiểu.

Giống như y không muốn tu đạo Vô Tình, nhưng nếu đã bắt đầu tu, tất phải tu ra Đại Tông Sư, gánh vác trọng trách bảo vệ muôn dân, thuận tiện được cả danh lẫn lợi, lại được vạn người kính ngưỡng một chút.

Muốn làm lớn làm mạnh, đầu tiên 《 Lịch Sử Cửu Châu 》của y không thể nào kéo chân sau của y.

Vì vậy, y mặt không cảm xúc mà ôm lấy đồ cưới nhỏ hơn một chút.

Có lẽ là do điều kiện của Chúc Như Sương và Lâm Diệp trong huyễn cảnh có hạn, nên hai bộ đồ cưới cũng không được tinh xảo lắm. Vải vóc không tốt, cắt may thô ráp, phía trên cũng không thêu hoa văn cưới, chỉ là một màu đỏ chót thuần túy, kém xa đồng phục xa xỉ phồn hoa của đệ tử Hợp Hoan Tông.

Hạ Lan Hi vừa thay đồ cưới vừa suy đoán, nói không chừng hai bộ đồ cưới này là Chúc Như Sương và Lâm Diệp tự tay làm.

Thay quần áo xong, Hạ Lan Hi cầm khăn voan đỏ trong tay đi ra khỏi phòng ngủ. Trong phòng, Tống Huyền Cơ đã dán chữ "Hỉ", châm nến đỏ, nghe thấy tiếng bước chân của Hạ Lan Hi thì ngoái đầu nhìn lại.

Hạ Lan Hi bất ngờ không kịp đề phòng bốn mắt nhìn nhau với Tống Huyền Cơ, chỉ cảm thấy một cục lửa lạnh như băng xông vào tầm mắt, rõ ràng sáng lạn vô cùng lại không hề có nhiệt độ, giống như một viên ngọc đẹp yên tĩnh ngủ say ở trong ngọn lửa cháy mạnh.

Kim trâm đặc biệt giữa hai bên trên tóc Tống Huyền Cơ chính là tượng trưng cho Tống thị ở Cô Tô, mặc dù giờ phút này vẫn không gỡ xuống. Tua rua màu vàng nhạt rủ xuống hai bên khuôn mặt, động tĩnh theo gió cũng theo người, hoà lẫn với đồ cưới đỏ chót trên người hắn, càng là kim chất ngọc tướng*, hào hoa phong nhã.

* chỉ cho bản chất thuần mỹ, cao quý như ngọc

Chất lượng Đồ cưới không quan trọng, quan trọng là….mặt của người mặc đồ cưới. Trưởng thành như Tống Huyền Cơ, trên người trùm bao tải cũng đẹp nữa.

Hai người nhìn nhau một lát, trong lúc nhất thời ai cũng không mở miệng trước. Hạ Lan Hi mới vừa suy nghĩ giải đấu xem ai nói ít hơn lại sắp bắt đầu, Tống Huyền Cơ liền dời ánh mắt khỏi người y, nói:’’ Khăn cưới, từ đội lên đi."

Hai thiếu niên áo đỏ cùng tuổi dáng vẻ đoan chính đứng chung một chỗ, nến đỏ cháy cao, ánh nến chập chờn.

Hạ Lan Hi đợi nửa ngày, không đợi được động tác của Tống Huyền Cơ, nhịn không được hỏi: "Ngươi biết thành thân sao?"

Tống Huyền Cơ nói: ‘’Biết."

Người thường xuyên thành thân hoặc là thường xuyên tham gia hôn lễ đều biết, thành thân đơn giản chính là bái thiên địa, lại bái cao đường, cuối cùng là phu thê giao bái, Hạ Lan Hi chưa ăn qua thịt heo cũng thấy heo chạy. Y không nhìn thấy động tác của Tống Huyền Cơ ở dưới lớp khăn voan đỏ, lại nghe được âm thanh tua rua của trâm vàng nhẹ nhàng va chạm.

Hạ Lan Hi vội vàng khom lưng, bái thiên địa với Tống Huyền Cơ, bái đám cao đường tạm thời vắng mặt, cuối cùng song song nghiêng người, đứng đối diện, đồng thời cúi người về phía đối phương.

Tam bái xong, Hạ Lan Hi lập tức tự nhấc khăn voan lên, cảnh giác nhìn bốn phía.

Sắc trời dần tối, côn trùng kêu vang chim hót, nhà gỗ vẫn như cũ —— không có bất kỳ khác thường.

Quả nhiên, thành hôn chẳng phải điều kiện cần để phá giải huyễn cảnh.

Hạ Lan Hi muốn đặt khăn cưới sang một bên, không ngờ khăn cưới chế tác quá kém, đầu sợi lộ ra ngoài đột nhiên kẹp lấy búi tóc của y, trong chốc lát hình như không lấy xuống được, trừ khi dùng sức túm lấy, vậy thì cũng quá ngu rồi!

Y đành phải tạm thời từ bỏ phân cao thấp với khăn voan đỏ, đội khăn voan đỏ trên đầu xốc lên, tỉnh táo phân tích: "Trước khi hai người Chúc Như Sương rời đi, có động phòng hoa chúc không nhỉ?"

Chẳng lẽ Chúc Như Sương và Lâm Diệp không chỉ có danh vợ chồng trong huyễn cảnh, mà còn có thực sự là vợ chồng?!

Chúc ca, ngươi... ngươi sẽ không chơi lớn như vậy chứ!

Tống Huyền Cơ nói: "Không biết, nhưng ta cũng không biết."

Hạ Lan Hi trong lòng có suy nghĩ, nhất thời không kịp phản ứng: "Không biết cái gì?"

Tống Huyền Cơ: "Động phòng."

Hạ Lan Hi: "... Ờ."

Hạ Lan Hi im lặng quay lưng lại, cong khóe môi lên ở góc độ Tống Huyền Cơ nhìn không thấy, vụиɠ ŧяộʍ cười một cái.

Hiện tại y có thể xác định Tống Huyền Cơ tài năng ngút trời chí ít có hai chuyện không biết làm rồi, đó chính là 《 Đan Dược Học 》 và thuật động phòng.