Chương 24

—— trong 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】 .

Bất ngờ bị đẩy vào ảo cảnh, Hạ Lan Hi lòng nóng như lửa đốt, hoàn toàn không để ý tới cảm giác thiêu đốt càng ngày càng sâu giữa hai lông mày của mình, chỉ muốn mau chóng trở lại 【Thần Hồ Cư】.

Chúc Như Sương cùng Trưởng Tôn Sách cộng lại cũng chưa chắc là đối thủ của Quỷ Thần, nếu như Tống Huyền Cơ không kịp thời đuổi tới, vậy hai người bọn họ chẳng phải là trực tiếp đưa hai mạng cho Quỷ Thần sao?

Chúc Như Sương không thể xảy ra chuyện, tuyệt đối không thể! Trưởng Tôn Sách cũng... cố gắng đừng chết.

Hạ Lan Hi ngay cả bản thân mình ở nơi nào, hoàn cảnh xung quanh là gì cũng không có tâm tư đi xem, vừa tiến vào liền bắt đầu thử các loại biện pháp rời đi. Y thử hết toàn bộ trận pháp cùng thuật pháp có thể nghĩ đến một lần, thậm chí còn hát vài câu viện ca của đạo viện Hợp Hoan, nhưng trước sau không thể ra ngoài được nửa bước.

Cũng may sau khi lo lắng ban đầu qua đi, tu hành đạo Vô Tình lại phát huy tác dụng. Hạ Lan Hi bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ, Chúc Như Sương là chủ nhân hiện tại của 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】 , có lẽ chỉ có hoàn thành chuyện Chúc Như Sương mong y hoàn thành thì y mới có thể thoát thân khỏi 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】 .

Hạ Lan Hi trấn định lại, rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn quanh——nắng sớm mờ mờ, cây xanh râm mát, từng gian giảng đường lịch sự tao nhã, cửa sổ sáng sủa.

Thì ra, y rơi vào Mê Tân Độ vào buổi sáng, thảo nào lúc y vừa tiến vào đã nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh, nhưng y cũng không nhìn thấy một bóng người nào.

Hạ Lan Hi nhớ tới lời Chúc Như Sương nói lúc trước. Một hoa một cây, một người một vật trong 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】 đều là dục niệm của người vào kính biến thành. Hoa cỏ cây cối có thể có rất nhiều, nhưng chỉ có thể có một người.

—— người được người vào kính thích.

"Phong nguyệt*" của Phi Nguyệt Chân Quân là một thanh niên áo trắng thân phận không rõ, mà đạo tâm của Chúc Như Sương không liên quan đến phong nguyệt, chỉ nhìn thấy chính mình đang đeo mặt nạ. Nếu y và Chúc Như Sương đạo tâm nhất trí, vậy "Hạ Lan Thời Vũ" đâu?

* Gió và trăng, chỉ cảnh thiên nhiên. Đoạn trường tân thanh có câu: » Sánh vai về chốn thư hiên, góp lời phong nguyệt nặng nguyền non sông « — Cũng chỉ sự liên lạc không đúng đắn giữa trai gái.

Trong Mê Tân Độ, chỉ giảng đường đã có hơn mười gian. Hạ Lan Hi dừng chân trước một gian giảng đường, nhìn vào trong, cửa sổ lộ ra nắng sớm vừa vặn chiếu rọi ra giữa mi tâm thiếu niên, một đóa hoa Bỉ Ngạn diễm lệ nhiều hơn.

—— Trong giảng đường này không có ai. Hạ Lan Hi tự mình nói thầm một tiếng, vừa muốn xoay người rời đi, khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một bóng dáng màu đen.

Bóng người kia không có điềm báo trước xuất hiện ở dưới tàng cây, cùng mặc áo đen do Trưởng Tôn Sách cung cấp, băng cơ ngọc thể*, da trắng hơn tuyết, giống như ánh trăng trong trẻo lạnh lùng nhất đêm tuyết, xinh đẹp đến mức rung động lòng người.

* Da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người đẹp.

Đây là Tống Huyền Cơ sao? Đây là Tống Huyền Cơ nhỉ! Sao Tống Huyền Cơ lại xuất hiện ở đây?!

Đầu óc Hạ Lan Hi trống rỗng, bỗng dưng sững sờ tại chỗ, cả người đều cứng đờ.

Trong sự bối rối to lớn, bản năng đúng thứ hai trong toàn tông khiến y theo bản năng đọc thuộc lòng cơ chế vận hành 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】 : Có thể khiến người vào kính nhìn thấy người mình ngưỡng mộ trong lòng, nếu không có người ngưỡng mộ, nhìn thấy sẽ là bản thân vào kính.

Chẳng lẽ... đây chính là tình yêu?!

Chẳng lẽ... y yêu Tống Huyền Cơ?

Không không không, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng! Dù thế nào y cũng coi như là người được đạo Vô Tình chọn, sao y lại ù ù cạc cạc mà đi thích đạo hữu cùng viện chứ!

Y và Tống Huyền Cơ tổng cộng còn chưa nói qua mấy câu nha! Y thừa nhận y rất thích thưởng thức vẻ đẹp của Tống Huyền Cơ, nhưng miễn cưỡng nói Tống Huyền Cơ chính là "Dục niệm" của y thì có phải quá khoa trương hay không?

Phi Nguyệt Tiên Quân ngài có ở đây không, ngài xác định 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】 của ngài không có vấn đề gì chứ?

Hạ Lan Hi tay chân luống cuống một hồi, hít thở không thông, mặt đều bị dọa đến trắng bệch. Y nhìn Tống Huyền Cơ ở xa xa, chỉ thấy đối phương quan sát hoàn cảnh chung quanh, tựa hồ cũng đang tìm kiếm cái gì đó.

—— Xin hỏi, ngươi có cái gì tốt mà tìm ta chứ? Ngươi chỉ là hóa thân dục niệm của ta mà thôi!

Hạ Lan Hi run rẩy giơ tay lên che khuôn mặt mình sắp nứt ra của mình, không ngờ lại bị một vật nhỏ hơi lạnh nhẹ nhàng sượt qua một cái.

... Hửm?

Hạ Lan Hi buông tay xuống, vừa tuyệt vọng vừa hoang mang nhìn vật nhỏ đeo trên tay trái.

Đây là 【Lưu Tự Vi Mộng】 mà Nghi Ách Chân Quân tặng cho y?

Hạ Lan Hi mở to hai mắt.

【Lưu Tự Vi Mộng】 là công cụ tuyệt hảo để kiểm nghiệm đạo tâm Vô Tình, sau khi Nghi Ách Chân Quân tặng cho y, y liền đeo lên ngón áp út bên tay trái. Trong khoảng thời gian này, thời gian y ở cùng với Tống Huyền Cơ cũng không tính là ít, nhưng cho tới bây giờ y chưa từng bị 【Lưu Tự Vi Mộng】 trừng phạt!

Nghi Ách Chân Quân nhìn thấy Tuyết Tuyết Đỗ đều sẽ bị 【Lưu Tự Vi Mộng】 bỏng, nếu như y thật sự thích Tống Huyền Cơ, sao 【Lưu Tự Vi Mộng】 lại không có chút phản ứng nào chứ?

Bởi vậy có thể chứng minh: Cái này —— không phải yêu!

Trong 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】 và 【Lưu Tự Vi Mộng】 nhất định có một pháp bảo xảy ra vấn đề. Xét thấy Nghi Ách Chân Quân đáng tin cậy hơn Phi Nguyệt Chân Quân rất nhiều, Hạ Lan Hi phỏng đoán tám chín phần mười vấn đề nằm ở 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】rồi .

Từ trước đến nay Phi Nguyệt Chân Quân am hiểu cơ quan yếu thuật, có lẽ là hắn cải tiến lô-gích tầng dưới chót của 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】 : Nếu như người vào kính không có đối tượng mà mình thích, thì sẽ sáng tạo ra một dáng vẻ mà hắn thích nhất?

Nếu người trong gương có dáng vẻ mình thích, đương nhiên song tu sẽ càng thuận buồm xuôi gió hơn.

Hạ Lan Hi càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán này rất hợp lý. Đau đớn giữa mi tâm đã khiến y không thể bỏ qua, y nhìn mình trong cửa sổ, ấn ký hoa Bỉ Ngạn dường như đã sâu hơn trước đây một chút.

Chúc Như Sương và Trưởng Tôn Sách còn ở bên ngoài tranh thủ thời gian cho y, y nhất định phải tốc chiến tốc thắng.

Hạ Lan Hi hít sâu một hơi, hô to: "Tống Tầm——!"

Thân hình Tống Huyền Cơ dừng lại, nhìn về phía y, hai người không hẹn mà bốn mắt nhìn nhau.

Hạ Lan Hi "À" lên một tiếng nhỏ, Tống Huyền Cơ trong tưởng tượng của y lại là ăn mặc đồ đen?

Để tay lên ngực tự hỏi, y vẫn là thích dáng vẻ lạnh lùng ngày thường của Tống Huyền Cơ hơn, nhất là trâm vàng tua rua Tống Huyền Cơ cài trên tóc, y muốn chơi rất lâu rồi. Nếu như【Phong Nguyệt Bảo Hạp】 muốn tạo ra một dáng vẻ mà y thích nhất, cũng hẳn là Tống Huyền Cơ như vậy mới đúng chứ nhỉ.

Hạ Lan Hi đang miên man suy nghĩ, Tống Huyền Cơ đã quan sát trên dưới y một phen, ánh mắt dừng lại ngắn ngủi trên trán y một chút, lại nhìn thấy y vui vẻ nhảy nhót không giống như là có việc gì, thế nhưng chỉ khẽ gật đầu, không chút lưu luyến mà xoay người rời đi.

Hạ Lan Hi: "?"

Không phải chứ bạn học Tống, ngươi đều là sản phẩm mà ta tưởng tượng ra, thế mà còn lạnh nhạt với ta như vậy?

Hạ Lan Hi: "Đứng lại!"

Bị y hô như vậy, Tống Huyền Cơ đứng lại, lại chậm chạp không quay người nhìn y. Hạ Lan Hi đành phải chủ động đi về phía Tống Huyền Cơ, trong lòng y sốt ruột, đi mấy bước liền không tự chủ được chạy đến.

Tống Huyền Cơ nghe thấy tiếng bước chân vội vàng phía sau, còn tưởng Hạ Lan Hi đã xảy ra chuyện gì, xoay người nhìn lại.

Chỉ thấy mái tóc vốn đã búi tỉ mỉ khi đến【Thần Hồ Cư】của thiếu niên đã rơi vài sợi trong lúc đánh nhau, vừa chạy càng rối giống như vừa mới tỉnh ngủ. Dáng vẻ như vậy mặc dù khác xa lắc với đệ tử của đạo Vô Tình, nhưng lại mang lại cảm giác tươi trẻ rõ ràng.

—— Giữa mi tâm thiếu niên còn có một đóa hoa Bỉ Ngạn kiều diễm ướŧ áŧ chậm rãi nở rộ.

Hạ Lan Hi cứ như vậy chạy một hơi đến, nhào vào trong lòng hắn.

Tống Huyền Cơ: "..."

Mãi cho đến cuối cùng Hạ Lan Hi cũng không có giảm tốc độ, tốc độ của y quá nhanh, va chạm đến Tống Huyền Cơ hơi lui về phía sau nửa bước. Rõ ràng ôm lại y một chút mới có thể làm cho hai người đều ổn định thân thể, Tống Huyền Cơ lại không có bất kỳ động tác gì, mặc cho y bất ngờ không kịp đề phòng nhào vào lòng mình.

Vì sao không ôm lại ta, Hạ Lan Hi nghĩ thầm, trước đó cũng không phải chưa từng ôm, có cần phải rụt rè như vậy không?

Nhưng mà, Tống Huyền Cơ trước mắt là do suy nghĩ của y biến thành, Tống Huyền Cơ rụt rè này, cũng có thể chứng minh mặt khác trong xương cốt của hắn cũng là một người rụt rè.

Hạ Lan Hi lại một lần nữa ngửi thấy mùi hương thanh lãnh nhã nhặn, giống như tuyết rơi trong núi. Y ngẩng đầu nhìn Tống Huyền Cơ, phát hiện Tống Huyền Cơ cũng đang cụp mắt nhìn y, dưới hàng mi dài thon dài hình như có vài phần hoang mang hiếm thấy.

Trước đó Tống Huyền Cơ đã nói với y "không hiểu ngươi" hai lần, bây giờ sợ là lại không hiểu nữa rồi, dù sao "Hạ Lan Thời Vũ" bình thường làm sao có thể chạy như điên mà ôm hắn như thế này chứ.

Hạ Lan Hi muốn nói thêm mấy câu với Tống Huyền Cơ trước mắt, bất đắc dĩ cảm giác nóng rực giữa lông mày đã đến tình trạng khó có thể chịu đựng, y không thể không nói chính sự trước, thở hổn hển nói: "Thời gian cấp bách, chúng ta bắt đầu đi?"

Tống Huyền Cơ: "Bắt đầu?"

"Nơi này..." Hạ Lan Hi nhìn xung quanh, mím môi, có chút ghét bỏ nói: "Nơi này không tốt, tuy rằng đất phong nguyệt không có người bên ngoài, nhưng cũng không thể ở ngoài, ta sẽ xấu hổ đấy."

Tống Huyền Cơ hơi dừng lại: "Hửm?"

Hạ Lan Hi mơ hồ cảm giác được Tống Huyền Cơ ôm y có một chút căng thẳng ngẩn ra. Tống Huyền Cơ chân chính tuy rằng cũng là "Hửm" tới "Ừm", nhưng tuyệt đối sẽ không ngốc nghếch như vậy.

Đại khái là do Tống Huyền Cơ không có ý thức tự chủ? Nếu là nơi phong nguyệt thuộc về y, lẽ ra phải do y chủ động mới đúng.

"Nhưng đến giảng đường hẳn là sẽ không xấu hổ nhỉ." Hạ Lan Hi nắm tay Tống Huyền Cơ, lộ ra nụ cười sáng lạn nên sớm nên lộ ra đối với Tống Huyền Cơ năm trước: "Ta dẫn ngươi đi được không? Ngươi thích một gian giảng đường nào?"

Tống Huyền Cơ im lặng một lát, hỏi: "Nhập ma?"

Hạ Lan Hi: "".

Đúng, chính là như vậy! Trước đó y đã tưởng tượng qua, nếu có một ngày y bại lộ bản tính ở trước mặt Tống Huyền Cơ, Tống Huyền Cơ nhất định sẽ cảm thấy y tẩu hỏa nhập ma hoặc là bị đoạt xá.

Hạ Lan Hi không rảnh đến mức đi giải thích nguyên nhân hậu quả chuyện này với một vật huyễn hóa, lôi kéo Tống Huyền Cơ đi đến giảng đường gần bọn họ nhất. Tống Huyền Cơ cũng không giãy dụa, mặc cho y kéo, ngoan ngoãn đi theo phía sau y.

Hai người một trước một sau đi vào giảng đường, Hạ Lan Hi phát hiện đây vừa vặn là chỗ mà Phi Nguyệt Chân Quân dạy bọn họ.

Nhắc đến tiết của Phi Nguyệt Chân Quân... Có một thứ phải lấy ra trước, y nhớ rõ trong giảng đường hẳn là có.

Hạ Lan Hi mang theo Tống Huyền Cơ đi tới chỗ ngồi ngày thường bọn họ ngồi trong giờ học, ấn người lên ghế dài một cái: "Ngươi ngồi ở đây, không được chạy lung tung."

Tống Huyền Cơ: "... Ừm."

Hạ Lan Hi thu xếp ổn thỏa cho Tống Huyền Cơ, một mình đi đến bên cạnh bục giảng. Bên cạnh bục giảng có một cái tủ gỗ, bên trong chứa 【Thỉnh Quân Lưu】 lần trước mỗi đệ tử giao cho Phi Nguyệt Chân Quân kiểm tra, trên mỗi một bình sứ đều dán tên của đệ tử.

Hạ Lan Hi tìm một vòng, không chút do dự xem nhẹ ba chữ "Tống Huyền Cơ" nhìn thấy trước hết, y cầm lấy bình sứ dán "Hạ Lan Thời Vũ" rồi về tới trước mặt Tống Huyền Cơ.

Hạ Lan Hi nhìn Tống Huyền Cơ, lại nhìn 【Thỉnh Quân Lưu】, không khỏi nhíu mày, nói thầm: "Nếu ta dùng nó trên người ngươi, ngươi sẽ rút kiếm sao?"

Tống Huyền Cơ liếc mắt nhìn bình sứ trong tay y, im lặng một cái, nói: "Có."

Hạ Lan Hi căm giận nói: "Ta biết mà." Y không mang【 Tái Tinh Nguyệt】 vào đây, 【 Vong Xuyên Tam Đồ】 của Tống Huyền Cơ lại ở đây, bây giờ y không đánh lại Tống Huyền Cơ.

Thôi, dù sao ở trong 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】 , Tống Huyền Cơ chính là y, y chính là Tống Huyền Cơ, ai trên ai dưới thì cũng vậy thôi.

Hạ Lan Hi tự thuyết phục mình xong, đặt 【Thỉnh Quân Lưu】 ở vị trí thuận tay, lại đến gần Tống Huyền Cơ một bước. Tống Huyền Cơ vẫn duy trì tư thế ngồi ngay ngắn, một đôi chân dài tự nhiên tách ra hai bên, không nhúc nhích nhìn y.

Hạ Lan Hi vẫn biết chân Tống Huyền Cơ rất dài, chỉ là bình thường bọn họ ăn mặc quá tiên khí bồng bềnh, hầu như y không có cơ hội cảm nhận trực quan dáng người của Tống Huyền Cơ, mà tối nay bộ đồ áo đen nhẹ nhàng này, vừa vặn cho y cơ hội này.

Bây giờ y mới phát hiện, Tống Huyền Cơ mặc dù là một mỹ nhân chính cống, nhưng cũng cao hơn y rất nhiều.

Hạ Lan Hi vừa nhớ lại phương pháp song tu mà Phi Nguyệt Chân Quân dạy bọn họ, vừa do dự khoác hai tay lên vai Tống Huyền Cơ, sau đó lại do dự... ngồi vào trong ngực Tống Huyền Cơ.

"Hạ Lan Thời Vũ." Tống Huyền Cơ rốt cuộc mở miệng. Hai người đối mặt, cách nhau chỉ một tẹo, y thậm chí có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong con ngươi của Tống Huyền Cơ.

Mặt của y đỏ quá, đỏ giống như là bị đốt vậy. Mà vẻ mặt Tống Huyền Cơ lại vẫn bình tĩnh xa cách trước sau như một, ngay cả giọng nói cũng là không nhanh không chậm. Vừa so sánh như thế, ngược lại thì lộ ra y cũng không thông minh lắm.

Tầm mắt thiếu niên lạnh lùng như băng rơi vào trên mặt y, nhìn thấy khuôn mặt của y còn nóng hơn cả mi tâm: "Ta khuyên ngươi nghĩ cho rõ ràng."

Còn có gì để nghĩ nữa, Chúc Như Sương còn đang chờ y ở bên ngoài đấy.

Hạ Lan Hi đỡ bả vai Tống Huyền Cơ, chậm rãi ngồi xuống: "Ta đã nghĩ rõ ràng rồi."

Tống Huyền Cơ khẽ nhíu mày, nhắm mắt lại, quay mặt đi nói: "... Ngươi xuống trước đi."

“Không cần.” Hạ Lan Hi ngồi trong lòng Tống Huyền Cơ, đưa tay cởi khuy áo trên người Tống Huyền Cơ, bất mãn nói: “Sao ngươi đột nhiên nói nhiều như vậy? A, đúng rồi, không thể trách ngươi, là ta nói nhiều, dẫn đến ngươi cũng nói nhiều hơn.”

Hai tay Tống Huyền Cơ buông thõng tự nhiên, hoàn toàn không chạm vào y, chỉ dùng đôi mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm ấn Bỉ Ngạn giữa mi tâm y: “Ngươi là Hạ Lan Thời Vũ?”

Trước đó y đã nói gì nào, Tống Huyền Cơ không phải nghi ngờ y bị tẩu hỏa nhập ma thì chính là nghi ngờ hắn bị đoạt xá.

“Đúng vậy, đúng vậy, đúng là ta.” Hạ Lan Hi ngoài miệng qua loa, trở tay dùng một thuật định thân ở người Tống Huyền Cơ: “Xin lỗi, Tống Tầm, nhưng ta thật sự rất gấp.”