Chương 27

Tống Huyền Cơ ra 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】 trước, Hạ Lan Hi quyết định tối nay mới ra ngoài. Dù sao Chúc Như Sương và Trưởng Tôn Sách canh giữ ở bên ngoài 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】, ra ngoài quá sớm sẽ có vẻ thời gian song tu của y rất ngắn.

Trong mấy canh giờ ngắn ngủi đã xảy ra quá nhiều chuyện, ngoại trừ lúc đối mặt với 《 Lịch Sử Cửu Châu》, lần đầu tiên trong đời Hạ Lan Hi cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.

Quỷ Thần rốt cuộc có lai lịch gì, gã hao tổn tâm cơ dẫn dụ đệ tử Thái Hoa Tông tự nguyện hiến tế, mục đích tiến tới ô nhiễm tượng thần là cái gì?

Ngoại trừ đạo viện Thái Thiện và đạo viện Hợp Hoan, mười tượng thần của Viện trưởng tiền nhiệm khác vẫn còn nguyên vẹn không tổn hao gì hay không?

Rốt cuộc hồn phách của Bạch Quan Ninh đã đi đâu? Bọn họ còn có thể tìm được vị đệ tử bất khuất của đạo Hợp Hoan này trở về không...

Hạ Lan Hi suy nghĩ rất nhiều, cũng phân tích rất nhiều, nhưng cuối cùng dừng lại ở trong đầu y lại là gương mặt bị đai lưng che hai mắt của Tống Huyền Cơ.

Hạ Lan Hi cam chịu gõ trán mình, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía góc giảng đường, bỗng dưng ngây người.

Không biết từ khi nào, nơi đó đã có một người đàn ông mặc áo trắng, thân hình thanh tú đang ngồi.

Đây là ai? Lẽ nào người do dục niệm của y biến thành rốt cuộc cũng đã xuất hiện?

Nhưng bóng lưng của người đàn ông kia cực kỳ xa lạ, y có thể kết luận mình chưa bao giờ gặp qua bóng dáng này ở nơi nào.

Hạ Lan Hi cảnh giác, vô ý thức muốn triệu ra 【Tái Tinh Nguyệt】, không được đáp lại mới nhớ tới mình đã để bội kiếm ở lại Thần Hồ Cư.

Y thả nhẹ bước chân, chậm rãi tới gần bóng lưng kia. Mắt thấy sắp có thể thấy rõ hình dáng của người đàn ông, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng y: "Thời Vũ?"

—— là Phi Nguyệt Chân Quân.

Hạ Lan Hi bừng tỉnh hiểu ra, thì ra thanh niên này là người mà Phi Nguyệt Chân Quân thích. Nhưng Phi Nguyệt Chân Quân lại không thèm liếc nhìn thanh niên kia một cái, giống như thanh niên kia hoàn toàn không tồn tại, chỉ nói với y: "Nghỉ ngơi đủ rồi thì theo bổn tọa ra ngoài."

Hạ Lan Hi chỉ có thể tạm thời đè lòng hiếu kỳ xuống: "Vâng."

Hai người một trước một sau bước ra 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】, Hạ Lan Hi kinh ngạc phát hiện nơi mình đặt chân không phải ở Thần Hồ Cư, cũng không phải ở Vụ Thất Viên, mà là ở trong Quy Hư Đàm của đạo viện Vô Tình.

Mấy ngàn năm nay, phòng trong Quy Hư Đàm chưa từng náo nhiệt như bây giờ. Nghi Ách Chân Quân vội vàng chăm sóc thân thể Bạch Quan Ninh và Thượng Quan Thận bị đông lạnh thành tượng băng, Phi Nguyệt Chân Quân vừa rơi xuống đất liền hỏi tình huống của hai người.

"Tống Huyền Cơ xuống tay còn biết nặng nhẹ, vấn đề Tri Cẩn không lớn, ngủ một giấc là có thể tỉnh táo. Về phần mặt Bạch Quan Ninh..." Giọng điệu của Nghi Ách Chân Quân không lạc quan: "Trước mắt điều duy nhất ta có thể làm chính là băng bó cầm máu cho những ngoại thương này. Nhưng ngươi cũng biết, mặt của hắn không chỉ có riêng ngoại thương đơn giản như vậy."

Phi Nguyệt Chân Quân luôn dùng một dáng vẻ cười mỉm để gặp người, nhưng khi hai mắt của hắn không còn bởi vì ý cười mà cong thành trăng lưỡi liềm, thì đều âm lãnh đến dọa người hơn so với bất kỳ một vị Viện trưởng nào.

Nghi Ách Chân Quân lại nói: "Nhưng dung mạo có quan trọng đến đâu cũng không thể so sánh với tính mạng. Hồn phách của Bạch Quan Ninh rời thân thể đã lâu, nếu không thể kịp thời triệu hồi, chỉ sợ..."

Giọng nói của Phi Nguyệt Chân Quân trầm thấp: "Trong lòng bổn tọa hiểu rõ."

Hạ Lan Hi biết hai vị Viện trưởng hiện tại không có thời gian quan tâm đến mình, y liền nhìn quanh bốn phía tìm kiếm bóng dáng các đạo hữu. Rất nhanh, y thấy được các đồng môn của mình ở trước một bức tường lạnh như băng.

Chỉ thấy Trưởng Tôn Sách, Chúc Như Sương và Tống Huyền Cơ đứng song song đối diện vách tường. Giữa Chúc Như Sương và Tống Huyền Cơ còn trống ra một vị trí, hẳn là giữ lại cho y.

Vì vậy, Hạ Lan Hi yên lặng đi tới, đứng ở giữa Chúc Như Sương và Tống Huyền Cơ.

Trưởng Tôn Sách chào hỏi Chúc Như Sương: "A, huynh đệ đã trở về, song tu với mình thế nào rồi?"

Hạ Lan Hi đối mặt vách tường, mắt nhìn thẳng mà chột dạ: "Bình thường."

Chúc Như Sương nhìn thấy ấn Bỉ Ngạn ở giữa mi tâm Hạ Lan Hi đã biến mất, nhưng vẫn không thể nào yên tâm được: "Thời Vũ, ngươi không sao chứ?"

Hạ Lan Hi dùng âm thanh các viện trưởng không nghe được nói: "Ta không sao, ngươi yên tâm đi. Nhưng Chúc Vân, lần tới nếu ngươi lại thừa dịp ta không chuẩn bị mà đẩy ta tiến vào huyễn cảnh, ta sẽ báo với Viện trưởng đấy."

Chúc Như Sương lộ vẻ xấu hổ: "Xin lỗi Thời Vũ, ta chỉ là..."

Hạ Lan Hi sao mà không biết Chúc Như Sương là vì tốt cho y, tuy rằng cái "tốt" này khiến y ngủ với Tống Huyền Cơ một cách khó hiểu: "Được rồi, ta đùa với ngươi thôi, sao ta có thể trách ngươi được. Lại nói, tại sao chúng ta phải bị phạt đứng ở chỗ này?"

Trưởng Tôn Sách: "Bởi vì ban đêm chúng ta xông vào cấm địa đạo Hợp Hoan, Tống Tầm còn đóng băng cảGiám sát sư huynh."

Hạ Lan Hi nhìn về phía Tống Huyền Cơ chứng thực: "Hả? Thật sao?" Không phải bảo ngươi đừng làm tổn thương hắn sao.

Tống Huyền Cơ khẽ vuốt cằm: "Đúng vậy."

Hạ Lan Hi vẻ mặt ấm ức: "Vậy cũng không thể để cho chúng ta bị phạt đứng úp mặt vào tường thế này chứ! Tốt xấu gì chúng ta cũng bảo vệ được tượng thần của Tàng Ngọc Tiên Quân, cái này chẳng lẽ không thể lấy công chuộc tội sao?"

Trưởng Tôn Sách cũng ấm ức y chang y: "Hai vị viện trưởng bận cứu Bạch Duy và Thượng Quan Thận, tạm thời không có thời gian nghe chúng ta ngụy biện. Nhưng không sao, ta hẳn là có thể chạy ngay rồi."

Chúc Như Sương không hiểu: "Nói vậy là sao."

Chúc Như Sương vừa dứt lời, bên ngoài phòng Quy Hư Đàm truyền đến một giọng nói phóng khoáng ngông cuồng: "Tống Lưu Thư, Đông Phương Ký Minh! Đệ tử của bổn tọa do bổn tọa dạy bảo, bổn tọa còn chưa chết, không tới phiên các ngươi nói này nói nọ! Còn không mau thả người cho bổn tọa!"

Không khó để nhận ra người này chính là viện trưởng của đạo Hỗn Thiên, Vô Cữu Chân Quân.

Trưởng Tôn Sách cười tới mức mặt mũi sắp nát ra: "Vì ta có Viện trưởng vớt, các ngươi không có há há há..."

Chúc Như Sương: ""

Tống Huyền Cơ: "."

Hạ Lan Hi: "".

Nhìn Trưởng Tôn Sách vênh váo đắc ý được Viện trưởng của mình vớt đi, Hạ Lan Hi có chút hâm mộ: "Nếu Giang viện trưởng hoặc Hoán Trần Chân Quân cũng ở đây..."

Tống Huyền Cơ thản nhiên nói: "Chúng ta cũng sẽ bị phạt đứng úp mặt vào tường."

Hạ Lan Hi nhất thời nghẹn lời, lại không thể không phục Tống Huyền Cơ nói sự thật.

Tống Huyền Cơ chính là như vậy, không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng liền nhất định có thể chặn họng người ta nói không ra lời.

Hạ Lan Hi cao ngạo lạnh lùng dịch về phía Chúc Như Sương.

Lúc này, Nghi Ách Chân Quân cuối cùng cũng nhớ tới còn có ba đứa trẻ đang phạt đứng. Hắn trả lại 【Tái Tinh Nguyệt】 cho Hạ Lan Hi, nói: "Các ngươi cứ trở về tiên xá nghỉ ngơi trước đi, ngày mai bổn tọa và Phi Nguyệt Chân Quân sẽ hỏi kỹ càng chuyện của các ngươi."

Hạ Lan Hi nhận lấy 【Tái Tinh Nguyệt】 treo ở bên hông: "Đệ tử cáo lui."

Ba người cùng nhau rời khỏi Quy Hư Đàm. Chúc Như Sương thỉnh thoảng liếc trộm Hạ Lan Hi một cái, hắn có không ít lời muốn nói với Hạ Lan Hi, chỉ là ngại Tống Huyền Cơ ở đây không tiện nói quá nhiều.

Hạ Lan Hi nhìn ra Chúc Như Sương muốn nói lại thôi, đề nghị: "Các đạo hữu, chúng ta cùng đến tiên xá của Chúc Vân nói chuyện một chút được không?" Y vốn định mời các đạo hữu đến tiên xá của mình trò chuyện, nhưng đáng tiếc, tiên xá của y tạm thời còn không thể gặp người.

"Được rồi, Thời Vũ." Chúc Như Sương có chút hoang mang: "Nhưng mà, tại sao ngươi lại nói là "các đạo hữu"?"

Đêm đó, nhóm ba người đạo Vô Tình lần đầu tiên tổ chức long trọng đàm luận trắng đêm ở tiên xá của Chúc Như Sương. Đến lúc này, ba đồng môn một năm, vụиɠ ŧяộʍ quan tâm lẫn nhau, thiếu niên tin tưởng lẫn nhau rốt cục cũng triệt để tháo lớp ngụy trang ở trước mặt nhau.

Là người đề xuất cuộc nói chuyện kéo dài, Hạ Lan Hi cũng kể sơ qua một chút chuyện đã xảy ra. Chúc Như Sương nghe được một nửa, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng chấn động đến trắng bệch: "Chẳng lẽ, Huyền Cơ ngươi cũng lắm lời như Thời Vũ vậy sao?"

Hạ Lan Hi chủ động giúp Tống Huyền Cơ giải thích: "Cũng không phải, hắn vốn dĩ nói ít, chỉ là sau khi đến đạo viện Vô Tình càng ít nói hơn mà thôi." Nói xong, y nhìn về phía Tống Huyền Cơ: "Ta nói không sai chứ?"

Tống Huyền Cơ từ chối cho ý kiến: "Cho nên, lúc ngươi ở Tây Châu đã bại lộ bản tính với Chúc Như Sương."

Hạ Lan Hi: "Đúng vậy."

Tống Huyền Cơ: "Thảo nào."

Hạ Lan Hi không hiểu: "Thảo nào cái gì?"

Chúc Như Sương cũng không hiểu rõ lắm, chân thành hỏi: "Ta có chút tò mò, ngươi ngả bài với Huyền Cơ khi nào vậy? Tối nay không phải bốn người chúng ta vẫn luôn ở bên nhau sao, ngoại trừ lúc ngươi vào 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】..."

Hạ Lan Hi: "A, cái này sao."

Con người khi xấu hổ luôn giả vờ bề bộn nhiều việc. Ví dụ như bây giờ, y và Tống Huyền Cơ đồng thời nâng chung trà lên, bình tĩnh nhấp một ngụm trà mà Chúc Như Sương tự tay pha cho bọn họ.

"Thực không dám giấu giếm, ta cũng có một chuyện nghĩ mãi không ra." Hạ Lan Hi một chút cũng không hề gượng gạo mà chuyển chủ đề, cũng chân tình thực lòng phát ra tiếng hò hét từ sâu trong hồn phách: "Xin hỏi, rốt cuộc là ai quy định đệ tử của đạo viện Vô Tình nhất định phải tích chữ như vàng thế!!"

Dứt lời, tiên xá hoàn toàn yên tĩnh, ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai mặt nhìn nhau.

Một lúc lâu sau, Chúc Như Sương không chắc chắn nói: "Ta không biết, nhưng các sư huynh đều rất ít nói."

Tống Huyền Cơ nói: "Viện trưởng cũng thế."

Chúc Như Sương gật đầu đồng ý: "Không chỉ là người của đạo Vô Tình, ngay cả chó của đạo Vô Tình cũng rất là im lặng... sủa, chúng ta đương nhiên sẽ cho rằng, người tu đạo Vô Tình nhất định phải "không cần thiết không mở miệng"."

Hạ Lan Hi nhướng mày: "Nhất định phải? Trong đạo huấn có viết, trên viện huy có vẽ không?"

Tống Huyền Cơ thản nhiên nói: "Trên viện huy không phải là chữ "Bế" à?"

Hạ Lan Hi đoán được Tống Huyền Cơ sẽ nói như vậy, hoả tốc dùng từ đã chuẩn xác phản kích lại: "Cái chữ "Bế" kia là để cho người khác câm miệng, không phải để cho chúng ta tự câm miệng!"

Chúc Như Sương do dự nói: "Thời Vũ, ý của ngươi là?"

"Không cần phải tiếp tục giả vờ nữa, các đạo hữu." Hạ Lan Hi lòng dạ thẳng thắn, khẳng khái trần tục, giống như một tướng quân thiếu niên diễn thuyết trước mặt các tướng sĩ trước đại chiến: "Ta tin chắc, cho dù chúng ta mỗi ngày đều nói toạc ra, chúng ta vẫn có thể ôm hết ba hạng đầu của tông môn, tu được đại đạo, trở thành một đời Tông Sư của đạo Vô Tình!"

Hơn nửa đêm Chúc Như Sương bị Hạ Lan Hi nói kích động, vèo một cái đứng lên cầm tay Hạ Lan Hi: "Được, Thời Vũ, ta vĩnh viễn ủng hộ ngươi!"

Hạ Lan Hi hài lòng gật đầu, lại nói với Tống Huyền Cơ chưa tỏ thái độ: "Tống Tầm, ngươi cũng giống vậy, sau này ngươi phải nói chuyện với ta nhiều mới được."

Tống Huyền Cơ nâng mi mắt lên nhìn y: "Ngươi muốn ta nói với ngươi như thế nào."

Hai tay Hạ Lan Hi khoa tay múa chân: "Ta muốn ngươi chủ động nói với ta, hơn nữa còn phải nói câu dài nữa."

Nói đến một nửa, Hạ Lan Hi lại cảm thấy như vậy không được. Tống Huyền Cơ là người hay quên, chưa chắc sẽ nhớ rõ, còn không bằng y trực tiếp bố trí nhiệm vụ mỗi ngày cho Tống Huyền Cơ.

Hạ Lan Hi duỗi ra ba ngón tay: "Mỗi ngày, ít nhất ngươi phải chủ động nói ba câu dài với ta."

Tống Huyền Cơ: "."

"Được không?" Hạ Lan Hi đi tới đi lui bên cạnh Tống Huyền Cơ, thò đầu ra nhìn: "Được không, bạn học Tống?"

Tống Huyền Cơ thoáng nghiêng mặt: "... Được."

Chúc Như Sương bị bầu không khí giữa hai đạo hữu chọc cười, vừa thưởng thức trà vừa tiếp tục nhìn.

Hạ Lan Hi được một tấc lại muốn tiến một thước, không kịp chờ đợi nói: "Vậy bắt đầu từ hôm nay. Ngươi nói đi, ta rửa tai lắng nghe."

Tống Huyền Cơ mặt không cảm xúc hỏi: "Thân thể có khó chịu hay không."

Chúc Như Sương nghe vậy, lập tức khẩn trương: "Sao lại hỏi như vậy? Thời Vũ, ngoại trừ ấn Bỉ Ngạn, ngươi còn bị thương chỗ khác sao?"

Hạ Lan Hi qua loa nói: "Vết thương nhỏ mà thôi, đã sớm khỏi rồi." Nói xong, y lại lắc đầu với Tống Huyền Cơ: "Cái này sao có thể tính là câu dài? Cái này mới mấy chữ."

Tống Huyền Cơ: "Sáu."

Hạ Lan Hi: "Không được không được, ngươi nghĩ lại lần nữa đi."

Tống Huyền Cơ khẽ thở dài, cụp mắt trầm tư, tầm mắt vừa vặn ngang bằng với 【Tái Tinh Nguyệt】 bên hông Hạ Lan Hi. Một lát sau, hắn nói: "Eo nhỏ như vậy, treo kiếm ở phía trên có mệt không."

"Phụt ——" Chúc Như Sương suýt chút nữa phun ngụm trà ra khỏi miệng.

Hạ Lan Hi ngẩn ra, cúi đầu nhìn 【Tái Tinh Nguyệt】 treo ở bên hông mình.

Là vấn đề của y sao, sao y cứ cảm thấy lời của Tống Huyền Cơ có hơi kỳ quái ấy nhỉ? Nhưng đây dù sao cũng là Tống Huyền Cơ bắt đầu có thói quen tốt, y cũng không thể đả kích tính tích cực của Tống Huyền Cơ.

Hạ Lan Hi quyết định cổ vũ Tống Huyền Cơ lần đầu: "Không mệt không mệt, sức chịu đựng của nó rất mạnh, cảm ơn đạo hữu quan tâm."

Chúc Như Sương: "…."