Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khi Đạo Vô Tình Bị Tình Yêu Quật

Chương 39

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng sớm hôm sau, Hạ Lan Hi kinh ngạc phát hiện mình tỉnh sớm hơn Tống Huyền Cơ.

【Kén Xuân Tình】tự động phá giải khi y ngủ say, hiện tại y đang nằm trên giường tiêu chuẩn thống nhất của Thái Hoa Tông cùng với Tống Huyền Cơ.

Giường tiên xá vốn chỉ cung cấp cho một người sử dụng, nay nằm hai người tự nhiên có vẻ chật chội. Có lẽ chính vì vậy, Tống Huyền Cơ mới không nằm thẳng mà cũng nằm nghiêng như y. Hai người trên giường mặt đối mặt, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Vừa mở mắt ra đã có thể nhìn ngắm dung nhan khi ngủ của đạo hữu, Hạ Lan Hi không nhịn được nhìn thêm vài lần, nếu không phải giọng Chúc Như Sương đột nhiên vang lên, y cảm thấy mình có thể nhìn đến tận trưa luôn.

Chúc Như Sương: "Hạ Lan Hi, ngươi ở đâu?"

Hạ Lan Hi nhìn thấy phù Truyền Âm đang dùng, không muốn đánh thức Tống Huyền Cơ, cho nên liền vội vàng đưa tay che lỗ tai cho hắn: "Ta ở tiên xá."

Chúc Như Sương: "Ngươi ở tiên xá của ai?"

Hạ Lan Hi: "Thì... tiên xá."

Chúc Như Sương: "Ta vừa đến tiên xá của ngươi tìm ngươi, hình như ngươi không có ở đó."

Hạ Lan Hi chột dạ: "A, chuyện này... Ngươi có chuyện gì sao?"

Chúc Như Sương: "Ngươi còn hỏi chuyện gì? Tiết đầu tiên sắp bắt đầu rồi, hôm nay ngươi và Tống Huyền Cơ không định đến lớp à?"

Hạ Lan Hi giật mình, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, quả nhiên muộn hơn lúc y thường dậy không ít.

"Ta ta ta đến ngay đây, ngươi giúp ta và Tống Huyền Cơ chiếm chỗ trước!" Hạ Lan Hi vội vàng nói xong, đang định gọi Tống Huyền Cơ dậy, vừa cúi đầu nhìn thì không biết hắn đã tỉnh từ lúc nào, bị y che một bên tai, vẻ mặt bình tĩnh nhìn y.

"Chúng ta sắp muộn rồi!" Hạ Lan Hi ngủ bên trong, luống cuống tay chân từ trên người Tống Huyền Cơ lăn xuống giường: "Hôm nay tiết đầu tiên là của Vô Cữu Chân Quân đấy, nhanh lên!"

Vô Cữu Chân Quân, tên họ là Mạnh Bắc Kiêu, Viện trưởng của đạo viện Hỗn Thiên, chính là sư tôn của Trưởng Tôn Sách.

Vô Cữu Chân Quân nổi tiếng là người bao che khuyết điểm, ông ấy xem trọng đệ tử của đạo viện Hỗn Thiên bao nhiêu thì xem thường đệ tử của các đạo viện khác bấy nhiêu, đặc biệt là đệ tử của đạo viện Vô Tình.

Vô Cữu Chân Quân vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện mình là bại tướng dưới tay Giang Viện trưởng, nên đối với ba người đẹp của đạo viện Vô Tình kiểu gì cũng có sự "quan tâm" đặc biệt, cách gọi hay là yêu cầu nghiêm khắc. Hạ Lan Hi thà đến muộn tiết của ai chứ nhất định không muốn đến muộn tiết của ông ấy.

Tống Huyền Cơ thong dong đứng dậy, thấy Hạ Lan Hi chỉ thu dọn qua loa đã muốn xông ra ngoài, hỏi: "Ngươi muốn cả tông môn đều biết đêm qua chúng ta ngủ cùng nhau sao?"

Hạ Lan Hi ngơ ngác: "Ngươi muốn à?"

Tống Huyền Cơ nói: "Ta thì sao cũng được. Nhưng nếu ngươi không muốn thì hãy tháo trâm cài tóc xuống."

Hạ Lan Hi sờ lên tóc, thì ra trâm cài tóc của Tống Huyền Cơ vẫn còn trên đầu y.

Hai người thậm chí còn không kịp thay quần áo, vội vàng chạy đến Mê Tân Độ, nhưng vẫn không thoát khỏi số phận đến muộn.

Vô Cữu Chân Quân cao lớn đứng ở cửa giảng đường, nhìn thấy hai người từ xa, quát lớn: "Đứng lại đó cho ta!"

Bị bắt quả tang khiến Hạ Lan Hi dở khóc dở cười. Đây là lần đầu tiên y đến muộn sau khi vào Thái Hoa Tông, không ngờ lại có Tống Huyền Cơ cùng chịu phạt. Không thể không nói, cũng có chút buồn cười.

Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ cùng đứng song song trước cửa giảng đường. Vô Cữu Chân Quân nhìn hai người với vẻ kỳ lạ: "Trước giờ các ngươi chưa từng đến muộn, hôm nay là thế nào? Tiểu Hạ, ngươi nói đi."

Tống Huyền Cơ: "Hắn không họ Hạ."

Vô Cữu Chân Quân ngạc nhiên: "Vậy hắn họ gì? Là bổn tọa nhớ nhầm sao?"

Hạ Lan Hi thành khẩn: "Ngài không nhớ nhầm ạ, là họ của đệ tử sai rồi."

Tống Huyền Cơ: "..."

Y cảm kích Tống Huyền Cơ đã sửa sai cho mình, nhưng hiện tại không phải lúc cãi nhau với Vô Cữu Chân Quân. Hạ Lan Hi vắt óc suy nghĩ, cố gắng tìm một lời giải thích để y và Tống Huyền Cơ không bị trách phạt. Sau một hồi suy nghĩ, Hạ Lan Hi nói: "Là do hai đệ tử ngủ quên mất."

Tống Huyền Cơ nhìn y: "?"

Hạ Lan Hi: "..." Ngươi muốn ta giải thích thế nào, chúng ta rõ ràng là ngủ quên thật mà!

Vô Cữu Chân Quân cười ha hả: "Chính ngươi nói đấy nhé, đừng có nói ta thiên vị nữa. —— Hạ Lan Hi, Tống Huyền Cơ vô cớ đến muộn, đứng ngoài đây nửa tiết rồi vào lớp."

Hai người đứng đầu đạo viện Vô Tình bị phạt đứng ở Mê Tân Độ, tin tức chấn động này nhanh chóng lan truyền khắp tông môn, ngay cả khi đang giờ học, các đạo viện vẫn bàn tán xôn xao.

Đạo viện Hợp Hoan: "Hai người cùng lúc đến muộn? Khả nghi, vô cùng khả nghi, ai biết đêm qua bọn họ đã làm gì."

Đạo viện Thái Thiện: "Không hiểu nổi các ngươi, đừng có lúc nào cũng dùng suy nghĩ của mình để phỏng đoán người khác."

Đạo viện Hỗn Thiên: "Vô Cữu Chân Quân uy vũ!"

Đạo viện Luật Lý: "Bất luận là ai, đến muộn đều phải bị phạt, cho dù là người đứng đầu toàn tông môn."

Đạo viện Vạn Thú: "Không biết Vô Cữu Chân Quân sẽ phạt Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ thế nào. À mà, dạo này đạo viện chúng ta đang thiếu người nhỉ."

Đạo viện Duy Ngã: "Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ bị phạt đứng? Liên quan gì đến ta."

Đạo viện Tiêu Dao: "Nhiều người ghê! Mà có ai biết trưa nay phòng ăn có món gì ngon không?"

...

Trưởng Tôn Sách sáng sớm không có tiết học, nghe được "tin vui" liền lập tức nhảy khỏi giường, chạy thẳng đến Mê Tân Độ xem náo nhiệt.

"Ôi chao, đây chẳng phải là hai vị đứng đầu Thái Hoa Tông của chúng ta sao?" Trưởng Tôn Sách cười xấu xa, giả vờ hỏi: "Mới hai ngày không gặp, sao hai vị lại ra nông nỗi này?"

Hạ Lan Hi ủ rũ đứng im: "Đến muộn."

Trưởng Tôn Sách: "Đến muộn? Hai người đêm qua làm gì mà lại đến muộn cùng nhau thế?"

Tống Huyền Cơ: "Không liên quan đến ngươi."

Trưởng Tôn Sách: "Nhìn kìa, chột dạ rồi kìa, hahaha..."

Trưởng Tôn Sách cười đến mức phải vịn tường, khiến sư tôn đang dạy học phải đi ra.

"Ai ở đây làm ồn ào thế?" Vô Cữu Chân Quân tức giận nói: "Hai tên đạo Vô Tình các ngươi phạt đứng như vậy đấy à? Tối nay cả đám cấm túc cho ta!"

Hạ Lan Hi không chút do dự "bán đứng" bạn tốt: "Bẩm sư tôn, là Trưởng Tôn Kinh Lược nói chuyện với chúng đệ tử trước!"

Vô Cữu Chân Quân và Trưởng Tôn Sách đều sững sờ.

"Sư tôn," Tống Huyền Cơ thản nhiên bổ sung, "Mê Tân Độ cấm cười lớn tiếng."

Vô Cữu Chân Quân dù muốn bao che cũng không thể thiên vị trước mặt học trò, trừ khi ông muốn bị các Viện trưởng khác đánh hội đồng. Ông ấp úng một hồi rồi nói: "Kinh Lược, tối nay ngươi cũng cấm túc cùng bọn họ đi."

Trưởng Tôn Sách: "..."

Chiều tối, kết quả hình phạt của Vô Cữu Chân Quân dành cho Hạ Lan Hi, Tống Huyền Cơ và Trưởng Tôn Sách đã có. Mong ước của đệ tử đạo viện Vạn Thú đã thành hiện thực, ba người bọn họ được phái đến biển Hậu Hải, hỗ trợ các đệ tử đạo viện Vạn Thú đang bận rộn.

Nhiệm vụ có hai loại, một là dọn dẹp thức ăn thừa của linh thú trên núi ven biển, có thể dùng thuật pháp; hai là chăm sóc linh thú con mới sinh, tạm thời không thể rời người.

Ban đêm, ba thiếu niên hai người áo trắng một người áo đen đứng trên núi đón gió biển, Trưởng Tôn Sách nghiêm túc phản đối: "Tại sao chỉ có mình ta phải đi dọn dẹp thức ăn thừa?"

Hạ Lan Hi: "Thứ nhất, nếu không phải ngươi gây chuyện thị phi thì ba người chúng ta đâu đến nông nỗi này; thứ hai, hay là chúng ta đánh nhau một trận?"

Thế là Trưởng Tôn Sách không phản đối nữa, im lặng xoay người đi lên núi.

Hạ Lan Hi nhẹ nhàng nhảy lên, cùng Tống Huyền Cơ đáp xuống bãi cát.

Trong mười hai đạo viện của Thái Hoa Tông, tuy đạo viện Vô Tình có diện tích lớn nhất, nhưng nếu tính cả vùng Hậu Hải này, đạo viện Vạn Thú còn lớn hơn nhiều.

Sóng biển vỗ vào bờ cát, mang theo mùi mặn đặc trưng của biển cả. Cát mềm mại như bông, là nơi lý tưởng để linh quy đẻ trứng.

Các đệ tử đạo viện Vạn Thú đối xử với linh thú như con ruột, khiến cho nhóm linh quy quá mức tin tưởng, chỉ đẻ trứng mà không ấp. Giờ thì hay rồi, một đàn linh thú bận sinh con, các đệ tử của đạo viện Vạn Thú không đủ người, đành phải "bóc lột" đệ tử các đạo viện khác đến giúp đỡ.

Nghe nói đạo viện Vạn Thú còn liên minh với đạo viện Thái Thiện. Đạo viện Thái Thiện giúp đạo viện Vạn Thú chăm sóc linh thú con, đồng thời có thể hoàn thành nhiệm vụ "mỗi ngày làm một việc tốt" của đạo viện mình —— đó là lý do tại sao Hạ Lan Hi lại gặp Thượng Quan Thận trên bãi biển.

Gần đây, Thượng Quan Thận thường xuyên đến Hậu Hải, rất thành thạo việc chăm sóc trứng linh quy. Hắn không chút giấu giếm truyền kinh nghiệm cho Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ: "Mấy quả trứng này sắp nở rồi, đây là thời điểm quan trọng. Ban đêm trời lạnh, không tốt cho trứng linh quy. Hai người cần phải canh chừng cẩn thận, không để chúng bị lạnh, nếu cần thì có thể dùng linh lực sưởi ấm."

So với việc dọn dẹp thức ăn thừa, công việc này quả thực quá nhàn nhã. Hạ Lan Hi, Tống Huyền Cơ và Thượng Quan Thận mỗi người nhận hai quả trứng, tìm một chỗ bằng phẳng trên bãi biển, ngồi xuống "Ấp trứng".

Trứng linh quy tròn trịa đáng yêu, được bao phủ bởi lớp cát mịn. Hạ Lan Hi nâng niu chúng trong lòng bàn tay, dường như cảm nhận được sinh mệnh nhỏ bé đang đập bên trong.

Gió lạnh thổi đến, y làm theo lời Thượng Quan Thận, nhẹ nhàng truyền linh lực vào trứng. Dưới ánh sáng le lói của linh lực, trứng linh quy trở nên long lanh như những viên ngọc trai được sinh ra từ biển sâu.

Hạ Lan Hi thích thú nói: "Tống Tầm, ấp trứng vui thật đấy, ta rất thích ấp trứng nha."

Tống Huyền Cơ tiện tay đặt trứng linh quy vào lòng, nhìn y, thản nhiên nói: "Đã nhìn ra."

Hạ Lan Hi lúc này mới nhận ra Tống Huyền Cơ có vẻ như đang lơ đãng, y hỏi: "Vừa rồi ngoài ta ngươi còn nhìn gì nữa?"

Tống Huyền Cơ: "Biển."

Hạ Lan Hi bĩu môi: "Biển có đẹp bằng trứng linh quy của ta sao?"

Thượng Quan Thận chen vào: "Ta biết Huyền Cơ đang nghĩ gì, mấy ngày nay đến đạo viện Vạn Thú giúp đỡ, ta cũng luôn suy nghĩ về điều này."

Hạ Lan Hi: "? Không, ngươi không biết đâu."

Quan hệ giữa Thượng Quan Thận và Tống Huyền Cơ rất bình thường, y còn không biết Tống Huyền Cơ đang nghĩ gì, sao Thượng Quan Thận lại biết được?

Thượng Quan Thận: "Trong 《Lịch Sử Cửu Châu》 có ghi chép, lúc Thái Hoa Tông mới thành lập, nơi đây không có biển."

Hạ Lan Hi: "Ồ, xin lỗi, là ta thất lễ, Thượng Quan sư huynh cứ nói tiếp đi." Hóa ra là chuyện trong 《Lịch Sử Cửu Châu》, vậy thì Thượng Quan Thận biết cũng đúng.

Thượng Quan Thận: "Sau đó không biết vì sao, trong đạo viện Vạn Thú bỗng nhiên xuất hiện một vùng biển."

Hạ Lan Hi: "Đạo viện Vạn Thú lúc trước?"

Thượng Quan Thận gật đầu: "Vùng biển này đến hung mãnh kỳ lạ, nhấn chìm toàn bộ đạo viện Vạn Thú. Đạo viện Vạn Thú bây giờ được xây dựng lại sau đó."

Hạ Lan Hi: "Cho nên?"

"Cho nên, dưới đáy biển hẳn là có di tích của đạo viện Vạn Thú cũ." Vị sư huynh trầm ổn vừa nói vừa xoa nhẹ quả trứng trong tay, ánh mắt nhìn về phía biển cả mênh mông: "Hạ Lan Hi, ngươi có nghĩ tượng thần của đạo viện Vạn Thú được cất giấu trong di tích đó không?"

Hạ Lan Hi suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng có khả năng đó."

Hiện tại bọn họ biết được vị trí của một số pho tượng thần, nhưng dường như không có quy luật nào cả. Tượng thần của Tàng Ngọc Tiên Quân ở trong bí cảnh của đạo viện Hợp Hoan, điều này còn dễ hiểu, nhưng tượng thần của Phù Tự Tiên Quân lại ở sa mạc phía Tây, thật sự khó hiểu.

Tượng thần của đạo viện Vạn Thú có thể ở dưới biển, cũng có thể ở trên núi, thậm chí là ở chốn phiên chợ huyên náo. Ngoại trừ bốn vị Viện trưởng, không ai biết câu trả lời.

Thượng Quan Thận trầm giọng nói: "Nếu ta là Quỷ Thập Tam, chỉ cần có một chút khả năng, ta nhất định sẽ xuống biển xem sao."

Hạ Lan Hi hiểu ý, cười nói: "Thượng Quan sư huynh cũng giống chúng ta, muốn nắm thế chủ động, dụ Quỷ Thập Tam mắc bẫy sao?"

Thượng Quan Thận hơi bất ngờ: "Các ngươi cũng có ý này sao?"

"Thật ra thì trước khi đến Lăng Vân Các chúng ta đã nghĩ đến chuyện này rồi, định trà trộn vào 【Đạo viện thứ mười ba】, điều tra rõ lai lịch của Quỷ Thập Tam rồi mới ra tay." Hạ Lan Hi nhún vai: "Đáng tiếc Trưởng Tôn Sách không chịu phối hợp."

Thượng Quan Thận khó hiểu: "Sao lại vậy?"

Hạ Lan Hi giải thích: "Muốn trà trộn vào 【Đạo viện thứ mười ba】, điều kiện tiên quyết là phải hãm sâu vào chuyện muốn mà không có được. Nhưng Trưởng Tôn Sách cho rằng giả vờ yêu đơn phương Chúc Như Sương sẽ ảnh hưởng đến chuyện hôn sự của hắn sau này. Ta vốn định diễn một màn đau khổ vì 【Vong Xuyên Tam Đồ】, không ngờ 【Bắc Trạc Thiên Quyền】lại tự mình tìm đến, nên kế hoạch đành phải gác lại."

Thượng Quan Thận kinh ngạc: "Giả vờ? Chẳng phải Trưởng Tôn Sách vốn dĩ đã yêu đơn phương Chúc Như Sương rồi sao?! Ta vẫn luôn nghĩ như vậy, chẳng phải mọi người đều nói vậy sao? Nếu không tại sao hắn lại tuyên bố muốn cướp hôn Chúc Như Sương ở Tây Châu, còn nói Chúc Như Sương là người của Trưởng Tôn gia?"

Hạ Lan Hi giơ tay gãi gãi đuôi mắt: "A, chuyện này nói ra thì dài lắm. Đầu tiên ta muốn làm sáng tỏ cho Trưởng Tôn Kinh Lược một chút, hắn đích xác có nói hai chữ "cướp hôn", nhưng câu "Chúc Như Sương là người của Trưởng Tôn gia" này, đơn thuần là bịa đặt, chớ nên hiểu lầm."

Lúc ba người Hạ Lan Hi đang hướng mặt ra biển, chậm rãi nói chuyện, thì Trưởng Tôn Sách đã khiến mình mồ hôi nhễ nhại, cuối cùng cũng hoàn thành được một nửa nhiệm vụ.

Hắn trở lại đỉnh núi hóng gió, từ xa nhìn thấy ba người kia đang ngồi ở bờ biển ấp trứng, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen ghét, âm thầm chờ mong một cơn sóng lớn ập đến, nhanh chóng tưới ướt sũng bọn họ, vừa vặn hắn nghe từ Bạch Duy rằng Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ vẽ bùa tránh nước rất bình thường.

Trưởng Tôn Sách đang tưởng tượng đến hình ảnh tuyệt đẹp kia, thì đột nhiên nghe thấy tiếng Chúc Như Sương truyền đến từ phía sau: "Trưởng Tôn Kinh Lược."

Trưởng Tôn Sách giật nảy mình, trước khi xoay người, vội vàng thi triển thuật Tịnh Thân(làm sạch người) cho mình: "Chúc Vân, sao ngươi lại tới đây?!"

"Ta vốn định giúp Thời Vũ và Huyền Cơ làm chút việc, để cho bọn họ sớm trở về tiên xá nghỉ ngơi." Chúc Như Sương đi đến bên cạnh hắn, từ trên cao nhìn xuống bóng lưng Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ, khẽ cười lắc đầu: "Nhưng xem tình hình này, Thượng Quan sư huynh đã là dư thừa rồi, bây giờ ta đi, hình như có vẻ dư thừa hơn."

"Nếu ngươi cảm thấy dư thừa, thì cứ ở lại chỗ ta." Trưởng Tôn Sách nói bằng giọng điệu cà lơ phất phơ: "Ta không cảm thấy ngươi dư thừa đâu."

Chúc Như Sương liếc hắn một cái: "Ta sẽ không giúp ngươi dọn dẹp đâu, ngươi có thể hết hy vọng đi."

Trưởng Tôn Sách trực tiếp kêu oan uổng: "Ta nào có muốn ngươi giúp ta làm việc, ngươi nghĩ ta là loại người gì chứ!"

Chúc Như Sương thản nhiên nói: "Là muốn trở thành Tị Hiềm Chân Quân sao?"

Trưởng Tôn Sách: "...."

Hạ Lan Hi phát hiện Chúc Như Sương đến, đứng dậy hướng về phía hai người đang đi tới, vẫy tay. Chúc Như Sương biết dụng ý của Hạ Lan Hi, không khỏi mỉm cười dưới ánh trăng: "Đi thôi, Chân Quân, Thời Vũ đang bảo chúng ta đấy."
« Chương TrướcChương Tiếp »