Nơi hiện trên thϊếp mời mà Chúc Như Sương đưa chính là sa mạc mà Lâm Đàm đã đi lạc ngày đó, Chúc Như Sương tất nhiên đã gặp phải chuyện gì ở đó, mới không thể không theo Lâm Đàm về Lâm phủ, thậm chí còn đồng ý thành thân với gã.
Lâm phủ rốt cuộc có lai lịch gì, lại khiến cho Chúc Như Sương phải dùng phương thức bí ẩn như vậy để truyền đạt manh mối cho bọn họ. Lúc ấy bốn người bọn họ ở cùng một chỗ, Chúc Như Sương lại không chịu nói thẳng chân tướng, là để tránh Lâm Đàm? Rốt cuộc trên người thiếu niên nhìn như yếu đuối kia có bí mật gì.
Vì kế hoạch hôm nay, tất nhiên phải đi đến sa mạc, Lâm phủ cũng phải phái người theo dõi, để phòng ngừa Chúc Như Sương gặp phải bất trắc gì ở bên trong.
Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ trở lại khách điếm, chuẩn bị nghỉ dưỡng sức, sáng sớm ngày mai lên đường. Trưởng Tôn Sách ở Tây Châu có nhà không về, cũng thuê một gian thượng phòng ở khách điếm, ngay sát bên Hạ Lan Hi, điều này đã cho Hạ Lan Hi cơ hội ra tay cực tốt.
Trăng mờ gió lớn, đèn trong phòng khách điếm lần lượt tắt. Hạ Lan Hi xác định phòng bên không có động tĩnh thì xuống giường đi tới bên tường, mặt hướng về phòng của Trưởng Tôn Sách đơn giản thi triển thuật lấy đồ cách tường.
Vách tường trống rỗng xuất hiện một cái lỗ, một cái bình sứ màu trắng xuyên qua lỗ hổng, từ trong phòng Trưởng Tôn Sách bay thẳng vào tay Hạ Lan Hi, đây chính là nước ớt mà ban ngày Trưởng Tôn Sách đã sử dụng với bọn họ, nước ớt nói nhiều.
Hạ Lan Hi học 《Đan Dược Học》 rất không tệ, mỗi lần thi cử đều có thể độc chiếm vị trí đầu. Bình thường linh đan thuốc nước, chỉ cần y sờ nhẹ một cái thì nhất định có thể tìm được ảo diệu trong đó.
Hạ Lan Hi phủ thêm áo ngoài, ngồi dưới ánh đèn, nhìn chăm chú vào bình nước ớt, nghiêm túc nghiên cứu, lại lấy ra 《Sách đan dược - trung cấp》 của mình, cẩn thận so sánh, cuối cùng kết luận: đây là nước ớt bình thường.
Tốt lắm, không hổ là ngươi, Trưởng Tôn Kinh Lược, lại bị lừa rồi. Tiền đồ đạo Hỗn Thiên thật là đáng lo.
Nhưng lúc đó Chúc Như Sương và Tống Huyền Cơ quả thật bình thường hơn không ít, vậy giải thích như thế nào?
Hạ Lan Hi càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, thậm chí có một phỏng đoán có hơi thái quá.
Chẳng lẽ, vì tu đạo Vô Tình mà bị ép tích chữ như vàng... Không chỉ có một mình y? Tất cả mọi người đều giống như y, vì tu hành mà tận lực áp chế bản tính của mình ư?
Y tưởng tượng dáng vẻ nói không ngớt của Tống Huyền Cơ và Chúc Như Sương, da đầu tê dại một hồi.
Hôm sau, chân trời vừa sáng, Hạ Lan Hi đang ngủ bỗng bị một tiếng khỉ hét làm cho bừng tỉnh. Y mở choàng mắt, chỉ nghe tiếng hét liên tục truyền tới từ dưới lầu, trung khí mười phần, rất khó nghe.
"Hạ Lan Hi! Ra đây!"
Là giọng của Trưởng Tôn Sách. Trưởng Tôn Sách sáng sớm đã gọi tên y như gọi hồn, chẳng lẽ đã gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn?
Hạ Lan Hi chợt cảm thấy không tốt, đưa tay triệu 【Tái Tinh Nguyệt】tới, cũng không đoái hoài tới dáng vẻ nghiêm túc vốn có của đạo Vô Tình, trực tiếp đạp cửa sổ mà ra, tay cầm trường kiếm phi thân xuống dưới.
Cửa chính khách điếm, Trưởng Tôn Sách hít sâu một hơi, hai tay khép lại hai bên miệng, đang muốn kêu lên nữa thì một vạt áo trắng nhẹ nhàng rơi ở trước mặt hắn.
Người tới phất tay áo chiếu ánh nắng sớm, mái tóc dài đến eo bay theo gió, khuôn mặt nửa che dưới sợi tóc tinh khiết như lông vũ, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ chảy xuôi ánh sáng nhàn nhạt.
Trưởng Tôn Sách sững sờ nhìn Hạ Lan Hi, phảng phất như không quen biết y, vẻ mặt lại có một tia kinh ngạc: "Ngươi... Hạ Lan Hi?!"
Hạ Lan Hi mặt mày sáng sủa, cảnh giác nhìn bốn phía, không nhìn thấy tà ma linh tinh gì, ngược lại nhìn thấy Tống Huyền Cơ.
Đạo hữu kia vẫn là dáng vẻ không nhiễm thế tục, sắc mặt lạnh lùng, đứng một mình ngược lại ánh mặt trời, cảm giác lạnh lẽo xa cách ngàn dặm khiến người ta không thể không tạm thời bỏ qua dung mạo hơn người của hắn.
Hạ Lan Hi nhìn Trưởng Tôn Sách, lại nhìn Tống Huyền Cơ, có chút nghi hoặc: "Chuyện gì?"
Trưởng Tôn Sách như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cúi đầu gãi đầu, lúc há miệng lại lắp bắp: "Không, không có chuyện gì."
Hạ Lan Hi: "..." Không có chuyện gì? Không có chuyện gì mà ngươi kêu lớn tiếng như vậy làm gì, gọi hồn hả.
Tống Huyền Cơ bình tĩnh nhìn y, đáy mắt không có một chút cảm xúc dao động: "Tại sao không buộc tóc."
Bởi vì ta lo lắng các ngươi xảy ra chuyện nên gấp gáp đấy, đồ ngốc ạ."Quên."Hạ Lan Hi lạnh lùng nói, "Có phải sắp khởi hành không?"
"A... Đúng đúng đúng." Cuối cùng Trưởng Tôn Sách cũng khôi phục bình thường, vén vạt áo lau mồ hôi: "Chúng ta xuất phát sớm, nói không chừng còn có thể tới kịp chợ sớm dịch trạm Ma Lạc, bánh rán trên chợ có thể nói là tuyệt nhất Tây Châu, các ngươi nhất định phải nếm thử!"
Hạ Lan Hi lúc này mới chú ý tới Trưởng Tôn Sách đã cởi hết áo cột quanh hông, trên l*иg ngực rắn chắc màu lúa mì phủ đầy mồ hôi, y nhìn cũng muốn nóng giùm Trưởng Tôn Sách.
Chuyện đi sa mạc đúng là không nên chậm trễ, Hạ Lan Hi cũng muốn sớm điều tra ra chân tướng: "Chờ một chút."
Hạ Lan Hi xoay người đi về phía cửa chính khách điếm, nghe thấy Trưởng Tôn Sách dùng giọng nói tự cho là rất nhỏ nói với Tống Huyền Cơ: "Sao Hạ Lan Hi lại bị phân vào đạo viện Vô Tình thế? Hắn trưởng thành như vậy, không phải nên vào đạo viện Hợp Hoan sao? Đúng rồi, ta nghe nói, hôm phân viện đó, viện trưởng Hợp Hoan bởi vì không cướp được Hạ Lan Hi mà thiếu chút nữa đã rút kiếm làm một trận với Giang viện trưởng của các ngươi, chuyện này là thật hả? Tống Tầm? Tống Huyền Cơ? Ngươi éc éc một tiếng xem, ngươi có nghe ta nói không."
Tống Huyền Cơ: "..."
Lời này của Trưởng Tôn Sách không phải mỉa mai như bình thường, nghe như là có vài phần thật lòng. Hạ Lan Hi không lên tiếng, trong lòng thở dài.
Đúng vậy đúng vậy, y cũng muốn hỏi vì sao y lại thích hợp tu đạo Vô Tình, y hoài nghi cái này đại khái sẽ trúng tuyển thành một trong mười đại bí ẩn chưa giải của Thái Hoa Tông ấy.
Khi Hạ Lan Hi đi xuống lầu thì tóc dài đã buộc lên, áo mũ chỉnh tề. Hắn thấy Tống Huyền Cơ và Trưởng Tôn Sách đang mặt đối mặt ngồi ở bên bàn, trên bàn đặt một quyển《Cửu Châu Thắng Lãm》. Ánh mắt Trưởng Tôn Sách lưu luyến qua lại giữa Tống Huyền Cơ và 《Cửu Châu Thắng Lãm》, trên mặt tràn ngập rối rắm cùng do dự.
Hạ Lan Hi không rõ ràng cho lắm. Hai người này đang làm gì vậy?
Trưởng Tôn Sách cắn răng, giọng điệu tối nghĩa: "Coi như ngươi cho ta chép... Cho ta tham khảo 《Lịch Sử Cửu Châu》, ta cũng..."
Không đợi Trưởng Tôn Sách nói xong, Tống Huyền Cơ lại lấy ra một quyển trục đặt ở dưới mí mắt Trưởng Tôn Sách. Trưởng Tôn Sách mở quyển trục ra, bị một hàng 《Bàn về sự nguy hại của việc song tu với linh thú》làm cho loá mắt.
Bài tập 《Dị Thú Luận》trong kỳ nghỉ của bọn họ, đề bài là gần đây trong giới tu tiên đang dần dần thịnh hành hiện tượng tu sĩ song tu với linh thú của mình, viết một bài không ít hơn ngàn chữ. Cho đến trước mắt, Trưởng Tôn Sách còn chưa viết được một chữ nào.
Trưởng Tôn Sách nhìn chằm chằm vào quyển trục kia, miệng há rồi lại khép, đóng rồi lại mở, cuối cùng đột nhiên ngẩng đầu, hạ quyết tâm nói: "Ta có thể tự làm bài tập. Ta nói cho ngươi biết, Tống Tầm, ngươi bớt dùng những thứ này dụ hoặc ta đi, lần này ta định theo các ngươi, ngươi đừng hòng đuổi ta đi!"
Tống Huyền Cơ liếc mắt nhìn Hạ Lan Hi đang đi về phía bọn họ, nhẹ nhàng vung tay lên, trên bàn lại có thêm một quyển 《Cơ Quan Phải Học》.
Trưởng Tôn Sách giật mình, thân thể không chịu khống chế bổ nhào lên bàn, ôm trọn ba môn học: "Vậy thì cái gì ấy, không phải Hạ Lan Hi nói phía bên Lâm phủ còn cần người sao? Ta ở lại nhìn chằm chằm Lâm Đàm và Chúc Vân giùm các ngươi, hành trình sa mạc có ngươi và Hạ Lan Hi là đủ rồi."
Tống Huyền Cơ đứng lên, nói với Hạ Lan Hi đang đi tới: "Lên đường."
Hạ Lan Hi: "Trưởng Tôn Kinh Lược không đi à?"
Tống Huyền Cơ: ‘’Ừm."
Hạ Lan Hi tâm tình phức tạp đi theo Tống Huyền Cơ ra khỏi khách điếm.
Mặc dù y không đề cao đầu óc của Trưởng Tôn Sách, nhưng có một người nói nhiều đi cùng một đường ít nhất có thể giải quyết sự cô đơn trên đường đi. Hiện tại tốt rồi, y lại phải ở cùng một chỗ với Tống Huyền Cơ, thế là câu chuyện làm sao từ một người bình dân trở thành người giàu nhất Kim Lăng lại bị ép phải tiếp tục, lần trước hình như là tình tiết y dựa vào bán đồng phục Thái Hoa tông mà kiếm được một món hời nhỉ.
"Đừng quên ta đã giúp các ngươi bao nhiêu việc!" Trưởng Tôn Sách la hét nhấn mạnh ở phía sau hai người, "Đạo viện Vô Tình các ngươi nợ ta —— thiếu nợ ta đấy!"
Hạ Lan Hi nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không nhịn được, thoáng bước nhanh hơn đến bên cạnh Tống Huyền Cơ, hỏi: "Không muốn đi cùng Trưởng Tôn Kinh Lược sao?"
Tống Huyền Cơ nghiêng mắt liếc y một cái: "Ừm."
Hạ Lan Hi hỏi: "Vì sao?"
Tống Huyền Cơ thu hồi ánh mắt, nhìn phía trước, thản nhiên nói: "Ồn ào."
Hạ Lan Hi không vui, thầm nghĩ ghét bỏ người nói nhiều đúng không, ngươi lợi hại, ngươi thanh cao.
Tống Huyền Cơ hơi dừng lại, lại bổ sung một lý do: "Hơn nữa, hắn còn chưa ttích cốc."
Lý do này Hạ Lan Hi ngược lại tiếp thu rất tốt.
Đạo viện Hỗn Thiên không có yêu cầu cao đối với đệ tử có tích cốc hay không, nếu ngươi cam tâm tình nguyện, mười năm tám năm không tích cốc cũng không có ai quan tâm. Nào giống đạo viện Vô Tình của bọn họ, sau khi nhập viện đầu tiên phải làm hai chuyện chính là không cần thiết thì không nói lời nào và tích cốc.
Hoàn cảnh trong sa mạc ác liệt, khó tìm đồ ăn thức uống, người chưa tích cốc như Trưởng Tôn Sách muốn đi vào, bình thường đều sẽ chuẩn bị chu đáo ở dịch trạm lối vào sa mạc.
Dịch trạm Ma Lạc là dịch trạm lớn nhất trong đó. Lúc Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ đến dịch trạm, chợ sáng mà Trường Tôn Sách tâm niệm vừa mở không lâu. Thương đội vãng lai nối liền không dứt, hai bên đường phố các quầy hàng san sát, tiến vào sa mạc cần vật tư gì cần có đều có.
Hạ Lan Hi rất nhanh đã nhìn thấy bánh rán mà Trưởng Tôn Sách nhắc tới, vỏ bánh vàng óng giòn tan, tản ra mùi lúa mạch mê người nồng đậm. Nếu Tống Huyền Cơ không ở bên cạnh y, y nhất định phải mua một cái nếm thử.
Hạ Lan Hi đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên tay áo bị kéo một cái. Y cúi đầu nhìn, chính là một cậu bé khoảng sáu bảy tuổi.
Đứa bé kia quần áo tả tơi, gầy đến dọa người, một tay túm y phục của y, một tay cầm một lẵng hoa, khuôn mặt bẩn thiểu nâng lên: "Tiên, tiên trưởng, có muốn mua hoa hay không?"
Giọng nói của cậu bé rụt rè, dường như đã cố hết can đảm mới hỏi ra câu này. Hoa trong lẵng hoa của cậu có màu sắc sặc sỡ, hình dáng khác nhau, đều là những bông hoa dại mà Hạ Lan Hi không biết tên, có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong bụi cỏ ven đường.
Hạ Lan Hi rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Một mặt, đứa nhỏ này thật sự đáng thương; một mặt khác, lòng đồng tình tràn lan không có ích đối với tu đạo Vô Tình. Nếu Tống Huyền Cơ không ở đây còn dễ xử lý, nhưng hiện tại Tống Huyền Cơ đang ở một bên nhìn.
Cậu bé thấy Hạ Lan Hi không nói lời nào, lại gọi một tiếng: "Tiên trưởng?"
Nhìn vào đôi mắt quá gầy của cậu bé, Hạ Lan Hi không để ý đến những thứ khác, cúi người lấy từ trong giỏ hoa ra một bông hoa nhỏ màu lam nhạt, đang định bỏ tiền thì bị người ta giành trước một bước.
Hạ Lan Hi ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn cậu bé tay nâng đồng tiền, lắp bắp nói lời cảm tạ với Tống Huyền Cơ, sau đó chân trần vui vẻ chạy đi xa.
Hạ Lan Hi: "...?"
Tống Huyền Cơ: "Thời gian cấp bách."
Dùng lời của người bình thường mà nói chính là: Thời gian cấp bách, đừng vì chuyện không có ý nghĩa mà chậm trễ hành trình.
Hạ Lan Hi nhìn bông hoa nhỏ trong tay, không kịp phản ứng.
Đây là tiền Tống Huyền Cơ trả, vậy về sau có phải y cũng coi như đã từng nhận quà của đạo hữu hay không?
Ừm... Tống Huyền Cơ tặng cho y.
Hạ Lan Hi nhớ tới bánh ngọt và dược liệu mình chưa tặng được hồi năm ngoái, yên lặng cất vào linh nang.
Hai người không dừng lại ở trạm dịch Ma Lạc quá lâu, theo lộ tuyến mà Chúc Như Sương đưa cho, một đường đi sâu vào biển cát.
Sa hải rộng lớn vô ngần, nơi mắt thường nhìn thấy đều là những gò cát chập trùng, nhìn bằng mắt thường không thể nhìn ra điểm khác biệt, càng khó có thể phân biệt phương hướng.
Đến lúc mặt trời lặn, ánh chiều tà nơi chân trời cũng nhuộm màu vàng. Hai người một trước một sau bước qua cát vàng mịn, giống như đang ở trong một giấc mơ màu vàng. Giữa thiên địa, chỉ có áo trắng của bọn họ là màu sắc khác.
Hạ Lan Hi đi theo phía sau Tống Huyền Cơ, bởi vì quá nhàm chán nên chơi trò nhất định phải giẫm lên dấu chân của Tống Huyền Cơ để đi đường. Không biết qua bao lâu, Tống Huyền Cơ bỗng nhiên dừng bước.
Hạ Lan Hi không cẩn thận suýt nữa đυ.ng vào lưng Tống Huyền Cơ, may mắn kịp thời dừng bước. Y đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trong một mảnh màu vàng mênh mông xuất hiện một vệt màu xanh lá cây hẹp dài, giống như sinh cơ ngày xuân chợt hiện ra trong mùa thu đìu hiu, từ xa nhìn lại đã khiến lòng người mong mỏi.
Hai người không phí miệng lưỡi thương lượng, trực tiếp đi về phía màu xanh lục kia.
Sau khi tới gần một chút, Hạ Lan Hi có thể thấy rõ toàn cảnh màu xanh lá, trong lòng đã có đáp án. Y cúi người, đưa tay chạm vào phiến lá màu xanh lục sậm to lớn kia, đầu ngón tay lại như bị kim châm ngâm lạnh đâm một cái.
Thực vật sẽ không đâm người, nhưng đạo hữu cao ngạo lạnh lùng của y lại biết. Hạ Lan Hi không hiểu sao quay đầu, ném ánh mắt "Ngươi đâm ta làm gì", nói thẳng một tiếng "Dừng tay" hoặc là "Đừng đυ.ng" không được sao, cứ muốn đâm y.
"Khô Vinh Thảo." Tống Huyền Cơ nhắc nhở y: "Kịch độc."
Hạ Lan Hi sững sờ, lại tỉ mỉ quan sát một phen, càng quan sát vẻ mặt càng khó tả.
Y với Tống Huyền Cơ không quen thì không quen, nhưng y vẫn hết sức công nhận thực lực của Tống Huyền Cơ. Nếu là trong chuyện khác, có lẽ y sẽ coi lời của Tống Huyền Cơ như vàng ngọc.
Nhưng lần này, y lựa chọn tin tưởng bản thân. Không vì cái gì khác, chỉ vì biểu hiện của Tống Huyền Cơ ở 《Đan Dược Học》 năm ngoái không khác gì Trưởng Tôn Sách cả.
—— Kịch độc cái rắm ấy, đây chẳng phải là Bách Tuế Lan thường thấy nhất trong biển cát sao! Lá cây của Bách Tuế Lan là màu xanh đậm, Khô Vinh Thảo lại là màu nâu, hai bên khác nhau một trời một vực, cái này mà ngươi cũng có thể nhầm hả?
Hạ Lan Hi cố nén không co rút khóe miệng, mặt không đổi sắc nói: "Đây là Bách Tuế Lan, không độc không hại." Còn rất đẹp.
Không lâu trước đây, y từng vô ý bại lộ mình giật gấu vá vai ở《Lịch Sử Cửu Châu》trước mặt Tống Huyền Cơ, mặt kém chút đều bị xấu hổ đến đỏ bừng. Hôm nay phong thủy luân chuyển, thiên đạo luân hồi, Tống Huyền Cơ hiển nhiên bình tĩnh hơn y rất nhiều, ngữ điệu trầm ổn lạnh nhạt như bình thường: "Ồ."
Hạ Lan Hi nói: "Không tin? Tự lật sách đi."
"Không cần," Tống Huyền Cơ vẻ mặt tự nhiên, tựa hồ rất tự mình hiểu rõ trình độ 《Đan Dược Học》 của mình: "Ta tin."
Tống Huyền Cơ là con cưng của trời, như vầng trăng sáng trên trời, lạnh lùng như mây trên đỉnh núi, giống như chỉ có ở trên 《Đan Dược Học》 mới có thể nhìn thấy y nhiều lần chiếm thế thượng phong, có chút thú vị nha.
Hạ Lan Hi vừa vuốt ve phiến lá của Bách Tuế Lan, vừa cố ý lạnh lùng nói: "Tống Huyền Cơ, rốt cuộc là ngươi đã học được những thứ gì ở trên lớp của 《Đan Dược Học》 thế."
Tống Huyền Cơ: "."
Hạ Lan Hi vụиɠ ŧяộʍ cong khóe miệng một chút, đang muốn đứng dậy thì dưới chân bỗng nhiên cảm giác được một trận run động. Y nghi hoặc cúi đầu xem xét, chỉ thấy hạt cát mềm mại tựa hồ có sinh mệnh, như con người hít thở, nhẹ nhàng mà thở ra.