Ngày kế, Mê Tân Độ.
“...Nói tóm lại, nam nam song tu đúng là sẽ rắc rối hơn nam nữ song tu một chút, trước đó phải chuẩn bị nhiều hơn. Tuy nhiên, bạn học đoạn tụ cũng đừng lo lắng, chỉ cần một lọ cao thơm, phiền toái nhỏ này liền có thể giải quyết dễ dàng.”
Phi Nguyệt Chân Quân lười biếng ngồi trên giảng đường, tay phe phẩy chiếc quạt ngọc tinh xảo, tư thái tùy ý hoàn toàn không giống đang giảng bài, mà giống như đang ngâm thơ đối ẩm, uống rượu ca há trong Giáo Phường Ty đầy ắp mỹ nhân ở dân gian.
Qua mấy tiết học của Phi Nguyệt Chân Quân, Hạ Lan Hi không chỉ “được lợi rất nhiều” về phương pháp song tu, mặt mũi cũng dày hơn trước gấp bội. Giờ đây, y mặt không đổi sắc ngồi cạnh Tống Huyền Cơ, nghiêm túc viết chú thích: Phiền phức nhỏ của nam nam song tu, thì dùng cao thơm của đạo viện Hợp Hoan để giải quyết.
Viết xong, Hạ Lan Hi liếc nhìn ngón áp út tay trái, phía trên đã có thêm chiếc 【Lưu Tự Vi Mộng】.
Y vốn không đeo trang sức, ban đầu đeo nhẫn rất không quen, lúc nào cũng thấy khó chịu. Không ngờ chỉ vài ngày, y đã chấp nhận sự tồn tại của 【 Lưu Tự Vi Mộng 】.
Tống Huyền Cơ... chắc hẳn cũng như thế.
Hạ Lan Hi lại liếc nhìn tay trái của Tống Huyền Cơ. Ngón tay thiếu niên thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, 【 Lưu Tự Vi Mộng 】 đỏ thẫm ở trên đó, như bông mai đỏ giữa trời băng tuyết, cùng với tua rua trâm vàng của Tống Huyền Cơ đã trở thành hai màu diễm sắc duy nhất trên người hắn.
"Cao thơm này tên là 【Thỉnh Quân Lưu】, cách điều chế ở đây." Giọng điệu của Phi Nguyệt Chân Quân khiến suy nghĩ của Hạ Lan Hi quay lại hiện tại. Cổ tay cầm quạt của hắn hơi nhấc lên, mấy luồng sáng màu hồng nhạt đột ngột hiện ra, trước mắt rất nhiều đệ tử bỗng chốc hóa thành một hàng chữ viết rõ ràng: "Bài tập hôm nay: mỗi người dựa vào cách điều chế để chế ra một lọ【Thỉnh Quân Lưu】, bổn tọa sẽ đích thân kiểm tra vào tiết sau. Được rồi, tan học thôi."
Chúng đệ tử lần lượt đứng lên hành lễ: "Cung tiễn Chân Quân."
Hạ Lan Hi ngồi xuống, bắt đầu chép cách điều chế 【Thỉnh Quân Lưu】. Tên của loại cao thơm này nghe rất tao nhã, nhưng một khi liên hệ đến công dụng của nó… Hạ Lan Hi bỗng có cảm giác như mình đang chép 《 Xuân Cung Đồ 》vậy.
Không cần nghĩ, đây ắt hẳn là một trong những trò đùa quái gở của Phi Nguyệt Chân Quân rồi.
Hạ Lan Hi vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói với Tống Huyền Cơ: "Thời gian này, Trưởng Tôn Kinh Lược chắc là ở trong nhà ăn, chúng ta đi tìm hắn nhé?"
Khi nói chuyện với Tống Huyền Cơ, ánh mắt của Hạ Lan Hi vẫn luôn dõi theo nghiên mực và tờ giấy trước mặt. Không chỉ là bây giờ, suốt cả buổi học nam nam song tu y đều chưa một lần nhìn thẳng vào Tống Huyền Cơ.
Giọng nói của Tống Huyền Cơ vang lên bên cạnh Hạ Lan Hi: "Ừm."
Nhận được câu trả lời khẳng định, Hạ Lan Hi bỗng nhiên cảm thấy xúc động.
Gần đây y dường như càng ngày càng thân thiết với hai đạo hữu này. Chúc Như Sương thì không cần nói, mấy ngày trước y suýt nữa đã nói chuyện phiếm với hắn ở tiên xá đến tận hừng đông. Về phần Tống Huyền Cơ, tuy rằng bọn họ vẫn không nói được mấy câu, nhưng y đã đến tiên xá của Tống Huyền Cơ, thậm chí còn muốn cùng Tống Huyền Cơ đi đến nhà ăn!
Y vẫn hy vọng có một ngày có thể giống như những đệ tử của đạo viện khác, cùng vừa ăn cơm vừa trò chuyện với các đạo hữu. Hôm nay, bọn họ tuy không phải đi ăn cơm, nhưng coi như cũng đạt được ý muốn rồi.
Xem như không tệ nhỉ, năm ngoái lúc mới vừa vào tông, y nào dám tưởng tượng mình có thể có những ngày tháng tươi đẹp như vậy.
Hạ Lan Hi thu dọn đồ đạc xong, đang muốn gọi Chúc Như Sương cùng đi, chợt nghe thấy Phi Nguyệt Chân Quân nói: "Huyền Cơ, làm phiền ngươi và Quan Ninh cùng đến 【Hạm Hoa Lung】lấy dược liệu phối chế 【Thỉnh Quân Lưu】, muộn chút lại phát cho Như Sương và Thời Vũ."
Tống Huyền Cơ: "Được."
Bạch Quan Ninh đi tới, nói với Tống Huyền Cơ: "Bạn học Tống, chúng ta cùng đi nhé?"
Hạ Lan Hi: "...".
Phi Nguyệt Chân Quân xoay người lại, nhìn thấy Hạ Lan Thời Vũ đang nhìn mình, trong ánh mắt luôn luôn tĩnh lặng dường như có mấy phần... u oán?
"Sao vậy Thời Vũ?" Phi Nguyệt Chân Quân nhướn mày, cười híp mắt nói: "Sao đột nhiên lại trưng ra cái mặt mèo nhỏ thế kia? Chẳng lẽ bổn tọa đã khiến ngươi không vui?"
Đúng vậy, đệ tử rất không vui, sao ngài có thể bảo Tống Huyền Cơ đi làm công nhân khuân vác vào lúc này chứ? Cả hành trình đến nhà ăn đều bị ngài hủy —— bị ngài hủy rồi!
Hạ Lan Hi trong lòng nổi điên, lại trưng khuôn mặt lạnh lùng: "Đệ tử không dám."
Hành trình đến nhà ăn từ ba người biến thành hai người y và Chúc Như Sương. Lúc đi ngang qua hậu hoa viên, y nhìn thấy hai đệ tử đạo Hợp Hoan bởi vì ngày đầu tiên song tu đến quá muộn dẫn đến lên lớp trễ hôm nay. Phi Nguyệt Chân Quân phạt bọn họ quét dọn hậu hoa viên, đương nhiên cũng không cho phép bọn họ sử dụng thuật pháp.
Hạ Lan Hi tuy có chút buồn bực, nhưng vẫn âm thầm thi triển pháp thuật, thuận tay dọn dẹp một mảng lá rụng khó xử lý cho bọn họ.
Hạ Lan Hi vốn định rời đi, thâm tàng công dữ danh (giấu đi công lao và danh tiếng của mình), nhưng đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt không thể bỏ qua đang nhìn chằm chằm vào y.
Y hơi nhíu mày, quay đầu nhìn lại, thì ra là Trương Ngộ Ngôn.
Từ lần bị Bạch Quan Ninh nhục mạ ở Cổ Tàng Thư Các, Trương Ngộ Ngôn ngày càng gầy gò, không còn vẻ hăng hái như xưa. Duy chỉ còn ánh mắt nhìn Hạ Lan Hi là còn ánh sáng le lói.
Gặp ánh mắt của Hạ Lan Hi, Trương Ngộ Ngôn dời mắt xuống chiếc nhẫn màu đỏ thẫm. Gã do dự một lát, khàn giọng nói: "Hạ Lan Thời Vũ..."
Chúc Như Sương đứng sau lưng Hạ Lan Hi, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Được rồi, không cần thiết, việc chính quan trọng hơn." Hạ Lan Hi nói rồi cùng Chúc Như Sương nhanh chóng rời khỏi Mê Tân Độ.
Thái Hoa Tông có tổng cộng mười hai nhà ăn, đừng lầm tưởng mỗi đạo viện chỉ có một nhà ăn. Đạo viện Vô Tình không có nhà ăn, trong khi đạo viện Vạn Thú có hai nhà ăn. Đúng vậy, đạo viện Vạn Thú có một nhà ăn chuyên phục vụ cho linh thú.
Đây là lần đầu tiên Hạ Lan Hi và Chúc Như Sương đến đạo viện Hỗn Thiên, cũng là lần đầu tiên họ nhìn thấy nhiều đệ tử mặc đồng phục màu vàng đen như vậy.
Đồng phục của đạo Hỗn Thiên là trang phục bó eo cực kỳ linh hoạt, mặc lên người toát lên vẻ uy phong và khí thế hiên ngang. Hai bóng dáng trắng tinh nhẹ nhàng của đạo Vô Tình lẫn vào giữa như đá đen và tuyết trắng, vô cùng nổi bật.
Trong ánh nhìn chăm chú của các đệ từ đạo Hỗn Thiên, Hạ Lan Hi nhanh chóng tìm được Trưởng Tôn Sách. Tên này đang vừa gặm bánh nướng vừa mặt mày hớn hở khoe khoang với đạo hữu.
Không thể không nói, Trưởng Tôn Sách không hổ là đệ tử cấp cao của đạo Hỗn Thiên năm nay, ngoại trừ ưu thế cực lớn tinh thông trăm võ, ngoại hình của hắn đúng là khôi ngô anh tuấn hơn các đạo hữu của hắn nhiều.
‘’Thời Vũ , ngươi đi gọi Trưởng Tôn Khanh qua đây đi.” Chúc Như Sương mím môi , có chút muốn cười , lại có chút bất đắt dĩ: " Nếu ta đi , nói không chừng hắn sẽ gấp đến độ nhảy cao ba thước luôn ấy.”
Hạ Lan Hi: ‘’Khoa trương tới vậy à?’’
Chúc Như Sương : " Không tin hửm? Vậy ngươi cứ chờ xem.”
Chúc Như Sương bước tới chỗ Trưởng Tôn Sách. Trưởng Tôn Sách còn chưa thấy được Chúc Như Sương, đạo hữu bên cạnh hắn đã có phản ứng, trêu ghẹo nói:’’Trưởng Tôn Kinh Lược, đạo lữ ngươi cướp được ở Tây Châu đã tới rồi kìa!’’
‘’!!!” Trương Tôn Sách suýt chút nữa đã bị cái bánh nghẹn chết, ho lên sù sụ: “Khụ khụ khụ….’’
Ha Lan Hi : “… Phụt.”
Chúc Như Sướиɠ nói quá, Trưởng Tôn Sách này nhiều lắm là nhảy cao hơn có một thước rưỡi thôi.
Chúc Như Sương dừng ở bên cạnh Trưởng Tôn Sách : "Trường Tôn Kinh Lược”
Trưởng Tôn Sách như gặp phải đại địch, dùng cái bánh hắn đang ăn dở che ở trước mặt của mình:’’ Ngươi không được qua đây.’’
Chúc Như sương lạnh nhạt nói: “Ngươi bình tĩnh một chút đi.”
"Ta không bình tĩnh nổi! Bây giờ cả đạo viện Hỗn Thiên, không, cả Thái Hoa Tông đều đang đồn ta có quan hệ với ngươi!" Trưởng Tôn Sách liên tục lùi về sau, tránh né Chúc Như Sương như thú dữ: "Tránh hiềm nghi! Tránh hiềm nghi đấy, ngươi có hiểu hay không? Sao ngươi còn có thể chạy đến đạo viện Hỗn Thiên tìm ta!"
"Cả Thái Hoa Tông đều đang đồn à?" Hạ Lan Hi bước tới, tò mò hỏi: "Sao ta lại chưa từng nghe qua."
Trưởng Tôn Sách thấy Chúc Như Sương không phải đơn độc đến tìm mình, hơi bình tĩnh lại, bĩu môi nói: "Cả Thái Hoa Tông trừ đạo viện Vô Tình. Chỉ bằng "Ừm", "Ờ", "Được" của các ngươi, các ngươi nghĩ có ai chịu nói mấy chuyện này với các ngươi không?"
Chúc Như Sương nói: "Ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Trưởng Tôn Sách ngẩn ra, giơ tay chỉ vào mình: "Hỏi ta?"
Hạ Lan Hi gật đầu: "Ừm."
"Ha ha, đúng là hiếm thấy nha." Trưởng Tôn Sách lấy lại tự tin, buông cái bánh rán ra, vênh váo nói: "Nói trước, các ngươi muốn nói chuyện với ta, trước tiên mỗi người phải uống một chén nước ớt nói nhiều đi, nếu không ta sẽ không tiếp các ngươi đâu."
Trước đây, Trưởng Tôn Sách ở đạo viện Vô Tình một ngày một đêm, cũng tĩnh lặng một ngày một đêm. Ở trong thảo nguyên băng tuyết mênh mông, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra tâm trầm mặc ít nói lại bình tĩnh an lành như vậy. Trước kia hắn cả ngày bận rộn, cố gắng phấn đấu về phía trước, rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Sau đó, hắn mang tâm thái bình tĩnh an lành quay về đạo viện Hỗn Thiên. Rồi sau đó nữa, hắn bị các đạo hữu xua đuổi một đợt tà khí, lại bị Viện trưởng mắng một trận, lúc này mới khôi phục bình thường.
Qua thân thiết với đạo viện Vô Tình sẽ rất nguy hiểm, rất dễ bị bọn họ đồng hóa, hắn không muốn lặp lại sai lầm đâu.
Hạ Lan Hi và Chúc Như Sương trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý, nói: "Chúng ta đã uống rồi."
Trưởng Tôn Sách hài lòng nhướn mày: "Xem như các ngươi hiểu rõ bản thân. Nói đi, muốn hỏi cái gì?"
Chúc Như Sương liếc sang đạo hữu đang xem kịch của Trưởng Tôn Sách, hắn ngầm hiểu, nói với đạo hữu: "Cút đi."
"Tiểu tử ngươi thấy sắc quên bạn, ta nhất định sẽ đi lan truyền rộng rãi việc này cho ngươi xem! " Đạo hữu mắng thì mắng, vẫn vừa chửi mát vừa bưng đồ ăn rời đi.
Hạ Lan Hi và Chúc Như Sương ngồi xuống đối diện Trưởng Tôn Sách. Hạ Lan Hi thiết lập kết giới, đảm bảo cuộc đối thoại của bọn họ không bị ai nghe thấy.
Chúc Như Sương lấy ấn Bỉ Ngạn đã được vẽ sẵn từ trước, hỏi: "Ngươi biết ấn ký này không?"
Trưởng Tôn Sách nhận lấy ấn ký xem xét cẩn thận, trên mặt dần dần lộ ra vẻ đang suy nghĩ, tuy rằng nhìn dáng vẻ cũng không phải rất thông minh, nhưng Hạ Lan Hi cảm thấy bọn họ đã tìm đúng người.
Trưởng Tôn Kinh Lược rất hứng thú với việc tìm kiếm các bí ẩn của Thái Hoa Tông. Không ngoa khi nói rằng, mười lần hắn vi phạm tông quy giới luật, thì ít nhất có sáu lần là bởi vì hắn đi vào cấm địa không nên vào.
Ngày đầu tiên tiểu bá vương Tây Châu nhập môn, thì đã nảy sinh ý định vẽ cho Thái Hoa Tông một tấm bản đồ tỉ mỉ tuyệt mật. Một năm trôi qua, bản đồ đã dần hoàn thiện, chuyến đi đạo viện Vô Tình lần trước càng giúp hắn bổ sung được một khu vực lớn.
Một lát sau, Trường Tôn Sách giãn lông mày, mở miệng nói: "Các ngươi đừng nói, các ngươi thực sự đừng nói, ta thật sự đã gặp ấn ký này ở đâu đó, có chút quen mắt. Đóa hoa này có ý nghĩa đặc biệt gì sao, tại sao ngươi phải hỏi thăm?"
Hạ Lan Hi cố nén kích động, nói: "Ngươi nói cho ta biết ngươi đã gặp nó ở đâu trước đi."
Trưởng Tôn Sách lại nhíu mày: "Ta nhất thời nhớ không ra."
Hạ Lan Hi không nói gì, hận không thể lập tức phối chế một viên bổ não hoàn cho Trưởng Tôn Kinh Lược bổ não.
"Hình như, hình như là lần nào đó ta bị giam lại..." Giọng Trưởng Tôn Sách dần dần bay xa, rồi lập tức nghiêm mặt nói: "Ngươi cho ta thời gian một ngày, ta muốn tự xác định một chút."
Hạ Lan Hi không ngờ Trưởng Tôn Sách còn có một mặt cẩn thận như vậy, gật đầu nói: "Được, làm phiền ngươi rồi."
Trưởng Tôn Sách nhìn Hạ Lan Hi, lại nhìn Chúc Như Sương, hỏi: "Nhưng mà, các ngươi có để ý đến việc vi phạm tông quy không?"
Hai người không chút do dự: "Không sao"
"Thẳng thắng lắm." Trưởng Tôn Sách vỗ tay phát ra tiếng: "Nếu không có gì bất ngờ, ngày mai vào nửa canh giờ sau khi cấm đi lại ban đêm, gặp ở cửa sau Mê Tân Độ."
Sau khi hẹn xong với Trưởng Tôn Sách, Hạ Lan Hi lập tức truyền âm thông báo tin tức này cho Tống Huyền Cơ.
Tống Huyền Cơ "Ừm" một tiếng, nói: "Đã lấy dược liệu phối chế【Thỉnh Quân Lưu】, ngươi có thể tới phòng luyện đan để lấy."
Cho đến hôm nay, ba người đạo Vô Tình Đạo đã học được bảy tám phần thuật song tu. Ngày mai hành động vào đêm khuya, bọn họ ít nhất còn có thời gian hoàn thành bài tập do Phi Nguyệt Chân Quân giao cho.
Hạ Lan Hi hỏi Chúc Như Sương: "Chúc Vân, ngươi đã song tu trong 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】cùng bản thân mình chưa? Song tu có cảm giác gì?"
Chúc Như Sương có phần ngượng ngùng: "Chưa."
Hạ Lan Hi: "Thế ngươi định khi nào đi?"
Chúc Như Sương: "Xem Trưởng Tôn Sách có thể cung cấp cho chúng ta manh mối gì trước đã."
Hai người trở lại đạo viện Vô Tình, trước tiên là đi đến phòng Luyện Đan một chuyến, từ xa đã trông thấy khói đen bốc lên ngùn ngụt, phát ra hơi thở làm người ta rùng mình.
Hạ Lan Hi tưởng phòng Luyện Đan bị cháy, kêu lên một tiếng "Không xong rồi!", sau đó liền cùng Chúc Như Sương chạy như bay đến, ầm một tiếng đẩy cửa phòng Luyện Đan ra: "Tống Tầm? Tống Tầm, ngươi có ở đây không, ngươi còn ổn không!"
Bóng dáng Tống Huyền Cơ ẩn hiện trong làn khói đen: "Ta ở đây."
Chúc Như Sương ho sặc sụa ba tiếng liền, Hạ Lan Hi che miệng mũi nhìn ngó xung quanh, thấy Tống Huyền Cơ đứng trước một lò lửa đang bốc cháy, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi làn khói đen cuồn cuộn, vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng như ngọc, không nhiễm bụi mù.
Hạ Lan Hi thở phào nhẹ nhõm, hỏi: ‘"Ngươi đang làm gì vậy?"’
Tống Huyền Cơ: ‘"Làm bài tập."’
‘"Hả?"’ Hạ Lan Hi thò người xem thử thứ trong nồi, chợt mất hết biểu cảm: "Thứ đó là cái gì, ta hỏi ngươi đó là cái gì."
Tống Huyền Cơ: "’... 【Thỉnh Quân Lưu】.’"
Hạ Lan Hi trừng mắt nhìn “Cao thơm song tu” đen xì nhầy nhụa như bùn đất sau cơn mưa, hai mắt tối sầm, suýt tý đã ngất xỉu.
Cái này cái này cái này cái này... cái này không phải là 【Thỉnh Quân Lưu】, đây rõ ràng là 【Thỉnh Quân Chết】 đấy! Ta hỏi ngươi rốt cuộc ngươi muốn cho ai dùng đây hả, bạn học Tống?