Hạ Lan Hi dẫn đầu tiến vào hang hồ ly, Chúc Như Sương kéo theo Trưởng Tôn Sách hùng hùng hổ hổ theo sát phía sau.
Đợi sau khi ba người đều vào hang, khóe miệng tượng hồ ly mơ hồ động một cái, như là cười khẽ một tiếng. Sau đó, nó vèo một cái khép bụng của mình lại.
Trưởng Tôn Sách trừng mắt nhìn hai tên đạo Vô Tình, chất vấn: "Tại sao các ngươi không cho ta xem?"
Chúc Như Sương thản nhiên đáp: "Không có gì để xem cả, Thượng Quan sư huynh không phải là đối thủ của Tống Huyền Cơ."
Hạ Lan Hi gật đầu đồng ý. Người khác có lẽ không rõ thực lực của Tống Huyền Cơ, nhưng y và Chúc Như Sương lại quá rõ ràng.
Trưởng Tôn Sách cười lạnh: "Ngươi tự tin với đạo hữu của mình như vậy sao? Đừng quên, Thượng Quan Thận tu luyện nhiều hơn Tống Huyền Cơ mười năm đấy."
Chúc Như Sương không có tâm tư cãi nhau với người khác vào lúc này, lạnh lùng đáp: "Không phải ngươi muốn tránh hiềm nghi với ta sao? Tại sao ngươi còn chủ động nói chuyện với ta?"
Trưởng Tôn Sách: "Vậy ta nói với Hạ Lan Hi."
Hạ Lan Hi: "Ta cũng không cần nói chuyện với ngươi."
Trưởng Tôn Sách: "."
Dáng vẻ kinh ngạc của Trưởng Tôn Sách khiến Hạ Lan Hi không nhịn được cong môi cười một cái.
Chúc Như Sương nhìn con đường không biết phía trước, vô thức dùng tay ấn lên xương quai xanh, vẻ mặt có chút ngưng trọng: "Hiện giờ rốt cuộc là chúng ta đang ở đâu?"
Hạ Lan Hi suy nghĩ một chút, đáp: "Ở trong bụng tiểu hồ ly? Dù sao cũng không phải trong bụng của Tuyết Tuyết Đỗ."
Chúc Như Sương bị câu trả lời của Hạ Lan Hi làm cho đáng yêu, tâm trạng cũng thả lỏng một chút.
Trưởng Tôn Sách: " Tuyết Tuyết Đỗ? Đó là cái gì, có thể ăn được không?"
Hạ Lan Hi an ủi Chúc Như Sương trước: "Đừng sợ, không có việc gì đâu." Nói xong, lại thò đầu ra trước mặt Chúc Như Sương, nói với Trưởng Tôn Sách đứng sau lưng Chúc Như Sương: "Ngươi cũng đừng sợ, đi theo ta là được."
Trưởng Tôn Sách: "Ta sợ? Đời này ta cũng không biết chữ "Sợ" viết như thế nào đâu ."
Hạ Lan Hi: "Một người có tâm, lại thêm rỗng tuếch."
Trưởng Tôn Sách: "." Hắn lại có chút hối hận hôm nay đã sử dụng nước ớt nói nhiều với đạo Vô Tình rồi, sao có thể như thế này.
Hạ Lan Hi đi tuốt đằng trước, đằng sau lần lượt là Chúc Như Sương và Trưởng Tôn Sách. Lòng bàn chân cảm giác bùn đất xốp, mỗi bước đi đều có cỏ xanh phất qua vạt áo.
Ngẩng đầu nhìn trời, lại có trăng sáng treo cao, thỉnh thoảng còn có đom đóm lẻ tẻ bay qua trước mắt. Hạ Lan Hi cũng không biết bọn họ rốt cuộc ở nơi nào, là bí cảnh không biết tên nào đó của đạo viện Hợp Hoan, hay là một mộng cảnh quỷ dị khác?
Mặc dù có ánh trăng và huỳnh quang làm bạn, nhưng đường vẫn khó mà phân biệt được. Lúc Hạ Lan Hi quay đầu lại xác nhận tình huống của bạn đồng hành, mắt sắp mù đến nơi cũng không nhìn rõ lắm.
Cho nên mặc màu đen có ích lợi gì, không thấy rõ người một nhà không nói, còn bị Thượng Quan Thận bắt được.
Hiện tại thì tốt rồi, y và Tống Huyền Cơ đều sắp bị mời cha mẹ luôn rồi.
Hạ Lan Hi đang oán giận trong lòng, dưới chân bỗng nhiên sáng lên vô số điểm sáng màu xanh lam. Nhìn kỹ, những điểm sáng màu lam này hai cái làm một đôi, thì ra là đôi mắt của tượng tiểu hồ ly.
Nhiều tượng sinh động như thật được giấu ở trong bụi cỏ, giống như từng tiểu chủ nhân tò mò vì khách đến thăm, trong lúc lơ đãng chiếu sáng con đường phía trước cho bọn họ.
Tiếng cười nói nhẹ nhàng mơ hồ không rõ lại vang lên lần nữa, cực kỳ giống tiếng thì thầm của đám hồ yêu bị gió thổi lan ra.
Hạ Lan Hi: "Nhiều hồ ly thật."
Chúc Như Sương: "Trong 《Lịch Sử Cửu Châu》từng ghi chép, lúc mới nhậm chức Viện trưởng Đạo viện Hợp Hoan, Tàng Ngọc Tiên Quân từng song tu với một hồ yêu Thanh Khâu ở Thái Hoa Tông mấy trăm năm. Thời Vũ, ngươi không biết sao?"
Hạ Lan Hi rất tự mình biết mình nói: "Ngươi cũng nói là thứ được ghi lại bên trong《Lịch Sử Cửu Châu》, làm sao ta biết được."
Trưởng Tôn Sách vô tình cười nhạo: "Ha ha ha, chuyện này ngay cả ta cũng biết. Năm ngoái Hạ Lan Hi không thi qua được 《Lịch Sử Cửu Châu》, ta thật sự không nói oan mà."
Hạ Lan Hi: "’Câm’."
Trưởng Tôn Sách: "Có ý gì?"
Hạ Lan Hi: "Câm miệng đi."
Khó trách từ khi hắn tiến vào trong động bụng hồ ly thì không cảm giác được bất kỳ ác ý nào, thì ra nơi này là nơi Tàng Ngọc Tiên Quân cùng song tu hồ yêu.
Tàng Ngọc Tiên Quân cũng giống như Phù Tự Tiên Quân, hai vị này là người sáng lập Thái Hoa Tông đã từng làm tấm gương cho người khác, làm sao có thể có ác ý đối với đệ tử Thái Hoa Tông không có ý xâm nhập địa bàn của mình chứ.
Bức tượng hồ ly trong Vụ Thất Viên có ấn Bỉ Ngạn, nhất định là có người cố ý khắc lên. Người kia dẫn bọn họ tới chỗ của Tàng Ngọc Tiên Quân, rốt cuộc là muốn làm gì.
Hạ Lan Hi: "Song tu cùng Tàng Ngọc Tiên Quân là nam hồ yêu hay nữ hồ yêu?"
Chúc Như Sương: "Nam yêu hồ."
Hạ Lan Hi gật đầu: "Thảo nào bây giờ khắp đạo viện Hợp Hoan đều là đoạn tụ." Hóa ra là tổ truyền xuống.
Trưởng Tôn Sách kinh hãi: "Cái gì? Đạo viện Hợp Hoan có rất nhiều đoạn tụ?! Quá đáng sợ, sau này ta phải cách xa người của đạo Hợp Hoan một chút."
Ở cuối con đường của tượng tiểu hồ ly, đứng sừng sững ở trước mặt ba người là một đình nghỉ mát treo đầy màn che lụa mỏng.
Màn che màu hồng nhạt lay động theo gió, mộng ảo giống một giấc mộng kiều diễm nhu hòa. Trong đình hóng mát xích đu phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, trên bàn đá bên cạnh đặt một cái ổ nhỏ lông mềm như nhung, thoạt nhìn rất thoải mái.
Hạ Lan Hi suy đoán, cái ổ nhỏ này hẳn là cho hồ yêu lười duy trì hình người ngủ rồi.
Tưởng tượng hình ảnh kia một chút: Tàng Ngọc Tiên Quân dạy học sinh xong trở về, đong đưa xích đu nhắm mắt nghỉ ngơi. Một con hồ ly đực nhẹ nhàng nhảy lên hai chân của ngài ấy, chân trước đặt lên trên bờ vai của ngài ấy, dùng mũi thân mật cọ cọ gò má của Tiên Quân, chọc cho Tiên Quân phát ra một tiếng cười nhẹ.
Chỉ tiếc, vị Tàng Ngọc Tiên Quân này cũng giống như Phù Tự Tiên Quân của đạo viện Thái Thiện, không may bỏ mạng ở trong đại chiến với Quỷ giới hai ngàn năm trước.
Hạ Lan Hi có chút buồn bực khó chịu, quyết định nhất định phải học thật tốt《 Lịch Sử Cửu Châu》 từ đầu tới cuối mới được, y rất muốn biết kết cục của hồ yêu kia. Hắn có tiếp tục ở lại Thái Hoa Tông hay không.
Hai thiếu niên đạo Vô Tình đắm chìm trong chuyện cũ của Tàng Ngọc Tiên Quân, không biết Trưởng Tôn Sách viết bốn chữ "đa sầu thiện cảm" như thế nào, đột nhiên chỉ vào một cây cột vuông nói: "Đó là cái gì?"
Lúc này Hạ Lan Hi mới chú ý tới trên cột phía sau đình nghỉ mát có một vòng vải, hẳn là có một thứ gì đó bị trói ở phía trên.
Ba người vòng đến sau lưng đình nghỉ mát, sau khi thấy rõ "thứ" bị cột trên cột vuông, sắc mặt đều biến đổi.
Trưởng Tôn Sách hoảng sợ không thôi: "Cái này cái này... Đây không phải là đệ đứng đầu của đạo viện Hợp Hoan sao!"
Mất tích một ngày một đêm, Bạch Quan Ninh giờ phút này bị trói trên cột vuông, phục sức dị vực phong tình trên người sớm rách nát không chịu nổi, đầu mất đi ý thức cùng hai tay tự nhiên rủ xuống, máu tươi theo gương mặt của hắn nhỏ xuống từng giọt từng giọt, chậm rãi thấm vào trong bùn đất.
—— Bạch Quan Ninh bị hủy khuôn mặt rồi. Trên khuôn mặt tươi đẹp diễm lệ của hắn tràn ngập từng vết dao nhìn thấy mà giật mình, nốt ruồi chu sa ở mi tâm bị một đao móc đi, chỉ còn lại có một cái lỗ thủng máu chảy đầm đìa.
Đệ tử đạo viện Hợp Hoan để ý nhất không gì bằng dung mạo, làm nhục như vậy so với trực tiếp gϊếŧ Bạch Quan Ninh càng làm cho hắn không thể nào tiếp nhận được.
Ở nơi song tu của viện trưởng tiền nhiệm đạo viện Hợp Hoan, làm nhục đệ tử sau này của ngài ấy đến mức này...
Trưởng Tôn Sách thấy vậy cau mày: "Hắn chết rồi à?"
Chúc Như Sương: "Không có, nhưng chắc hẳn hắn bị thương rất nặng."
Hạ Lan Hi lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ là hắn."
Chúc Như Sương lo lắng nói: "Thời Vũ, ngươi nghĩ ra điều gì à."
Hạ Lan Hi ngẩng đầu nhìn Chúc Như Sương, đang định mở miệng thì bỗng nhiên nhận ra điều gì, bỗng dưng xoay người: "Tới rồi."
"Hoan nghênh đến thăm【Thần Hồ Cư 】, các vị." Giọng nói khàn khàn của thiếu niên vang lên trong đình: "Nhất là ngươi, Hạ Lan Thời Vũ, ta đã đợi ngươi rất lâu rồi."
Gió đêm thổi lên lụa mỏng che ở trước mặt thiếu niên, ba người thấy rõ mặt của gã.
Con ngươi Chúc Như Sương co rụt lại, cực kỳ kinh ngạc: "Trương Ngộ Ngôn?"
"Chính là tiểu tử nhà ngươi đã lợi dụng ta?" Trưởng Tôn Sách đánh giá Trương Ngộ Ngôn từ trên xuống dưới. Hắn không quen biết với người của đạo Hợp Hoan, chỉ quen biết mấy cao thủ, hắn không quen biết Trương Ngộ Ngôn đã chứng minh Trương Ngộ Ngôn không phải cao thủ: "Ai cho ngươi lá gan này?"
Trương Ngộ Ngôn không để ý đến hai người. Từ lúc gã hiện thân đến giờ, ánh mắt của gã vẫn chưa rời khỏi khuôn mặt Hạ Lan Hi: "Ngươi mặc màu đen rất đẹp, Hạ Lan Thời Vũ."
Hạ Lan Hi chỉ liếc qua Trương Ngộ Ngôn, rất nhanh lại đặt toàn bộ sự chú ý ở trên người Bạch Quan Ninh.
Trương Ngộ Ngôn hoàn toàn không phải là đối thủ của Bạch Quan Ninh, sao Bạch Quan Ninh lại rơi vào trong tay gã, còn không có chút sức đánh trả nào?
Là Bạch Quan Ninh nhất thời không quan sát đã bị Trương Ngộ Ngôn ám toán trả thù, hay là Trương Ngộ Ngôn mượn sức mạnh bên ngoài đối phó với hắn?
Chúc Như Sương cũng nghĩ tới điểm này, càng nghĩ tới "Lâm Đàm" lúc trước ở Tây Châu: "Ngươi thực sự là Trương Ngộ Ngôn, mà không phải là "nó"..?"
Lúc này, đầu ngón tay Bạch Quan Ninh đang hôn mê hơi nhúc nhích một chút, tựa như có dấu hiệu thức tỉnh. Sau khi Trương Ngộ Ngôn phát hiện, trên tay đột nhiên kéo một cái, tơ lụa trên người Bạch Quan Ninh nhanh chóng siết chặt, gần như muốn khảm vào da thịt của hắn.
Bạch Quan Ninh lại ngất đi lần nữa. Trương Ngộ Ngôn buông tay, chậm rãi hỏi Hạ Lan Hi: "Không muốn nói gì với ta à, Hạ Lan Thời Vũ."
Hạ Lan Hi bình tĩnh quan sát bốn phía. Bên trái đình nghỉ có mấy bức tượng hồ ly làm thành một vòng, một thanh niên tuấn mỹ mặc áo đỏ ở giữa các bức tượng, cúi đầu, mi mắt cong cong vuốt ve đầu một con tiểu hồ ly.
—— là tượng thần của Tàng Ngọc Tiên Quân!
Giờ khắc này, trước mắt Hạ Lan Hi đột nhiên hiện ra một cảnh tượng: Sâu trong biển cát, trên thần điện trống trải tịch liêu, Phù Tự Chân Quân dơ bẩn đầy người, vô số chất lỏng sền sệt đỏ sậm sinh trưởng nhúc nhích trên người...
Chẳng lẽ, mục tiêu của "nó" là tượng của mỗi một vị Viện trưởng tiền nhiệm trong Thái Hoa Tông?
Hai tròng mắt Hạ Lan Hi bỗng nhiên tối sầm lại, 【 Tái Tinh Nguyệt 】im hơi lặng tiếng xuất hiện ở phía sau y: "Ngươi muốn làm gì với tượng thần của Tàng Ngọc Tiên Quân?"
"Hạ Lan Hi, ta thích ngươi, ta rất thích ngươi." Trương Ngộ Ngôn hỏi một đằng trả lời một nẻo, giọng điệu nhẹ nhàng đến quái dị: "Nhưng vì sao ngươi lại không muốn nhìn ta nhiều hơn một chút?"
"Ngươi thích ta?" Hạ Lan Hi không thể hiểu được, cũng không thể tiếp thu: "Ngươi hoàn toàn không biết ta là người thế nào, thích kiểu gì?"
Trương Ngộ Ngôn nhìn chằm chằm Hạ Lan Hi, đột nhiên nở nụ cười: "Ta không biết? Sao ta lại không biết chứ, Hạ Lan Hi, ta luôn biết." Giọng nói của gã càng ngày càng thấp, cuối cùng thấp đến mức dường như chỉ là lẩm bẩm: "Ta vẫn luôn... biết mà."