Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khi Đạo Vô Tình Bị Tình Yêu Quật

Chương 30

« Chương TrướcChương Tiếp »
Năm người Hạ Lan Hi thành công triệu hồi hồn phách Bạch Quan Ninh về Thái Hoa Tông, Nghi Ách Chân Quân vui mừng quá đỗi, dưới sự kích động xoa xoa đầu mỗi người ngoại trừ Tống Huyền Cơ một cái. Chuyện hồn phách của Bạch Quan Ninh về thể xác kế tiếp không cần nhóm học sinh như bọn họ quan tâm nữa.

Đối với Nghi Ách Chân Quân mà nói, để hồn phách Bạch Quan Ninh quay về cơ thể không tính là việc khó, khó ở chỗ là sau khi Bạch Quan Ninh khôi phục ý thức, hắn sẽ đối mặt với sự thật mình hủy khuôn mặt như thế nào.

Bởi vì tà khí xâm nhập vào cơ thể, vết thương trên mặt Bạch Quan Ninh rất lâu không lành, thối rữa hết lần này đến lần khác. Điều Nghi Ách Chân Quân có thể làm chỉ là dồn hết tà khí này lên trên má phải của hắn, như thế ít nhất có thể bảo toàn má trái của hắn không tì vết.

Cứ như vậy, đệ nhất mỹ nhân của đạo viện Hợp Hoan bị buộc đeo lên nửa tấm mặt nạ, cái trán cùng má phải giấu ở dưới mặt nạ hoa lệ, còn lại một nửa xinh đẹp động lòng người, khuôn mặt khuynh thành khuynh quốc.

Người của đạo viện Hợp Hoan đều cho rằng Bạch Quan Ninh tâm cao khí ngạo, ỷ vào vẻ đẹp mà kiêu ngạo, đả kích bị hủy đi khuôn mặt đối với hắn mà nói sẽ sống không bằng chết. Có người suy đoán hắn sẽ thôi học đạo viện Hợp Hoan, cũng có người suy đoán hắn sẽ bởi vì nghĩ quẩn mà làm ra chuyện ngốc nghếch gì.

Nhưng mà, những người này có thể nào cũng không nghĩ tới, hồn phách Bạch Quan Ninh vừa vững chắc, hắn liền đẹo theo mặt nạ đặc chế kia xuất hiện ở 【 Mê Tân Độ 】, từ đó không bỏ sót một bài giản nào.

Đệ tử Hợp Hoan Đạo nghĩ mãi không ra, Hạ Lan Hi ngược lại thì biết tại sao.

*

Mùng một và mười lăm mỗi tháng là ngày nghỉ cố định của Thái Hoa Tông. Mười lăm tháng này, Hạ Lan Hi vốn định ngủ một ngày ở tiên xá, không ngờ vừa tỉnh ngủ đã nhận được truyền âm Tống Huyền Cơ.

Tống Huyền Cơ: "Ta tìm ngươi, nói câu dài."

Hạ Lan Hi nằm ở trên giường nhìn bùa Truyền Âm bay tới bay lui trước mắt, không vui nói: "Nói câu dài nhất định phải mặt đối mặt để nói. Ta không muốn nói qua truyền âm này với ngươi, lười biếng quá rồi đấy!"

Tống Huyền Cơ: "Hôm nay không có tiết học."

Hạ Lan Hi tức giận đến ngồi dậy: "Chẳng lẽ chỉ có lớp chúng ta mới có thể gặp mặt sao? Tống đạo hữu, tiên xá của ngươi chỉ cách tiên xá của ta có mười bước thôi!"

Tống Huyền Cơ "Ồ" một tiếng, không nói nữa, tựa nhưng chìm vào im lặng.

Hạ Lan Hi đợi nửa ngày không thấy câu dưới, hơi nhíu mày: "Ngươi còn ở đây không, ngươi có nghe ta nói không? Tống Tầm?"

"Có." Tống Huyền Cơ giọng điệu bình tĩnh: "Muốn cùng ta đến Tàng Thư Các không?"

Hạ Lan Hi hơi sững sờ: "Ngươi nghiêm túc sao? Lúc nào? Khi nào thì chúng ta đi?"

Tống Huyền Cơ: "Bây giờ."

Hạ Lan Hi lăn một vòng xuống giường: "Được!"

Cuối cùng thì môn《Lịch Sử Cửu Châu》 của y cũng được cứu rồi!

Tàng Thư Các của Thái Hoa Tông không chỉ là nơi cất giữ sách vở, mà còn là nơi để đông đảo đệ tử sau giờ học tự mình nghiên cứu và học tập.

Trong Tàng Thư Các có mấy trăm chỗ ngồi cùng với giấy và bút mực, học tập một nửa gặp phải chỗ không hiểu, đi vài bước liền có thể tìm được sách ngay tại chỗ. Nếu như chợt có linh cảm muốn cùng đạo hữu luận đạo, một thuật Cách Âm nho nhỏ có thể làm cho học sinh luận đạo thoải mái lại không đến mức quấy rầy đến người khác.

Đây là lần đầu tiên Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ đến Tàng Thư Các học tập, y đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo tiêu diệt 《Lịch Sử Cửu Châu》 này.

Sau khi ngồi xuống, Hạ Lan Hi gian nan ôm ra một quyển 《 Bách khoa toàn thư Thần Khí Cửu Châu》 dày nặng từ trong túi trữ vật ra, mong đợi nhìn mỹ nhân đạo hữu ngồi đối diện mình: "Ngươi sẽ giúp ta, đúng không?"

Gần đây 《Lịch Sử Cửu Châu》 càng ngày càng khó, bọn họ bắt đầu học từ mấy vạn năm trước đến nay, tất cả thần binh lợi khí từng xuất hiện ở Cửu Châu Tam Giới, cùng với sự tích mỗi một đời chủ nhân của chúng dều có ghi chép lại ở bên trong.

Vô số cái tên đếm không hết, Hạ Lan Hi liếc mắt nhìn cũng không cần tu hành, lúc này có thể thăng thiên tại chỗ.

Tống Huyền Cơ: "Ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào."

Hạ Lan Hi: "Tất nhiên là học tốt《Lịch Sử Cửu Châu》rồi."

"Nếu muốn học tốt 《Lịch Sử Cửu Châu》, chỉ có một phương pháp ngốc nghếch." Tống Huyền Cơ nói, "Nhớ lấy bốn chữ: Học bằng cách nhớ."

Hạ Lan Hi ghét bỏ "A" một tiếng, không vui lắm nói: "Nhưng mà ta muốn học biện pháp thông minh."

Tống Huyền Cơ lạnh lùng nói: "Không có."

Có thể trả lời gọn gàng linh hoạt như thế, hoàn toàn không cho y bất kỳ hi vọng nào.

Hạ Lan Hi đành phải dùng phương pháp ngốc nghếch học thuộc lòng. Hai người ngồi đối diện nhau, đều bận rộn với bài tập của mình, Hạ Lan Hi có lắm lời thì vào lúc này cũng yên tĩnh lại. Mãi cho đến khi Tống Huyền Cơ chủ động nói chuyện với y ——

Tống Huyền Cơ: "Hạ Lan Thời Vũ."

Hạ Lan Hi: "Gì."

Tống Huyền Cơ: "【Thả Mính Đính】thường dùng để làm thuốc, cụ thể có mấy loại công hiệu?"

Hạ Lan Hi trầm mặt xuống, bắt chước giọng điệu lạnh nhạt của Tống Huyền Cơ trước đây không lâu: "Hạ Lan Thời Vũ không biết."

Tống Huyền Cơ: "."

Hạ Lan Hi nằm sấp trên bàn nở nụ cười, đang muốn nói cho Tống Huyền Cơ đáp án, cửa Tàng Thư Các đột nhiên xuất hiện một trận xôn xao —— thì ra Bạch Quan Ninh đã đến.

Trong quá khứ Bạch Quan Ninh phong lưu xinh đẹp, lại là đệ tử đứng đầu của đạo Hợp Hoan năm nay, bao nhiêu người có thể chờ mong cùng hắn song tu để cùng tiến bộ. Bởi vậy cho dù hắn đi tới chỗ nào, đều có thể dùng câu "Chúng tinh phủng nguyệt*" để hình dung —— ngoại trừ đạo viện Vô Tình.

* Chúng tinh phủng nguyệt – 众星捧月 – zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng

Mà bây giờ, Bạch Quan Ninh cô đơn lẻ bóng, người theo đuổi ngày xưa đã sớm không biết tung tích, đến chỗ nào, chỉ có những ánh nhìn chăm chú hoặc kính nể thương xót, hoặc đồng tình đáng thương của các đạo hữu.

Hạ Lan Hi nhìn Bạch Quan Ninh ngồi một mình ở một góc, nói với Tống Huyền Cơ: "Tống Tầm, chúng ta đi tìm Bạch Màn nói chuyện một chút?"

Tống Huyền Cơ: "Không đi."

Hạ Lan Hi: "Hả? Vì sao?"

Tống Huyền Cơ: "Không thích nói chuyện với người bên ngoài."

Hạ Lan Hi: "Vậy tự ta đi?"

Tống Huyền Cơ: "Ngươi muốn đi thì đi đi, không cần thông báo với ta."

Hạ Lan Hi: "Ngươi kệ ta đi, ngươi cứ kệ ta có muốn thông báo cho ngươi hay không, có liên quan gì với ngươi à? Ta muốn thông báo đấy, ngươi làm gì được ta."

Tống Huyền Cơ: "…Ngươi tự nghe lời mà ngươi nói đi, xem xem có chọc nhân quả không?"

Hạ Lan Hi vừa đi về phía Bạch Quan Ninh, vừa nghĩ có lẽ mình là đệ tử đầu tiên chủ động nói chuyện với đạo Hợp Hoa từ khi đạo viện Vô Tình xây dựng cho tới nay.

Bạch Quan Ninh vẫn ăn mặc trang phục phong tình dị vực, mặt nạ tinh xảo trên mặt chẳng những không hiện ra đột ngột, ngược lại tăng thêm cho hắn vài phần sắc thái thần bí.

Sau khi tỉnh dậy, Bạch Quan Ninh rất ít khi chủ động nói chuyện với người khác, nhưng hắn nghe được đám người Hạ Lan Hi đã chiêu hồn cho hắn từ chỗ Nghi Ách Chân Quân nghe nói, khi đối mặt với Hạ Lan Hi... vẫn giống như một con chim công dị vực nhỏ tinh thần sa sút lại cao ngạo.

Bạch Quan Ninh: "Không biết Hạ Lan đạo hữu có chuyện gì, có phải đến muốn ta cảm ơn hay không?"

Hạ Lan Hi: "Đúng vậy!"

Bạch Quan Ninh: "..."

Hạ Lan Hi chân thành như vậy, làm cho Bạch Quan Ninh không thể làm gì được. Hắn ngẩn ra, mới không được tự nhiên nói: "Chuyện chiêu hồn, cảm ơn các ngươi."

Hạ Lan Hi khoát tay, cười nói: "Không cần cảm ơn, nên vậy."

Bạch Quan Ninh lại ngẩn ra, nhìn chằm chằm y hồi lâu: "Ba người đẹp Vô Tình các ngươi nên cười nhiều một chút, mỗi ngày đều trưng khuôn mặt như đi viếng mộ quả thực là phung phí của trời."

Hạ Lan Kỳ ngạc nhiên nói: "Ngươi không cảm thấy ta nói nhiều lại thích cười rất kỳ quái sao?"

Bạch Quan Ninh khinh thường nói: "Chuyện này có gì kỳ quái? Toàn tông đều biết các ngươi giao lưu cùng với đệ tử ngoài viện đều sẽ dùng nước ớt nói nhiều của Trưởng Tôn Kinh Lược."

Hạ Lan Hi nghẹn lời: "... Vậy ta thật sự phải cảm ơn hắn rồi. Ta tới tìm ngươi là muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có biết mình được Quỷ Thập Tam chọn như thế nào không?"

Bạch Quan Ninh nghe vậy, vô thức đưa tay muốn chạm vào gò má của mình, sờ đến cũng chỉ có mặt nạ hoa lệ băng lãnh.

Hạ Lan Hi: "Ngươi không muốn nói cũng không sao."

Bạch Quan Ninh lắc đầu: "Không có gì không thể nói với ngươi. Thật ra, ngay từ đầu ta cũng không biết mình bị chọn như thế nào. Nhưng ta có thể khẳng định, đó là một giấc mộng."

Hạ Lan Hi: "Mộng?"

"Một ngày, ta khổ học... Ta tìm niềm vui xong trở về tiên xá. Bởi vì "Chơi" quá mệt, ta ngã đầu liền ngủ. Sau đó, ta gặp một giấc mộng kỳ quái."

"Ta mơ thấy mình đứng ở một giảng đường xa lạ, trong giảng đường có rất nhiều học sinh, tựa hồ là đang đi học. Mà ta, lại thấy không rõ khuôn mặt của bọn họ —— cho dù có cố gắng như thế nào cũng thấy không rõ. Nhưng chẳng biết tại sao, ta luôn cảm thấy hình dáng bọn họ có chút quen mắt. Ta nghĩ, có lẽ bọn họ cũng là đệ tử Thái Hoa Tông."

Hạ Lan Hi hơi hồi hợp một chút: "Ngươi nói "Rất nhiều học sinh", rốt cuộc có bao nhiêu?" Chẳng lẽ số người bí mật gia nhập đạo viện thứ mười ba còn nhiều hơn so với hắn tưởng tượng?

"Có ít nhất hơn hai mươi người, dù sao còn nhiều hơn so với tất cả mọi người của đạo viện Vô Tình cộng lại."

"Có một thanh niên đứng trên giảng đường, hẳn là lão sư của lớp học kia. Hắn để những người khác hoan nghênh ta đến, hỏi ta có đồng ý gia nhập với bọn hắn hay không, trở thành đệ tử mới của đạo viện thứ mười ba."

"Hắn nói, nếu như ta tự nguyện gia nhập, hắn có thể ban thưởng vạn vật cho ta, còn có thể để cho ta "Đạt được mong muốn, đều thuận buồm xuôi gió"."

"Khi đó, ta quả thật hãm sâu ở trong một chuyện khó có thể thực hiện, bị sự đau khổ muốn mà không có được tra tấn đến đau đớn không muốn sống nữa. Ta lại cho rằng đó là một giấc mộng đẹp, ta suýt nữa đã muốn đồng ý ở trong mộng, nhưng ta cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng —— nếu ngay cả đạo viện Hợp Hoan cũng không thể thực hiện mong muốn của ta, vậy cũng chỉ có... Tóm lại, đạo viện thứ mười ba nghe cũng chưa từng nghe nói tuyệt đối sẽ không là nơi có thể giúp ta thực hiện mơ ước."

"Cho nên, ta từ chối giấc mộng đẹp kia."

"Sau khi tỉnh lại, ta phát hiện bên gối của mình có thêm một đóa hoa bỉ ngạn dính sương mới."

"Sau đó, ta gần như mỗi đêm đều mơ một giấc mơ giống nhau. Mỗi lần viện trưởng của đạo viện thứ mười ba đều hỏi ta có tự nguyện hay không, đáp án của ta đều là không."

"Lần cuối cùng, Viện trưởng nổi giận vì sự từ chối của ta, gã liền... Làm một số chuyện rất đáng sợ với ta, nhưng ta vẫn không muốn buông miệng. Gã liền nói, gã sẽ để cho ta ‘’Yên giấc ngàn thu trong giấc mộng"."

"Đến đây thì ta đã mất đi tất cả ý thức, đằng sau xảy ra chuyện gì vẫn luôn không biết. Nhưng "Viện trưởng" hẳn là đã triệt để từ bỏ việc dẫn ta nhập đạo, tìm tới Trương Ngộ Ngôn."

Hạ Lan Hi nghe Bạch Quan Ninh kể xong, như có điều suy nghĩ nói: "Hẳn là, một trong những điều kiện bị đạo viện thứ mười ba để mắt tới, chính là "Chuyện hãm sâu không thể đạt được"?"

Như thế, Quỷ Thập Tam mới có thể đúng bệnh hốt thuốc mà ném ra mồi nhử?

Bạch Quan Ninh gật đầu: "Chuyện Trương Ngộ Ngôn cầu mà không được không phải là ngươi sao."

Cũng không biết có phải nguyên nhân "tương đối chân thành" quá vui vẻ với Tống Huyền Cơ hay không, Hạ Lan Hi cảm giác giống như mình đã nghiện " tương đối chân thành" với người khác, lúc này liền nhịn không được hỏi: "Vậy còn ngươi? Ngươi cầu mà không được là cái gì."

Bạch Quan Ninh thốt ra: "Tất nhiên là hạng nhất toàn tông..." Nói được một nửa, Bạch Quan Ninh kịp thời đổi giọng: "Cái ghế đệ nhất mỹ nhân toàn tông."

Hạ Lan Hi nhìn thấu nhưng không nói ra, buồn bã nói: "Ta và ngươi không giống nhau, ta không có hứng thú với mỹ nhân, ta chỉ muốn đứng đầu toàn tông."

Bạch Quan Ninh kinh ngạc đến mức mắt tím mở to: "Chẳng lẽ ngươi cũng...?"

Hạ Lan Hi học Bạch Quan Ninh mở to hai mắt: "Chẳng lẽ ta ư?"

Ánh mắt Bạch Quan Ninh nhìn y rõ ràng thân thiết không ít, quả thực giống như núi cao gặp nước chảy: "Ta rất hiểu tâm tình của ngươi. Nhưng nếu không phải 《 《Lịch Sử Cửu Châu》 》 của ngươi nát đến tận cùng, sao năm trước ngươi có thể kém Tống Huyền Cơ một chút như vậy?"

Hạ Lan Hi vẻ mặt chết lặng: "Hay là chúng ta tiếp tục nói chuyện của đạo viện thứ mười ba đi."

Bạch Quan Ninh ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nhìn chung toàn cục cho y, phân tích lợi và hại: "Đương nhiên, 【Tái Tinh Nguyệt】của ngươi không bằng 【 Vong Xuyên Tam Đồ 】 của Tống Huyền Cơ, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng ngươi thua hắn. Nhưng, đây cũng là chuyện không có cách nào, ai bảo Tống gia ở Cô Tô có một thanh【 Vong Xuyên Tam Đồ 】 là bảo vật gia truyền của bọn họ chứ."

Bàn tay Hạ Lan Hi chống cằm, bất tri bất giác đã bị Bạch Quan Ninh khơi dậy du͙© vọиɠ thắng thua: "Ai nói không phải chứ, Tống Tầm chỉ thắng được ở【 Vong Xuyên Tam Đồ 】 thôi nha!"

Bạch Quan Ninh: "Nhưng ngươi cũng không cần nản lòng thoái chí, tự coi nhẹ mình. Ta có một cách có thể giúp tu vi của ngươi vượt qua Tống Huyền Cơ."

Hạ Lan Hi: "Ồ? Xin lắng tai nghe."

Trong mắt Bạch Quan Ninh lóe lên tia cuồng nhiệt: "Năm nay chỉ cần ngươi và ta bí mật song tu, tất nhiên có thể làm ít công to. Đến lúc đó khảo hạch cuối năm, ngươi vượt qua Tống Huyền Cơ ổn định đứng thứ nhất, ta vượt qua Chúc Như Sương đứng thứ ba, một mũi tên trúng hai đích, tất cả đều vui vẻ! Thế nào, có làm hay không?"

"Này này, ngươi thấp giọng một chút." Hạ Lan Hi nhanh chóng nhìn sang hướng Tống Huyền Cơ, đối phương yên tĩnh mà xem sách, tựa như hoàn toàn không có chú ý đến động tĩnh bên này của y: "Song tu vẫn là miễn đi, người của đạo Vô Tình không song tu. Có điều cho dù là song tu, vì sao ngươi phải bí mật song tu? Ở đạo viện Hợp Hoan, song tu không phải chuyện thường ngày như cơm bữa sao.’’

Bạch Quan Ninh giải thích: "Bởi vì ngươi không thể để cho đối thủ của ngươi phát hiện ngươi đang vụиɠ ŧяộʍ cố gắng."

Hạ Lan Hi bừng tỉnh hiểu ra.

Được rồi, y xem như đã biết vì sao Bạch Quan Ninh lại được chọn vào đạo viện Hợp Hoan rồi.

Bạn học Bạch, ngươi ngày ngày đều muốn dựa vào song tu để đề thăng tu vi, không vào đạo viện Hợp Hoan, chẳng lẽ thật sự để ngươi tiến vào đạo viện Vô Tình sao? Ngươi tranh cường háo thắng như vậy, nói không chừng đạo viện Hỗn Thiên càng thích hợp với ngươi hơn.

Bạch Quan Ninh bị từ chối lộ ra ánh mắt có chút thất vọng: "Ngươi nói đúng, người của đạo Vô Tình sẽ không song tu với người khác. Mà đệ tử của đạo viện Hợp Hoan cũng sẽ không tìm ta song tu."

Hạ Lan Hi có chút khó chịu thay Bạch Quan Ninh. Y rất muốn nói "Ta sẵn lòng đổi đạo viện với người bất cứ lúc nào", nhưng bây giờ y có hai người bạn thân ở đạo viện Vô Tình, một người trong đó còn từng bị y ngủ qua.

Nếu thật sự muốn y bỏ lại Chúc Như Sương và Tống Huyền Cơ đi đạo viện khác, y nhất định sẽ không muốn —— nói làm như bọn họ muốn trao đổi là có thể trao đổi vậy.

Hạ Lan Hi dò xét hỏi: "Ngươi có nghĩ tới việc đổi một đạo viện khác hay không?"

"Nhưng đạo viện ta muốn đến, chỉ cần là người tốt nhất..." Bạch Quan Ninh đột nhiên trở nên không kiên nhẫn: "Được rồi, ngươi có thể đi, không nên làm phiền ta học tập."

Hạ Lan Hi: "... Ồ."
« Chương TrướcChương Tiếp »