Thuật định thân còn mang kèm hiệu quả cấm ngôn. Do vậy, Tống Huyền Cơ không thể cử động cũng không thể nói, thật sự trở thành một mỹ nhân điêu khắc bằng gỗ.
Tống Huyền Cơ ngay cả mắt cũng không động đậy được, tầm mắt bị ép chặt chẽ dừng ở trên mặt y. Kỳ quái là, bị một đôi mắt không có tình cảm cũng không có nhiệt độ như vậy nhìn chăm chú từng giây từng phút, Hạ Lan Hi chẳng những không có bởi vì Tống Huyền Cơ lạnh nhạt mà cảm thấy mất hứng, đáy lòng ngược lại dâng lên hưng phấn khó có thể nói lên lời.
Đều nói người xấu khi làm chuyện xấu sẽ cảm thấy hưng phấn, bây giờ không phải là y đang làm chuyện xấu sao.
Cưỡng ép ngồi ở trong ngực mỹ nhân lạnh lùng, ép hắn phải nhiễm phong nguyệt hồng trần là mình. May mà Tống Huyền Cơ này chỉ là vật huyễn hóa, nếu không thì y nhất định sẽ bởi vì vi phạm tông quy mà bị Thái Hoa Tông mời cha mẹ.
Hạ Lan Hi lần đầu tiên giúp người khác cởϊ qυầи áo, động tác rất là vụng về. Vất vả lắm mới cởi được khuy áo của Tống Huyền Cơ, thấy được bả vai trắng lạnh cùng với một đôi xương quai xanh rõ ràng ở hai bên cổ bình thường giấu ở dưới lớp áo, Hạ Lan Hi ngẩn ngơ, sau đó đỏ bừng mặt, lặng lẽ mặc áo vào cho người ta.
Song tu cũng không phải dùng nửa người trên, không cởϊ áσ cũng không sao.
Hạ Lan Hi thay đổi chủ ý, cúi đầu nhanh chóng kéo đai lưng của mình ra. Quần áo vốn là mặc kín mít đã mất đi đai lưng trói buộc, vạt áo trước hướng hai bên mở rộng, buông lỏng lẻo lẻo treo ở trên người y.
Hạ Lan Hi vội vàng cởϊ áσ tháo thắt lưng cho mình, không có dư tay quan tâm đến Tống Huyền Cơ, chỉ có thể trước tạm thời đặt Tống Huyền Cơ sang một bên, nhưng y lại trước sau có thể cảm giác được ánh mặt lạnh bình tĩnh của Tống Huyền Cơ.
Vốn dĩ cởϊ qυầи áo cở【Mê Tân Độ】đã rất xấu hổ, còn phải vẫn luôn bị Tống Huyền Cơ nhìn chằm chằm, y sắp xấu hổ đến độn thổ rồi.
Hạ Lan Hi xấu hổ ở cầm lấy 【Thỉnh Quân Lưu】 lên, nhưng sau đó y lại cầm lấy miếng vải đen mình cởi ra lúc này che hai mắt của Tống Huyền Cơ trước.
Tống Huyền Cơ: “.”
Cứ như vậy, Tống Huyền Cơ sẽ không nhìn thấy cái gì, y cũng không đến mức xấu hổ muốn chết,
Hạ Lan Hi cột đai lưng ở sau đầu Tống Huyền Cơ, sau đó đứng ở trước mặt Tống Huyền Cơ, trên cao nhìn xuống thưởng thức “Kiệt tác” của mình.
Mỹ nhân bị che lại hai mắt lẳng lặng ngồi ở trên ghế dài, chỉ lộ ra mũi thẳng và đôi môi thanh nhã; tóc dài như thác nước, tư thái đoan trang, giống như một bức tượng ngọc thần thánh không thể xâm phạm.
Nhưng “Người xấu” nào đó sắp phải “Xâm phạm” hắn.
“Ba” một tiếng, Hạ Lan Hi một tay mở nút bình 【Thỉnh Quân Lưu 】, một tay nhẹ nhàng nhấc vạt áo của mình lên.
... Thật kỳ quái, quá kỳ quái, sao lại là loại cảm giác này?
Thế sự khó đoán thật, rõ ràng trước đây không lâu y còn đang tư thế hiên ngang đại chiến Quỷ Thần ở【 Thần Hồ Cư 】, bây giờ lại có thể làm loại chuyện này!
Hạ Lan Hi vì khó chịu vì sự khó chịu mà【Thỉnh Quân Lưu】 mang đến trong chốc lát, y đặt mạnh【Thỉnh Quân Lưu】lên trên bàn sách, uể oải trở lại trong ngực Tống Huyền Cơ, nhắm mắt lại, quyết tâm xẹt xẹt mà cởi bỏ đai lưng Tống Huyền Cơ —— tay của y đều muốn làm bẩn quần áo của Tống Huyền Cơ rồi.
Hả? Là ảo giác của y sao? Sao y lại cảm thấy thân thể Tống Huyền Cơ căng cứng thế này?
Hạ Lan Hi nâng lên một bàn tay khô ráo khác, dùng mu bàn tay chạm vào gò má Tống Huyền Cơ, lại bị nóng đến vô thức sờ lên vành tai của mình.
Làm cả buổi thế mà mặt Tống Huyền Cơ cũng nóng thành như vậy. Nhưng Tống Huyền Cơ lại không nhìn thấy y, nhiều nhất chỉ có thể nghe thấy tiếng y quấy "Thỉnh Quân Lưu", sao lại đến mức này?
Hạ Lan Hi càng đến gần hơn, y muốn xem xem mỹ nhân băng cơ ngọc cốt này có đổ mồ hôi hay không, tìm nửa ngày cũng không phát hiện trên mặt Tống Huyền Cơ có mồ hôi.
Có lẽ là bởi vì gương mặt y nóng lên, dẫn đến vật huyễn hóa cũng nóng theo y.
Hạ Lan Hi hai tay ôm vạt áo, lại ngồi vào trong ngực Tống Huyền Cơ lần nữa. Khác với lúc trước, y ngồi cũng không thuận lợi, không thể không đưa hai tay để phụ trợ mình.
Thiếu niên vừa buông tay ra, vạt áo liền rơi xuống hết từ trong tay y, tầng tầng lớp lớp chắn trước hắn và Tống Huyền Cơ.
Đau nhức chưa từng có ập tới, gương mặt đỏ bừng của Hạ Lan Hi lập tức trở nên trắng bệch, nước mắt suýt nữa tràn mi.
"Đau, đau quá..." Lúc nhỏ Hạ Lan Hi cũng rất sợ đau, một chút bệnh nhẹ cũng muốn làm nũng với mẫu thân. Mà nỗi đau đớn bây giờ của y sớm đã vượt qua nhận thức của y, đau đến mức lý trí của y biến mất hoàn toàn.
Vì thế, y theo bản năng ôm chặt cổ Tống Huyền Cơ, dán chặt lên người của người ta: "Đau quá đau quá, thật sự rất đau, ngươi mau an ủi ta một chút đi..."
Tống Huyền Cơ bị che hai mắt không nhúc nhích.
Hạ Lan Hi đã quên mất chuyện mình đã dùng thuật định thân cho Tống Huyền Cơ. Không có được an ủi như mong muốn, trong giọng nói thiếu niên mang theo tiếng nức nở: "Tống Huyên, ngươi ôm ta đi..."
Tống Huyền Cơ vẫn luôn bị thuật định thân giam giữ, khi nghe thấy y gọi tên mình, hàng mi dài đột nhiên run lên.
"Thật sự rất đau." Hạ Lan Hi đặt trán in dấu Bỉ Ngạn lên vai Tống Huyền Cơ, vừa ngồi xuống vừa khóc: "Ta, ta hơi sợ... ngươi có đau giống như ta không? Xin lỗi, ta làm ngươi rồi, nhưng ta phải làm như vậy, xin lỗi..."
Bỗng nhiên, một bàn tay vòng qua từ bên hông y, lòng bàn tay hơi nóng lên giữ lấy lưng đang run rẩy vì đau đớn của y, cả người y đều bởi vì động tác này mà hoàn toàn rơi vào vòng tay Tống Huyền Cơ.
Trong lúc hoảng hốt, y lại nghe thấy được tiếng thở hổn hển của Tống Huyền Cơ: "Đừng sợ."
Một ý nghĩ không hợp với lẽ thường chợt lóe lên trong đầu Hạ Lan Hi: Sao Tống Huyền Cơ có thể thở gấp được? Tống Huyền Cơ không thể nào thở gấp được.
Cơn đau đớn nhất đã vượt qua, hay là nói, y bị ép buộc phải thích ứng. Dưới sự trấn an của Tống Huyền Cơ, lý trí của Hạ Lan Hi thoáng trở về, cố gắng ngẩng đầu nhìn Tống Huyền Cơ.
Rõ ràng Tống Huyền Cơ đã cưỡng ép phá giải thuật định thân của y, nhưng không kéo đai lưng xuống, mà là duy trì dáng vẻ đoan chính ban đầu, thậm chí hắn còn áo mũ chỉnh tề, chỉ có một đôi tay đang ôm y.
Hạ Lan Hi đột nhiên rất muốn nhìn ánh mắt Tống Huyền Cơ hiện tại, cho nên liền đưa tay về hướng dây lưng mình tự tay cột lên. Nhưng y còn chưa chạm đến, cổ tay đã bị Tống Huyền Cơ bắt lấy.
Không đợi y nghĩ kỹ lại nguyên nhân Tống Huyền Cơ ngăn cản, Tống Huyền Cơ bỗng nhiên kề sát bên tai y, chậm rãi mở mệng: "Muốn tiếp tục sao?"
Hạ Lan Hi hàng mi ươn ướt, sững sờ nhìn đôi môi gần trong gang tấc: "Muốn... A?"
Tống Huyền Cơ: "Ừ."
Giọng nói Tống Huyền Cơ vẫn bình tĩnh như nước, tiếng thở dốc vừa rồi dường như thật sự đã thành ảo giác.
...
Hạ Lan Hi mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình úp mặt trên bàn sách, ngoài cửa sổ mặt trời chiều đã ngã về tây, vạn chim về tổ.
Ở bên cạnh y có một Tống Huyền Cơ đang ngồi ngay ngắn đọc sách, ánh chiều tà nhuộm lên trên người hắn một tầng màu vàng cam, khuôn mặt lạnh như băng cũng bởi vậy thoạt nhìn nhu hòa một chút.
Một màn này giống như đã từng quen biết, một năm qua đã phát sinh vô số lần. Nếu không phải trên người Tống Huyền Cơ vẫn mặc đồ đen như cũ, y sợ rằng mọi thứ ở 【Thần Hồ Cư】 và 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】 chẳng qua chỉ là một giấc mộng kỳ quái, mà ở hiện thế y cũng cùng học bài với Tống Huyền Cơ giống như thường ngày.
Sau khi tan rã ban đầu, Hạ Lan Hi đột nhiên ngẩng đầu dậy.
Sao y lại ngủ thϊếp đi? Y ngủ bao lâu rồi? Chúc Như Sương và Trưởng Tôn Sách còn đang chờ y ở bên ngoài!
Giọng nói Tống Huyền Cơ truyền đến: "Tỉnh rồi?"
"Ta tỉnh rồi, ta tỉnh rồi." Hạ Lan Hi lòng như lửa đốt, vẫn không quên trả lời câu hỏi của Tống Huyền Cơ, thậm chí còn trả lời hai lần. Y đưa tay sờ sờ trán mình, phát hiện đã không sờ được dấu ấn Bỉ Ngạn.
Tống Huyền Cơ thản nhiên nói: "Ấn Bỉ Ngạn chưa xâm nhập vào xương tuỷ của ngươi, chỉ cần song tu một lần là có thể trừ hết." Mà Chúc Như Sương, không có may mắn như Hạ Lan Hi.
Hạ Lan Hi có chút buồn bực vì một huyễn vật lại còn biết những thứ này, theo như bình thường, người sinh ra ở trong huyễn cảnh đều sẽ không biết mình đang ở trong huyễn cảnh mới đúng.
Nhưng bây giờ không phải là lúc xoắn xuýt những chi tiết này. Y đã hoàn thành song tu theo ý của Chúc Như Sương, sao còn chưa nhìn thấy lối ra của 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】?
Hạ Lan Hi không để ý tới đau nhức ở thắt lưng, càng không kịp tổng kết tâm đắc lần đầu song tu, chống bàn gian nan đứng lên, bước loạng choạng về phía cửa.
Tống Huyền Cơ một tay đỡ y: "Ngươi đi đâu?"
Hạ Lan Hi ngước mắt nhìn về phía Tống Huyền Cơ, vẻ mặt điềm nhiên, nhưng mà đôi mắt lại khóc sưng húp đáng thương: "Ta muốn rời khỏi nơi này, ta muốn đi ra ngoài, Chúc Vân còn đang chờ ta."
Tống Huyền Cơ nói: "... Hắn không có đang đợi."
Hạ Lan Hi ngựa chết chữa như ngựa sống, hỏi: "Tống Tầm, ngươi biết cửa ra nơi này ở đâu không?"
Tống Huyền Cơ im lặng trong giây lát, từ trong vỏ kiếm rút 【Vong Xuyên Tam Đồ】 ra, vung kiếm chém vào trong hư không, lại mạnh mẽ phá vỡ một cái lối ra.
Tống Huyền Cơ: "Lối ra."
Hắn lại thật sự biết! Hắn thật là mạnh quá đi, hắn không hổ là sản phẩm của dục niệm của ta!
Hạ Lan Hi mừng rỡ không thôi, đẩy Tống Huyền Cơ ra để đi ra cửa. Trước khi đi, y không tự chủ được mà quay người lại nói với Tống Huyền Cơ: "Cám ơn ngươi đã cứu ta, lần sau... lần sau nếu ta có cơ hội lại đến tìm ngươi nhé."
Tống Huyền Cơ: "Tìm ta làm gì?"
Hạ Lan Hi: "Không tìm ngươi song tu, thì tìm ngươi nói chuyện phiếm, được không?"
"Tùy ngươi." Tống Huyền Cơ đi đến bên cạnh y, cùng y đứng ở lối ra: "Ta đi ra ngoài trước."
Hạ Lan Hi giật mình: "Cái gì?"
"Chúc Như Sương và Trưởng Tôn Sách đã thoát hiểm, hai người hẳn là đang canh giữ bên ngoài 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】." Tống Huyền Cơ hơi ngừng nói: "Ngươi nghỉ ngơi nhiều một chút, ta đi ra ngoài trước."
Hạ Lan Hi sững sờ: "... Cái gì?"
Hai vai Tống Huyền Cơ chùng xuống, lần đầu tiên trong cuộc đời lặp lại một câu nói ba lần: "Ta đi ra ngoài trước."
Đầu óc Hạ Lan Hi ong lên một tiếng, hoàn toàn nghẹn lại: "Sao ngươi phải ra ngoài?"
Tống Huyền Cơ liếc y một cái, nói: "Bởi vì nơi này chỉ là huyễn cảnh."
Hạ Lan Hi thấp giọng lẩm bẩm: "Huyễn cảnh..." Y đương nhiên là biết trong 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】là huyễn cảnh, cũng biết đây là giả, nhưng... cái gì là thật?
Hạ Lan Hi cực kỳ hoảng sợ, y lùi lại mấy bước, run giọng nói: "Vậy cái gì là thật... Ngươi nói cho ta biết cái gì mới là thật?"
Bởi vậy, Tống Huyền Cơ dứt khoát nói với y theo như mong muốn của y: "Ta."
Chỉ một chữ ngắn ngủi như sấm sét giáng xuống, đánh cho sắc mặt của Hạ Lan Hi trắng bệch, con ngươi phóng đại, chết đi sống lại, sống lại chết đi.
—— Là ý như y hiểu sao? Ý của Tống Huyền Cơ là như y nghĩ sao?
‘’Nói đến, ta cũng muốn hỏi ngươi —— Hạ Lan Thời Vũ, cái gì mới là thật.” Tống Huyền Cơ nhàn nhạt nói: “Nước ớt của Trưởng Tôn Kinh Lược là thật sao?”
Hạ Lan Hi môi mím lại, mấp máy mấy lần muốn nói lại thôi, nhưng sống chết không nói nên lời. Cuối cùng, y giơ tay lên yên lặng che mặt mình, biến trăm ngàn lời thành viện huấn của đạo viện Vô Tình bọn họ.
Hạ Lan Hi: “...”