Chương 4

Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ ra khỏi khách điếm, Trưởng Tôn Sách vậy mà còn chưa đi, dường như cứ muốn bám theo bọn họ.

Hạ Lan Hi dùng lời lẽ súc tích nhất thông báo với Trưởng Tôn Sách, chuyện kế tiếp cứ để cho đạo viện Vô Tình chúng ta lo liệu là được, ngươi hãy về nghỉ ngơi đi. Để biểu đạt sự cảm tạ đối với việc ngươi cung cấp tin tức, đợi khi nào ta hoàn thành bài tập 《Lịch Sử Cửu Châu》thì có thể cân nhắc cho ngươi tham khảo một chút.

Trưởng Tôn Sách trưng ra khuôn mặt khó coi biểu thị: Nói nhảm gì thế hả, lỡ như các ngươi làm chuyện lớn sau lưng ta, mặt mũi thiếu chủ Tây Châu ta sẽ để ở đâu? Ta có trách nhiệm nhìn chằm chằm các ngươi. Huống hồ, là viện trưởng chúng ta bảo ta giúp các ngươi một tay, sư mệnh không thể trái có biết không.

Hạ Lan Hi muốn hỏi hắn, lúc ngươi yêu cầu chúng ta giúp ngươi làm bài tập, có từng nhớ tới " sư mệnh không thể trái" không?

Lát sau, ba người cùng nhau tiến vào đại trạch Lâm gia.

Lâm gia nhà lớn sự nghiệp to, phủ đệ được xây dựng tự nhiên là rường cột chạm trổ, nguy nga tráng lệ. Người phàm bình thường mặc dù không thể sống nghìn năm trăm tuổi giống như người tu tiên, nhưng nếu có thể cả đời ăn ngon mặc đẹp hưởng thụ hết sự xa hoa như Lâm gia, vậy thì nhất định là kiếp trước tu nhân tích đức không ít.

Chúc Như Sương và Lâm Đàm sắp đại hôn, trên dưới Lâm gia tràn đầy vui mừng hớn hở, khắp nơi có thể thấy lụa đỏ treo cao cùng chữ hỉ đỏ chót. Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ mặc áo trắng, lạc lõng đứng ở cửa chính, Trưởng Tôn Sách thì đóng vai người phát ngôn tạm thời của hai người, gõ cửa nói rõ mục đích đến với Lâm gia.

Trưởng Tôn Sách vừa xưng danh tính, toàn bộ Tây Châu không ai dám chậm trễ. Rất nhanh, ba người được cung kính mời vào.

Qua hành lang quanh co, ba người đến trước một đình nghỉ mát. Ngồi ở trong đình nghỉ mát chờ đợi họ không phải Chúc Như Sương, mà là một thiếu niên công tử trông có vẻ yếu ớt.

Người này chính là vị tiểu công tử của Lâm gia sắp thành thân với Chúc Như Sương, Lâm Đàm.

Lâm Đàm trông có vẻ bệnh tật quấn thân, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, bờ vai gầy gò như thể chiếc áo choàng cũng không thể che phủ nổi. Hắn nhìn thấy Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ, rõ ràng kinh ngạc trong chốc lát, đợi sau khi người hầu bên cạnh nhắc nhở thì mới đứng dậy hành lễ: “Hai vị tiên trưởng, chính là đạo hữu của ca ca ta?”

Trưởng Tôn Sách chủ động thay nhóm đạo Vô Tình trả lời: “Đúng, đúng, đúng, chính là bọn họ.”

Hạ Lan Hi không cảm nhận được bất kỳ chẳng lành nào có thể khiến người ta tẩu hỏa nhập ma từ trên người Lâm Đàm, thoạt nhìn đúng thật là một người bình thường. Tống Huyền Cơ liếc mắt nhìn Lâm Đàm, không chút cảm xúc hỏi: “Chúc Như Sương ở đâu?”

Giọng điệu của Tống Huyền Cơ bình thản, lại khiến Lâm Đàm sợ rụt lại, suýt nữa đã không đứng vững. Hắn dường như rất sợ Tống Huyền Cơ, dưới sự nâng đỡ của người hầu cố gắng chống đỡ thân thể, sắc mặt tái mét nói: “Huynh ấy… sẽ đến ngay.” Lâm Đàm dừng lại một chút, lấy dũng khí nói: “Tiên trưởng, các ngươi đến để dẫn huynh ấy đi sao?”

Trưởng Tôn Sách lại lên tiếng: “ Nếu không thì sao? Lâm tiểu công tử, có phải ngươi không biết Chúc Vân là ai không?”

Lâm Đàm im lặng nắm chặt ngón tay, lộ ra nụ cười yếu ớt đáng thương: “Huynh ấy sẽ không đi cùng các ngươi. Huynh ấy đã hứa với ta, huynh ấy sẽ ở lại vì ta.”

Trưởng Tôn Sách còn muốn thay mặt đạo viện Vô Tình lên tiếng, Hạ Lan Hi lập tức liếc nhìn hắn ra hiệu “Nhân viên không phận sự miễn lên tiếng”.

‘’Chúng ta không dẫn hắn đi’’ Hạ Lan Hi nói:“Chúng ta đến uống rượu mừng.”.

Trưởng Tôn Sách “Ơ” một tiếng, kinh ngạc nói: “Ngươi còn lên tông được hả.”

Hạ Lan Hi nghiệm mặt, suýt chút nữa đã cười thành tiếng.

Không thể được, ngoài lúc bất khả kháng không nói lời nào, nói năng thận trọng cũng là một trong những truyền thống nghệ thuật của đạo viện Vô Tình.

Lâm Đàm giật mình, vừa định mở miệng thì một giọng nói trầm tĩnh từ không xa truyền đến: “Lâm Đàm.”

Mấy người theo tiếng nhìn lại, người đến chính là đạo hữu cùng đạo viện với Chúc Lan Huyên và Tống Huyền Cơ, Chúc Như Sương.

Trưởng Tôn Sách nhìn ba thiếu niên áo trắng đứng cùng nhau, tâm tình không khỏi trở nên phức tạp.

Chỉ nhìn Tống Huyền Cơ sáng như trăng sáng, băng cơ ngọc cốt(1); Hạ Lan Hi tướng mạo vô song, kim phong ngọc lộ(2). Mà Chúc Như Sương tuy không có khuôn mặt đẹp khiến cho người ta kinh ngạc giống hai người kia, khí chất của hắn lại thanh nhã lạnh nhạt, tao nhã cao ngất như trúc xanh trong mưa, tự có một phen cương nghị.

Đạo viện Vô Tình chọn người chẳng lẽ chỉ xem tâm tính và tư chất, không xem dung mạo sao? Ba người này đã khiến cho đám tiểu quỷ háo sắc của đạo Hợp Hoan thèm thuồng đến mức nào rồi. Trưởng Tôn Sách thậm chí còn hoài nghi, viện trưởng đạo Hợp Hoan chính là vì muốn tiếp cận ba người đẹp của đạo Vô Tình bất cứ lúc nào, cho nên mới dời đạo viện nhà mính đến sát vách đạo viện Vô Tình.

Hạ Lan Hi nhìn chăm chú vào mắt Chúc Như Sương, ánh mắt đối phương trong sáng, thần thái cũng lạnh nhạt đặc trưng của đạo viện Vô Tình, không có vẻ tẩu hỏa nhập ma.

Lâm Đàm gọi Chúc Như Sương: “Ca ca.”

Chúc Như Sương không đáp lại. Hắn nhìn về phía Hạ Lan Hi, hỏi: “Các ngươi đến đây có chuyện gì?”

Chẳng lẽ việc này còn cần hỏi? Chúc ca, chẳng lẽ bị ngươi bị ngốc rồi à.

‘’Trong lòng ngươi biết rõ!" Hạ Lan Hi nói.

Chúc Như Sương: "Như ta nghĩ, mời về."

Tống Huyền Cơ: "Tại sao như thế?"

Chúc Như Sương: "Không liên quan gì tới hai ngươi."

Hạ Lan Hi: "Chúng ta đều là đạo hữu."

Chúc Như Sương: "Sau này chưa chắc."

Hạ Lan Hi: "Ngươi có nỗi khổ tâm?"

Chúc Như Sương: "Không có."

Tống Huyền Cơ nghiêm mặt: "Tẩu hỏa nhập ma?"

Chúc Như Sương: "Không có."

Hạ Lan Hi nóng nảy: "Đạo tâm của ngươi ở đâu?!"

Chúc Như Sương: "…Mời về!"

Trưởng Tôn Sách quay đầu qua lại giữa ba người, đầu đều xoay đến choáng váng mà nghe chẳng hiểu gì, cuối cùng không nhịn được nữa: "Mẹ kiếp! Nói chuyện có đầu có đuôi cho ta!"

Nói rồi, hắn bất ngờ rút từ trong ngực ra một vật ném về phía ba người.

Tống Huyền Cơ phản ứng nhanh, lập tức kéo Hạ Lan Hi ra sau lưng. Hai người đồng loạt lui về phía sau nửa bước. Má Hạ Lan Hi vô tình lướt qua vai Tống Huyền Cơ, trong thoáng chốc y bị cây trâm vàng lấp lánh kia thu hút, tâm trí trống rỗng trong giây lát.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Tống Huyền Cơ đến gần y như vậy trong một năm làm đồng môn qua.

Vật thể mà Trưởng Tôn Sách ném xuống đất phát ra tiếng động. Đó là một cái bình sứ trắng, bên trong chảy ra một loại chất lỏng màu đỏ tươi, mùi nồng nặc.

Hạ Lan Hi lấy lại tinh thần định thốt ra câu "Ngươi bị bệnh à!", nhưng lời lên tới miệng lại kịp thời sửa lại: "Giải thích?"

Chúc Như Sương cúi đầu nhìn chất lỏng đỏ tươi kỳ dị kia, hỏi: "Là thứ gì?"

"Nước ớt nói nhiều." Lúc này Trưởng Tôn Sách mới nhận ra mình có vẻ hơi kích động, hắn cảm thấy mình có thể sẽ bị ba tên đạo Vô Tình này đánh hội đồng, nhưng tuyệt đối không thể thua khí thế: "Nghe nói bất kỳ ai, chỉ cần ngửi được mùi này thì sẽ nói nhiều gấp đôi bình thường, ta vì các ngươi mà bỏ ra số tiền lớn để mua đấy. Được rồi, các ngươi nói tiếp đi."

Tống Huyền Cơ: "..."

Chúc Như Sương: "..."

Hạ Lan Hi: "!!!"

Không phải chứ, Trưởng Tôn Sách không chịu nổi cao ngạo lạnh lùng, đớp Tống Huyền Cơ và Chúc Như Sương là đủ rồi, đớp ta làm gì? Nếu Trưởng Tôn Sách thích nghe y nói chuyện, y có thể tán gẫu với hắn suốt ba ngày ba đêm đến ná thở có được không!

Y thật sự, y chết oan rồi.

Hạ Lan Hi không lộ vẻ mặt âm thầm quan sát sắc mặt hai đạo hữu. Chúc Như Sương dường như hơi kinh ngạc vì hành vi ngu xuẩn của Trưởng Tôn Sách, Vẻ mặt xuất hiện ngơ ra ngắn ngủi; mà Tống Huyền Cơ thì vẫn lạnh lùng trước sau như một, mặt mày như tụ sương tuyết, người ngoài hoàn toàn không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.

Nếu như nước ớt này thật sự có tác dụng, chẳng lẽ y có thể tiến hành một cuộc đối thoại giữa người bình thường với các đạo hữu của y sao?

Hạ Lan Hi có hơi rầu. Phải làm sao bây giờ, y rất muốn nói thêm vài câu, nhưng hai người tích chữ như vàng vẫn không nói lời nào, vậy thì y có phải tốt nhất cũng nên im lặng hay không? Dù sao chỉ bằng đầu óc của Trưởng Tôn Sách, khả năng mua được thuốc thật hẳn là không lớn lắm.

Một lát sau, Chúc Như Sương mở miệng trước. Hắn nói với Lâm Đàm: "Ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi."

"Vì sao vậy? Ta muốn ở lại. Ca ca, huynh có lời gì mà ta không thể nghe?"

Chúc Như Sương: "... Không có."

Lâm Đàm kéo tay Chúc Như Sương, van xin: "Đã không có, vì sao ta không được ở lại?"

Chúc Như Sương: "... Tuỳ ngươi."

Trưởng Tôn Sách cúi người, dùng ngón tay chấm lấy một ít ớt rồi đặt lên mũi ngửi, nghi ngờ nói: "Cái này rốt cuộc có tác dụng hay không, sao ta chẳng cảm thấy gì cả?"

Hạ Lan Hi sắp nhịn không được nữa. Nếu Chúc Như Sương thật sự thành thân, ắt hẳn sẽ không về Thái Hoa Tông nữa, lúc đó đạo viện Vô Tình chỉ còn mình y với Tống Huyền Cơ là đồng môn. Khi đạo viện tông môn có bất cứ bài tập nào cần tổ đội, y đều phải chung đội với Tống Huyền Cơ, ngày ngày sống chung với "Ừ" và "À" của hắn...

Ít nhất thì Chúc Như Sương cũng còn nói với y "Năm sau gặp lại", còn Tống Huyền Cơ chỉ nói với y rằng y nghe nhầm "Băng cứng" thành "Bánh rán".

—— Chúc Như Sương không thể nghỉ học! Không thể nghỉ học!

Nghĩ đến đây, Hạ Lan Hi vò đã mẻ không sợ rơi, thẳng thừng hỏi Chúc Như Sương: "Cho nên, ngươi không phải bị tẩu hỏa nhập ma, cũng không bị người ta uy hϊếp, mà tự nguyện thành thân với Lâm Đàm?"

Trưởng Tôn Sách bất ngờ ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Lan Hi, ánh mắt đầy vẻ mong đợi: "Đến rồi, sắp đến rồi!"

Chúc Như Sương do dự một lúc rồi gật đầu: "Ừm. Nếu như các người không tin, cứ việc đến kiểm tra đi."

Hạ Lan Hi bước đến trước mặt Chúc Như Sương, thả một sợi linh thức đi vào mi tâm của hắn. Luồng linh thức tuỳ ý rong ruổi trong cơ thể Chúc Như Sương, dò xét đan điền và linh mạch của hắn.

Không lâu sau, Hạ Lan Hi quay đầu, lắc đầu với Tống Huyền Cơ. Chúc Như Sương nói không sai, hắn đúng là không có tẩu hỏa nhập ma, linh mạch cũng không có dấu hiệu tổn hại.

Tống Huyền Cơ trầm ngâm một lát, nói: "Ngươi quen biết hắn cũng chỉ mới vài ngày, sao có thể đến mức này?"

Trưởng Tôn Sách: "... Á." Thế mà ngay cả Tống Tầm cũng trúng chiêu, mớ tiền này xài cũng đáng phết!

Hạ Lan Hi không để ý đến người không liên quan đang thán phục: "Chúc Như Sương, ngươi ở đạo viện Vô Tình đã một năm. Một năm nay ngươi ngậm bao nhiêu đắng, chịu bao nhiêu khổ, vất vả lắm mới qua được một năm đầu, ngươi xác định muốn vì một người quen biết không lâu mà từ bỏ việc học cùng với đạo tâm của ngươi?"

"Đạo tâm... haiz." Chúc Như Sương cụp mi mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Đạo tâm của ta đã hủy, cho dù ta muốn trở về, viện trưởng cũng sẽ không giữ ta."

Trong lòng Hạ Lan Hi bỗng dưng trầm xuống, có chút muốn trao đổi một ánh mắt việc lớn không hay rồi với Tống Huyền Cơ, nhưng lại cảm thấy bọn họ không thân quen như vậy, nhìn nhau có vẻ hơi quá thân mật đối với bọn họ.

Người tu đạo Vô Tình, quan trọng nhất chính là đạo tâm. Một khi đạo tâm bị hủy, bất luận tư chất tốt bao nhiêu, căn cơ sâu bao nhiêu, con đường vô tình kia đều không đi nổi nữa.

Tống Huyền Cơ hỏi: "Đáng không?"

Chúc Như Sương im lặng một lát, rồi nói: "Chuyện đã đến nước này, nói chuyện đáng hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì." Chúc Như Sương xoay người, quay lưng về phía ba người: "Ta sẽ không về Thái Hoa Tông cùng với các ngươi, nhưng ba người chúng ta dẫu sao cũng chỉ là đồng môn, nếu không chê, các ngươi ở lại tham dự hôn lễ đi."

Dứt lời, Chúc Như Sương để lại hai tấm thiệp mời trên bàn: "Thứ lỗi cho ta không tiễn xa."

Khóe môi trắng bệch của Lâm Đàm nhếch lên, ánh mắt ngây thơ: "Ca ca, chúng ta trở về đi."

Ba người lại được đưa tiễn cung kính ra khỏi Lâm trạch. Trưởng Tôn Sách gối hai tay sau gáy, cười trên nỗi đau của người khác: "Xem ra Chúc Vân đúng là vô phương cứu chữa, lần này cuối cùng ‘lời nguyền’ Đại Tông Sư của đạo viện Vô Tình cũng bị phá bỏ rồi. Thật là hả dạ. Ta phải nhanh chóng đi nói tin tốt này cho Vô Cữu chân quân và sư huynh đệ... Các ngươi tính sao, trói Chúc Vân về Thái Hoa Tông à?"

Hạ Lan Hi: "Ngươi có thể về Thái Hoa Tông trước không?"

Trưởng Tôn Sách: "Sao mà được, ta còn chưa xem náo nhiệt đủ đâu."

Hạ Lan Hi hận không thể tẩn cho hắn một trận, nhưng chuyện lớn trước chuyện nhỏ sau, việc cấp bách trước mắt là nên làm thế nào để vớt đạo hữu rơi vào lưới tình đây.

Dù Chúc Như Sương chính miệng nói tự nguyện, sự việc vẫn quá kỳ lạ. Hắn và Chúc Như Sương làm đồng môn một năm, tuy ít nói chuyện, nhưng ba gian phòng đạo Vô Tình đều ở chung một nơi, cũng học cùng nhau. Hạ Lan Hi khẳng định, Chúc Như Sương tuyệt đối là đệ tử khổ luyện nhất trong bọn họ, mỗi ngày ngủ còn muộn hơn cả chó trong đạo viện Vô Tình.

Dẫu Chúc Như Sương vì Lâm Đàm mà nguyện ý từ bỏ tu hành, vậy huynh trưởng của hắn đâu? Huynh trưởng của hắn bị bệnh nặng, thuốc men cần thiết kéo dài tính mạng không phải chỉ dựa vào tiền bạc là giải quyết được.

Hạ Lan Hi luôn tin, nếu một ngày ba người bọn họ có ai không chịu nổi bỏ đạo Vô Tình, người đó sẽ là chính y. Giờ y còn trụ được, Chúc Như Sương có lý gì mà từ bỏ?

Hạ Lan Hi nghĩ tới điều gì, bước chân đột nhiên dừng lại, đang muốn mở miệng thì lại bị Tống Huyền Cơ giành trước một bước.

Tống Huyền Cơ nói: "Thiệp mời."

Trưởng Tôn Sách hỏi: "Thiệp mời? Thiệp mời sao?"

Hạ Lan Hi lấy thiệp mời Chúc Như Sương để lại cho họ ra nhìn kỹ. Tống Huyền Cơ đứng bên cạnh y, cũng khẽ cúi đầu nhìn thiệp mời.

Mặt ngoài thiệp mời không có gì đặc biệt, Tống Huyền Cơ thi triển thuật hiện hình trên đó, tấm thiệp cũng không có biến hóa gì.

Hạ Lan Hi suy nghĩ, cũng dùng một lần thuật hiện hình lên thiệp. Chỉ thấy hàng chữ trên thiệp hóa thành một vũng mực, chữ nghĩa tan biến, rồi lại kết hợp, tạo thành từng đường cong uốn lượn.

Trưởng Tôn Sách kinh ngạc: "Cùng là một loại thuật pháp, sao Tống công tử không giải được mà ngươi lại giải được?"

Khóe miệng Hạ Lan Hi gần như không ép được: "Bởi vì linh thức của ta mới tiến vào trong cơ thể Chúc Như Sương, hắn đã khóa thiệp mời này từ sớm chỉ có hắn mới có thể mở ra được."

Trưởng Tôn Sách gãi đầu, nói: "Giỏi thật!"

Từng đường cong trên thiệp mời đều trở về vị trí của mình, cuối cùng đứng im.

"Là bản đồ!" Trưởng Tôn Sách kinh hô: "Lẽ nào Chúc Vân muốn chúng ta đến nơi trên bản đồ?"

Hạ Lan Hi ngẩng đầu từ tấm thiệp mời, vừa vặn chạm mắt với Tống Huyền Cơ.

Y biết mà, y biết Chúc ca không có ngốc như vậy mà!

===

(1)Băng cơ ngọc cốt: 冰肌玉骨 – Da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con gái đẹp. Cũng có thể nói là băng cơ ngọc thể – 冰肌玉 體

(2)Kim phong ngọc lộ là thành ngữ dùng để miêu tả phong cảnh mùa thu: Gió vàng (金风) dùng để chỉ gió mùa thu và Sương ngọc (玉露) là sương vào mùa thu.