Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khi Đạo Vô Tình Bị Tình Yêu Quật

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Lan Hi lấy pháp khí trong linh nang ra, bày từng món lên bàn, Phi Nguyệt Chân Quân còn chu đáo chuẩn bị cho bọn họ một quyển hướng dẫn sử dụng.

Tống Huyền Cơ nói phần lớn là pháp khí của đạo viện Hợp Hoan, nhưng Hạ Lan Hi xem qua, chỉ có một món thuộc đạo viện Luật Lý, còn lại đều từ đạo Hợp Hoan.

Đạo viện Luật Lý coi trọng “Khuôn vàng thước ngọc, luật pháp rõ ràng”, có thể nói là đạo viện trọng lễ pháp nhất trong mười hai đạo viện của Thái Hoa Tông. Hạ Lan Hi tò mò hỏi: “Sao Phi Nguyệt Chân Quân lại có pháp khí của đạo viện Luật Lý?”

Tống Huyền Cơ: “Ngươi xem sẽ biết thôi.”

Hạ Lan Hi mở hộp thứ nhất, bên trong là sợi dây thừng cứng cáp, tựa như dụng cụ tra tấn. Hạ Lan Hi tra trong sổ tay, tên nó là: 【Luật Thẩm Phán】.

Dùng 【Luật Thẩm Phán】 trói người, có thể kiểm tra người đó nói thật hay nói dối. Nếu nói thật, 【Luật Thẩm Phán】 sẽ không có phản ứng; Còn nói dối, 【Luật Thẩm Phán】 sẽ tự động thắt chặt.

Hạ Lan Hi hiểu ra: “Ta biết rồi, Phi Nguyệt Chân Quân mượn 【Luật Thẩm Phán】 để kiểm tra học sinh phạm lỗi có nói dối hay không!”

“Không,” Tống Huyền Cơ thẳng thừng phủ nhận, “Hắn là vì… tình thú.”

Hạ Lan Hi: “.” Chỉ mong Viện trưởng của đạo viện Luật Lý không biết chuyện này.

Tống Huyền Cơ cầm 【Luật Thẩm Phán】: “Tay.”

Không phải thẩm phán thật, trói đại chỗ nào cũng được. Hạ Lan Hi đưa tay trái ra, 【Luật Thẩm Phán】 dưới sự điều khiển của Tống Huyền Cơ quấn quanh cổ tay của y. Lực đạo vừa phải.

Hạ Lan Hi hoạt động cổ tay: “Được rồi, ngươi hỏi đi.”

Tống Huyền Cơ: “Ngươi là gì của ta?”

Hạ Lan Hi: “Ta là ca ca của ngươi.”

Tống Huyền Cơ: “.”

Tống Huyền Cơ không nói gì, thấy 【Luật Thẩm Phán】 trên cổ tay Hạ Lan Hi không thắt chặt, thì gạch chéo ba chữ 【Luật Thẩm Phán】 trong sổ tay.

“Nhưng ta không nói dối mà,” Hạ Lan Hi bất mãn, “Chúng ta cùng tuổi, nhưng ngươi nhỏ hơn ta ba tháng.”

Tống Huyền Cơ nhìn hắn: “Ngươi biết sinh thần của ta?”

Hạ Lan Hi cười: “Ta biết!”

Tống Huyền Cơ: “?”

Hạ Lan Hi cười vui vẻ: “Ta còn biết ngươi thích ăn ngọt nữa, đúng không?”

Tống Huyền Cơ gật nhẹ: “Ta thích ngọt.”

Nghe vậy, Hạ Lan Hi tiếc nuối: “Nhưng đạo Vô Tình có viện quy, sau khi đệ tử tích cốc thì không được ăn – Tống Tầm, ngươi có thèm không?”

Tống Huyền Cơ thừa nhận: “Thỉnh thoảng.”

Hạ Lan Hi kinh ngạc: “Ngươi thèm thì sao?”

Tống Huyền Cơ: “Ăn vụng.”

Hạ Lan Hi: “!!!”

Nhìn khuôn mặt mỹ nhân thanh lãnh xuất trần của Tống Huyền Cơ bình tĩnh nói “ăn vụng”, Hạ Lan Hi không nghĩ đến “hắn đẹp quá”, mà là “hắn đáng yêu ghê”.

—— Rõ ràng dung mạo của Tống Huyền Cơ không hề liên quan gì đến hai chữ “đáng yêu” cả.

“Vậy trong tiên xá của ngươi nhất định có giấu đồ ngọt rồi?” Hạ Lan Hi nhìn quanh: “Ở đâu?”

Tống Huyền Cơ: “Linh nang.”

Hạ Lan Hi: “Ta cũng muốn ăn!”

Khi thiếu niên bắt đầu thử pháp khí thứ hai, trong miệng mỗi người đều có thêm viên kẹo hạnh nhân mềm mại ngọt ngào.

Pháp khí thứ hai từ đạo viện Hợp Hoan, tên là: 【Xuân Cung Đồ Thật Nhất】. Xem xong hướng dẫn, Hạ Lan Hi im lặng: “Ai đặt tên này thế?”

Các pháp khí khác đều là 【 Lưu Tự Vi Mộng】, 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】với【Luật Thẩm Phán】…còn cái này quá thô bạo! Ai làm thế?!

Tống Huyền Cơ hỏi: “Chân thực không?”

Hạ Lan Hi nghẹn: “… Chân thực.”

【Xuân Cung Đồ Thật Nhất】 nhìn qua không khác gì Xuân Cung Đồ bình thường, nhưng dùng thuật hiển hình, người trong tranh sẽ hiện ra như linh thể, diễn lại cảnh phong lưu.

Hạ Lan Hi như ngồi trên đống lửa, nhìn Tống Huyền Cơ mở 【Xuân Cung Đồ Thật Nhất】, mấy lần muốn nói lại thôi.

Y tự nhủ không cần bất an, chuyện này y đã làm với Tống Huyền Cơ rồi. Xem một bức tranh tìиɧ ɖu͙© sống động mà thôi, không cần sợ.

Hơn nữa, nếu Tống Huyền Cơ đoán đúng, y là thể chất “vạn vật ghét”, 【Xuân Cung Đồ Thật Nhất】 sẽ không có hiệu lực.

Hạ Lan Hi cho là đã chuẩn bị kỹ, nhưng khi Tống Huyền Cơ chuẩn bị thi pháp, y vẫn thốt lên: “Chờ chút!”

Tống Huyền Cơ dừng lại.

Hạ Lan Hi: “Đây là tiên xá của đạo viện Vô Tình, mở Xuân Cung Đồ ở đây không tốt lắm nhỉ?”

Tống Huyền Cơ: “Muốn đến đạo viện Hợp Hoan à?”

Nhưng làm chuyện xấu ở nơi lạ sẽ càng thêm lo lắng, ở tiên xá Tống Huyền Cơ thì ít nhất sẽ không có ai phát hiện – vì đạo viện Vô Tình căn bản không có ai.

“Không cần,” Hạ Lan Hi hạ quyết tâm, cắn kẹo hạnh nhân: “Ở đây đi.”

Thi triển xong thuật hiển hình, Tống Huyền Cơ không đứng, mà gọi ghế đến, ngồi cạnh Hạ Lan Hi. Hạ Lan Hi hồi hộp, tay không biết để đâu, đành đặt lên đầu gối.

Tiếng cười khẽ ái muội vang lên trong phòng Tống Huyền Cơ, Xuân Cung Đồ tỏa ra ánh sáng đỏ, dần dần hiện ra hình ảnh hai công tử phong lưu.

Hai người dung mạo xuất chúng, chỉ mặc áo mỏng, đai lưng lỏng lẻo, lộ ra ngực và đôi chân dài thẳng tắp.

Vành tai chạm nhau, tứ chi quấn quýt, kiều diễm lưu luyến.

Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ không lên tiếng. Hai người duy trì tư thế thanh tâm quả dục của đạo Vô Tình, nhìn hai công tử kia một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, hai đôi môi chậm rãi chạm nhau.

Đầu Hạ Lan Hi nổ vang, như lần đầu tiên nhìn thấy người tu tiên, trong lòng rung động không nói nên lời.

Bọn họ hôn… thật sự hôn rồi!!

Thì ra đây là cách hôn của hai nam nhân… đây là hôn miệng sao?!

Không ngờ, khá đẹp nhỉ.

Nghe thấy tiếng hôn như nước chảy, Hạ Lan Hi mới tìm lại giọng nói: “Sao…?”

Tống Huyền Cơ: “?”

Hạ Lan Hi: “Sao lại là hai nam nhân! Phi Nguyệt Chân Quân cố ý sao?”

Tống Huyền Cơ: “Vì ở đây đều là nam tu.”

Hạ Lan Hi: “… Ồ.”

Tống Huyền Cơ trả lời có lý, không thể phản bác. Thái Hoa Tông nam nữ chia ra tu, đạo viện Hợp Hoan nhiều đoạn tụ, Xuân Cung Đồ là hai nam nhân cũng là rất bình thường.

Lát sau, hai công tử kia hôn xong, bắt đầu bước tiếp theo.

【Xuân Cung Đồ Thật Nhất】, đúng như tên gọi, chân thực đến mức như đang lạc vào cảnh giới kỳ lạ. Hạ Lan Hi thấy một người trong đó nắm lấy mắt cá chân của người kia, rồi…

“Đủ rồi! 【Xuân Cung Đồ Thật Nhất】 có tác dụng rồi!” Hạ Lan Hi không dám nhìn tiếp, cũng không dám nhìn Tống Huyền Cơ, che mắt lại: “Điều này chứng minh ta không phải thể chất ‘vạn vật ghét’ rồi! Ta không phải!”

Tống Huyền Cơ: “Ừm.”

Hạ Lan Hi không thấy hình ảnh, nhưng nghe thấy tiếng.

Trước kia, y cho đó là tiếng nước chảy. Nhưng giờ y có kinh nghiệm, y biết những âm thanh đó nghĩa là gì: “Tống Tầm, mau tắt 【Xuân Cung Đồ Thật Nhất】 đi!”

Tống Huyền Cơ: “Được.”

Đến khi những âm thanh khiến người ta đỏ mặt tim đập biến mất, Hạ Lan Hi mới dám bỏ tay xuống.

Tống Huyền Cơ liếc hắn: “Mặt ngươi rất đỏ.”

Hạ Lan Hi xấu hổ nhưng cứng đầu: “Ta biết, không cần ngươi nói.”

Mặt y sắp chín rồi, sao có thể không đỏ. Còn Tống Huyền Cơ vẫn là bộ dạng cấm dục vô tâm với chuyện phong nguyệt, như thể họ vừa xem không phải 【Xuân Cung Đồ Thật Nhất】, mà là 《Lịch Sử Cửu Châu》vậy.

Tống Huyền Cơ bình tĩnh cầm bút, định đánh dấu vào 【Xuân Cung Đồ Thật Nhất】, bỗng nói: “Không đúng.”

Hạ Lan Hi uống một ngụm trà lạnh: “Không đúng chỗ nào?”

“【Xuân Cung Đồ Thật Nhất】 là pháp khí cấp thấp nhất của đạo viện Hợp Hoan,” Tống Huyền Cơ giải thích, “Nó không có ý thức tự chủ, không thể phân biệt thể chất đặc thù của ngươi. Lần kiểm tra này không tính.”

Hạ Lan Hi suýt bị trà lạnh sặc chết: “Khụ khụ khụ – Sao ngươi không nói sớm!”

Tống Huyền Cơ: “Ta mới phát hiện thôi.”

Hạ Lan Hi trừng mắt: “Tống Tầm, ngươi cố ý phải không?”

Tống Huyền Cơ: “Không phải.”

Hạ Lan Hi: “Thái Hoa Tông có mười hai đạo viện, sao ngươi chỉ mượn pháp khí của Phi Nguyệt Chân Quân mà không tìm người khác?”

Tống Huyền Cơ: “Vì hắn là thúc phụ của ta, tìm hắn tiện hơn.”

Hạ Lan Hi chỉ biết Tống Huyền Cơ và Phi Nguyệt Chân Quân cùng từ Tống gia Cô Tô, không ngờ quan hệ họ thân thiết vậy: “Ồ?! Thật sao?”

Tống Huyền Cơ có vẻ im lặng: “Thật.”

Hạ Lan Hi không yên lòng nhìn Tống Huyền Cơ – vẻ mặt nói thật nhẹ nhàng.

Tống Huyền Cơ không cần nói dối chuyện này, y cũng không muốn trách lầm Tống Huyền Cơ nữa.

“Được rồi, ta tin ngươi.” Hạ Lan Hi uống thêm trà lạnh, nhiệt độ trên người giảm bớt: “Tiếp theo làm sao?”

Tống Huyền Cơ: “Tiếp tục.”

Hạ Lan Hi buồn bực: “Vậy thử pháp khí đáng tin cậy một chút được không?”

Tống Huyền Cơ không nói gì, nhìn qua các pháp khí còn lại, loại bỏ pháp khí cấp thấp, chỉ để lại pháp khí cấp cao: “Đến đây, tự chọn đi.”

Hạ Lan Hi: “Sao?”

Tống Huyền Cơ lạnh lùng: “Miễn cho ta lại bị ngươi nghi ngờ là bụng dạ khó lường.”

Áy náy trào dâng, Hạ Lan Hi chột dạ: “Ta không có nghi ngờ ngươi. Ta chỉ sợ lại dùng pháp khí lung tung thì ta sẽ…”

Tống Huyền Cơ nhíu mày: “Sẽ?”

Hạ Lan Hi xấu hổ, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Sẽ… cứng mất.”

Tống Huyền Cơ: “….”
« Chương TrướcChương Tiếp »