Chương 22

Thái Hoa Tông mỗi tháng có hai ngày nghỉ, do thời gian nghỉ ngơi quá ngắn, phần lớn đệ tử đều chọn ở lại Thái Hoa Tông để nghỉ ngơi.

Trương Ngộ Ngôn không phải là một trong “phần lớn đệ tử” đó. Gã không giống như các đạo hữu khác, có gia cảnh không phải lo lắng gì. Mỗi khi nghỉ ngơi, gã đều xuống núi đến các thành trấn phụ cận để nhận một số ủy thác tư nhân có thể đổi lấy thù lao.

Vào một buổi chiều mùa xuân đầy nắng, khi gã đi ngang qua chợ đông đúc, bất chợt bị một bóng người màu hồng nhạt thu hút ánh mắt.

Đệ tử của đạo viện Hợp Hoan luôn mẫn cảm với mỹ nhân, cho dù chỉ là một hình dáng mơ hồ cũng đủ để thắp sáng những đôi mắt luôn giỏi phát hiện cái đẹp của bọn họ.

Trương Ngộ Ngôn theo thói quen liếc mắt nhìn về phía bóng người đó, bước chân bỗng nhiên dừng lại.

Hạ Lan Thời Vũ? Là Hạ Lan Thời Vũ của đạo viện Vô Tình? Sao y lại mặc một bộ áo hồng xuất hiện ở phiên chợ ồn ào này?

Phải biết rằng, lịch sử mấy ngàn năm của đạo viện Vô Tình, chưa từng có đệ tử nào mặc màu sắc khác ngoài màu trắng.

Trương Ngộ Ngôn lập tức vứt bỏ công việc ủy thác sang một bên, bị mê hoặc, lặng lẽ đi theo sau Hạ Lan Thời Vũ.

Nếu hỏi đạo Hợp Hoan cảm thấy hứng thú với kiểu mỹ nhân gì nhất, không cần nghi ngờ, chính là mỹ nhân lạnh lùng của đạo viện Vô Tình.

Đóa hoa trên cao luôn khơi dậy du͙© vọиɠ chinh phục của đệ tử đạo Hợp Hoan. Thử hỏi, nếu ngay cả đệ tử đạo Vô Tình vừa mạnh mẽ lại xinh đẹp cũng có thể động lòng với họ, trong Tam giới còn có chuyện gì mà bọn họ không làm được chứ?

Đệ tử đạo Hợp Hoan luôn “thèm nhỏ dãi từ lâu” với ba người đẹp của đạo Vô Tình. Hạ Lan Thời Vũ có vẻ đẹp rực rỡ như ánh nắng mùa xuân, tu luyện đạo Vô Tình, sự tương phản đó khiến rất nhiều đệ tử đạo Hợp Hoan “thèm nhỏ dãi” y, thậm chí không ít người đã hành động thực tế.

Trương Ngộ Ngôn nhìn Hạ Lan Thời Vũ đi xuyên qua đám đông nhốn nháo, dáng người nhẹ nhàng linh hoạt, như một áng mây buổi sớm nhuộm ánh sáng nhàn nhạt lúc bình minh. Gã không nhịn được nghĩ, nếu những đạo hữu cùng viện cũng mê Hạ Lan Thời Vũ nhìn thấy một màn này, chỉ sợ sẽ kích động đến tẩu hỏa nhập ma.

Gã đoán, có lẽ Hạ Lan Thời Vũ cần phải che giấu thân phận, cho nên không thể không ăn mặc như thế. Gã đi theo sau Hạ Lan Thời Vũ, nhìn thấy y đi vào một cửa hàng chuyên bán điểm tâm, bắt chuyện với ông chủ cửa hàng.

Trương Ngộ Ngôn tuy không nghe rõ hai người đang nói gì, nhưng có thể nhìn thấy đôi môi Hạ Lan Thời Vũ hé ra đóng lại, như không thể dừng lại.

Trương Ngộ Ngôn kinh ngạc không thôi.

Gã đã gặp Hạ Lan Thời Vũ vài lần ở Thái Hoa Tông, nhưng chưa từng nghe thấy giọng nói của y. Dưới sự thúc đẩy của lòng hiếu kỳ, Trương Ngộ Ngôn thi triển thuật pháp, cuộc đối thoại giữa Hạ Lan Thời Vũ và ông chủ cửa hàng dễ dàng lọt vào tai của gã...

“Ông chủ ông chủ, chỗ ông có món nào thích hợp với khẩu vị của người Cô Tô không? Ta muốn món đắt nhất, loại tốt nhất.”

“Ông chủ ông chủ, ông có thể lấy hộp thức ăn đẹp nhất đựng điểm tâm cho ta không? Đồng môn của ta sắp sinh thần rồi, đây là quà sinh thần ta tặng cho hắn.”

“Ông chủ ông chủ, ta phát hiện hình như ông không nói nhiều lắm. Ông có thể nói thêm với ta vài câu được không? Thực sự không dám giấu giếm, ta đã hai tháng không có ai nói chuyện với ta rồi.”

“Hửm? Ông nói không biết nói chuyện gì hả? Vậy sao được? Mở cửa làm ăn, công phu ngoài miệng là tuyệt đối không thể thiếu. Hôm nay ta hiếm khi được nghỉ phép, hay là ta luyện với ông một chút nhé?”

“Đáng ghét, vừa mở miệng đã hỏi ta việc học rồi, vậy ông xem như là hỏi đến điểm mấu chốt rồi. Lần trước toàn bộ tông môn thi đấu luyện dược, tiểu sinh bất tài, chỉ lấy được một vị trí đứng đầu nho nhỏ mà thôi .”

“Đứng đầu đương nhiên là có phần thưởng rồi! Phần thưởng là một miếng ngọc bội chất lượng tốt. Nhưng người của đạo viện chúng ta chưa bao giờ đeo mấy thứ như túi thơm ngọc bội, phần thưởng ta không cần, chỉ mong có thể cho người cần đến.”

“Đã gói điểm tâm xong chưa? Cám ơn ông chủ, nếu đồng môn của ta thích ăn, lần sau ta lại đến thăm việc làm ăn của ông nhé.”



Trương Ngộ Ngôn nghe thiếu niên lải nhải, cúi đầu nhìn ngọc bội đeo bên hông, trong tiếng tim đập như trống, lỗ tai của gã cũng dần dần đỏ lên.

Qua năm tháng, ông chủ cửa hàng bánh ngọt không đợi được thiếu niên áo hồng đến lần thứ hai, gã lại chờ được Hạ Lan Hi ở Thần Hồ Cư của đạo viện Hợp Hoan.

Hạ Lan Thời Vũ nói gã hoàn toàn không biết y là người như thế nào, lại nói sao lại thích, nhưng sao gã lại không biết chứ.

Chính là bởi vì cái gì gã cũng biết, gã mới trước sau... không bỏ xuống được.

Những đệ tử đạo Hợp Hoan khác bị Hạ Lan Thời Vũ từ chối, đơn giản là đau lòng một hai ngày, trong nháy mắt liền có thể có tình yêu mới. Cái bọn họ gọi là thích, chẳng qua chỉ là một trò truy đuổi vẻ đẹp. Mặc dù mục tiêu không phải Hạ Lan Thời Vũ, cũng sẽ là Tống Huyền Cơ hoặc Chúc Như Sương, hoặc là mỹ nhân của các đạo viện khác.

Chỉ có gã, chỉ có gã là nghiêm túc với Hạ Lan Thời Vũ.

Từ đó về sau, tầm mắt của hắn không thể rời khỏi Hạ Lan Thời Vũ nữa.

Gã có thể nhìn thấy khi Phi Nguyệt Chân Quân muốn ba người của đạo Vô Tình học phương pháp song tu, Hạ Lan Thời Vũ đã khϊếp sợ dưới lớp mặt nạ bình tĩnh;

Gã cũng nhìn thấy Hạ Lan Thời Vũ đi ngang qua hậu hoa viên, tiện tay trợ giúp nho nhỏ cho đệ tử bị trừng phạt.

Nhưng Hạ Lan Thời Vũ không nhìn thấy gã. Thiếu niên kia có thể vì sinh thần của Tống Huyền Cơ mà hy sinh cả kỳ nghỉ khó có được của mình, lại không muốn lãng phí một chút thời gian nào ở trên người gã.

Nỗi đau cầu mà không được sắp bức gã phát điên. Gã hao tổn tâm cơ, dùng hết thủ đoạn, thậm chí không tiếc bố trí cạm bẫy bỉ ổi, vẫn không cách nào tự kềm chế.

Mãi đến khi “nó” xuất hiện.

“Nó” nói với gã, chỉ cần trả giá một chút xíu, “nó” có thể thỏa mãn toàn bộ tâm nguyện của gã.

Trương Ngộ Ngôn thân là đệ tử của đạo Hợp Hoan, cho dù là vì tình loạn trí, cũng không ngu xuẩn đến mức tin một lời quỷ thần không rõ lai lịch ngay cả thực thể cũng không có. Gã chỉ ôm tâm thái thử, nói với quỷ thần một cái tên khiến gã căm hận chán ghét: Bạch Duy, Bạch Quan Ninh.

Thế là Bạch Quan Ninh bị hủy đi khuôn mặt, gã phải trả lại gấp trăm lần những gì mình đã gặp phải ở Cổ Tàng Thư Các ngày đó, cái giá phải trả chỉ là một dấu Bỉ Ngạn in trên cánh tay.

Sau đó, gã nói với quỷ thần cái tên thứ hai: Hạ Lan Hi, Hạ Lan Thời Vũ.

Giờ Hạ Lan Thời Vũ đứng trước mặt gã, tay cầm Tái Tinh Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng nhìn gã.

“Ngươi cuối cùng cũng sắp thành của ta rồi, Hạ Lan Hi.” Trương Ngộ Ngôn nhẹ giọng nỉ non trong màn che: “Cùng đi với ta đi, ta thích ngươi. Ta không giống bọn họ, ta thật sự thích ngươi.”

Trưởng Tôn Sách: “Cái gì gọi là “Ngươi thật sự”? Hạ Lan Hi bây giờ là giả sao?”

Chúc Như Sương: “…”

Hạ Lan Hi mặt không cảm xúc phun ra hai chữ: “Không cần.”

“Thật sao.” Trương Ngộ Ngôn phát ra một tiếng than thở vô cùng tiếc hận: “Vậy ta chỉ có thể biến ngươi thành người giống như ta. Chỉ có như thế, ngươi mới sẽ không ghét ta.”

Trưởng Tôn Sách nghe xong lời tỏ tình của đàn ông, da gà da viẹt nổi hết cả lên: “Ngươi không biết chuyện tình cảm là chuyện không thể miễn cưỡng ngươi à? Ta có một huynh đệ ở đạo viện Vạn Thú, muốn song tu với linh thú của mình rất lâu. Nói rõ trước, hắn không có biếи ŧɦái như vậy, linh thú của hắn đã hóa hình thành công. Hắn một lòng si mê, linh thú của hắn lại sống chết không muốn, cứ khăng khăng người yêu khác biệt. Với bản lĩnh của hắn, hắn hoàn toàn có thể nhốt linh thú nhốt lại yêu thương, nhưng hắn có làm như vậy không? Hắn không có, hắn chỉ yên lặng canh giữ bên cạnh linh thú, một ngày bốn lần, cho linh thú ăn đến tròn vo.”

Hạ Lan Hi lạnh lùng gật đầu: “Đúng, ngươi nhìn người ta xem, sau đó nhìn lại chính mình đi.”

Nghe Trưởng Tôn Sách nói một tràn, Trương Ngộ Ngôn không hề bị lay động: “Hắn là đệ tử của đạo Hỗn Thiên thì hiểu cái gì chứ.”

Trưởng Tôn Sách: “….’’Được được được, bây giờ còn kỳ thị đạo viện đúng không.

Cuối cùng Trương Ngộ Ngôn nhìn thật sâu vào tay trái của Hạ Lan Hi, 【Lưu Tự Vi Mộng】 lẳng lặng đeo trên đầu ngón tay thiếu niên, không có suy nghĩ lưu động, cũng không có mộng đẹp nhỏ bé.

Khóe miệng Trương Ngộ Ngôn cong lên một nụ cười cuối cùng cũng được giải thoát, chậm rãi kéo ống tay áo lên, lộ ra đóa hoa Bỉ Ngạn kiều diễm ướŧ áŧ bí ẩn nở rộ.

‘’Lại nói tiếp, chúng ta cũng coi như là đạo hữu cùng viện.” Trương Ngộ Ngôn trêu tức nói: “Ngươi nói có đúng hay không, bạn học Chúc?”

Sắc mặt Chúc Như Sương lập tức trắng bệch như tờ giấy.

Đạo hữu cùng viện? Là chỉ đạo viện thứ mười ba ẩn giấu ở trong Thái Hoa Tông sao?

Hạ Lan Hi nhướn mày: “Hắn không phải, hắn chỉ là đạo hữu của ta và Tống Tầm.”

Trương Ngộ Ngôn cười nhẹ, nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình nói: “Đừng nóng giận, Hạ Lan Thời Vũ, ngươi sẽ sớm trở thành đạo hữu của chúng ta thôi.”

Hạ Lan Hi có dự cảm không tốt, trong lòng trầm xuống, hô lớn: “Mau ngăn cản hắn!”

Trưởng Tôn Sách vừa theo bản năng vọt tới phía Trương Ngộ Ngôn, vừa không hiểu ra sao: “Hả? Ngăn cản hắn làm gì? Ngươi nói rõ ràng đi!”

Cùng lúc đó, 【Tái Tinh Nguyệt】 đột nhiên ra khỏi vỏ. Thân kiếm bay nhanh vẽ ra một đường sáng đẹp mắt trên không trung, phảng phất như đã đoạt đi ánh trăng nơi chân trời, mang theo từng trận gió sắc bén, thẳng đến cánh tay Trương Ngộ Ngôn!

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này Trưởng Tôn Sách đã hiểu rõ dụng ý của Hạ Lan Hi, một tay cầm đao, thân đao xoay nửa vòng quanh ngón tay hắn, lưỡi đao sắc bén đổi hướng, cùng với 【Tái Tinh Nguyệt】 của Hạ Lan Hi, gào thét mà lao đến.

Đối mặt với thế công của Hạ Lan Hi và Trưởng Tôn Sách, Trương Ngộ Ngôn vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, mặc cho từng đao từng kiếm đâm rách da thịt, xuyên thấu xương thịt của gã——ánh máu bắn ra bốn phía, bắn ra từng đóa từng đóa hoa máu tươi đẹp quỷ quyệt, cánh tay in dấu bỉ ngạn giống như tượng gỗ đứt dây, rơi bịch trên mặt đất.

Mặt Trương Ngộ Ngôn trong nháy mắt mất đi huyết sắc, gã lại giống như hoàn toàn không cảm giác được đau đớn, nâng một bàn tay hoàn hảo không chút tổn hại khác lên, mạnh mẽ xuyên qua l*иg ngực của mình!

Trong phút chốc, sương đen bùng lên, huyết khí bốc lên, hai bên đỏ đen đan xen, giống như nanh vuốt của ác quỷ che khuất cả mây trời, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ 【Thần Hồ Cư】!

Trương Ngộ Ngôn tự nguyện hiến tế ra toàn bộ máu thịt và linh hồn của mình cho quỷ thần vừa dơ bẩn vừa cường đại kia.

Trong màu máu đỏ sậm, Chúc Như Sương bỗng nhiên mở to hai mắt: “Là “nó”...”

Thân thể Trương Ngộ Ngôn hóa thành sương máu vô hình, hồn phách thì thành áo khoác màu đen tung bay của “nó”. Vì vậy, “nó” lần đầu tiên không chiếm cứ thân thể người khác, lấy trạng thái vốn có xuất hiện ở trước mặt ba người.

Giọng nói quen thuộc vang lên: “Chào buổi tối nhé, các tiểu mỹ nhân, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Lúc này Trưởng Tôn Sách nhận ra giọng nói này: “Lại là ngươi!”

Cái tên tà ma mượn thân thể Lâm Đàm suýt tý nữa gả cho Chúc Như Sương ở Tây Châu, sao lại chạy đến Thái Hoa Tông?

‘’Chào buổi tối cái con khỉ, ai tên là “mỹ nhân” mà ngươi gọi hả.” Hạ Lan Hi lạnh lùng nói: “Chúc Vân không có tên sao?”

Trưởng Tôn Sách: “Hắn nói là “các tiểu mỹ nhân”, hình như cũng bao gồm cả ngươi ấy.”

Hạ Lan Hi: “Ta không nghe thấy.”

Trưởng Tôn Sách nghi hoặc nhíu mày: “Là ảo giác của ta à. Sao ta cứ cảm thấy ngươi nói nhiều hơn, hình như còn có chút yếu nữa.”

Áo hồn hướng về phía Hạ Lan Hi giật giật, quỷ thần tựa hồ hơi nghiêng đầu một chút: “Đệ tử của đạo viện Vô Tình vẫn thích gây thêm phiền phức cho bổn tọa như vậy.”

Hạ Lan Hi nhíu mày: “Đã tự xưng là “Bổn tọa”, vậy có phải ta cũng phải tôn xưng ngươi một tiếng “Viện trưởng” hay không?”

Trưởng Tôn Sách: “Viện trưởng? Viện trưởng nào?”

Hạ Lan Hi: “Viện trưởng của đạo viện thứ mười ba.”

Trưởng Tôn Sách: “Hả? Thái Hoa Tông lấy đâu ra đạo viện thứ mười ba?”

Hạ Lan Hi không có thời gian giải thích với Trưởng Tôn Sách, lại hỏi: “Đệ tử của ngươi đều đến thế nào? Dẫn dụ từng người giống như Trương Ngộ Ngôn sao?”

Quỷ thần thấp giọng nở nụ cười: “Thật là một đệ tử đạo Vô Tình ngây thơ, không hiểu sao lại có chút đáng yêu thế nhior. Lòng người tham lam, du͙© vọиɠ khó lấp, người bình thường như thế, đệ tử Thái Hoa Tông cũng như thế, còn cần bổn tọa dẫn dụ từng người một sao.”

Sắc mặt Hạ Lan Hi lạnh như băng: “Trong Thái Hoa Tông còn có ai là người của ngươi nữa?”

Quỷ thần rất hứng thú: “Ngươi đoán xem?”

Hạ Lan Hi lạnh lùng nói: “Ta không đoán.”

Quỷ thần tựa hồ cảm thấy mình bị mạo phạm, sương máu bồng bềnh giữa không trung đột nhiên ngưng trệ một chút.

‘’Hạ Lan Thời Vũ.” Quỷ thần gằn từng chữ một, gọi tên Hạ Lan Hi: “Đệ tử của bổn tọa thích ngươi, vì ngươi, thần hình câu diệt, nghiền xương thành tro cũng không tiếc. Thâm tình như vậy, bổn tọa sao có thể không thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của hắn chứ?”

Chúc Như Sương ôm xương quai xanh đau nhức kịch liệt, hô to: “Thời Vũ cẩn thận!”

Dứt lời, áo hồn cuồn cuộn trong không trung, vô số dây leo màu đỏ sậm điên cuồng sinh trưởng dưới áo bào của Quỷ thần, trong nháy mắt nào đó, giống như rắn độc thè lưỡi, đột nhiên đánh úp về phía Hạ Lan Hi!

Cũng may Hạ Lan Hi phản ứng cực nhanh, trước khi dây leo sắp vung đến trên người, y đã một hơi bay lên trời, 【Tái Tinh Nguyệt】 nằm ngang giữa lông mày, lập tức cuồng phong nổi lên, ánh kiếm rực sáng!

‘’Chư hành vô thường, là sinh diệt pháp; sinh diệt dã, tịch diệt vi nhạc —— Tán!”

Mái tóc dài tung bay trong gió, áo bào đen phất phới, vẻ ngây ngô non nớt của thiếu niên giờ phút này hoàn toàn biến mất. Khi tiếng kiếm quyết cuối cùng vang lên từ miệng Hạ Lan Hi, cả【Thần Hồ Cư】 như bị đóng băng.

Chỉ trong khoảnh khắc, dây leo cứng đờ trên không trung, tiếng động biến mất, tầm mắt như dừng lại, tất cả chìm vào tĩnh lặng.

Tiếp đó, thời gian đột nhiên khôi phục dòng chảy, vô số dây leo nổ tung, tạo thành màn sương máu bao phủ cả bầu trời.

Trưởng Tôn Sách sững sờ tại chỗ, trong mắt phản chiếu hình ảnh Hạ Lan Hi, run giọng nói: "Ngươi đừng nói với ta, đạo viện Vô Tình có ba người mạnh như vậy..."

"Yên tâm, chỉ có Thời Vũ và Tống Huyền Cơ mạnh như vậy thôi." Chúc Như Sương khẽ cười, nhẹ giọng nói: "Ta với bọn họ, từ trước đến nay luôn có khoảng cách lớn hơn là thứ ba và thứ hai."

Trưởng Tôn Sách lẩm bẩm: "Hạ Lan Hi và Tống Tầm... thật sự là người mười mấy tuổi sao?"

"Đúng, chúng ta là người mười mấy tuổi đó!" Hạ Lan Hi tranh thủ thời gian trả lời nghi vấn của Trưởng Tôn Sách. Y thừa thế xông lên, muốn giải quyết bản thể của dây leo, nhưng Quỷ thần đã thay đổi mục tiêu. Lợi dụng lúc y thi triển kiếm pháp, Quỷ Thần nhanh chóng lao về phía tượng thần Tàng Ngọc Tiên Quân!

Hạ Lan Hi ngây ra, bừng tỉnh hiểu ra: "Hóa ra là vậy sao."

Phù Tự Tiên Quân và Tàng Ngọc Tiên Quân tuy đã chiến bại, nhưng trước khi chết đã đạt được thần cách. Tượng thần của bọn họ lưu lại trong Tam Giới cũng theo đó có được thần lực.

Quỷ thần không thể dựa vào chính mình để ăn mòn tượng thần của hai vị Tiên Quân, chỉ có thể mang theo linh hồn mà đệ tử đạo viện Thái Thiện và đạo viện Hợp Hoan tự nguyện hiến tế, mới có thể phá vỡ thần lực giam cầm, muốn làm gì thì làm, gieo rắc điều ác đối với tượng thần của các Tiên Quân.

Bởi vì hai vị Tiên Quân này, mãi mãi sẽ không bài xích học sinh của đạo Viện mình.

Quỷ thần dụ dỗ Trương Ngộ Ngôn, khiến cho gã hiến tế linh hồn. Cho nên, tượng thần Phù Tự Tiên Quân bị Quỷ thần ô nhiễm, nhất định là do một đệ tử của đạo viện Thái Thiện cũng làm việc tương tự như Trương Ngộ Ngôn.

Hạ Lan Hi không kịp suy nghĩ, Quỷ thần đã tiến sát tượng thần Tàng Ngọc Tiên Quân. Y không biết Quỷ thần muốn làm gì với tượng thần của các Viện trưởng, nhưng y tuyệt đối không cho phép chuyện xảy ra với tượng thần Phù Tự Tiên Quân lặp lại với tượng thần của Tàng Ngọc Tiên Quân.

Thân hình gầy gò của Hạ Lan Hi bộc phát ra sức mạnh kinh người, toàn thân bao phủ bởi ánh kiếm, y lao đến giữa quỷ Thần và Tàng Ngọc Tiên Quân với tốc độ cực nhanh: "Không biết mục đích ngươi là gì, nhưng ta nhất định sẽ ngăn cản ngươi!"

Giọng điệu điềm tĩnh của Quỷ thần cuối cùng cũng trở nên không vui: "Thật là phiền phức."

Chỉ nghe một tiếng "rào", chất nhầy màu đỏ sậm không theo ý muốn của chủ nhân mà bám vào tượng thần cao quý, mà bị thân kiếm 【Tái Tinh Nguyệt】 chặn lại hoàn toàn, chỉ có một giọt lọt lưới, rơi nhẹ vào giữa lông mày thiếu niên.

Chúc Như Sương thấy vậy, hoảng sợ chạy về phía Hạ Lan Hi: "Thời Vũ!"

Quỷ Thần từ trên cao nhìn xuống hai thiếu niên, cười lạnh: "Cũng tốt, xem như chấm dứt tâm nguyện của ái đồ bổn tọa." Quỷ Thần quay sang Chúc Như Sương, cười tủm tỉm hỏi: "Có vui không, mỹ nhân, Hạ Lan Thời Vũ lại thành đạo hữu cùng viện của ngươi rồi."

Da thịt giữa mi tâm Hạ Lan Hi đau như lửa đốt, như có một lưỡi dao sắc nhọn đang khắc từng nét hoa văn kiều diễm của hoa bỉ ngạn lên đó.

Y tức điên lên. Không phải chứ, sao người khác bị đánh lên xương quai xanh hoặc cánh tay, y lại bị đánh lên giữa mi tâm?

Hoa bỉ ngạn tuy đẹp, nhưng đây không phải là một loại hủy đi khuôn mặt sao?

Hạ Lan Hi không để ý tới cảm giác nóng rát ở mi tâm, dùng kiếm chống đất, cắm 【Tái Tinh Nguyệt】 xuống đất: "Thiên địa bất hòa, vạn vật bất sinh —— hóa!"

Toàn thân 【Tái Tinh Nguyệt】 sáng lên hào quang rực rỡ của quần tinh, tạo thành một lớp rào chắn không thể phá vỡ, vững vàng bảo vệ tượng thần Tàng Ngọc Tiên Quân trong kết giới.

Quỷ Thần vẫn lơ lửng giữa không trung, trầm mặc một lát, bỗng nhiên lại cười: "Chút tài mọn."

"Thời Vũ!" Chúc Như Sương nắm lấy vai Hạ Lan Hi, nhìn chằm chằm vào đóa hoa bỉ ngạn nở rộ giữa trán y, giọng run run: "May mà hoa chưa nở hết, còn thời gian, ngươi còn thời gian."

Chúc Như Sương lấy một chiếc gương đồng từ bên hông, nhét vào tay Hạ Lan Hi: "Mau vào đi, vào đó song tu với mình, bây giờ có lẽ vẫn còn kịp!"

"Chúc Vân, ngươi đang nói cái gì vậy!" Trưởng Tôn Sách lộ ra vẻ mặt ngốc nghếch, kinh ngạc nói: "Sao mình có thể song tu với mình?!"

Hạ Lan Hi nhìn chiếc gương đồng nhỏ trong lòng bàn tay, đó chính là 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】mà Phi Nguyệt Chân Quân tặng cho Chúc Như Sương.

"Người nên vào chính là hai người các ngươi." Hạ Lan Hi kinh ngạc vì mình lại có thể bình tĩnh như vậy, y còn tưởng rằng sau khi mình bị khắc ấn Bỉ Ngạn sẽ khóc lớn. Ai bảo Tống Huyền Cơ không có ở đây, vậy cũng chỉ có thể để y chăm sóc các bằng hữu của y và Tống Huyền Cơ rồi.

"Ta nói rồi, ta sẽ bảo vệ các ngươi." Hạ Lan Hi bình tĩnh nói: "Các ngươi không phải đối thủ của hắn, vào trong trốn trước đi."

Trưởng Tôn Sách: "Trốn? Xin lỗi, đời này Trưởng Tôn Kinh Lược ta không biết chữ "trốn" viết như thế nào!"

Hạ Lan Hi: "Ta nói cho ngươi biết viết như thế nào. Một nét lên, một nét ngang..."

Trưởng Tôn Sách: "Đệch!"

Chúc Như Sương lắc đầu, thấp giọng nói: "Thời Vũ, ta không thể... Ta không thể để ngươi trở nên giống như ta."

Ngực bất ngờ bị đẩy mạnh, Hạ Lan Hi mở to mắt, khó tin nói: "Chúc Vân?!"

Chúc Như Sương lộ ra một nụ cười đau thương: "Xin lỗi, Thời Vũ. Ngươi nhất định phải không sao, được không?"

Hạ Lan Hi hoảng hốt: "Đừng, Chúc Vân ——!"

Khuôn mặt Chúc Như Sương đột nhiên biến mất trước mắt. Dưới chân Hạ Lan Hi trống rỗng, như là ngã vào vực sâu vô tận không biết nào đó. Không chỉ có Chúc Như Sương, mà cả Trưởng Tôn Sách, Quỷ Thần, tượng Tàng Ngọc Tiên Quân đều biến mất, trước mắt y đen nhánh một mảnh, bên tai chỉ còn lại tiếng gió gào thét.

Không biết qua bao lâu, y mơ hồ nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh, đọc đúng là trận pháp mà vừa rồi y mới sử dụng thiết lập kết giới: "Thiên địa bất hòa, vạn vật bất sinh..."

Ngũ giác dần dần trở về, Hạ Lan Hi chậm rãi mở hai mắt ra.

Nơi này chính là thế giới trong 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】, cũng là nơi phong nguyệt chỉ có một mình Hạ Lan Hi.

*

Trước đây không lâu, Vụ Thất Viên.

Thượng Quan Thận thân là đệ nhất Thái Hoa Tông, lại tu luyện nhiều hơn Tống Huyền Cơ mười năm, thực lực đương nhiên là có. Mà thực lực của Thượng Quan Tri Cẩn đại khái thể hiện ở hai điểm: Thứ nhất, Tống Huyền Cơ rất khó thoát khỏi dưới tình huống không làm hắn bị thương trong thời gian ngắn; Thứ hai, hắn có chút nói nhiều.

Để cho hắn bị chút vết thương nhỏ có lẽ không có việc gì, Tống Huyền Cơ nghĩ.

Ánh kiếm của 【Hoài Tụ Nhẫn】phá vỡ sương mù dày đặc, sóng kiếm quét qua bụi hoa, cánh hoa hồng bay lả tả, ngẫu nhiên có vài cánh rơi vào đầu vai áo đen của thiếu niên, thế nhưng cũng bị dung mạo của thiếu niên so sánh đến ảm đạm phai mờ.

Tống Huyền Cơ hơi nghiêng người, né tránh một kích của 【Hoài Tụ Nhẫn】Thượng Quan Thận muốn rút 【Hoài Tụ Nhẫn】về, không ngờ mũi kiếm đã bị Tống Huyền Cơ kẹp ở đầu ngón tay, bất kể hắn tụ lực như thế nào cũng không thể rút ra được chút nào.

Thượng Quan Thận đành phải khuyên nhủ: "Theo ta cùng đi gặp Viện trưởng đi. Chỉ cần các ngươi nói rõ nguyên do với Viện trưởng, ta tin viện trưởng sẽ không dễ dàng trách tội các ngươi..."

Tống Huyền Cơ hỏi: "Vì sao không gọi người."

Thượng Quan Thận ngẩn ra: "Cái gì?"

Tống Huyền Cơ nói: "Vì sao không gọi người đến giúp."

Thượng Quan Thận cả giận nói: "Ngươi nói đi? Ta làm như vậy là vì mặt mũi của ai! Chẳng lẽ các ngươi thật sự muốn kinh động đến Viện trưởng, để bọn họ mời cha mẹ các ngươi đến Thái Hoa Tông sao? Tống Huyền Cơ, ngươi không giống với Trưởng Tôn Kinh Lược, đừng quên thân phận đệ nhất toàn tông của mình!"

Ánh mắt lạnh lùng nhạt của Tống Huyền Cơ rơi vào trên mặt Thượng Quan Thận, tựa như đang phán đoán lời nói của đối phương là thật hay giả.

Lúc này, bốn phía tượng hồ ly bỗng nhiên sáng lên ánh sáng tinh nguyệt, từ trong ra ngoài, bảo vệ toàn bộ pho tượng cực kỳ chặt chẽ.

Đây là ánh kiếm của 【Tái Tinh Nguyệt】.

Sắc mặt Tống Huyền Cơ không thay đổi, hàng mi dài rậm rạp lại khẽ động. Thượng Quan Thận cũng bị động tĩnh lớn này thu hút sự chú ý: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Lời còn chưa dứt, hàn khí quanh thân Tống Huyền Cơ chợt dâng lên, 【Hoài Tụ Nhẫn】 ở trong nháy mắt bị băng sương bẻ gãy, ép đến mức Thượng Quan Thận không thể không buông chuôi kiếm, liên tục lui mấy bước, suýt nữa ngã vào bụi hoa.

Sau khi lấy lại tinh thần, Thượng Quan Thận thấy được một thanh kiếm, thanh kiếm kia của Tống Huyền Cơ rất ít khi xuất hiện trong Thái Hoa Tông - Vong Xuyên Tam Đồ.