Dưới sự trợ giúp của Hạ Lan Hi và Chúc Như Sương, phòng luyện đan của đạo viện Vô Tình khôi phục trạng thái bình thường, đống "cao thơm" nhìn như muốn lấy mạng người trên bếp lò cũng bị xử lý sạch sẽ.
Sau đó, Hạ Lan Hi dời một cái ghế đẩu đến rồi ngồi xuống bên cạnh Tống Huyền Cơ, ôm lấy hai tay, lạnh lùng nói: "Bây giờ, ngươi phối chế【Thỉnh Quân Lưu】lại lần nữa đi."
Tống Huyền Cơ: "."
Sau khi được Hạ Lan Hi chỉ điểm và sáu lần sửa tới sửa lui, cuối cùng thì 【Thỉnh Quân Lưu】 của Tống Huyền Cơ cũng từ màu đen sì biến thành màu đỏ sậm xinh đẹp, tuy rằng cách trạng thái hoàn mỹ màu hồng nhạt mang hương thơm ngát còn một khoảng cách nhất định, nhưng ít ra sẽ không độc chết người.
Ngày kế tiếp, Phi Nguyệt Chân Quân theo lời kiểm tra 【Thỉnh Quân Lưu】 của học sinh. Hạ Lan Hi không có gì bất ngờ xảy ra mà lấy được thành tích tốt nhất cả lớp, Tống Huyền Cơ cũng cầm một điểm Ất(B).
Sau khi tan học, ba người đạo Vô Tình cùng nhau trở lại đạo viện, không ngờ lại nhìn thấy Thượng Quan Tri Cẩn ở cửa đạo viện.
Nghĩ đến kế hoạch đi đêm trái với tông quy tối nay, khi Hạ Lan Hi nhìn thấy Giám Sát sư huynh liền không khỏi có chút chột dạ, thầm nghĩ Trưởng Tôn Sách sẽ không để lộ tin tức chứ.
Mặc dù y không ngại vì điều tra chân tướng làm một số "chuyện xấu" mà học sinh ưu tú không nên làm, nhưng y thật sự không muốn "chuyện xấu" bị phát hiện đâu!
Cũng may, Thượng Quan Thận cũng không phải là đã tới hỏi chuyện đi đêm. Hắn nói với Tống Huyền Cơ: "Huyền Cơ, hôm qua ngươi cùng với Bạch Quan Ninh của đạo viện Hợp Hoan đến 【Hạm Hoa Lung】 đúng không?"
Tống Huyền Cơ: "Ừm."
Thượng Quan Thận: "Sau đó thì sao?"
Tống Huyền Cơ: "?"
Thượng Quan Thận: "Sau khi ngươi và Bạch Quan Ninh lấy được dược liệu ở 【Hạm Hoa Lung】thì ngươi đi đâu."
Tống Huyền Cơ: "."
Tống Huyền Cơ có thể trả lời hai câu hỏi đã tính là rất có kiên nhẫn rồi, Hạ Lan Hi mơ hồ có thể cảm giác được Tống Huyền Cơ sắp bắt đầu khó chịu. Cảm nhận của y đối với Thượng Quan Thận còn tốt, không muốn có xích mích với đối phương, cho nên ngay trước khi Tống Huyền Cơ chuẩn bị phát động độc miệng trào phúng thì y nói trước: "Vì sao Thượng Quan sư huynh lại hỏi mấy câu như vậy?"
Giọng điệu Thượng Quan Thận nghiêm túc: "Bạch Quan Ninh mất tích rồi."
Hạ Lan Hi hơi kinh ngạc: "Mất tích?"
Thượng Quan Thận gật đầu: "Lần cuối cùng đệ tử đạo viện Hợp Hoan gặp Bạch Quan Ninh chính là lúc hắn và Tống Huyền Cơ cùng đi đến【 Hạm Hoa Lung】lấy thuốc, sau đó hắn liền trắng đêm không về, mãi cho đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng."
Chúc Như Sương hỏi: "Phi Nguyệt Chân Quân có biết việc này không?"
Thượng Quan Thận: "Biết rồi, bây giờ Phi Nguyệt Chân Quân cũng đang tìm tung tích của Bạch Quan Ninh."
Khó trách lúc vừa mới lên lớp Phi Nguyệt Chân Quân không còn vẻ lười biếng thích ý như thường ngày, sau khi tan học cũng không có trêu chọc ba người bọn họ như thường lệ.
Thái Hoa Tông trước đây không phải chưa từng xảy ra chuyện đệ tử mất tích. Thái Hoa Tông quần sơn vờn quanh, lớn như thành trì, thường xuyên có đệ tử vô ý lạc đường hoặc lạc đường. Cho nên đệ tử Thái Hoa Tông bình thường sẽ mang theo cờ hoa bên người, lỡ như lạc đường, chỉ cần hướng lên bầu trời phát ra tín hiệu, tự nhiên sẽ có người đến cứu giúp.
Nếu Thượng Quan Thận đã nói Bạch Quan Ninh là "mất tích", chắc là chưa thu được tín hiệu cầu cứu của Bạch Quan Ninh, sự việc quả thật có chút kỳ quặc.
Hạ Lan Hi nhìn về phía Tống Huyền Cơ, nhẹ giọng nói: "Nói thêm vài câu với Thượng Quan sư huynh, được không?"
Tống Huyền Cơ yên tĩnh một chút, nói: "Ta chưa từng giao lưu với Bạch Quan Ninh."
Thượng Quan Thận: "Ngươi thật sự một câu cũng không nói với hắn?"
Tống Huyền Cơ: "Ừm."
"Vậy hắn thì sao? Hắn không chủ động nói cái gì với ngươi sao?"
"Không nghe kỹ, không nhớ rõ."
Thượng Quan Thận nhìn Tống Huyền Cơ một lát, cũng biết mình hỏi không ra thêm manh mối, bất đắc dĩ nói: "Được rồi. Nếu ba ngươi có manh mối liên quan, làm phiền hãy báo cho ta biết trước."
Hạ Lan Hi vừa muốn lên tiếng "Được", Tống Huyền Cơ lại nói: "Người mất tích chỉ có một mình Bạch Quan Ninh?"
Thượng Quan Thận Sính sửng sốt một hơi, nói: "Đúng vậy. Tại sao ngươi lại hỏi như vậy?"
Tống Huyền Cơ không nói nữa.
Chuyện Bạch Quan Ninh mất tích kỳ quặc thì kỳ quặc, giờ phút này Hạ Lan Hi cũng không có lòng dạ xen vào chuyện bao đồng. Tuy nói Bạch Quan Ninh đã từng cố ý cảnh cáo Trương Ngộ Ngôn vì ba người bọn họ, nhưng y thật sự không thích tác phong làm việc của Bạch Quan Ninh.
Trước mắt chuyện ấn Bỉ Ngạn mới là quan trọng nhất, chuyện của Bạch Quan Ninh tự có Phi Nguyệt Chân Quân lo rồi.
Hạ Lan Hi trở lại tiên xá, phát hiện ở cửa ra vào có một cái bọc, bên trong chứa ba bộ dạ hành đen nhánh có kích thước lớn nhỏ không đều, hẳn là Trưởng Tôn Sách nhờ Tuyết Tuyết Đỗ mang đến.
Bên trong bọc có một bức thư viết ngoáy của Trưởng Tôn Sách: 【 Có hơi lo lắng ba ngươi vì phong độ của đạo Vô Tình mà đêm hôm khuya khoắt mặc đồ trắng đi dạo đêm với ta 】
Hạ Lan Hi: "…".
Bọn họ sẽ không ngốc như vậy được không.
*
Giới nghiêm ban đêm vừa đến, mười hai đạo viện đúng giờ đóng cửa, ngoại trừ đệ tử trực nhật đi dạo mỗi ngày và Giám Sát Sinh, các đệ tử còn lại đều thành thật ở trong tiên xá của mình.
Nhưng tông quy chỉ có tác dụng với đệ tử tuân thủ quy củ, đối với Trưởng Tôn Sách mà nói chẳng khác gì mấy trăm tờ giấy lộn.
Không chút nào khoa trương mà nói, hắn còn quen thuộc với Thái Hoa Tông đêm khuya hơn với Thái Hoa Tông ban ngày, cửa của đạo viện của Hỗn Thiên không ngăn được hắn, cửa của đạo viện Đạo Vô Tình đương nhiên cũng không ngăn được đám người Hạ Lan Hi.
Lúc này Mê Tân Độ sớm đã rút đi sự ồn ào náo động ban ngày, từng giảng đường không có một bóng người bị bao vây chặt ở trong bóng đêm tịch liêu.
Thiếu niên tóc ngắn áo đen lưng tựa thân cây, trong miệng ngậm một cây cỏ đuôi chó, chán muốn chết mà ngâm nga tiểu khúc, bên hông gầy tràn trề sức lực treo một cây đoản đao.
Tuy nói vũ khí gì ở trong tay hắn hiệu quả cũng không kém, nhưng tối nay hắn chính là có cảm giác rất tốt đối với thanh đoản đao này.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, lá cây xào xạc rung động, thiếu niên tóc ngắn rốt cuộc chờ được đồng bọn cùng làm trái với tông quy với mình đến.
Trưởng Tôn Sách "Phi" một tiếng phun cọng cỏ đuôi chó trong miệng ra, vừa định dựa theo lệ thường nói mấy câu mỉ với ba người đẹp của đạo Vô Tình, nhưng sau khi nhìn rõ dáng vẻ của ba người, hắn liền không nói nên lời.
Hạ Lan Hi cởi bỏ đồng phục Vô Tình, khí chất thay đổi, hai mắt sáng ngời, dáng người nhẹ nhàng linh động, giống như một tiểu linh thú xinh đẹp có thể tùy ý làm bậy vào ban đêm nhưng sẽ không bị người phát hiện;
Lại nhìn Tống Tầm một thân màu đen, cảm giác thanh lãnh như ánh trăng biến mất vài phần, tăng thêm một chút thâm trầm và thâm thúy. Trâm vàng trên tóc rốt cuộc cũng bị gỡ xuống, điều này làm cho đường nét khuôn mặt của hắn càng thêm rõ ràng tuấn mỹ, càng có một loại cảm giác bị cấm dục cao cao tại thượng khống chế khó có thể diễn tả bằng lời.
Về phần Chúc Vân, thật đáng tiếc, bởi vì hắn muốn tránh hiềm nghi cho nên không nhìn kỹ, tóm lại cũng không kém.
Mặc đồ đen còn đẹp đến như vậy, các ngươi không cảm thấy rất quá đáng sao?
Hạ Lan Hi thấy Trưởng Tôn Sách sững sờ tại chỗ nửa ngày không lên tiếng, đại khái cũng đoán được vì sao hắn lại sững sờ.
Thật không dám giấu giếm, vừa rồi khi nhìn thấy Tống Huyền Cơ mặc đồ đen thì y cũng sửng sốt một chút. Ngược lại Tống Huyền Cơ, lần đầu tiên nhìn thấy y mặc màu đen cũng giống như lần đầu tiên nhìn thấy y mặc đồ cưới màu đỏ, hoàn toàn không có phản ứng gì đặc biệt, cũng không đưa ra bất kỳ đánh giá gì. Cũng may có Chúc Như Sương an ủi y, khen y nhiều lần, nói y mặc màu đen cũng rất đẹp.
Chúc Như Sương: "Trưởng Tôn Kinh Lược?"
Trưởng Tôn Sách lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở ba người: "Các ngươi biết quy củ chứ."
Chúc Như Sương: "Ta đã dùng rồi."
Hạ Lan Hi: "Ta cũng vậy, chắc là Tống Huyên không có."
Hai người nói xong, ngầm hiểu lẫn nhau ném ánh mắt về phía Tống Huyền Cơ "Tới ngươi rồi".
Trưởng Tôn Sách lấy nước ớt nói nhiều từ trong túi trữ vật ra, không nói lời nào đưa cho Tống Huyền Cơ.
Tống Huyền Cơ: "."
Trưởng Tôn Sách thúc giục: "Mau mau, đừng chậm trễ thời gian."
Tống Huyền Cơ đi lên trước, nhận lấy nước ớt từ trong tay Trưởng Tôn Sách.
"Được rồi, " Trường Tôn Sách hoạt động cổ, bộ dạng chuẩn bị đánh một trận lớn: "Xuất phát!"
Cảnh tượng bốn người tụ tập khiến Hạ Lan Hi nhớ lại tình cảnh ở Tây Châu ngày đó, khi đó chính là bốn người bọn họ liên thủ cướp lại 【Quỷ Tướng Ngữ】. Nói đúng ra, là Tống Huyền Cơ một kích lấy mạng tà ma cấp cao.
Nhưng lần này bọn họ ở Thái Hoa Tông, hẳn không có tà ma cấp cao, bọn họ cần phải cẩn thận không bị đệ tử tuần tra và sư huynh giám sát phát hiện mới được.
Hạ Lan Hi hỏi: "Như vậy, rốt cuộc ngươi đã từng nhìn thấy ấn Bỉ Ngạn kia ở nơi nào."
Trưởng Tôn Sách nhìn về phía nam: "Một trong những cấm địa của đạo viện Hợp Hoan, 【Vụ Thất Viên】."
【Vụ Thất Viên】 là một vườn hoa hồng lớn trong đạo viện Hợp Hoan, bên trong có tin đồn hoa hồng là do Viện trưởng tiền nhiệm của đạo Hợp Hoan trồng, lại được một đám người kế nhiệm tỉ mỉ nuôi dưỡng đến nay.
Rễ cây hoa hồng trong 【Vụ Thất Viên】 đều có thể làm thuốc, mỗi một đóa đều trân quý dị thường, trong đó thậm chí còn có vị trí có độc. Đạo viện Hợp Hoan vì phòng ngừa đệ tử tới gần bị ngộ thương, lúc này mới thiết lập 【Vụ Thất Viên】thành cấm địa.
Hạ Lan Hi vừa dễ dàng vượt qua cửa lớn của đạo Hợp Hoan, vừa hỏi: "Lúc trước tại sao ngươi lại muốn đến 【Vụ Thất Viên】?"
Trưởng Tôn Sách đi trước dẫn đường: "Vì tò mò."
Hạ Lan Hi: "Chỉ có vậy?"
Trưởng Tôn Sách: "Chỉ vậy thôi. Hoa hồng trong【Vụ Thất Viên】được xưng là đứng đầu Tam giới, ai mà không muốn xem chứ?"
Hạ Lan Hi: "Cũng đúng." Y cũng muốn xem!
Mặc dù đã qua thời gian giới nghiêm ban đêm, trong đạo viện Hợp Hoan vẫn cửa son đèn hoa đẹp, hoa rơi ánh vòm trời.
Dưới hàng loạt l*иg đèn đỏ rực đung đưa, Hạ Lan Hi nhẹ nhàng phủi cánh hoa trên vai. Phương xa thỉnh thoảng truyền đến từng tràn cười nói vui vẻ, lại bởi vì quá mức mơ hồ mà giống như là trong mộng cảnh cố gắng như thế nào cũng không thể nghe rõ.
Ánh đèn đỏ mông lung chiếu lên người thiếu niên, giống như phủ thêm cho bọn họ một lớp lụa mỏng màu đỏ. Dù là Trưởng Tôn Sách "có kiến thức rộng rãi" cũng không nhịn được nói thầm: "Mỗi buổi tối khi đến đạo viện Hợp Hoan ta đều cảm thấy là lạ, luôn cảm giác giống như mình đã đến chợ hoa của Quỷ giới."
Chúc Như Sương hiếm khi biểu đạt đồng ý với Trưởng Tôn Sách: "Hình dung này của ngươi ngược lại cũng chuẩn xác."
Tống Huyền Cơ: "Tiếp tục đi."
Trưởng Tôn Sách quen đường dẫn bọn họ xuyên qua khu vực tiên xá của đạo viện Hợp Hoan, một đường xâm nhập hậu sơn, cuối cùng đi tới mục tiêu tối nay.
Vườn hoa tuy tên là 【Vụ Thất Viên】, lại bao phủ trong sương mù nồng đậm không quá bình thường. Vô số hoa hồng vốn nên diễm lệ nở rộ ở trong sương mù tràn ngập chỉ có bóng dáng mỏng manh, chỉ khi nào ngươi đi đến hướng chúng nó, thì mới có thể ở nháy mắt nào đó đột nhiên thấy rõ ràng bộ dáng của chúng nó.
Diễm lệ lại quỷ quyệt, xinh đẹp lại vặn vẹo.
Hạ Lan Hi không hiểu sao lại có chút lạnh, y hỏi: "Nơi này toàn là hoa hồng, ở đâu ra hoa bỉ ngạn?"
Trưởng Tôn Sách: "Gấp cái gì, không phải người của đạo Vô Tình các ngươi chú ý đến "Nhẹ như mây gió" "Không vội không chậm" nhất sao."
Hạ Lan Hi: "Vì ta uống nhiều nước ớt nói nhiều đấy."
【Vụ Thất Viên】 lớn đến như vậy, mỗi một đóa nhìn như khác nhau, lại giống nhau, đặt mình trong đó rất dễ lạc đường.
Trưởng Tôn Sách dẫn bọn họ đi vòng cả buổi, Hạ Lan Hi sắp bị mùi hoa hồng thấm vào, cuối cùng cũng có phát hiện.
"Tìm được rồi!" Trưởng Tôn Sách bước dài về phía trước, đẩy ra một bụi hoa hồng, bởi vì bị gai hoa hồng đâm trúng còn kêu a a hai tiếng.
Chỉ thấy trong bụi hoa hồng được đẩy ra, có một "tiểu hồ ly" ngồi xổm, cái đuôi cuộn ở bên chân, hai mắt tản ra ánh sáng xanh lam trong bóng đêm, trên trán có khắc dấu ấn Bỉ Ngạn mà bọn họ luôn tìm kiếm.
Đây là đóa hoa duy nhất trong 【Vụ Thất Viên】 ngoại trừ hoa hồng.
Chúc Như Sương ngạc nhiên nói: "Tượng tiểu hồ ly này ẩn nấp như vậy, sao ngươi phát hiện ra được?"
Trưởng Tôn Sách: "A, trùng hợp mà thôi. Lúc ấy không biết ta bị vấp phải cái gì, đầu thiếu chút nữa đã đυ.ng phải tượng hồ ly, mắt thì vừa vặn đối diện với ấn Bỉ Ngạn."
Hạ Lan Hi ngẩn ra, mơ hồ có loại dự cảm không tốt.
Tống Huyền Cơ: "Chuyện khi nào?"
Trưởng Tôn Sách: "Chính là chuyện mấy ngày trước. Các ngươi phải vui mừng vì các ngươi hỏi sớm, nếu không ta đã sớm quên mất rồi."
Hạ Lan Hi nhẹ giọng nói: "Tống Tầm, ngươi cũng cảm thấy, là có người lợi dụng Trưởng Tôn Kinh Lược dẫn chúng ta tới đây?"
"Cái gì? Lợi dụng ta?" Trưởng Tôn Sách cảm thấy bản thân bị sĩ nhục: "Ai dám lợi dụng ta!
Chúc Như Sương: "Chuyện tới nước này, ngươi còn không hiểu?"
Thật ra Trưởng Tôn Sách vẫn chưa hiểu rõ, nhưng không ngăn được cơn tức tới nổ phổi của hắn: "Là ai?! Con mẹ nó!"
Thiếu niên tóc ngắn khó chịu, rút đoản đao bên hông ném ra, mũi đao chuẩn xác cắm vào chính giữa ấn Bỉ Ngạn, sau đó chỉ nghe một tiếng cười khẽ như có như không, thân thể "Tiểu hồ ly" đột nhiên biến lớn, chỉ trong nháy mắt lại trở nên cao hơn so với bọn họ.
Đôi mắt hẹp dài của "hồ ly" lớn từ màu xanh lam biến thành màu đỏ sậm sền sệt, bụng của nó biến thành một cánh cửa hẹp, chậm rãi mở ra, phát ra lời mời không tiếng động với bốn người.
Chúc Như Sương nhíu mày, đưa tay che lại xương quai xanh đau nhức.
"Nói gì đi chứ, " Trưởng Tôn Sách ngẩng đầu, mặt mũi âm trầm nói: "Đến cũng đến rồi, chi bằng vào xem đi? Các ngươi cũng muốn biết rốt cuộc là ai to gan lớn mật dám lợi dụng ta để bẫy các ngươi mà."
Chúc Như Sương nói:“Ngươi nhỏ giọng chút, không sợ bị người ta phát hiện sao?”
‘’Các ngươi đã bị phát hiện rồi.”
Bốn người lập tức quay đầu nhìn lại. Người tới mặc một bộ đạo bào màu xanh da trời, thần sắc nghiêm nghị, cầm kiếm đứng trong bụi hoa hồng —— Là Thượng Quan Thận.
Hạ Lan Hi nhận ra bội kiếm trong tay Thượng Quan Thận là kiếm bản mệnh 【Hoài Tụ Nhẫn】của hắn. Ngay cả kiếm bản mệnh cũng lấy ra, xem ra lòng nghi ngờ của Thượng Quan Thận đối với bọn họ đã rất lớn rồi.
Ài, có chút phiền phức rồi.
Chúc Như Sương cau mày: “Thượng Quan sư huynh luôn đi theo chúng ta?”
Thượng Quan Thận từ chối cho ý kiến: “Tại sao các ngươi lại vi phạm lệnh giới nghiêm ban đêm, đêm hôm khuya khoắt lẻn vào đạo viện Hợp Hoan? Bạch Quan Ninh mất tích có phải có liên quan với các ngươi hay không?”
Hạ Lan Hi biết Thượng Quan Thận chẳng qua chỉ đang thực hiện chức trách của một người giám sát, vẫn không muốn xung đột với hắn, cho nên cố gắng hết sức kiên nhẫn giải thích: “Thượng Quan sư huynh, chúng ta phát hiện một số manh mối có liên quan đến 【Quỷ Tướng Ngữ】, cho nên đến đây xem xét.”
‘’【Quỷ Tướng Ngữ】?” Đương nhiên Thượng Quan Thận không dễ qua loa như vậy: “Nếu thật sự như thế, tại sao các ngươi không báo cáo cho Viện trưởng các viện, ngược lại phải hành động vào đêm khuya, tự ý xông vào cấm địa của đạo Hợp Hoan?”
Hạ Lan Hi trầm giọng nói: “Chúng ta tự có lý do của chúng ta.”
Nếu Trưởng Tôn Sách đích thật là bị người lợi dụng, như vậy ngay từ đầu chuyện bọn họ phát hiện ấn Bỉ Ngạn ở trong Cổ Tàng Thư Các còn là trùng hợp sao?
Mà sở dĩ bọn họ đi Cổ Tàng Thư Các, là bởi vì...
‘’Nói nhảm nhiều như vậy có ích lợi gì.” Trưởng Tôn Sách không kiên nhẫn nói: “Dù sao chúng ta đã trái với “Dù sao chúng ta đã trái với tông quy, ngày sau cũng không thiếu đi mấy lần bị nhốt, lại cộng thêm thêm một tội đánh ngất Giám Sát Sinh, cùng lắm thì lại bị mời cha mẹ thôi!
Hạ Lan Hi như bừng tỉnh ở trong mộng: “Cái gì? Ta không muốn!
“Đánh ngất ta? Thượng Quan Thận ‘’Ha’’ cười lạnh một tiếng, Hạ Lan Hi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đệ tử của đạo Thái Thiện lộ ra một mặt kiêu căng tự mãn như thế: “Chỉ với ngươi à?
Trưởng Tôn Sách nổi nóng: “Chỉ với ta thì sao!’’
Tống Huyền Cơ: “Bớt không biết lượng sức đi.’’
Trưởng Tôn Sách biết bản thân đánh không lại nhưng mạnh miệng nháy mắt bị đâm trúng điểm đau: “? Không phải Tống Tầm, chúng ta không phải một phe sao?Sao ngươi lạ chê ta?!’’
Tống Huyền Cơ đi đến trước mặt Hạ Lan Hi, ngay đến kiếm đều không có cầm, chỉ là hơi hơi ghé mắt: “Đi.’’
Hạ Lan Hi chỉ là hơi do dự một chút, ngay sau đó kiên định gật gật đầu: “Được, sau khi giải quyết xong thì ngươi đến tìm chúng ta hội hợp nhé.’’
Thượng Quan Thận sắc mặt khẽ biến: “Hạ Lan Thời Vũ, ngươi khẳng định Tống Huyền Cơ có thể ‘giải quyết’ ta?
Hạ Lan Hi không trả lời câu hỏi của Thượng Quan Thận, mà là dặn dò Tống Huyền Cơ: “Đừng làm hắn bị thương.’’
Tống Huyền Cơ nhẹ gật đầu: “Ừm, biết rồi.’’
Thượng Quan Thận: “……
“Đây là cái gì? Đây là cái gì! Đệ tử đứng đầu toàn tông khóa trước đấu với đệ tử đứng đầu toàn tông khóa này sao?! Trưởng Tôn Sách hưng phấn đến xoa tay hầm hè, “Sao ta có thể bỏ lỡ cái trận náo nhiệt này chứ! Ta muốn xem, ta nhất định phải xem trận này!
Hạ Lan Hi xoay người tiến vào huyệt động, ngoài miệng hô: “Chúc Vân, xử lý một chút!
Chúc Như Sương ngầm hiểu, đưa tay kéo cổ áo của Trưởng Tôn Sách, dứt khoát lưu loát mà xách người đi: “Không được xem, đi theo ta!