Chương 49

Hạ Lan Hi nói chính là ám hiệu ba người đã hẹn trước: "Chúc Vân không cho ngươi hôn, còn đánh ngươi một cái tát" nghĩa là "ngươi đang nằm mơ".

Trưởng Tôn Sách không quên câu nói này, chỉ là đầu óc hắn sau một hồi xoay chuyển liên tục đã trở nên không đủ dùng: "——Cái gì?"

Hạ Lan Hi mắng rất hung hăng: "Ngu ngốc, còn không hiểu sao? Từ sau lần đầu tiên Quỷ Thập Tam đi vào giấc mộng, chúng ta chưa từng thật sự tỉnh lại!"

Cái gì di tích Hậu Hải, giao nhân phát điên, đại quân quỷ nước, Bắc Trạc Thiên Quyền... Tất cả đều là mộng cảnh.

Nhưng ngày nghỉ y và Tống Huyền Cơ hẹn hò ở đạo viện Vạn Thú lại là thật, bởi vì không phải ảo giác của y và Tống Huyền Cơ, mà là linh thức cùng chung mộng.

Đạo viện thứ mười ba có thể tồn tại bí ẩn trong mộng, đủ để nhìn ra năng lực khống chế mộng cảnh của Quỷ Thập Tam đã sớm đạt đến đỉnh cao. Muốn Tống Huyền Cơ cam tâm tình nguyện hiến tế quá khó khăn, Quỷ Thập Tam tự nhận ở hiện thế làm không được, tất cả phần thắng của gã đều ở trong mộng cảnh.

Quỷ Thập Tam biết chuyện Bắc Trạc Thiên Quyền suýt làm tổm tổn thương Chúc Như Sương là khúc mắc trong lòng y, gã liền tương kế tựu kế dẫn bốn người bọn họ tới di tích Hậu Hải, để y tận mắt chứng kiến một màn ác mộng trở thành sự thật, sau đó thừa dịp vắng mà vào, muốn khống chế thần chí của y, tiến tới ép Tống Huyền Cơ đi vào khuôn khổ.

Đáng giận, Quỷ Thập Tam lại cho rằng y là điểm yếu duy nhất của Tống Huyền Cơ, quả thực nói bậy.

Hắn rõ ràng cứng như vậy. Từ một đến mười điểm, hắn tuyệt đối là vô cùng cứng.

Khóe miệng Quỷ Thập Tam nhếch lên cười, nói với Hạ Lan Hi: "Ngươi khẳng định bản thân đang ở trong mộng cảnh như vậy sao? Thậm chí không tiếc đặt cược tính mạng của bạn thân một lần?"

Hạ Lan Hi: "Đúng vậy."

Quỷ Thập Tam cúi đầu nhìn Chúc Như Sương, mu bàn tay xẹt qua Bắc Trạc Thiên Quyền Kiếm: "Ngươi có từng nghĩ, nếu ngươi đoán sai..."

Hạ Lan Hi: "Không thể nào, ta sẽ không sai."

"Hừ, vậy để bổn tọa xem, ngươi thật sự tự tin như ngươi thể hiện hay không." Quỷ Thập Tam nhìn chằm chằm vào y, tay bóp mạnh lấy cổ Chúc Như Sương.

Trưởng Tôn Sách nghe cái hiểu cái không, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt chưa từng rời khỏi người Quỷ Thập Tam và Chúc Như Sương.

Tuy rằng hắn không biết Hạ Lan Hi làm sao đưa ra kết luận này, nhưng chỉ nhìn Quỷ Thập Tam không còn thong dong, thái độ âm trầm lạnh lùng liền biết tám chín phần mười gã đã bị Hạ Lan Hi nói trúng rồi.

"Chúc Như Sương" trong lòng Quỷ Thập Tam đã tắt thở, đồng tử tan rã, đã gần chết, nhưng vẫn cố gắng nhìn bọn họ, đáy mắt ẩn giấu quyến luyến. Trưởng Tôn Sách nhìn thấy cảnh này mà không khỏi buồn bực, không nhịn được liên tục xác nhận với Hạ Lan Hi: "Chúc Vân này cũng là giả, đúng không?"

Hạ Lan Hi dáng vẻ đạo Vô Tình của thay đổi qua lại giữa Quỷ Thập Tam và Trưởng Tôn Sách: "Đúng đúng đúng!"

Trưởng Tôn Sách không yên lòng nói: "Nhưng lỡ như thì sao? Lỡ như ngươi đoán sai, vậy Chúc Vân chẳng phải là..."

Hạ Lan Hi lộ ra ánh mắt nhìn thiếu niên ngu ngốc: "Chúc Vân chân chính làm sao có thể cùng ngươi uống rượu một mình, không để ý đại cục đi tới Hậu Hải tiễn ngươi, nhìn thấy ba người chúng ta lại gọi tên của ngươi trước, thậm chí còn khóc sướt mướt xin ngươi đừng chết vì hắn! Ngươi dùng đầu óc của mình suy nghĩ cho kỹ vào!"

Trưởng Tôn Sách như bị sét đánh: "Cùng uống rượu cũng là giả ư!"

Hạ Lan Hi không nỡ nhìn thẳng, lắc đầu nói: "Thật không ngờ trong suy nghĩ của ngươi, Chúc Vân lại là loại người như vậy. Có phải ngươi quên người ta tu đạo Vô Tình Đạo hay không?"

Trưởng Tôn Sách tức giận, đáp trả: "Ngươi trách ta được sao? Mấy người tu đạo Vô Tình các ngươi nào có dáng vẻ của đạo Vô Tình hả! Có phải ngươi đã quên lúc nãy Tống Tầm gọi ngươi là cái gì hay không?"

Hạ Lan Hi chợt cảm thấy như mình đã bỏ lỡ một vạn lượng bạc: "Hửm? Hắn gọi ta là cái gì?"

"Đủ rồi." Tống Huyền Cơ nói: "Chuyện chính quan trọng hơn."

Cuộc tranh cãi giữa Hạ Lan Hi và Trưởng Tôn Sách đến đây là kết thúc. Ba người đứng sóng vai trong nội đường, nhìn Chúc Như Sương trút hơi thở cuối cùng trong lòng Quỷ Thập Tam, ánh sáng còn sót lại trong mắt cũng biến mất.

Cho dù biết đây chỉ là ảo cảnh, các thiếu niên vẫn im lặng.

Quỷ Thập Tam không chút bối rối, tiện tay ném thi thể của "Chúc Như Sương", như ném đi một thứ vướng víu bẩn thỉu: "Bổn tọa rất tò mò, các ngươi định xử lý "chuyện chính" này của bổn tọa như thế nào?"

Trưởng Tôn Sách phát hiện ra điểm mù, cau mày nói: "Đúng vậy, trong mơ lại không chết được, chúng ta có thể làm gì Quỷ Thập Tam?"

Hạ Lan Hi nở một nụ cười vô cùng vui vẻ: "Trong mơ, chúng ta đúng là không thể làm gì Quỷ Thập Tam, nhưng điều này không có nghĩa là chúng ta không thể làm gì người khác."

Trưởng Tôn Sách: " "Người khác"?"

Hạ Lan Hi: "Ngươi còn nhớ mục đích ban đầu của chúng ta khi thiết lập ván cờ là gì không?"

Trưởng Tôn Sách: "Chẳng phải là dụ Quỷ Thập Tam mắc câu, sau đó chúng ta chủ động xuất kích sao?"

Hạ Lan Hi: "Đần, sau đó thì sao?"

Lần lượt chứng kiến Trương Ngộ Ngôn hiến tế, Bạch Quan Ninh bị hủy khuôn mặt, Tạ Tử Mặc chết, Chúc Như Sương suýt chết dưới kiếm Bắc Trạc Thiên Quyền, Hạ Lan Hi đã nói, y không thể để đạo hữu của mình bị tổn thương nữa —— những học sinh bị Quỷ Thập Tam chọn trúng, y muốn tìm ra từng người một!

Trong giấc mộng khổng lồ này, ngoại trừ ba người bọn họ, chỉ còn lại có Quỷ Thập Tam và học sinh của đạo viện thứ mười ba là có linh thức tự chủ. Mà điều bọn họ phải làm, chính là tìm được những đệ tử khác trong mộng cũng không phải là ảo giác... Thậm chí là trưởng lão và Chân Quân.

Trưởng Tôn Sách vẫn không hiểu ý Hạ Lan Hi, nhưng Quỷ Thập Tam đã hiểu.

Quỷ Thập Tam chậm rãi giương mắt, trên mặt cực tốc xẹt qua một đường bóng ma, lệ khí nghiêng trời lệch đất tăng vọt, thừa dịp sau khi Trưởng Tôn Sách biết được chân tướng hơi có buông lỏng, trong chớp nhoáng bay đến trước mắt!

Tống Huyền Cơ sớm có phòng bị. Trưởng Tôn Sách là chủ nhân mộng cảnh, một khi chết ở trong mộng, mộng cảnh tự nhiên cũng sẽ theo đó tiêu tán.

Để che giấu thân phận của đệ tử đạo viện thứ mười ba, Quỷ Thập Tam nhất định sẽ ra tay với Trưởng Tôn Sách.

Tống Huyền Cơ: "Tà nịnh bất xâm, ác linh lui tán."

Vong Xuyên Tam Đồ hóa thành bạch long giương nanh múa vuốt, đầu rồng ngẩng cao, uy nghiêm lại không mất đi ưu nhã xoay quanh bên người Trưởng Tôn Sách, một tiếng bạch long ngâm trong nháy mắt xua tan sương máu ngưng tụ thành Quỷ Thập Tam.

Hạ Lan Hi hỏi: "Tống Tầm, có phải ngươi đã sớm biết chúng ta còn ở trong mơ không? Ngươi lại không nói cho ta biết trước!"

"Chỉ là hoài nghi, không có xác định." Tống Huyền Cơ nói: "Ngươi giúp ta xác định."

Trưởng Tôn Sách kinh ngạc không thôi vì con bạch long trong suốt này, trơ mắt nhìn "Chúc Như Sương" tắt thở biến mất sạch sành sanh: "Ta cũng muốn học chiêu này nữa!"

Quỷ Thập Tam biết rằng một đòn không thành thì sẽ không còn cơ hội nữa. Gã quen xem xét tình thế, việc đã đến nước này, nên lấy việc bảo vệ bản thân làm trọng, tuyệt không tham lam chiến đấu.

Với bản lĩnh điều khiển mộng cảnh của Quỷ Thập Tam, gã có thể tự do đi lại trong mộng cảnh. Chỉ trong nháy mắt, gã đã biến mất không một dấu vết.

Trưởng Tôn Sách đi lòng vòng trong Nhiên Tê Đường, không tìm thấy bóng dáng Quỷ Thập Tam đâu, hắn ngẩn ra nói: "Không phải chứ, gã chạy rồi sao? Chúng ta không đuổi theo ư?"

"Đuổi, đương nhiên phải đuổi theo." Hạ Lan Hi nói: "Nhưng chúng ta phải trở về hiện thế để đuổi theo."

Tống Huyền Cơ: "Ngươi có biết Quỷ Thập Tam ở nơi nào trong hiện thế không?"

Hạ Lan Hi: "Ta có hai suy đoán! Ta đi đuổi theo hắn, ngươi và Trưởng Tôn Sách ở lại mộng cảnh tìm người đi."

Tống Huyền Cơ: "Ừm."

Hạ Lan Hi nhấc Tái Tinh Nguyệt lên đặt lên cổ mình, vừa định chém một cái, cổ tay cầm kiếm đã bị Tống Huyền Cơ bắt lấy.

Tống Huyền Cơ nhẹ giọng nói: "Ta giúp ngươi."

Hạ Lan ngây ngốc: "A, ngươi rất muốn "gϊếŧ" ta sao?"

Tống Huyền Cơ im lặng một hồi: "Không có hứng thú, ta chỉ sợ ngươi chết khó coi."

"Ta đã mặc đồng phục báo vằn rồi, tướng chết lại có thể đẹp đến đâu." Hạ Lan Hi lẩm bẩm một tiếng, buông Tái Tinh Nguyệt xuống: "Ngươi muốn thì cứ đến đi, nhớ phải nhẹ tay một chút."

Tống Huyền Cơ: "Cố gắng."

Trưởng Tôn Sách " híz-khà-zzz " một tiếng rồi quay mặt đi: "Mắt không thấy tâm không phiền."

Tống Huyền Cơ giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên ngực Hạ Lan Hi: "Tự mình cẩn thận."

Hạ Lan Hi cúi đầu, tầm mắt rơi vào Lưu Tự Vi Mộng trên ngón tay của Tống Huyền Cơ, ngay sau đó trước mắt bỗng tối sầm, y không cảm thấy đau đớn gì, cứ thế tắt thở ở trong mộng.

Sau khi Hạ Lan Hi "chết", thân thể đột nhiên ngã xuống, bị Tống Huyền Cơ ôm vào lòng.

Tống Huyền Cơ điểm vào "thi thể" Hạ Lan Hi một cái, một làn khói xanh từ mi tâm Hạ Lan Hi bốc lên, chậm rãi tiêu tán trên không trung, đó chính là linh thức Hạ Lan Hi để lại trong mộng cảnh.

Nhìn thấy "Tử trạng" của Chúc Như Sương và Hạ Lan Hi không giống nhau, Trưởng Tôn Sách rốt cuộc hiểu được Hạ Lan Hi nói "ở lại mộng cảnh tìm người" là có ý gì – thì ra, đây mới là tương kế tựu kế thật sự.

Trưởng Tôn Sách hiếm khi thấy Hạ Lan Hi "ngủ", miệng tiện đánh giá một câu: "Nói đến, lúc Hạ Lan Hi ngủ trông cũng rất đẹp ha."

Tống Huyền Cơ ngước mắt nhìn Trưởng Tôn Sách một cái.

Ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng làm cho sống lưng Trưởng Tôn Sách mát lạnh, vội nói: "Hiện tại chúng ta phải đi làm gì?"

"Gϊếŧ người." Tống Huyền Cơ nói: "Càng nhiều càng tốt."

Trưởng Tôn Sách: "Mỗi người đều gϊếŧ một lần à? Thế thì gϊếŧ tới lúc ta tỉnh mộng cũng không xong. Ngươi có đối tượng nào ưu tiên nghi ngờ không?"

"Có." Tống Huyền Cơ phun ra bốn chữ: "Thượng Quan Tri Cẩn."

*

Đạo viện Vô Tình.

Hạ Lan Hi không biết lần thứ mấy mở mắt ra. Trong mộng bừng tỉnh, càng thêm vắng vẻ, ánh trăng tịch liêu, y đang nằm một mình trên giường tiên xá.

Gió bão trên biển, di tích Hậu Hải, Bắc Trạc Thiên Quyền, Quỷ Thập Tam... Tất cả những gì trải qua trong mộng đều hóa thành hư ảnh, chỉ có băng nguyên mênh mông ngàn năm không thay đổi của đạo viện Vô Tình mới là chân thật duy nhất y có thể cảm giác được.

Không có thời gian hoảng hốt, Hạ Lan Hi dùng tốc độ nhanh nhất xoay người xuống giường, ngay cả thời gian cầm linh nang cũng không có, xách theo Tinh Nguyệt đẩy cửa đi ra.

Hai gian tiên xá kế bên tắt đèn, Tống Huyền Cơ cùng Chúc Như Sương hẳn còn đang chìm trong giấc mộng. Y rất muốn đi xem Tống Huyền Cơ, đáng tiếc thời gian cấp bách, y chỉ vội vàng liếc mắt nhìn cửa sổ tiên xá của Tống Huyền Cơ một cái, sau đó ngự kiếm bay lên, trực tiếp bay về phía đạo viện Hợp Hoan cách đạo viện Vô Tình gần nhất.

Đạo viện Hợp Hoan, Thôn Hoa Ngọa Tửu Xử, Phi Nguyệt Chân Quân chưa đi ngủ, đang cùng Nghi Ách Chân Quân uống rượu đánh đàn.

Hạ Lan Hi mặc áo ngủ xông vào, không đợi hai vị vVện trưởng hỏi, đi thẳng vào vấn đề: "Tượng thần của đạo viện Vô Tình ở đâu? Quỷ Thập Tam hiện tại rất có thể đang ở gần tượng thần của đạo Vô Tình."

Hai vị Chân Quân sắc mặt khẽ biến. Nghi Ách Chân Quân hỏi: "Hạ Lan Thời Vũ, sao ngươi lại nói vậy?"

Tu hành ở đạo viện Vô Tình của Hạ Lan Hi đã phát huy tác dụng trọng yếu, dùng mười hai chữ nói hết rõ ràng toàn bộ mọi chuyện: "Quỷ Thập Tam trong mộng muốn lấy hồn phách Tống Tầm, thất bại."

Nếu như y là Quỷ Thập Tam, nhất định sẽ cố gắng hết sức tới gần tượng thần của đạo viện Vô Tình ở hiện thế, tốt nhất là canh giữ bên cạnh tượng thần. Như vậy, một khi Tống Huyền Cơ hoàn thành hiến tế ở trong mộng, gã sẽ có thể mang theo hồn phách ô nhiễm tượng thần của Tống Huyền Cơ, đánh Thái Hoa Tông không kịp trở tay.

Phi Nguyệt Chân Quân đương nhiên có thể nghĩ đến cái này: "Bổn tọa đã nói với ngươi, vị trí tượng thần của đạo viện Vô Tình, chỉ có một mình Thẩm Ngâm biết."

Hạ Lan Hi: "Còn tượng thần của đạo viện Hỗn Thiên thì sao? Trưởng Tôn Sách là lựa chọn thứ hai của Quỷ Thập Tam."

Quỷ Thập Tam hao hết tâm cơ kéo bọn họ vào mộng cảnh, lại không tiếc mang theo một đám đệ tử cùng bọn họ diễn trò lâu như vậy, lỡ như không lấy được hồn phách của Tống Huyền Cơ thì chẳng phải là hoàn toàn uổng phí công sức này hay sao.

Y hoài nghi hợp lý, hồn phách của Tống Huyền Cơ mặc dù là mục tiêu cuối cùng của Quỷ Thập Tam, nhưng Quỷ Thập Tam cũng đã chuẩn bị sẵn sàng ứng phó. Nếu như y không bị Quỷ Thập Tam mê hoặc được ở trong mộng, có lẽ Quỷ Thập Tam sẽ quả quyết từ bỏ Tống Huyền Cơ, chỉ lấy hồn phách của Trưởng Tôn Sách làm gốc.

Nghi Ách Chân Quân và Phi Nguyệt Chân Quân trao đổi một ánh mắt khó tả, người sau nói: "Tượng thần của đạo Hỗn Thiên do pháp tướng Mạnh Bắc Kiêu trông coi, nếu xảy ra chuyện, Mạnh Bắc Kiêu không có khả năng không cảm giác được. Nhưng ngươi đã có lời ấy, bây giờ bổn tọa sẽ tự mình đi xem một chút."

"Ta đi cùng ngươi." Nghi Ách Chân Quân dứt lời, không chậm trễ chút nào, thi pháp tại chỗ: "Súc địa thành thốn."

Thuật Súc Địa có thể hóa xa thành gần, trong nháy mắt đã đi tới ngoài ngàn dặm.

Hạ Lan Hi chớp mắt một cái, cảnh xuân rực rỡ chỗ Thôn Hoa Ngọa Tửu biến mất, thay vào đó là một rừng cây rậm rạp xa lạ.

Chớp mắt một cái, y phát hiện ra mình đứng ở trước một cửa thành, trên tấm biển cửa thành viết hai chữ "Cô Tô".

Hạ Lan Hi không chịu khống chế nghĩ đến Tống Huyền Cơ: "Tượng thần đạo Hỗn Thiên lại ở Cô Tô sao."

Nghi Ách Chân Quân kinh ngạc xoay người lại: "Sao ngươi cũng tới đây?"

Hạ Lan Hi rất vô tội: "Không phải ngài cũng dẫn đệ tử theo sao."

Phi Nguyệt Chân Quân bật cười: "Thời Vũ của chúng ta còn mặc áo ngủ đấy, ngươi lại mang người đến Cô Tô rồi?"

Nghi Ách Chân Quân bất đắc dĩ buông tay: "Chuyện cấp bách, ta thật sự không chú ý tới. Thần tượng là cơ mật của Thái Hoa Tông, Thời Vũ không nên tiếp tục đi theo. Theo ý kiến của bổn tọa, ngươi đi tìm một chỗ ở lại trước đi."

Hạ Lan Hi không khỏi oán thầm: Được rồi, ta đã giúp các ngài làm bao nhiêu chuyện rồi, chỉ có như vậy còn không cho ta biết. Nếu đã là cơ mật, sao Quỷ Thập Tam lại biết nhiều như vậy chứ.

Oán thầm thì oán thầm, Hạ Lan Hi ngoài mặt vẫn là đệ tử ngoan ngoãn: "Vậy làm phiền Chân quân cho đệ tử mượn mấy lượng bạc, đệ tử tới gấp, linh nang cũng không mang theo, toàn thân trên dưới chỉ có một thanh kiếm."

Phi Nguyệt Chân Quân ném cho Hạ Lan Hi một túi tiền nặng trịch, nửa thật nửa giả trêu chọc: "Nếu hoàn cảnh khách điếm ở Cô Tô đơn sơ, ngươi ở không thoải mái, có thể đến Tống thị Cô Tô tá túc mấy ngày."

Hạ Lan Hi vừa nghe đến chữ "Tống" thì phản ứng liền chậm nửa nhịp. Y ngơ ngác hỏi: "Ngài vừa mới nói, đệ tử đi đâu ở nhờ ạ?"

Phản ứng của Hạ Lan Hi giống như nghe không hiểu lắm, vì thế Phi Nguyệt Chân Quân đổi cách nói: "Nhà của Huyền Cơ ."

—— Oa! Nhà của Tống Tầm, nơi mà Tống Tầm lớn lên!

Hạ Lan Hi ra vẻ thận trọng: "Chân Quân nói đùa, sao đệ tử có thể đến nhà Tống Tầm một mình được."

Phi Nguyệt Chân Quân cười nói: "Có đi hay không là tùy ngươi. Sau khi chuyện này kết thúc, bổn tọa sẽ đưa ngươi về Thái Hoa Tông. Mấy ngày nay, ngươi cứ coi như là nghỉ định kỳ đi."