Tu hành ở Đạo viện Vô Tình hơn một năm, Hạ Lan Hi vẫn có thể miễn cưỡng duy trì vẻ mặt trấn định, cho dù nội tâm của y đã sớm hồng thủy cuồn cuộn, gợn sóng ngập trời.
Giả... 【Mê Tân Độ 】là giả, giảng đường là giả, thậm chí 【Thỉnh Quân Lưu】 cũng là giả, nhưng Tống Huyền Cơ lại là thật.
Tống Huyền Cơ trước mắt hoàn toàn không phải là mỹ nhân mà 【【Phong Nguyệt Bảo Hạp 】】 huyễn hóa thành, mà là Tống Tầm chân chính, hàng thật giá thật.
Y đã song tu với Tống Huyền Cơ?
Y đã ngủ với Tống Huyền Cơ??
Y dùng thuật định thân để Tống Huyền Cơ ngồi ở trên ghế, sau đó trực tiếp ngồi lên?
Y còn vùi mặt vào bả vai Tống Huyền Cơ, vừa rơi nước mắt vừa kêu đau, mở miệng một tiếng "Tống Tầm, ngươi ôm ta đi" sao?
—— Không!!! Hạ Lan Thời Vũ y không làm được chuyện như vậy!!!
Hạ Lan Hi mồ hôi đầy người, hai cái lỗ tai phì phò ra hơi nóng, ngón chân cũng đang điên cuồng cuộn mình, toàn thân trên dưới phảng phất như có vô số con kiến đang bò.
Nhưng không có cách gì có thể nói nổi! Tại sao Tống Huyền Cơ này có thể cưỡng ép giải thuật Định Thân của y? Năm trước khi học môn thuật Định Thân kia, y vừa vặn hợp tác với Tống Huyền Cơ, y từng sử dụng ít nhất không dưới mười lần thuật Định Thân với Tống Huyền Cơ, Tống Huyền Cơ rõ ràng chưa từng mạnh mẽ phá thành công, vì sao lần này lại...
Tại sao? Ai có thể nói cho y tại sao không!
Y không hiểu, y thật sự không hiểu!!
Y không muốn tiếp tục tu hành ở Thái Hoa Tông nữa, y muốn thôi học, y muốn về nhà!
Cho dù không thôi học, y cũng nhất định phải chuyển viện!!!
Trừ phi... Trừ phi Tống Huyền Cơ có thể quên mất chuyện này. Y có thể dựa vào trình độ 《Đan Dược Học》 ưu tú hạ độc Tống Huyền Cơ, để chuyện xảy ra trong 【【Phong Nguyệt Bảo Hạp 】】 hoàn toàn biến mất khỏi trí nhớ của Tống Huyền Cơ.
Nhưng bây giờ phải làm sao? Tống Huyền Cơ sắp đi ra ngoài rồi, Tống Huyền Cơ hẳn là sẽ không đi ra ngoài nói lung tung nhỉ? Cứu mạng cứu mạng, ai có thể cứu cứu y với!
Đúng rồi, nước ớt! Trước khi hạ độc, y có thể tạm thời đẩy trách nhiệm lên nước ớt, dù sao Tống Huyền Cơ cũng học môn 《Đan Dược Học》nát lắm.
"Ngươi vừa hỏi ta cái gì? Nước ớt của Trưởng Tôn Kinh Lược?" Hạ Lan Hi làm như không có việc gì, "Nước ớt đương nhiên là thật, tối nay ta đã dùng rất nhiều rất nhiều. Ngươi cũng biết, dùng lượng lớn nước ớt sẽ có thể làm cho tâm tính người ta thay đổi..."
Tống Huyền Cơ nhẹ nhàng "A" một tiếng, câu tiếp theo lại cho y một kích trí mạng: "Nước ớt có lẽ có thể làm ngươi nói nhiều hơn, nhưng có thể làm ngươi trở nên thích khóc sao?"
Bố cục "tỉ mỉ" trong nháy mắt bị nhìn thấu, Hạ Lan Hi nhất thời ngây ra như phỗng, ánh mắt dại ra nhìn đôi môi Tống Huyền Cơ mở ra khép lại.
Tống Huyền Cơ tiếp tục bình tĩnh trần thuật: "Ngươi rất thích khóc."
Hạ Lan Hi: "".
Tống Huyền Cơ: "Áo đều bị ngươi khóc ướt rồi."
….Đừng nói nữa mà đạo hữu, ta xin ngươi đừng nói nữa. Chúng ta không thể ngầm hiểu coi chuyện này chưa từng xảy ra sao. Ta và ngươi không thù không oán, tại sao ngươi cứ nhất định muốn ép ta không buông tha như thế?!
Hạ Lan Hi tự biết không còn đường lui, dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi, kéo Tống Huyền Cơ cùng xuống nước.
Y không giả bộ nữa, y còn có thể giả bộ sao?!
"Đúng vậy, Trưởng Tôn Kinh Lược ngu ngốc mua thuốc giả, nước ớt nói nhiều chỉ là nước ớt bình thường. Ta vốn thích khóc, cũng thích nói nhiều!" Hạ Lan Hi trừng mắt nhìn Tống Huyền Cơ: "Nhưng Tống Tầm, ngươi có tư cách gì nói ta? Ngươi nhìn lại bản thân mình đi, bây giờ ngươi cũng đã nói nhiều hơn trước không ít rồi!"
Tống Huyền Cơ hơi ngẩn ra, tựa hồ hoàn toàn không ý thức được điểm ấy, sau khi bị y chỉ ra mới phát hiện mình hôm nay nói nhiều đến mức khác thường: "Đúng vậy."
Thành công chuyển dời mâu thuẫn đến trên người Tống Huyền Cơ, Hạ Lan Hi càng đánh càng hăng: "Cho dù ta không có tính tình vốn có của đệ tử đạo Vô Tình thì thế nào? Ta nói nhiều, ngươi cũng chưa chắc thật sự tích chữ như vàng —— ngươi cãi nhau giỏi như vậy!"
Tống Huyền Cơ: "Quá khen."
Hạ Lan Hi: "Ngươi nói thật với ta, chúng ta làm đồng môn trong một năm nay, hơn ba trăm ngày đêm này, ngươi không có lúc nào muốn chủ động nói chuyện với ta sao!"
Hạ Lan Hi không ngờ Tống Huyền Cơ lại sảng khoái thừa nhận: "Có."
Có? Ngươi có?? Ngươi có mà ngươi còn lạnh lùng như băng với ta như thế, ngươi có mà ngươi còn suốt ngày cứ "Ừm" "Ờ" "Được" như vậy hả?
Hạ Lan Hi: "Vậy tại sao ngươi không nói với ta?!"
Tống Huyền Cơ: "Ta có thể nhịn được."
Câu trả lời tuyệt hay của Tống Huyền Cơ quả thực khiến Hạ Lan Hi giật nảy mình, y theo bản năng nói: "Ta nhịn không được..."
Tống Huyền Cơ nhận lời của y, còn thuận tiện đè vần của y: "Cho nên ngươi bại lộ trước."
Hạ Lan Hi: "!"
Hai chữ "Bại lộ" lại bổ cho Hạ Lan Hi choáng váng thêm một lần nữa.
Đúng rồi, y bại lộ. Y vất vả giả bộ suốt một năm, cuối cùng vẫn bại lộ.
Ngày sau nếu việc này bị người ngoài biết, các sư huynh của đạo viện Vô Tình sẽ nhìn y như thế nào? Một người lắm lời thích khóc thích làm nũng, còn cùng đồng môn của mình song tu?
Đúng vậy, y đã song tu cùng Tống Huyền Cơ, y còn có thể tiếp tục tu đạo Vô Tình sao?
Hạ Lan Hi càng nghĩ càng tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức tận cùng ngược lại cười ra tiếng: "Ha ha ha, cho nên cuối cùng ta đã tu không thành cái đạo nát này rồi! uộc sống, đây chính là một cuộc sống tràn ngập bất ngờ và ngoài ý muốn đấy..."
Tống Huyền Cơ ý thức được tâm tình của y không đúng lắm, nhíu mày: "Hạ Lan Thời Vũ?"
Hạ Lan kinh ngạc nhìn về phía Tống Huyền Cơ, tuyệt vọng khiến y mất đi lý trí: "Ánh mắt của ngươi là cái gì? Ồ, nhất định là ngươi đang nghĩ ta bị điên rồi. Đúng vậy, ta bị điên rồi! Là ta quá nông cạn, ta quá vô tri quá ngây thơ! Không ngờ đúng không Tống Tầm, ngươi đã ngủ với một tên điên!!"
Tống Huyền Cơ: "? Tỉnh táo."
Hạ Lan Hi căm uất muốn chết: "Ngươi muốn ta tỉnh táo thế nào! Ta sắp bị đuổi học rồi!"
Tống Huyền Cơ hơi suy tư, hỏi: "Ngươi điên như thế, là bởi vì sợ bị đuổi học?"
Hốc mắt Hạ Lan Hi đỏ hoe: "Không thì sao!!!"
Tống Huyền Cơ: "Song tu không có quan hệ trực tiếp với đạo tâm vô tình."
Hạ Lan Hi: "Ngươi không cần an ủi ta! Ta biết, đạo viện Vô Tình đã không chứa chấp ta nữa! Không cần các ngươi đuổi ta đi, ta tự đi! Ta ta... Ta về Cô Tô mở tiệm vải!"
Tống Huyền Cơ: "Nói sai rồi? Nhà ngươi ở Kim Lăng."
Hạ Lan Hi không còn gì luyến tiếc: "... Ngươi gϊếŧ ta đi."
"Chỉ cần đạo tâm ngươi chưa hủy, cho dù song tu hàng trăm hàng ngàn lần với ta, cũng sẽ không ảnh hưởng đến đạo tâm của ngươi." Tống Huyền Cơ dời tầm mắt xuống, đi tới trên tay trái Hạ Lan Hi: "Có lẽ vì ngươi bận khóc, cho nên không chú ý tới, lúc ngươi và ta song tu, toàn bộ quá trình 【Lưu Tự Vi Mộng】 của chúng ta không hề có bất cứ động tĩnh gì."
Hạ Lan Hi: "?!"
Nghe Tống Huyền Cơ nói như vậy, Hạ Lan Hi mới nhớ tới mấy vị Viện trưởng hình như cũng đã nói lời tương tự.
Lúc ấy, Chúc Như Sương vì tẩy đi ấn Bỉ Ngạn trên người, không thể không học tập phương pháp song tu. Nghi Ách Chân Quân nói với bọn họ, song tu là song tu, chỉ cần không động lòng sẽ không ảnh hưởng đạo tâm của đạo Vô Tình. Vì thế, Nghi Ách Chân Quân còn đưa cho y và Tống Huyền Cơ một đôi 【Lưu Tự Vi Mộng】.
Hạ Lan Hi giơ tay lên, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn ngọc đỏ ở giữa ngón tay, vẻ mặt từ tuyệt vọng dần dần chuyển sang mờ mịt.
Thời điểm song tu cùng Tống Huyền Cơ, sự chú ý của y toàn đặt ở một nơi nào đó, nào còn có tâm tư đi quan sát 【Lưu Tự Vi Mộng】. Hơn nữa lúc ấy y cũng đã như vậy, dù cho 【Lưu Tự Vi Mộng】 thật sự có phản ứng, chỉ sợ y cũng chú ý không đến.
Nhưng Tống Huyền Cơ nói không có, hẳn là không có.
Hạ Lan Hi hơi bình tĩnh lại, đôi mắt trông mong hỏi Tống Huyền Cơ: "Ta thật sự sẽ không bị đuổi học sao?"
Tống Huyền Cơ: "Thật."
Hạ Lan Hi: "Ngươi có thể quên chuyện này không?"
Tống Huyền Cơ: "Khó."
Hạ Lan Hi hít sâu một hơi: "Vậy chí ít ngươi cũng đừng không nói cho người khác biết!"
Tống Huyền Cơ: "Ừm."
Biết được chính mình tạm thời không bị đuổi học cũng sẽ không có tiếng xấu, Hạ Lan Hi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại nhịn không được nghĩ lúc ấy Tống Huyền Cơ bình tĩnh như vậy sao, lại còn có thể đồng thời quan sát trạng thái của hai chiếc nhẫn nữa.
Hạ Lan Hi không hiểu sao có chút khó chịu, tiếp tục mạnh miệng nói: "Dù vậy, cũng không thay đổi được sự thật ngươi ngủ với ta."
"Ta ngủ với ngươi?" Tống Huyền Cơ nói: "Ta thấy ngươi còn chưa tỉnh táo lại."
Hạ Lan Hi hừ lạnh một tiếng: "Đúng vậy, ta không có. Ngươi tưởng ta tỉnh táo dễ lắm sao? Ta nói cho ngươi biết bản tính của ta rất khó bình tĩnh."
"Đã nhìn ra." Tống Huyền Cơ dứt lời, kết ấn, nhẹ nhàng chỉ một chỉ lêи đỉиɦ đầu Hạ Lan Hi.
Chỉ thấy phía trên Hạ Lan Hi đột nhiên xuất hiện một đám mây đen, trong mây tuyết rơi lã chã. Trong phút chốc, bông tuyết tung bay, gió bắc xào xạc, trời đất một mảnh mênh mông.
Hạ Lan Hi: "".
Tống Huyền Cơ: "Hiện tại như thế nào."
Hạ Lan Hi mặt không cảm xúc đứng trong tuyết, tỉnh táo phủi tuyết trắng rơi trên đầu vai mình: "Cảm ơn, ta đã hoàn toàn tỉnh táo rồi."
Tống Huyền Cơ: "Có thể để ta nói chuyện rồi?"
Giọng điệu Hạ Lan Hi chết lặng: "Ngươi biết nói chuyện gì? Ngoại trừ biết nói "Ừm" "Ờ" "Được" ra thì còn biết nói cái gì?"
Giọng điệu Tống Huyền Cơ bình tĩnh: "Có lẽ ta còn sẽ nói, là ngươi chủ động ngồi lên, ta từng thử ngăn cản rồi, cũng từng khuyên ngươi cân nhắc rõ ràng." Tống Huyền Cơ nhìn thẳng y, hỏi: "Sau đó, ngươi làm cái gì?"
Hạ Lan Hi: "".
Câu dài ghê, thật là lời nói sắc bén!
Đúng vậy, Tống Huyền Cơ từng ngăn cản y, sau đó y đã làm gì?
Hạ Lan Hi cúi đầu, dáng vẻ kiêu ngạo đã hoàn toàn biến mất: "Sau đó ta sử dụng thuật Định Thân với ngươi, còn không cho phép ngươi mở miệng nói chuyện."
Tống Huyền Cơ: ‘’Ừm."
Tống Huyền Cơ cứ thế dùng một câu tạm thời kết thúc sự nổi điên của Hạ Lan Hi.
Hạ Lan Hi nín nửa ngày, miễn cưỡng nặn ra mấy chữ: "Vậy xin lỗi nha."
Tống Huyền Cơ nhíu mày một cái khó thấy: "Không cần xin lỗi, việc này ta và ngươi đều có trách nhiệm."
Hạ Lan Hi khoanh tay: "Nhưng ta vẫn không hiểu."
Tống Huyền Cơ: "Nói."
"Ngươi... Ngươi dừng tuyết rơi trước đi." Hạ Lan Hi cúi đầu, hai tay xoa mắt: "Tuyết rơi trên lông mi của ta rồi."
Tống Huyền Cơ khoát tay, thu hồi mảnh mây đen kia.
Hạ Lan Hi nói: "Đích thật là ta chủ động tìm ngươi song tu không sai, nhưng loại chuyện này cũng không phải một mình ta có thể làm. Nếu ngươi không muốn, vì sao... vì sao phải miễn cưỡng?"
Tống Huyền Cơ tựa hồ có chút im lặng: "Ngươi có thể miễn cưỡng, vì sao không cho phép ta miễn cưỡng."
Hạ Lan Hi: "Vậy tại sao ngươi không đẩy ta ra? Ngươi đã phá thuật Định Thân của ta, ngươi có thể trực tiếp hất ta xuống đất mà."
Tống Huyền Cơ: "."
Thấy Tống Huyền Cơ không trả lời, đáy lòng Hạ Lan Hi dâng lên niềm vui thắng lợi. Không thể giải thích nhỉ bạn học Tống, không phải ngươi rất giỏi cãi nhau sao, ngươi cãi tiếp đi.
Một lúc lâu, Tống Huyền Cơ mới thản nhiên nói: "Đồng môn một năm, ta không muốn ngươi nối gót Như Sương."
Hạ Lan Hi mơ hồ cảm thấy lời giải thích này có chút lỗ hổng, y vừa muốn hỏi, lại nghe thấy Tống Huyền Cơ nói: "Kỳ quái."
Tống Huyền Cơ đang nói sang chuyện khác? Nhưng giọng điệu của Tống Huyền Cơ rất đứng đắn... Được rồi được rồi, chính sự quan trọng hơn.
Hạ Lan Hi do dự một chút, quyết định đi theo Tống Huyền Cơ trước, nói: "Kỳ quái chỗ nào?"
Tống Huyền Cơ nói đâu vào đấy: "Ngươi ở trong 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】, có nhìn thấy người nào khác ngoài ta không?"
Hạ Lan Hi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng: "Ta không có!"
Tống Huyền Cơ nói: "Ta cũng vậy."
Việc này quả thật rất kỳ quái. Nếu 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】 có thể khiến người vào kính trông thấy một ảo giác, vì sao y cùng Tống Huyền Cơ đều không nhìn thấy ảo giác thuộc về bọn họ?
Hạ Lan Hi suy đoán: "Có phải bọn họ trốn ở một nơi bí mật nào đó, chúng ta không tìm được hay không?"
Tống Huyền Cơ: "Không đâu."
Hạ Lan Hi: "Vậy chính là 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】 không có tác dụng với chúng ta?"
Tống Huyền Cơ: "Không chỉ có như thế, 【Lưu Tự Vi Mộng】 cũng chưa bao giờ có động tĩnh trên người ngươi và ta."
Hạ Lan Hi theo ý nghĩ của Tống Huyền Cơ suy nghĩ tiếp: "Hai pháp khí này đều là của đạo viện Hợp Hoan, có phải đệ tử của đạo viện Vô Tình trời sinh bài xích với pháp khí của đạo viện Hợp Hoan hay không?"
Tống Huyền Cơ lập tức phủ định phỏng đoán của y: "Chúc Như Sương."
Chúc Như Sương tiến vào 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】, hắn thấy được ảo giác của mình ở bên trong. Cái này đủ để nói rõ, vấn đề không ở trên 【Phong Nguyệt Bảo Hạp 】, mà là ở trên người y và Tống Huyền Cơ.
Hạ Lan Hi lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ chúng ta có thể chất đặc thù gì đó mà chính mình cũng không biết sao?"
"Chưa chắc." Tống Huyền Cơ trầm tĩnh một lát, nói: "Đi ra ngoài tra sau."
Hạ Lan Hi lấy lại tinh thần, nhìn lối đi thông với hiện thế, có chút chột dạ: "Bạn học Tống, ta muốn nhờ ngươi một việc."
Tống Huyền Cơ: "Ừm?"
Hạ Lan Hi: "Chính là... chuyện ta nổi điên, ngươi có thể giữ bí mật giúp ta không?"
Tống Huyền Cơ: "…"