Nghi Ách Chân Quân lại một tiếng “Súc Địa Thành Thốn”, hai vị Viện trưởng liền biến mất ở trước mặt Hạ Lan Hi.
Hạ Lan Hi bận rộn nhiều ngày trong mộng cảnh đứng một mình ở ngoài thành Cô Tô, bỗng nhiên ý thức được hình như mình không có gì chuyện gì phải làm cả.
Quỷ Thập Tam không cần y đuổi theo, y cũng không thể trở về mộng cảnh của Trường Tôn Sách hội hợp với Tống Huyền Cơ. Giống như lời của Phi Nguyệt Chân Quân, y thật sự có thể tạm thời cho mình một kỳ nghỉ.
Đáng tiếc nghỉ một mình thực sự không thú vị, cũng không biết Tống Huyền Cơ đã tiến triển như thế nào ở trong mộng cảnh.
Tuy nói thời gian trôi đi trong mộng cảnh khác với hiện thế, nhưng y vẫn là có thể tranh thủ một ít thời gian cho Tống Huyền Cơ.
Nghĩ đến đây, Hạ Lan Hi không rảnh lo hiện tại đã là sau nửa đêm, tìm ra được phù Truyền Âm từ trong đống đồ Phi Nguyệt Chân quân để lại cho y, sau đó đốt cho Chúc Như Sương.
Chúc Như Sương rất nhanh đã đáp lại y: “Thời Vũ?”
Chúc Như Sương bị đánh thức trong lúc ngủ, trong giọng nói mang theo buồn ngủ mỏng manh mát lạnh như thường ngày, Hạ Lan Hi nghe được liền không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Thật tốt quá, bằng hữu tốt nhất của y không có chết dưới kiếm của y—— Chúc Vân không sao cả!
Hạ Lan Hi nói ngắn gọn: “Hiện giờ Trường Tôn Sách với Tống Huyền Cơ đang nằm mơ, ta cần ngươi giúp ta bảo đảm bọn họ sẽ không bị đánh thức, cố gắng để bọn họ ngủ nhiều hơn một chút.”
Hạ Lan Hi sơ lược một đống lớn đầu đuôi câu chuyện, Chúc Như Sương lại không hỏi thêm một câu nào, chỉ nói: “Được, ta đi ngay.”
Đúng đúng đúng, cảm giác này mới là bạn thân thực sự của y, trong suy tưởng của Trường Tôn Sách chính là cái quỷ gì không biết.
Hạ Lan Hi: “Với lại, ngươi phải thuyết phục Vô Cữu Chân Quân phong tỏa toàn tông, trước khi Tống Huyền Cơ mang theo danh sách đạo viện thứ mười ba tỉnh lại, bất kỳ ai cũng không được rời khỏi Thái Hoa Tông.”
Chúc Như Sương: “Được, ta hiểu được.”
Cách hừng đông còn có một canh giờ, Hạ Lan Hi không có khả năng mặc áo ngủ đi gõ Tống gia Cô Tô ngay lúc này, vào thành tìm khách điếm cũng không tiện, mấy tiệm trong thành nhất định cũng chưa mở cửa.
Hạ Lan Hi suy tư mãi rồi tìm đại một cây đại thụ ở ven đường, sau đó thả người nhảy lên một cành cây thô to, lưng dựa vào thân cây nằm xuống.
Y nghe tiếng Chúc Như Sương truyền đến, cảm nhận làn gió đêm mát mẻ của Cô Tô, thầm tưởng tượng phản ứng của Trưởng Tôn Sách khi tỉnh dậy phát hiện Chúc Vân đang canh giữ bên giường mình, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
*
Trong mộng cảnh, Thái Hoa Tông.
Máu tươi đặc quánh loang lổ khắp mặt đất, dù là trong mơ, mùi tanh nồng của máu vẫn chân thật đến mức khiến người ta buồn nôn.
Một tên đệ tử cấp cao của đạo viện Luật Lý trợn tròn mắt nằm chết giữa vũng máu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, dường như đến tận lúc chết vẫn không hiểu vì sao bản thân lại chết.
Trưởng Tôn Sách bịt mũi, ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể, đưa hai ngón tay điểm vào mi tâm của hắn: "Không có linh thức - hắn không phải là người của đạo viện thứ mười ba."
Không có ai đáp lại lời Trưởng Tôn Sách, hắn đã quen rồi, bèn đứng dậy tiếp tục đi về phía trước.
Thiếu niên đi trước mặt hắn tay cầm Vong Xuyên Tam Đồ vẫn còn đang nhỏ máu, toàn thân nhuộm đầy máu tươi, đạo bào màu xanh hoa văn da báo trên người đã sớm không phân biệt được màu sắc.
Chiếc trâm vàng tua rua cài trên tóc khẽ lay động theo gió, trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc của thiếu niên có một vết kiếm mờ mờ, đó là vết thương do lúc trước "tàn sát" sáu đệ tử đạo Duy Ngã để lại.
Trưởng Tôn Sách liếc nhìn Tống Huyền Cơ, thầm nghĩ may mà lúc nãy bọn họ phát hiện ra trong số sáu đệ tử Duy Ngã Đạo kia có một tên là người của đạo viện thứ mười ba, nếu không thì chẳng phải Tống Huyền Cơ bị phá tướng vô ích rồi sao.
Tuy nói Tống Huyền Cơ có vết sẹo trên mặt trông cũng rất phong tình, nhưng hắn đâu phải Hạ Lan Hi, hắn không có hứng thú thưởng thức mấy thứ đó.
Từ sau khi Hạ Lan Hi rời đi, Trưởng Tôn Sách và Tống Huyền Cơ thấy người là gϊếŧ. Ban đầu, Trưởng Tôn Sách còn hơi do dự, dù sao thì tuy đạo Hỗn Thiên có phần hiếu chiến, nhưng hắn lớn đến chừng này, thật sự chưa từng gϊếŧ ai bao giờ.
Phải trách là do Quỷ Thập Tam khiến cho mộng cảnh này chân thật đến đáng sợ, ngay cả cảm giác ấm nóng của máu thịt cũng giống y như thật.
Tống Huyền Cơ cùng tuổi với hắn lại không hề có chút cố kỵ nào. Thiếu niên mang một khuôn mặt tuấn mỹ đến kinh người, điên cuồng tàn sát, tựa như một ác quỷ bước ra từ biển máu địa ngục.
Vẻ ngoài xinh đẹp và thủ đoạn tàn nhẫn tạo nên sự tương phản quá đỗi mãnh liệt, khiến cho Trưởng Tôn Sách đi bên cạnh Tống Huyền Cơ, thỉnh thoảng lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Chẳng trách ngay cả Quỷ Thập Tam cũng nói Tống Huyền Cơ là đạo Vô Tình trời sinh.
Cũng chẳng trách lúc có Tống Huyền Cơ, Hạ Lan Thời Vũ liền trở nên yếu đuối nhu nhược; lúc Tống Huyền Cơ không có ở đây, Hạ Lan Thời Vũ liền hận không thể xiên luôn Quỷ Thập Tam.
Nhìn Tống Huyền Cơ mặt không đổi sắc gϊếŧ người như ngóe, có lẽ là do bị ảnh hưởng, dần dà Trưởng Tôn Sách cũng không còn coi những ảo ảnh trong mộng này là người nữa, ra tay càng lúc càng dứt khoát, chỉ cần một chiêu là lấy mạng đối phương.
Cho đến khi năm người chắn ngang đường đi của bọn họ —— Thượng Quan Thận cùng với tứ thảm của đạo Vạn Thú.
Nhìn thấy khuôn mặt ôn hòa trầm ổn của Thượng Quan Thận, khuôn mặt của Trưởng Tôn Sách vốn đã chai sạn vì gϊếŧ chóc khẽ nhăn một cái. Hắn và Tống Huyền Cơ vẫn luôn tìm kiếm Thượng Quan Thận, không ngờ hắn lại tự mình đưa đến cửa.
Thượng Quan Thận dường như không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn thấy hai người cả người đầy máu, hắn kinh ngạc như một vị đại sư huynh đang lo lắng cho các sư đệ của mình: "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao hai ngươi lại ra nông nỗi này?"
Dưới ánh mắt đầy quan tâm của Thượng Quan Thận, Tống Huyền Cơ bình tĩnh giơ Vong Xuyên Tam Đồ lên: "Đạo viện thứ mười ba, Đại sư huynh."
Sắc mặt tứ thảm của đạo Vạn Thú đồng loạt thay đổi. Tiêu Vấn Hạc nhìn Thượng Quan Thận, rồi lại nhìn Tống Huyền Cơ và Trưởng Tôn Sách, kinh ngạc hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy? Rốt cuộc là các ngươi muốn làm gì?"
Thượng Quan Thận bình tĩnh liếc nhìn Vong Xuyên Tam Đồ vẫn còn đang nhỏ máu, ôn hòa nói: "Kinh Lược, ngươi có thể giải thích cho ta một chút được không?"
Trưởng Tôn Sách vừa định mở miệng hỏi cho ra nhẽ, thì nghe thấy Tống Huyền Cơ lạnh lùng nói: "Không cần thiết."
Đúng là không cần thiết, rốt cuộc Thượng Quan Thận có phải là người của đạo viện thứ mười ba hay không, gϊếŧ một lần là biết ngay.
Thế nhưng, với bọn họ, Thượng Quan Thận có chút khác biệt so với những người khác.
Bọn họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, Vụ Thất Viên, tháp Lãng Phong —— bọn họ còn cùng nhau chiêu hồn cho Bạch Quan Ninh, cùng nhau chơi bài, cùng nhau bày mưu tính kế dụ Quỷ Thập Tam vào tròng.
Bọn họ từng xúi giục Thượng Quan Thận làm nũng với sư tôn của mình, đưa bộ y phục màu hồng phấn cho Hạ Lan Hi, Thượng Quan Thận là người coi trọng quy củ của sư môn như mạng sống, vậy mà lại vì bọn họ mà phá lệ...
Hắn thà rằng người của đạo viện thứ mười ba là bất kỳ ai trong số các đệ tử của Thái Hoa Tông, chứ không phải là Thượng Quan Thận.
Trưởng Tôn Sách trầm giọng hỏi: "Thượng Quan Thận, có phải huynh không?"
Thượng Quan Thận như chợt hiểu ra, vẻ mặt không thể tin nổi: "Các ngươi đang hoài nghi ta sao? Hoài nghi ta là người của đạo viện thứ mười ba?"
Trưởng Tôn Sách lớn tiếng nói: "Chứ còn gì nữa? Nếu không phải huynh, thì làm sao Quỷ Thập Tam lại biết được kế hoạch của chúng ta, bày sẵn cạm bẫy chờ chúng ta chui đầu vào lưới chứ!"
Ánh mắt Thượng Quan Thận nhìn Trưởng Tôn Sách lúc này tràn đầy thất vọng: "Chỉ vì cái này mà các ngươi liền hoài nghi ta sao? Kinh Lược, rốt cuộc trong mắt ngươi, ta là hạng người gì?"
Trưởng Tôn Sách cứng họng: "Ta..."
Tống Huyền Cơ lạnh lùng lên tiếng: "Lúc ở Vụ Thất Viên, chính huynh là người đã kéo ta ở lại bên ngoài Thần Hồ Cư."
Trưởng Tôn Sách giật mình: "!"
Đúng vậy, ngày hôm đó, khi Quỷ Thập Tam định làm ô uế thần tượng của Tàng Ngọc Tiên Quân, chính là Thượng Quan Thận đột nhiên xuất hiện, lấy cớ bọn họ vi phạm quy định của sư môn, để Tống Huyền Cơ ở lại bên ngoài Thần Hồ Cư.
Tống Huyền Cơ tiếp tục: "Lúc đi tháp Lãng Phong, lẽ ra huynh không cần phải đi, nhưng lại lấy cớ bảo kiếm bị hỏng, cùng chúng ta đi đến đó."
Trưởng Tôn Sách lại giật mình một lần nữa: "!!"
Đúng vậy, trong số sáu người đi tháp Lãng Phong hôm đó, chỉ có Thượng Quan Thận là người đã từng đến đó. Nguyên nhân hắn đi cùng là do bảo kiếm của hắn "vừa vặn" bị Vong Xuyên Tam Đồ làm hỏng trong lúc giao đấu với Tống Huyền Cơ.
Tống Huyền Cơ: "Chuyện di tích Hậu Hải, là do huynh nhắc đến trước. Cũng chính huynh là người đã dẫn Chúc Như Sương đến Nhiên Tê Đường."
Trưởng Tôn Sách: "!!!" Bằng chứng rành rành như vậy, hắn không tin là Thượng Quan Thận còn chối cãi được nữa.
Ánh kiếm sắc lạnh phản chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ của Thượng Quan Thận, hắn nhìn thẳng vào mắt Tống Huyền Cơ: "Tất cả chỉ là trùng hợp, là do ngươi tự mình suy đoán, ngươi có bằng chứng gì?"
"Bằng chứng?" Một luồng linh lực mạnh mẽ tỏa ra từ người Tống Huyền Cơ, lạnh lẽo như băng tuyết, xông thẳng lên trời xanh. Thiếu niên lạnh lùng nói: "Ta không cần bằng chứng."
Sắc mặt Thượng Quan Thận sa sầm.
"Thượng Quan sư huynh, chi bằng huynh cứ để chúng ta gϊếŧ một lần đi." Đổ Thanh Thiên lại biến thành một đôi đoản đao trong tay Trưởng Tôn Sách: "Chờ sau khi huynh "chết" rồi, rốt cuộc là người tốt hay kẻ xấu, chúng ta liếc mắt là nhận ra ngay."
Thượng Quan Thận vẫn im lặng không nói, nhưng đã rút kiếm ra khỏi vỏ.
"Thanh 【Hiển Ác Diệu】 này là do lúc trước chúng ta cùng nhau lấy được ở tháp Lãng Phong." Nhớ lại chuyện cũ, Trưởng Tôn Sách không nhịn được nói: "Thượng Quan sư huynh, huynh cảm thấy mình có xứng với thanh kiếm này không?"
Thượng Quan Thận trầm giọng nói: "Huyền Cơ đã nổi sát tâm, ta biết bản thân có nói gì cũng vô ích, nhưng ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện mình chưa làm, càng không trói tay chịu chết."
Ngay lúc hai bên đang giằng co, bỗng nhiên vang lên một tràng cười lớn không đúng lúc: "Ha ha ha ha ha... Thật thú vị."
Mọi người nhìn theo hướng phát ra tiếng cười, chỉ thấy Cố Anh Chiêu như biến thành một người khác, dáng vẻ u uất sầu muộn đã biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là vẻ lười biếng thích trêu tức giống hệt Quỷ Thập Tam, ngay cả giọng nói cũng thay đổi: "Đại sư huynh, huynh cảm thấy hai chúng ta có thể đánh bại được Tống Huyền Cơ không?"
Thượng Quan Thận kinh ngạc quay đầu lại: "... Là ngươi?!"
Cố Anh Chiêu: "Đã đánh không lại, huynh còn cố chấp làm gì."
"Câm miệng!" Thượng Quan Thận tức giận quát: "Hôm nay, hai người Tống Huyền Cơ chưa chắc có thể gϊếŧ hết chúng ta!"
"Chúng ta?" Cố Anh Chiêu chỉ vào ba tên đệ tử còn lại của đạo Vạn Thú đang sợ đến mức đờ người ra: "Huynh còn trông cậy vào ba tên vô dụng này sao?"
Trưởng Tôn Sách cảm thấy giọng điệu này của Cố Anh Chiêu có chút quen tai, cộng thêm cuộc đối thoại giữa hắn ta và Thượng Quan Thận... Hình như chính là một tên đệ tử khác đã nói chuyện với tên Đại sư huynh của đạo viện thứ mười ba khi Quỷ Thập Tam lần đầu tiên tiến vào mộng cảnh.
Tiêu Vấn Hạc một ngày cho ăn bốn bữa, Dư Thương Nghiễn cá chép sắp chết, Lộc Không Du tán gia bại sản, Cố Anh Chiêu bị ép làm cha —— không ngờ trong bốn người bọn họ, lại là Cố Anh Chiêu đầu quân cho Quỷ Thập Tam?!
Không phải chỉ là linh thú mà hắn ta thích mang thai con của con thú khác thôi sao, có cần phải làm đến mức này không!
"Chuyện đã đến nước này, còn diễn trò nữa làm gì nữa." Cố Anh Chiêu đánh giá Tống Huyền Cơ, tò mò hỏi: "Ngươi bắt đầu hoài nghi thân phận của Thượng Quan Thận từ khi nào? Không thể nào còn sớm hơn cả ta chứ, nếu vậy thì..." Hắn ta cười khẽ: "Thật là đáng sợ."
Chẳng lẽ Tống Huyền Cơ đã sớm nghi ngờ, nhưng vẫn giả vờ tiếp nhận đề nghị của Thượng Quan Thận, cố ý dẫn bọn họ vào tròng, chính là vì muốn hôm nay ra tay sao?
Có lẽ hắn ta đã nghĩ nhiều rồi. Dù Tống Huyền Cơ có lợi hại đến đâu cũng không thể nào tính toán chu toàn mọi chuyện đến vậy, tất cả đều là nhân quả đã được định sẵn.
Đáng tiếc, Tống Huyền Cơ không có ý định cho hắn ta câu trả lời.
Cố Anh Chiêu nhún vai, tỏ vẻ chán nản: "Ngủ lâu quá rồi, cũng nên tỉnh thôi." Hắn ta nhìn Thượng Quan Thận, cười nói: "Đại sư huynh cũng mau tỉnh đi, nếu không bọn họ sẽ đến hiện thực bắt chúng ta đấy."
Nói xong, Cố Anh Chiêu không nói thêm lời nào nữa, tự kết liễu chính mình.
Thượng Quan Thận thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, xem như đã nhận thua. Hắn ta giơ kiếm lên, định dùng chính thanh 【Hiển Ác Diệu】 của mình tự sát, thì Trưởng Tôn Sách đột nhiên hỏi: "Tại sao?"
Thượng Quan Thận: "..."
Cũng giống như Tống Huyền Cơ, Thượng Quan Thận không trả lời câu hỏi của bọn họ.
Trong mộng cảnh, Thượng Quan Thận chết dưới kiếm của chính mình.
Trưởng Tôn Sách im lặng ngồi xổm xuống, đưa tay điểm lên người Thượng Quan Thận, một tia linh thức yếu ớt thoát ra ngoài.
Trưởng Tôn Sách thở dài: "Thật sự là huynh ấy, Chúc Vân mà biết chuyện này chắc chắn sẽ rất đau lòng."
"Chưa chắc." Tống Huyền Cơ không thèm nhìn thi thể của Thượng Quan Thận, xoay mũi kiếm về phía ba người còn lại của đạo Vạn Thú: "Tiếp tục."
Ba người đồng loạt rút kiếm ra, sợ hãi nói: "Đừng... đừng qua đây!"
May mà, ngoại trừ Cố Anh Chiêu, ba người còn lại của đạo Vạn Thú đều là ảo ảnh. Trưởng Tôn Sách tự tay kết liễu Tiêu Vấn Hạc, phát hiện ra tuy hắn vẫn luôn thèm muốn linh thú béo tốt của mình, lại chưa từng lầm đường lạc lối—— không hổ là huynh đệ tốt của hắn.
Trưởng Tôn Sách chỉnh lại tâm tình, cùng Tống Huyền Cơ tiếp tục lên đường, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Bọn họ phải gϊếŧ người, càng nhiều càng tốt, chỉ có vậy mới có thể để cho những người khác được sống.
Những thiên chi kiêu tử được tuyển chọn vào Thái Hoa Tông, không ai nên trở thành vong hồn trong tay Quỷ Thập Tam.
Thế nhưng, dù mộng cảnh có dài đến đâu cũng có lúc phải tỉnh. Không biết đã gϊếŧ bao nhiêu người, danh sách những kẻ thuộc hạ của đạo viện thứ mười ba đã lên đến con số mười bảy, Tống Huyền Cơ bỗng nhiên mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên giường ở tiên xá.
Khuôn mặt Chúc Như Sương đập vào mắt: "Huyền Cơ, ngươi tỉnh rồi?"
Tống Huyền Cơ tỉnh táo nói: "Bút."
Chúc Như Sương lập tức đưa giấy bút tới, nhìn Tống Huyền Cơ viết mười bảy cái tên lên giấy. Không cần Tống Huyền Cơ giải thích, Chúc Như Sương đã đoán được mười bảy cái tên này có ý nghĩa như thế nào: "Ta lập tức giao danh sách cho Vô Cữu Chân Quân."
Chúc Như Sương bước đi như bay. Thân hình cường tráng màu lúa mì nào đó đột nhiên nằm ngửa từ dưới đất ngồi dậy, ôm lấy cổ cứng ngắc của mình nói: "Không phải ta đang ngủ trong tiên xá sao! Vì sao lại nằm trên mặt đất?"
Bạch Quan Ninh cầm bài tập trong tay đi vào phòng trong: "Chúc Như Sương muốn đồng thời nhìn thấy ngươi và Tống Huyền Cơ, cho nên đã chuyển ngươi từ đạo viện Hỗn Thiên đến đây rồi ném xuống đất."
Trưởng Tôn Sách: "... Quả nhiên là Chúc Vân trong giấc mơ của ta tương đối hiểu lòng người hơn."
Tống Huyền Cơ nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng Hạ Lan Hi, hỏi: "Hạ Lan Hi đâu?"
"Đúng vậy." Trưởng Tôn Sách không hiểu sao lại nổi giận với ba mỹ nhân vô tình, ăn không nói có: "Tống Tầm, bảo bối lớn như vậy, đi đâu mất rồi?"
Bạch Quan Ninh: "Bảo bối? Bảo bối gì? Trọng điểm của lần khảo hạch sau sao?"
Tống Huyền Cơ: "Hạ Lan Hi đang ở đâu?"
"Viện trưởng nhà ta tạm thời cho hắn nghỉ ngơi, để hắn nghỉ ngơi mấy ngày." Bạch Quan Ninh không khống chế được cười ra tiếng: "Ta đã tính toán tốt rồi, Hạ Lan Hi ít nhất phải bỏ lỡ hai buổi 《Lịch Sử Cửu Châu》, ba buổi 《 Trận Pháp Học 》 cùng với《 Cơ Quan Học 》..."
Tống Huyền Cơ: "."
Chúc Như Sương và Hạ Lan Hi không có ở đây, thời gian trôi qua mấy con trăng, Trưởng Tôn Sách bị ép phải gánh nhiệm vụ làm người phát ngôn cho đạo Vô Tình: "Ngươi nói nửa ngày, hình như còn chưa nói Hạ Lan Hi ở đâu."
"À, ta quên mất." Bạch Quan Ninh chuyển hướng sang Tống Huyền Cơ: "Hạ Lan Thời Vũ đang ở nhà ngươi đó."
Tống Huyền Cơ: "?"