Ở Thái Hoa Tông tu hành có một cái lợi: cho dù ngày hôm trước xảy ra bao nhiêu chuyện chấn động lòng người, chỉ cần ngày thứ hai mặt trời vẫn mọc như thường, các đệ tử cũng phải đi học như thường lệ.
Sáng sớm trên cánh đồng tuyết, ánh nắng ban mai mờ mịt, khí lạnh tươi mát. Hai cánh cửa tiên xá đồng thời mở ra, Hạ Lan Hi bất ngờ không kịp phòng bị đυ.ng mặt đạo hữu bên cạnh, thói quen một năm qua khiến y theo bản năng nghiêm cái mặt, vừa muốn lạnh nhạt gật đầu với đối phương, đột nhiên nhớ ra y và Tống Huyền Cơ đã từng song tu với nhau – y đã không cần phải giả bộ nữa!
Vì vậy, Hạ Lan Hi vui vẻ chào hỏi đạo hữu: “Tống Tầm, buổi sáng tốt lành?”
Tống Huyền Cơ khẽ gật đầu: “Chào buổi sáng.”
“Sao ngươi còn nói ít như vậy?” Hạ Lan Hi nói: “Không phải ngươi đã đồng ý sẽ nói dài dòng với ta rồi sao?”
Tống Huyền Cơ nhìn phía trước, đi về phía cửa chính đạo viện Vô Tình: “Yêu cầu của ngươi là ‘chủ động nói câu dài’.”
Để Tống Huyền Cơ có thể nhìn thấy mình, Hạ Lan Hi bước nhanh đi tới trước mặt hắn, đối mặt với Tống Huyền Cơ đi ngược lại: “Ý của ngươi là, ta nói “Buổi sáng tốt lành” trước, ngươi trả lời ta cũng không tính là chủ động? Hình như cũng có lý. Vậy ta không nói nữa, ngươi “chủ động” bắt chuyện với ta trước đi.”
Tống Huyền Cơ dừng bước, lẳng lặng nhìn Hạ Lan Hi. Thiếu niên tóc đen như mực, hai mắt sáng ngời, nụ cười rạng rỡ, là sắc thái lộng lẫy chói mắt duy nhất trong vùng băng giá này.
Giây lát sau, Tống Huyền Cơ cụp mắt xuống, liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay trái: “Đi đường cho tốt, phía sau ngươi có cái cây kìa.”
Hạ Lan Hi: “.”
Tống Huyền Cơ: “Cẩn thận đừng đυ.ng vào.”
Nụ cười trên mặt Hạ Lan Hi dần dần cứng lại, dáng vẻ lạnh lùng lại chiếm lĩnh: “Đừng, để ta đâm chết ngươi.”
Tống Huyền Cơ: “? Bình tĩnh.”
Hai người rời khỏi đạo viện Vô Tình băng tuyết ngập trời, một đường về hướng nam, đi tới đạo viện Hợp Hoan xuân ấm hoa nở.
【Thôn Hoa Ngọa Tửu Xử】 là phòng nghị sự của đạo viện Hợp Hoan, cũng là nơi Phi Nguyệt Chân Quân thường ngày xử lý công vụ. Lúc Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ đến, Trưởng Tôn Sách, Chúc Như Sương và Thượng Quan Thận cũng đã đến.
Trưởng Tôn Sách vì “ý tránh hiềm nghi” nên ngồi bên cạnh Thượng Quan Thận, trong tay cầm một cái bánh rán đựng giấy dầu ăn rất vui vẻ. Thượng Quan Thận không nhìn nổi hành vi “không biết giữ hình tượng” của hắn, mấy lần muốn mở miệng ngăn cản, lại chết sống không nhớ ra có tông quy nào là không cho phép đệ tử ăn ở【Thôn Hoa Ngọa Tửu Xử】.
Hạ Lan Hi thay Tống Huyền Cơ quan tâm Giám sát sư huynh một chút: “Thượng Quan sư huynh bị thương đã ổn chưa?”
Trận so đấu của hai đệ tử đứng đầu toàn tông đêm qua, Thượng Quan Thận có thể nói là thảm bại, cũng may đệ tử đạo viện Thái Thiện từ trước đến nay luôn khoan dung rộng lượng, bị đánh phục là chịu thua. “Đa tạ Hạ Lan sư đệ quan tâm”, Thượng Quan Thận nói: “Ta đã không còn đáng ngại rồi.”
Trưởng Tôn Sách ăn bánh rán xong nói: “Trước khi các ngươi đến, ta và Chúc Vân đã nói kỹ càng chuyện đêm qua cho Nghi Ách Chân Quân. Nhìn phản ứng của Nghi Ách Chân Quân, ta luôn cảm thấy ngài ấy hẳn là biết chút tin tức gì đó, nhưng vẫn không chịu nói cho chúng ta biết.”
Tống Huyền Cơ: “Nghi Ách Chân Quân?”
Chúc Như Sương: “Đêm qua Phi Nguyệt Chân Quân đã rời khỏi Thái Hoa Tông, thứ nhất là đi xác nhận mười thần tượng khác có hoàn hảo hay không; thứ hai, rất có thể trước khi Bạch Quan Ninh đến Thái Hoa Tông đã bị Quỷ Thần đoạt thân thể, Phi Nguyệt Chân Quân định tự mình đi đến Lâu Lan một chuyến.”
Hạ Lan Hi như có điều suy nghĩ: “Ta lại cảm thấy, Bạch Quan Ninh hẳn là gặp độc thủ trong Thái Hoa Tông.”
Chúc Như Sương: “Sao ngươi biết?”
Hạ Lan Hi: “Ở Lâm phủ Tây Châu, Quỷ Thần cũng không tận lực dây dưa với chúng ta. Tống Tầm vừa đến gã đã chạy mất dạng, 【Quỷ Tướng Ngữ 】 vất vả lắm mới tới tay nói buông tha liền buông tha. Lúc đó, ta còn đang hoài nghi Quỷ Thần là hy vọng chúng ta mang 【Quỷ Tướng Ngữ 】 về Thái Hoa Tông.”
Hạ Lan Hi vừa nói như vậy, Chúc Như Sương cũng nhớ tới: “Ý của ngươi là, Quỷ Thần chính là thông qua【Quỷ Tướng Ngữ 】lặng lẽ xâm nhập Thái Hoa Tông?”
Hạ Lan Hi gật đầu: “Đúng.”
Thượng Quan Thận nhìn Chúc Như Sương, lại nhìn Hạ Lan Hi, rất là buồn bực: “Sao hôm nay hai người các ngươi lại nói nhiều hơn bình thường nhỉ?”
‘’Bởi vì bọn họ dùng nhiều nước ớt nói nhiều.” Trưởng Tôn Sách không khỏi đắc ý nói: “Ta yêu cầu bọn họ, trước khi gặp ta đều nhất định phải dùng đấy.”
Ba người đạo Vô Tình: ... Chúng ta đều quyết định không giả vờ nữa, ngươi còn che giấu thay chúng ta.
Thượng Quan Thận ngạc nhiên không thôi: “Lại còn có kỳ vật như thế, quả nhiên là ta kiến thức hạn hẹp.”
Trưởng Tôn Sách: “Ta cảm thấy, đầu tiên chúng ta phải làm rõ ràng đám sương máu chất nhầy kia rốt cuộc là thứ gì, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.”
Tống Huyền Cơ: “Hiếm thấy.”
Trưởng Tôn Sách: “Cái gì?”
Hạ Lan Hi giải thích: “Ý của Tống Tầm là, hiếm khi nghe thấy ngươi nói một câu đáng tin cậy.”
‘’Ta càng hiếm khi nghe Tống Tầm chủ động nói chuyện với ta đấy.” Trưởng Tôn Sách nhìn về phía Thượng Quan Thận: “Tóm lại, chắc chắn Nghi Ách Chân Quân biết chuyện gì đó. Thượng Quan sư huynh, huynh là đồ đệ yêu quý nhất của Nghi Ách Chân Quân, chi bằng huynh đi làm nũng với ngài ấy, xin ngài ấy tiết lộ cho chúng ta một chút?”
Thượng Quan sợ hãi, sắc mặt đỏ lên: “Cái này, cái này còn ra thể thống gì nữa! Không thể, tuyệt đối không thể!”
Tống Huyền Cơ: “Có thể thử một lần.”
Thượng Quan Thận kinh ngạc đến ngây người: “Sao ngay cả ngươi cũng cảm thấy làm nũng có tác dụng thế...”
Lúc mấy người nói chuyện, cuối cùng Nghi Ách Chân Quân cũng khoan thai đi đến.
Hiện giờ, Viện trưởng của đạo Vô Tình đã bế quan, viện trưởng của đạo Hợp Hoan lại xuống núi, một mình Nghi Ách Chân Quân thống nhất giang sơn ba viện, không có chút hăng hái nào, có chỉ là sứt đầu mẻ trán cùng với tâm tư nhìn như cả đời cũng lo không hết.
‘’Sự tình đêm qua bổn tọa đã hiểu rõ ràng.” Nghi Ách Chân Quân nói, “Các ngươi mặc dù các ngươi vi phạm tông quy điều thứ mười ba, nhưng cũng bảo vệ được tượng thần của Tàng Ngọc Tiên Quân may mắn thoát khỏi khó khăn, còn cứu được một đệ tử đạo viện Hợp Hoan, tổng thể mà nói công nhiều hơn tội. Nói đi, các ngươi muốn thưởng cái gì, thần đan diệu dược, hay là thần binh lợi khí?”
Ba người của đạo Vô Tình và một đạo Hỗn Thiên đều không nói gì, ánh mắt đồng loạt hội tụ ở trên người Thượng Quan Thận, tựa hồ muốn nói: tới phiên huynh kìa.
Thượng Quan Thận đột nhiên cảm thấy bả vai mình như nặng ngàn cân, sao mà hắn không muốn biết nội tình, chỉ có thể kiên trì thử một chút: “Sư tôn...”
Nghi Ách Chân Quân hoảng sợ, ngạc nhiên nói: “Hôm nay ngươi bị sao vậy? Bình thường không phải đều gọi ta là Viện trưởng sao.”
Dưới ánh mắt cổ vũ của các sư đệ, Thượng Quan Thận da đầu tê dại, lại tiếp tục cố gắng: “Sư tôn, đệ tử cảm thấy thứ bọn họ muốn không phải là phần thưởng. Quỷ Thần trước sau hiện thân ở thần tọa của hai vị tiên quân, hai lần đều vừa vặn bị bốn người bọn họ bắt gặp. Thay vì để cho bọn họ suy đoán lung tung, khiến cho lòng người bàng hoàng, hay là ngài trực tiếp nói cho bọn họ biết chân tướng, càng thỏa đáng hơn.”
Nghi Ách Chân Quân trợn mắt há hốc mồm.
Thượng Quan Thận hít sâu một hơi, dứt khoát bất chấp mọi giá: “Lúc trước, đạo viện Thái Thiện có một đệ tử mới vừa nhập tông đã mất tích ly kỳ, đệ tử tra được, lần cuối cùng hắn xuất hiện là ở phụ cận Tây Châu, việc này chắc hẳn cũng không thoát khỏi liên quan với Quỷ Thần. Sư tôn nói cho các đệ tử biết đi, được không? Xin ngài, sư tôn.”
Đám người Hạ Lan Hi nhìn đều choáng váng. Thượng Quan sư huynh siêu như vậy, y quả thực tự nhận không bằng. Đây chính là “thiên phú” trong truyền thuyết hay sao?
Nghi Ách Chân Quân im lặng hồi lâu, sau khi liên tục cân nhắc rồi thở dài một tiếng: “Cũng được. Ba đệ tử của đạo Vô Tình đều là người thông minh, cho dù bổn tọa không nói, các ngươi đại khái cũng có thể đoán được một hai.”
Trưởng Tôn Sách: “?”
Nghi Ách Chân Quân: “Các ngươi đều học 《Lịch Sử Cửu Châu》, hẳn là rất rõ ràng cuộc đại chiến kinh thế năm đó giữa mười hai đạo viện Thái Hoa Tông và Vua của Quỷ giới—— ngoại trừ Hạ Lan Thời Vũ.”
Hạ Lan Hi: “?”
Ánh mắt Nghi Ách Chân Quân xa xăm, ánh mắt phảng phất xuyên thấu qua hiện thế nhìn thấy cảnh tượng hai ngàn năm trước: “Nhưng trên 《Lịch Sử Cửu Châu》 không có ghi chép lại chính là, Thái Hoa Tông có mười hai đạo viện, năm đó dưới trướng Quỷ Vương, cũng có mười hai thân tín, Quỷ giới gọi là 【Thập Nhị Điện Hạ】.”
‘’Sau khi Quỷ Thần chiến bại, thần hồn tán trong thiên địa, 【Thập Nhị Điện Hạ】 cũng bị các Viện trưởng đồng tâm hiệp lực phong ấn trong Tam giới. Mà tượng thần của mười hai vị viện trưởng Thái Hoa Tông, chia ra đối ứng với phong ấn của 【Thập Nhị Điện Hạ】. Thần tọa bị hủy, thì phong ấn mở ra.”
‘’Hiện tại bổn tọa và Tống Lưu Thư hoài nghi, dưới trướng Quỷ Vương năm đó, thực ra có thân tín thứ mười ba không ai biết—— cũng chính là Thập Tam Điện Hạ.”
‘’Sau khi Thập Tam Điện Hạ may mắn chạy thoát từ trong tay các Viện trưởng Thái Hoa Tông, vẫn mai danh ẩn tích quanh quẩn ở trong Tam giới, chỉ vì chờ thời cơ mà hành động, phá giải phong ấn trấn áp mười hai đồng nghiệp của gã, cùng nghênh đón Quỷ Vương quy vị.”
Chúc Như Sương: “Ý ngài là, Quỷ Thần chính là Thập Tam Điện Hạ kia?”
Nghi Ách Chân Quân nghiêm nghị: “Rất có khả năng.”
Trưởng Tôn Sách nhíu chặt mày kiếm: “Tên kia chẳng qua chỉ là một cục nhầy ghê tởm, cũng xứng để chúng ta gọi là “Điện hạ” sao?”
Thượng Quan Thận: “Ý của sư tôn, không phải chúng ta gọi gã là “Điện hạ”, là Quỷ giới nhận hắn là “Thập Tam Điện Hạ”.”
Trưởng Tôn Sách: “Chuyện của Quỷ giới liên quan cái rắm gì tới chúng ta. Gã đã là tiểu đệ của Quỷ Vương, hay là gọi gã là “tiểu quỷ” đi?”
Hạ Lan Hi: “Từ “Tiểu” mở đầu? Gã không xứng.”
Tống Huyền Cơ: “ ‘Quỷ Thập Tam’.”
Nghi Ách Chân Quân dở khóc dở cười, thầm nghĩ không hổ đều là thiếu niên chưa tới hai hai mươi nha, một cái xưng hô rách lại có thể để cho chúng nghiêm túc thảo luận lâu như vậy, thậm chí ngay cả Tống Huyền Cơ cũng tham gia thảo luận.
Thượng Quan Thận vẻ mặt nghiêm túc: “Viện trưởng, địa điểm cụ thể của mười hai tượng thần từ xưa đến nay chỉ có Viện trưởng của tứ đại đạo viện biết, sao Quỷ Thập Tam lại biết được?”
Nghi Ách Chân Quân thở dài: “Vậy là lại gọi “Viện trưởng” rồi? Thực không dám giấu giếm, câu hỏi của ngươi cũng chính là chỗ lo lắng của bổn tọa và các vị Viện trưởng đấy.”
Hạ Lan Chỉ và Tống Huyền Cơ trao đổi một ánh mắt nhỏ bé. Trưởng Tôn Sách thì lơ đễnh: “Quỷ Thập Tam cùng các viện trưởng tiền nhiệm là cùng một bối phận, sống mấy ngàn năm, đều có thể đi ngao du Tam giới vài lần, tìm được mười hai bức tượng thần thì có gì khó.”
Nghi Ách Chân Quân cười nói: “Ngươi nói cũng có lý. Được rồi, các ngươi nhanh đến 【Mê Tân Độ】 lên lớp đi, bổn tọa đi xem tình huống của Bạch Quan Ninh một chút.”
Năm người đi ra khỏi 【Thôn Hoa Ngọa Tửu Xử】, lúc này đã sắp đến thời gian bắt đầu tiết học đầu tiên, phần lớn đệ tử đạo Hợp Hoan đều ở 【Mê Tân Độ】, trong viện chỉ có lác đác mấy người.
Đạo viện Hợp Hoan gần đây cũng gặp xui xẻo, đệ tử đứng đầu đạo viện bị đoạt thân hủy đi khuôn mặt, còn có một đệ tử chủ động hiến tế cho ác quỷ. Hạ Lan Hi chú ý tới sắc mặt của mấy đệ tử đạo viện Hợp Hoan cũng không tốt lắm, trạng thái như vậy hoàn toàn giống với đạo huấn “Dữ Quân Đồng Nhạc” của Hợp Hoan Đạo mà đi.
Hạ Lan Hi suy nghĩ một chút, nói: “Các đạo hữu, chúng ta có nên thử triệu hồn của Bạch Quan Ninh hay không? Nếu có thể, ta muốn nghe chính miệng Bạch Quan Ninh nói một chút về việc lúc trước hắn bị Quỷ Thập Tam chọn trúng như thế nào.”
Trưởng Tôn Sách: “Không phải Phi Nguyệt Chân Quân đang bận việc này sao? Nếu như ngay cả ngài ấy cũng không tìm được hồn phách của Bạch Quan Ninh, chúng ta tốn sức làm gì chứ.”
Thượng Quan Thận: “Lời ấy sai rồi, Phi Nguyệt Chân Quân còn có chuyện quan trọng quấn thân. Hơn nữa Hạ Lan sư đệ vừa mới nói, hắn cảm thấy khả năng Bạch Quan Ninh bị đoạt thân ở Thái Hoa Tông là lớn hơn.”
Chúc Như Sương: “Ta học《Khúc Chiêu Hồn》cũng được, ta có thể thổi tiêu.’’
Hạ Lan Hi: “Ta có thể đàn tỳ bà, Tống Tầm ngươi đánh đàn đi?”
Tống Huyền Cơ: “Ừm.”
Trưởng Tôn Sách: “Ta đánh trống.”
Chúc Như Sương hơi kinh ngạc: “Ngươi còn biết đánh trống sao?”
Trưởng Tôn Sách: “Ta chỉ biết bỏ cuộc giữa chừng thôi... Đùa gì thế, các ngươi cảm thấy ta là người biết chơi nhạc cụ à?”
Nét mặt Thượng Quan Thận trong nháy mắt biến thành lạnh lùng như ba vị mỹ nhân vô tình: “Đến lúc đó ngươi phụ trách cầm lưới bắt hồn là được.”
Hạ Lan Hi: “Ngoại trừ chuẩn bị những thứ này, chúng ta còn cần tìm đến thứ mà Bạch Quan Ninh thích, làm ’mồi bắt hồn’.”
Thượng Quan Thận: “Ta đã nghe ngóng, Bạch Quan Ninh chỉ thích hai thứ, một là quần áo trang sức hoa lệ, hai là mỹ nhân mặc trang phục Lâu Lan. Phóng tầm mắt nhìn toàn bộ Thái Hoa Tông, Bạch Quan Ninh chỉ từng chính miệng thừa nhận vẻ đẹp của ba người: Hạ Lan Thời Vũ, Tống Huyền Cơ, cùng với Phi Nguyệt Chân Quân.”
Hạ Lan Hi khiêm tốn nói: “Bạch đạo hữu thật quá khen.”
Thượng Quan Thận trịnh trọng nói: “Như vậy việc này, thì nhờ Hạ Lan sư đệ vậy.”
Hạ Lan Hi lập tức không cười nổi: “Vì sao là ta, Tống Tầm thì sao?”
Trưởng Tôn Sách xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, có chút cười trên nỗi đau của người khác nói: “Hay là ngươi đánh một trận với Tống Tầm đi, ai thua thì mặc trang phục Lâu Lan ‘dụ’ hồn phách của Bạch Duy.”