Chương 18

Vừa ra khỏi phạm vi có thể nhận biết của chiếc chuông, Tống Huyền Cơ liền thả Hạ Lan Hi xuống. Hạ Lan Hi đơn giản thi triển pháp thuật cho mắt cá chân của mình, cho dù có thể tung tăng nhảy nhót rồi, nhưng y vẫn đoan chính ổn trọng bước đi cùng Tống Huyền Cơ về Đạo Vô Tình viện.

Hạ Lan Hi: "Chúng ta đi đâu nói chuyện?"

Tống Huyền Cơ: "Tiên xá."

Hạ Lan Hi hít một hơi lạnh —— Tiên xá của ai? Chẳng lẽ là của y ư!

Không được không được, y vội vàng đi, còn chưa kịp dọn dẹp, hiện tại tiên xá còn không sạch bằng ổ chó của Tuyết Tuyết Đỗ.

Hạ Lan Hi trấn định nói: "Đến tiên xá của ngươi đi."

Tống Huyền Cơ không có dị nghị.

Hạ Lan Hi đi theo Tống Huyền Cơ tới cửa tiên xá. Tống Huyền Cơ mở cửa, y nhìn tiên xá cách vách mình, lại nhìn tiên xá của Chúc Như Sương, cả hai đều không có ánh đèn.

Nghĩ đến ấn Bỉ Ngạn nhìn thấy mà giật mình trên xương quai xanh của Chúc Như Sương, Hạ Lan Hi không khỏi ôm chặt quyển sách cổ trong ngực.

Tống Huyền Cơ nói: "Vào đi."

Sau khi "nhận thân" với Chúc Như Sương, Hạ Lan Hi vẫn cho rằng cơ hội lần đầu tiên đến thăm tiên xá của đạo hữu sẽ dành cho Chúc Như Sương, không ngờ vậy mà cuối cùng lại cho Tống Huyền Cơ. Y lấy lại bình tĩnh, một chân đã sắp bước vào tiên xá của Tống Huyền Cơ, bỗng nhiên nghe thấy được động tĩnh của bốn chân ở phía sau.

Hai thiếu niên đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Tuyết Tuyết Đỗ ưu nhã ngồi xổm trên mặt tuyết, trong miệng ngậm giỏ trúc, trong giỏ trúc để một cuộn giấy cột dây thừng màu lam nhạt.

Tống Huyền Cơ cúi người cầm lấy cuộn giấy, sau khi mở ra là nét chữ Nghi Ách Chân Quân:【Tống Huyền Cơ, Hạ Lan Thời Vũ, mau đến phòng phòng Quy Hư Đàm—— Đông Phương Ký Minh】.

Hạ Lan Hi xem xong tờ giấy, kiêu ngạo khẽ gật đầu với Tuyết Tuyết Đỗ: “Làm phiền rồi.”

Tuyết Tuyết Đỗ nhìn thấy hai thiếu niên cùng đứng ở cửa phòng Tống Huyền Cơ tiên xá, ánh mắt rất là thâm sâu khó lường.

Hạ Lan Hi thầm thở dài, xem ra tối nay y không thể lần đầu đến thăm tiên xá của đạo hữu, đành phải đổi ngày khác rồi. Nhưng...

Hạ Lan Hi chần chừ một lát, vẫn bước chân vào tiên xá của Tống Huyền Cơ, hai chân đều bước vào, sau đó lại lập tức rút lui, thản nhiên nói với Tống Huyền Cơ: “Đi thôi.”

Hai người đến phòng Quy Hư Đàm, Chúc Như Sương cũng ở đó. Nghi Ách Chân Quân đang nói chuyện với Chúc Như Sương, nói cái gì mà băng tuyết ngập trời của của đạo viện Vô Tình nhìn lâu sẽ chán, nếu có thể hóa thành một dòng thu thủy chảy về hướng đông, thì sẽ có bao nhiêu ý cảnh chứ.

Chúc Như Sương: “Chân Quân, thu thủy của đạo viện Thái Thiện còn chưa đủ nhiều sao?”

“Sao mà giống nhau được.” Nghi Ách Chân Quân đang định nói với Chúc Như Sương, thì nhìn thấy hai đệ tử khác của Đạo Vô Tình: “Tới rồi à? Ngồi đi, ngồi đi.”

Ba người đạo Vô Tình ngồi xếp hàng trước mặt Nghi Ách Chân Quân. Nghi Ách Chân Quân bị ba đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm, phản ứng đầu tiên không phải là đệ tử đạo Vô Tình thật sự là lạnh lùng, mà là khó trách Tống Lưu Thư vì không chiếm được Hạ Lan Thời Vũ mà canh cánh trong lòng cho tới nay.

Thiếu niên này dù kẹp giữa hai mỹ nhân như tuyết như sương, vẫn tỏa sáng như ánh xuân chói lòa.

Nghi Ách Chân Quân thu hồi suy nghĩ, nói: "Trong lúc Giang viện trưởng bế quan, hết thảy mọi việc của đạo viện Vô Tình đều do bổn tọa thay mặt xử lý. Việc này hẳn là các ngươi đều biết rồi?"

Ba người đồng loạt gật đầu.

Nghi Ách Chân Quân thở dài một tiếng: "Bổn tọa và Phi Nguyệt Chân Quân đã thương nghị qua. Phương pháp song tu của đạo Hợp Hoan, các ngươi học một chút cũng không có gì."

Tống Huyền Cơ: "Ừm."

Chúc Như Sương: "Được."

Hạ Lan Hi: "Vâng."

Hạ Lan Hi "Vâng" một tiếng, trong lòng lại thất vọng nho nhỏ với Nghi Ách Chân Quân.

Không phải chứ? Hôm nay ngài cũng không nói như vậy ở Mê Tân Độ, lúc ấy ngài chiến trận lớn đến cỡ nào chứ! Lúc này mới qua mấy canh giờ liền khuất phục, ngài không sợ Giang viện trưởng xuất quan sau đó tìm ngài tính sổ sao?

"Giang Ẩn Chu đi ra cũng không thể tìm bổn tọa tính sổ." Nghi Ách Chân Quân cũng không biết là nói cho ba người bọn họ nghe hay là nói cho mình nghe: "Phương pháp song tu của đạo Hợp Hoan không chỉ có thể tinh tiến tu vi, thời điểm then chốt còn có thể cứu sống, thứ tốt như thế ai lại không muốn học. Thực không dám giấu giếm, bổn tọa cũng học..." Nghi Ách Chân Quân dừng lại, cảm thấy hình như mình nói hơi nhiều, lại đè giọng nói: "Tóm lại, bổn tọa là vì tốt cho các ngươi."

Chúc Như Sương hiểu rõ nói cảm ơn: "Làm phiền Chân Quân phí tâm."

Nghi Ách Chân Quân đứng chắp tay, nhìn cánh đồng tuyết mênh mông ngoài cửa sổ, im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên thoải mái cười một tiếng, khôi phục dáng vẻ vui tính hiền hoà ngày thường: "Có điều, các ngươi cũng không cần lo lắng, bổn tọa sẽ không để cho phương pháp song tu ảnh hưởng đến đạo tâm vô tình của các ngươi. Hạ Lan Thời Vũ, Tống Huyền Cơ, bổn tọa có một vật tặng cho hai người các ngươi."

Nghi Ách Chân Quân từ tay áo lấy ra một chiếc hộp tinh xảo. Chiếc hộp đẹp đẽ mà tinh tế, mặt ngoài trang trí hoa văn trăm hoa đua nở, thoang thoảng một mùi hương hoa.

Mở hộp ra, bên trong lót nhung đỏ, trên lớp nhung đỏ có một cặp nhẫn đang lặng im nằm đó.

Mỗi chiếc nhẫn lấy bạc làm viền, giữa khảm viên ngọc đỏ tựa như ngọn lửa đang thiêu đốt. Ngọc đỏ sáng chói loá mắt, mặt ngoài phủ kín hoa văn chằng chịt, tựa như từng tia tình niệm không biết từ đâu sinh ra.

Nghi Ách Chân Quân làm tư thế "Mời xem": "Đây là cái gì, bắt đầu giành đáp."

Hạ Lan Hi tuy không hứng thú với trò chơi giành đáp, nhưng nhanh chóng đáp đúng câu hỏi của Viện trưởng đã trở thành bản năng khắc sâu vào xương tuỷ của y.

Chiếc hộp hoa hoè loè loẹt như vậy, còn có mùi hương thoang thoảng, tám chín phần là đồ của đạo viện Hợp Hoan. Đạo viện Hợp Hoan có bảo vật gì là hình thức một đôi nhẫn chứ?

Hạ Lan Hi chợt nghĩ ra: 【Lưu Tự Vi Mộng】?"

"Đáp đúng rồi!" Nghi Ách Chân Quân cười sảng khoái, tán dương: "Không hổ là môn sinh đắc ý của Giang Ẩn Chu, rất có phong phạm của Tri Cẩn nhà ta năm đó."

Hạ Lan Hi miệng nói "Chân quân quá khen", trong lòng nghĩ: Chân Quân, tuy rằng Thượng Quan Thận là đệ nhất toàn tông năm đó, nhưng đệ tử cảm thấy hẳn là mình lợi hại hơn Thượng Quan Thận năm đó một chút đó.

【 Lưu Tự Vi Mộng】 vốn là một loại cảm giác nhẹ nhàng mơ hồ, giống như suy nghĩ lưu động, giấc mộng nhỏ bé, dùng bốn chữ này đặt tên cho nhẫn ngọc đỏ này là vô cùng chuẩn xác.

Cặp nhẫn này có thể bắt giữ mọi cảm xúc của người đeo, dù là yêu hận tình thù, tham lam sân si, đều không thể thoát khỏi đôi mắt đỏ như lửa. Trên lý thuyết, người tu đạo Vô Tình như bọn họ đeo 【 Lưu Tự Vi Mộng】 sẽ không có bất cứ phản ứng gì.

Nghi Ách Chân Quân nói: "Ta và Phi Nguyệt Chân Quân tranh luận nhiều lần, mới mượn được 【 Lưu Tự Vi Mộng】 này cho các ngươi đấy. Cảm động không?"

"Cũng tạm." Hạ Lan Hi thành thật nói, "Nhưng mà, trong Tam giới chỉ có duy nhất một cặp 【 Lưu Tự Vi Mộng】."

Nghi Ách Chân Quân gật đầu: "Đúng, ngươi và Tống Huyền Cơ mỗi người một chiếc."

Hạ Lan Hi hỏi: "Chúc Như Sương không có?"

Nghi Ách Chân Quân: "Ừm... Hắn tạm thời không cần."

Hạ Lan Hi nhíu mày: "Vì sao?"

"Phi Nguyệt Chân Quân có sắp xếp khác cho Chúc Như Sương." Nghi Ách Chân Quân dường như không muốn nói nhiều về việc này, cầm lấy một chiếc nhẫn, giảng giải với bọn họ: "Ta sẽ hướng dẫn các ngươi cách đeo và sử dụng 【 Lưu Tự Vi Mộng】. Rất đơn giản, các ngươi chỉ cần tùy tiện đeo chiếc nhẫn này lên ngón tay nào đó, 【 Lưu Tự Vi Mộng】 sẽ tự động có hiệu lực. Một khi các ngươi có tình cảm có thể dao động đạo tâm, nó sẽ có phản ứng..."

Nghi Ách Chân Quân nói được một nửa, mã não đỏ đậm trên nhẫn bỗng nhiên lóe lên, phát ra một ngọn lửa thiêu đốt, làm cho đường đường một vị Viện trưởng của một viện bị bỏng.

Hạ Lan Hi cứng đờ tại chỗ, người có chút mơ hồ.

Đây là ý gì? Chẳng lẽ Nghi Ách Chân Quân thích một trong ba người bọn họ?

Lúc này, giọng Thượng Quan Thận vang lên bên ngoài: "Viện trưởng, đệ tử nhìn thấy một con chó trắng như tuyết ngồi xổm ở cửa, là chó của ai thế?"

Nghi Ách Chân Quân: "…"

Nhóm ba đệ tử của đạo Vô Tình bừng tỉnh hiểu ra ——

Tống Huyền Cơ: "?"

Chúc Như Sương: "!"

Hạ Lan Hi: "!!!"

Nghi Ách Chân Quân: "... Không phải! Không phải như các ngươi nghĩ đâu!"

Đối mặt với vẻ kinh hoảng thất thố của Viện trưởng một viện, đám người Hạ Lan Hi hoàn toàn vô cảm, ánh mắt bình thản phảng phất như đang nói ——

Chúc Như Sương: Quả là không thể ngờ được...

Tống Huyền Cơ: Ngài...

Hạ Lan Hi: Thế mà lại là người như vậy!

Ở trước mặt tiểu bối mà mất mặt đến thế, Nghi Ách Chân Quân hận không thể thi triển thuật Ẩn Thân, phụt một tiếng biến mất tại chỗ luôn.

Cơn hóng chuyện bùng cháy hừng hực ở trong lòng Hạ Lan Hi, y cũng muốn nhịn xuống, nhưng lại không nhịn được: "Thì ra ngài thích Thượng Quan Tri Cẩn."

Nghi Ách Chân Quân: "!!!"

Không đợi Nghi Ách Chân Quân bịa đặt lung tung tạo ra giải thích, hai người còn lại của đạo Vô Tình đã kịp thời bổ sung thêm cho lời nói của Hạ Lan Hi.

Chúc Như Sương uyển chuyển nói: "Nhưng hắn là đệ tử của ngài mà."

Tống Huyền Cơ tiếp tục bổ sung: "Và là hậu bối."

Nghi Ách Chân Quân: "..."

Nghi Ách Chân Quân bị ba tên tiểu bối nói đến đỏ mặt tía tai, kiên trì giải thích: "Chuyện này không liên quan đến Tri Cẩn, mấu chốt là ở con chó trắng kia."

Hạ Lan Hi sắp không nhịn được nữa rồi. Chân Quân à, ngài không cảm thấy lời giải thích này của ngài càng kỳ lạ hơn là yêu thầm đồ đệ sao?

Trong lúc mấy người nói chuyện, Thượng Quan Thận ôm Tuyết Tuyết Đỗ đi đến, đột nhiên ánh mắt của ba người đạo Vô Tình khiến cho hắn giật mình.

Thượng Quan Thận: "Sao vậy?" Sao ba ngươi sao lại nhìn ta bằng ánh mắt như vậy?

Nghi Ách Chân Quân ấm ức nói: "Ta luôn không có sức chống cự đối với linh thú có lông, mỗi lần vừa nhìn thấy chúng, trái tim ta liền không kìm được mà run rẩy, hận không thể ôm vào lòng vuốt ve..."

Hạ Lan Hi kinh ngạc: "Đã như vậy, vì sao năm đó Chân Quân không tu hành ở đọa viện Vạn Thú?"

"Ngươi cho rằng ta không muốn sao?" Nghi Ách Chân Quân nghĩ đến trải nghiệm năm đó khi mình vào phân đạo viện, không khỏi bi ai: "Là đạo viện Vạn Thú không cần ta, bọn họ không cần ta! Ngược lại đạo viện Thái Thiện thấy ta trời mưa che dù cho thú con trong núi ăn, kiên quyết muốn thu ta vào viện."

Cho nên, không thể chọn đạo viện xếp thứ năm, chỉ có thể chọn đạo viện xếp thứ ba, cuối cùng còn làm luôn Viện trưởng. Thật sự là ấm ức cho ngài quá, Chân Quân.

Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ nhận lấy 【Lưu Tự Vi Mộng】, cả ba đều trở về tiên xá của mình.

Đêm khuya, tiên xá của Tống Huyền Cơ tắt đèn, Hạ Lan Hi thì ôm 【Thái Hoa Thập Nhị Thư 】gõ cửa tiên xá của Chúc Như Sương.

Trước đó y đã thương lượng với Tống Huyền Cơ, cả hai đều cho rằng chuyện của đạo viện mười ba nên báo cho Chúc Như Sương biết. Vì có thể thoải mái giao lưu với Chúc Như Sương, Hạ Lan Hi tình nguyện nhận nhiệm vụ này.

Chúc Như Sương mời Hạ Lan Hi vào tiên xá, câu nói đầu tiên của Hạ Lan Hi là: "Nói ra thì đây là lần thứ hai ta đến tiên xá của người khác."

"Lần thứ hai?" Chúc Như Sương kinh ngạc: "Lần đầu ngươi đến tiên xá của ai?"

Hạ Lan Hi cong môi cười nhẹ, không trả lời câu hỏi này. Tiên xá của Chúc Như Sương sạch sẽ gọn gàng, nhưng không quá đơn điệu. Hắn trồng mấy chậu hoa mai đỏ ở bên cửa sổ, hiện giờ đang độ nở rộ.

Hạ Lan Hi ngồi xuống bên cạnh bàn, hỏi: "Phi Nguyệt Chân Quân và Nghi Ách Chân Quân có biện pháp xử lý ấn Bỉ Ngạn trên người ngươi không?"

Nói đến chính sự, vẻ mặt Chúc Như Sương bớt phần căng thẳng: "Bọn họ chỉ có kế sách tạm thời."

Lúc trước Hạ Lan Hi đã có dự đoán: "Song tu?"

Chúc Như Sương có chút bất đắc dĩ gật đầu: "Phi Nguyệt Chân Quân nói, chuyện này không nên để lộ ra bên ngoài, cho nên hắn mới bảo chúng ta cùng lên lớp song tu."

Hạ Lan Hi kinh ngạc: "Đợi một chút, Phi Nguyệt Chân Quân và Nghi Ách Chân Quân không cho ngươi nói cho người khác, sau đó ngươi lại nói cho ta biết?"

Chúc Như Sương hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn kiên quyết gật đầu: "Đúng vậy."

Hạ Lan Hi cảm động đến sắp khóc: "Chúc Vân... Vậy ngươi có thể song tu với ai?"

Chúc Như Sương: "Ta."

Hạ Lan Hi: "A?!" Trong lúc nhất thời, y thậm chí không phân biệt được việc này với việc song tu với linh thú cái nào kỳ quái hơn.

"Phi Nguyệt Chân Quân cho các ngươi là "Lưu Tự Vi Mộng", còn cho ta..." Chúc Như Sương lấy một vật ra đưa cho Hạ Lan Hi: "【Phong Nguyệt Bảo Hạp】".

Hạ Lan Hi từng nghe qua. 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】bề ngoài chỉ là một tấm gương đồng bình thường, nhưng bên trong lại là một nơi phong nguyệt do người nhìn gương tạo ra theo sở thích.

Hạ Lan Hi tò mò soi gương mãi, mơ hồ cảm thấy dạo này mình có vẻ cao lớn hơn một chút, lông mày không còn non nớt như năm ngoái: "Ngươi đã vào trong đó chưa?"

Chúc Như Sương: "Phi Nguyệt Chân Quân đã dẫn ta vào đó một lần."

Hạ Lan Hi: "Ngươi nhìn thấy gì?"

Chúc Như Sương: "Một người đeo mặt nạ Tỳ Hưu, không rõ dung mạo, nhưng... hẳn là một nữ tử? Phi Nguyệt Chân Quân nói, bởi vì trong lòng ta không có người yêu, cho nên "nó" không có hình tượng xác thực. "Nó" là do niệm tưởng trong lòng ta biến thành, nếu ta song tu với "nó", tóm lại cũng chính là song tu cùng chính mình. Song tu trong huyễn cảnh, tuy rằng không bằng tại hiện thế, nhưng có lẽ cũng có thể tiêu trừ ấn Bỉ Ngạn trên người ta."

Hạ Lan Hi: "Ấn Bỉ Ngạn cuối cùng là cái gì? Phi Nguyệt Chân Quân có nói cho ngươi biết không, hắn sẽ có ảnh hưởng gì với ngươi?"

Chúc Như Sương: "Không có, ta cảm thấy hắn có vẻ giữ kín chuyện này."

Tống Huyền Cơ quả nhiên đoán không sai, cho dù Phi Nguyệt Chân Quân thật sự biết nguồn gốc của ấn Bỉ Ngạn thì cũng sẽ không nói cho bọn họ biết.

Hạ Lan Hi lơ đễnh soi gương, đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Vậy Phi Nguyệt Chân Quân thì sao? Người mà ngài ấy thích là ai, ngươi có nhìn thấy trong 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】không?"

"Nhìn thấy rồi." Chúc Như Sương hơi nhớ lại, nói: "Một thanh niên thân hình thanh tú, nhưng hắn vẫn luôn quay lưng về phía ta, ta cũng không thấy rõ dung mạo của hắn, chỉ biết hắn mặc một bộ áo trắng."

Hạ Lan Hi nhíu mày: "À, lại là đoạn tụ à’’

Chúc Như Sương kỳ quái nói: "Vì sao ngươi lại nói "lại"? Còn có ai thích đoạn tụ sao."

"Ta nói với ngươi," Tuy rằng chỉ có hai người bọn họ, Hạ Lan Hi vẫn bước lại gần, hạ thấp giọng bí mật nói: "Rất nhiều đệ tử của đạo viện Hợp Hoan là đoạn tụ(đồng tính), ta chính tai nghe thấy bọn họ gọi đồng môn là "Bảo bối" đấy."

Chúc Như Sương: "Không thể nào? Thật hay giả..."

Hai người ‘nói xấu’’ đạo viện Hợp Hoan. Một chút Chúc Như Sương thấy Hạ Lan Hi tựa hồ rất có hứng thú với 【Phong Nguyệt Bảo Hạp】, hỏi: "Thời Vũ, ngươi có muốn vào xem một chút hay không?"

"Ta?" Hạ Lan Hi vội vàng xua tay, "Không được không được, ta tám phần là giống như ngươi, cũng chỉ có thể nhìn thấy người mang mặt nạ. Đúng rồi Chúc Vân, ta có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với ngươi."

Hạ Lan Hi nói phát hiện của mình và Tống Huyền Cơ ở trong Cổ Tàng Thư Các cho Chúc Như Sương nghe. Chúc Như Sương nhìn chằm chằm vào ấn Bỉ Ngạn trong 【Thái Hoa Thập Nhị Thư】, vẻ mặt nghiêm túc một lần nữa.

Nói xong lời cuối cùng, Hạ Lan Hi không nhịn được chia sẻ với bằng hữu tốt: "Còn nữa, hôm nay Tống Tầm đã bế ta."

Chúc Như Sương khẽ giật mình, quá sợ hãi: "Sao lại thế?!"

Tống Huyền Cơ bế Hạ Lan Hi là chuyện không thể nào, đều sắp làm cho Chúc Như Sương giật nảy mình. Hạ Lan Hi giải thích: "Bởi vì ta bị trật chân, Phi Nguyệt Chân Nhân lại không cho phép chúng ta dùng pháp thuật ở Cổ Tàng Thư Các."

Chúc Như Sương bừng tỉnh: "Thì ra là thế."

Hạ Lan Hi chớp mắt: "Bây giờ ngươi không thấy kinh ngạc nữa sao?"

Chúc Như Sương cười nói: "Chuyện này có gì phải kinh ngạc. Chuyện xảy ra đều có nguyên nhân, nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ bế ngươi mà."

Hạ Lan Hi nghĩ ngợi, hình như đúng là vậy: "Nói về đạo viện thứ mười ba này, ngươi có đầu mối gì không?"

Chúc Như Sương trầm ngâm nói: "Ta cũng giống như các ngươi, chưa bao giờ nghe nói Thái Hoa tông có đạo viện thứ mười ba, cũng chưa từng thấy ấn Bỉ Ngạn ở những nơi khác trong tông."

Hạ Lan Hi nhún vai: "Đương nhiên là ngươi chưa từng thấy, ba chúng ta hoàn toàn không có cơ hội đi dạo lung tung trong Thái Hoa Tông mà."

Chúc Như Sương đề nghị: "Có lẽ chúng ta nên hỏi người của đạo viện khác."

"Đạo viện khác?" Hạ Lan Hi không quá chắc chắn: "Nhưng có người đạo viện nào thích đi dạo lung tung trong tông, lại miễn cưỡng đáng để chúng ta tin tưởng?"