Chương 16

Nghi Ách Chân Quân là Viện trưởng đương nhiệm của đạo viện Thái Thiện, lập thân căn bản chính là bốn chữ "Nhật Hành Nhất Thiện". Hắn không chỉ quan tâm chu đáo đối với đệ tử của viện này, coi như con đẻ của mình, mà còn đối với đệ tử của đạo viện khác cũng... như đối xử với họ hàng bình thường.

Đáng tiếc, mặc dù Nghi Ách Chân Quân dí dỏm hoà nhã, bình dị gần gũi, nhưng chỉ cần đối đầu với Phi Nguyệt Chân Quân, cho dù tính tình hắn có tốt đến mấy cũng không chịu nổi sự hoang đường và quái đản của Phi Nguyệt Chân Quân.

Tiếng quát tháo chất vấn của Nghi Ách Chân Quân không ngừng quanh quẩn trong Mê Tân Độ, Hạ Lan Hi nghe được vừa cảm động lại vừa muốn chết.

Y cảm động là, Nghi Ách Chân Quân để ba người bọn họ ở trong lòng như thế, thậm chí còn không tiếc vì bọn họ mà trở mặt thành thù với Phi Nguyệt Chân Quân lần nữa. Che chở như vậy, không phải ân sư, mà hơn hẳn cả ân sư.

Y muốn chết chính là, Nghi Ách Chân Quân, ngài lớn tiếng như vậy, hiện tại toàn tông trên dưới đều biết được ba đệ tử đạo Vô Tình chúng ta đang học phương pháp song tu rồi!

Hạ Lan Hi chỉ cảm thấy trên đầu mình bốc lên từng luồng hơi nóng, mặt của y cũng sắp bị hun đỏ lên rồi. Trái lại Phi Nguyệt Chân Quân lại nhẹ nhàng bố trí kết giới ở bốn phía giảng đường, ngăn cách toàn bộ tiếng gào thét cùng chất vấn của Nghi Ách Chân Quân ở bên ngoài.

Tiếp theo, Phi Nguyệt Chân Quân mỉm cười: "Được rồi, chúng ta tiếp tục lên lớp."

Hạ Lan Hi trợn mắt há hốc mồm, khóe mắt lại thoáng nhìn thấy Tống Huyền Cơ cầm bút chấm mực, mở ra một tờ ghi chép trống không.

... Tống Tầm muốn làm gì, làm chú thích sao? Hắn thật sự không có ý kiến gì đối với việc học thuật song tu à?

Hạ Lan Hi cảm thấy mình rơi vào tình trạng tứ cố vô thân. Ta có thể làm sao, ngoại trừ kiên trì học thì còn có thể làm sao nữa.

Hạ Lan Hi âm thầm liếc nhìn Tống Huyền Cơ, trong lòng mang theo vài phần ấm ức, thừa dịp không ai để ý, nàng thầm giấu đi một cây bút lông của hắn.

Bên kia, Nghi Ách Chân Quân vội vã trở về Thái Hoa Tông, không nói hai lời trực tiếp lao thẳng đến Mê Tân Độ, không ngờ lại bị một tầng kết giới màu hồng nhạt bay đầy cánh hoa ngăn cản.

Nghi Ách Chân Quân tức giận gầm lên: "Tống Lưu Thư!"

Thực ra, với thực lực của hắn, việc phá vỡ kết giới của Tống Lưu Thư không phải chuyện gì khó khăn, nhưng như vậy, Mê Tân Độ sẽ bị tổn hại không nhỏ. Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, tất cả mọi người đều đang đi học, một khi hắn ra tay, tất cả đệ tử của Thái Hoa Tông sẽ bị ảnh hưởng.

Tống Lưu Thư chắc chắn đoán được hắn sẽ lấy đại cục làm trọng, mới dám làm ra chuyện này.

Thượng Quan Thận theo sát sau lưng Viện trưởng, lo lắng nói: "Viện trưởng, chúng ta cứ đứng ở đây trơ mắt nhìn Phi Nguyệt Chân Quân dụ dỗ... dạy ba người đẹp của đạo Vô Tình phương pháp song tu sao?"

Nghi Ách Chân Quân cực kỳ bực bội: "Ta có thể làm gì bây giờ? Mấy đứa trẻ đều đang học hành, ta cũng không thể xông vào chiến một trận sinh tử với Tống Lưu Thư trước mặt bọn nó được!"

May mà, phương pháp song tu không phải là thứ có thể học xong trong một hai buổi. Hôm nay, Tống Lưu Thư nhiều nhất chỉ giới thiệu sơ qua cho ba người đẹp đạo Vô Tình, hắn tuyệt đối sẽ không để Tống Lưu Thư có cơ hội giảng dạy lần thứ hai.

Nghi Ách Chân Quân đứng bên ngoài kết giới, nhìn về phía ba đệ tử của đạo Vô Tình ở phía xa giảng đường. Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn dường như nhìn thấy Hạ Lan Thời Vũ đang nhìn chằm chằm vào hắn, như muốn nói: Chân Quân, cứu đệ tử, mau cứu đệ tử với!

Yết hầu Nghi Ách Chân Quân lăn lăn, khàn khàn nói: "Bổn tọa có lỗi với Hoán Trần Chân Quân, có lỗi với Giang Ẩn Chu, càng có lỗi với ba đệ tử của đạo Vô Tình..."

"Viện trưởng, chuyện này không liên quan đến ngài." Thượng Quan Thận vỗ lưng Nghi Ách Chân Quân, dịu dàng an ủi, dáng vẻ thành thục ổn trọng không giống đệ tử của Nghi Ách Chân Quân, ngược lại càng giống sư tôn của hắn: "Nếu Phi Nguyệt Chân Quân thật sự quyết tâm muốn dạy, ngoại trừ Hoán Trần Chân Quân cùng Giang viện trưởng, chỉ sợ ai cũng ngăn không được ngài ấy đâu."

Nghi Ách Chân Quân dưới sự an ủi của đệ tử cưng nhanh chóng tỉnh táo lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tri Cẩn, ngươi an bài một chút, đêm nay bổn tọa muốn cùng Tống Lưu Thư kề gối nói chuyện, không thuyết phục thành công hắn buông bỏ ý muốn dụ dỗ ba đệ tử đạo Vô Tình, ta thề không trở về đạo viện Thái Thiện!"

Một lúc lâu sau, tiết học đầu tiên mà Phi Nguyệt Chân Quân dạy cho Hạ Lan Hi đã kết thúc.

Hạ Lan Hi mặt không biểu cảm, vô cùng bình tĩnh thu dọn đồ đạc, rời khỏi chỗ ngồi trước Tống Huyền Cơ một bước.

Y nhịn cả một bụng lời muốn nói với Chúc Như Sương, câu nói đầu tiên chính là "Sao Tống Tầm có thể như vậy". Nhưng mà, không đợi y và Chúc Như Sương tiếp xúc, Phi Nguyệt Chân Quân đã gọi Chúc Như Sương đi trước.

Phi Nguyệt Chân Quân nói với Chúc Như Sương: "Như Sương, ngươi đi theo ta."

Chúc Như Sương hơi do dự: "Chân Quân, môn học tiếp theo của đệ tử là 《Dị Thú Luận》."

Địa điểm học tập của《Dị Thú Luận》là ở đạo viện Vạn Thú, từ Mê Tân Độ chạy tới ít nhất cũng cần thời gian một chén trà.

"Lên lớp gì đó đều là chuyện nhỏ." Phi Nguyệt Chân Quân lơ đễnh nói: "Đông Phương Ký Minh nếu đã về tông, vậy thì mau chóng để hắn xem ấn Bỉ Ngạn trên người ngươi vẫn tốt hơn."

"Ấn Bỉ Ngạn?" Bạch Quan Ninh không biết từ nơi nào xuất hiện, hiếu kỳ hỏi: "Đó là cái gì, Viện trưởng?"

Phi Nguyệt Chân Quân cười một tiếng: "Chuyện này không liên quan đến ngươi. Nhưng bổn tọa cũng có việc cần ngươi đi làm, ngươi ra ngoài chờ một lát."

Bạch Quan Ninh đi rồi, Chúc Như Sương theo bản năng giơ tay lên, trước khi chạm vào xương quai xanh lại buông xuống. Hắn khẽ gật đầu, nói: "Được, đa tạ Chân Quân."

Phi Nguyệt Chân Quân sắp xếp xong xuôi, đang định cùng Chúc Như Sương đi chịu lửa giận của Đông Phương Ký Minh, bỗng quay lại nhìn thấy Hạ Lan Thời Vũ đang nhìn chằm chằm vào Chúc Như Sương, hai thiếu niên mặt đối mặt, không ai mở lời, không biết đang ra dấu gì.

Thực chất, hai người kia đang —

Hạ Lan Thời Vũ: Ngươi đi đi, ta sẽ chép 《Dị Thú Luận》cho ngươi xem.

Chúc Như Sương: Ngươi nhớ viết chữ đẹp một chút.

Hạ Lan Thời Vũ: Hả? Chúc Vân! Ngươi chê chữ ta viết không đẹp, vậy ngươi đi xem chữ người khác đi!

Chúc Như Sương: Ế? Ta chỉ thuận miệng nói đùa một chút, sao ngươi lại coi là thật chứ?

Hạ Lan Thời Vũ: Ồ? Vậy thì còn được.

Phi Nguyệt Chân Quân mở miệng: "Thời Vũ."

Hạ Lan Thời Vũ vừa truyền âm xong với Chúc Như Sương: ‘’Vâng?’’

Phi Nguyệt Chân Quân: "Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, bài tập nghĩ đến cũng không nhiều. Tan học, ngươi và Huyền Cơ đến Cổ Tàng Thư Các quét dọn và sắp xếp đi."

Hạ Lan Thời Vũ: "... Vâng."

Không có Chúc Như Sương làm bạn, Hạ Lan Thời Vũ một mình đi ra khỏi giảng đường, trên đường còn bị Trương Ngộ Ngôn dùng ánh mắt phức tạp khó tả nhìn chằm chằm.

Y cố gắng lờ đi ánh mắt của người khác, nhìn thấy Tống Huyền Cơ ở phía trước không xa. Y lập tức tăng tốc đuổi theo.

Tống Huyền Cơ quả thật đi chậm, y ở giảng đường chậm trễ lâu như vậy mà đi ra vẫn có thể đuổi kịp.

Hạ Lan Hi: "Tống Tầm."

Tống Huyền Cơ dừng bước: "Hửm?"

Hạ Lan Hi: "Ngươi quên một cây bút ở giảng đường này."

Tống Huyền Cơ xoay người, đưa tay về phía y: "Cám ơn."

Hạ Lan Hi nhìn xuống lòng bàn tay trắng như ngọc: "Ngươi cám ơn cái gì?"

Tống Huyền Cơ im lặng, rồi nói: "Bút của ta đấy?"

Hạ Lan Hi: "Vừa rồi ta có nói rõ ràng, bút của ngươi quên ở giảng đường mà."

Tống Huyền Cơ: "..."

Hạ Lan Hi cố gắng giữ nét mặt nghiêm túc, nhưng khóe môi hắn giật giật, rõ ràng đang cố nhịn cười.

Nhanh, mau đến trào phúng ta đi, Tống Tầm! Đừng vì ta là đồng môn của ngươi mà nương tay, cho ta nhìn lại dáng vẻ độc mồm độc miệng của ngươi một lần nữa đi!

Hạ Lan Hi trong lòng đầy mong đợi, nhưng Tống Huyền Cơ chỉ nhìn y thật lâu, sau đó nhàn nhạt phun ra bốn chữ: "Không thể hiểu được ngươi."

Nói xong, Tống Huyền Cơ đi sượt qua người y.

Hạ Lan Hi ngây người, theo phản xạ hỏi: "Tống Tầm, ngươi đi đâu đấy?"

Tống Huyền Cơ: "Trở về lấy bút."

Hạ Lan Hi: "Phi Nguyệt Chân Quân bảo chúng ta tối nay đến dọn Cổ Tàng Thư Các đó."

Tống Huyền Cơ không quay đầu lại: "Được."

Hạ Lan Hi không hiểu ra sao, nhìn Tống Huyền Cơ rời đi. Y vừa rồi rõ ràng đang muốn trêu chọc Tống Huyền Cơ một phen, nhưng tại sao Tống Huyền Cơ lại không độc miệng với y chứ?

Hoàng hôn buông xuống, mặt trời dần dần lặn về phía tây, dãy núi nối dài không dứt của Thái Hoa Tông phủ thêm một lớp sa mỏng màu vàng.

Hạ Lan Hi trở lại tiên xá, y đi tắm rửa thay quần áo trước, sau đó mới đến phòng bên tìm Tống Huyền Cơ cùng đi đến Cổ Tàng Thư Các.

Cũng không phải y nhất định phải tắm rửa mới có thể gặp Tống Huyền Cơ, đây còn không phải là khi học《 Dị Thú Luận 》, y vội vàng cho một con mãng xà sa mạc con ăn đồ ăn làm bẩn người sao.

Cổ Tàng Thư Các sở dĩ có một chữ "Cổ", là bởi vì nó là Tàng Thư Các sớm nhất của Thái Hoa Tông, cho đến nay đã có mấy ngàn năm lịch sử. Tàng Thư Các lâu năm không tu sửa, sớm đã bị vứt bỏ, bây giờ có rất ít người đến. Mặc dù ngẫu nhiên có người đến, cũng là vì tìm đọc sách cổ quý hiếm bên trong.

Hạ Lan Hi đã chuẩn bị tốt cả đêm ở cùng Tống Huyền Cơ. Câu chuyện y làm sao từ dân thường phố phường trở thành nhà giàu nhất Kim Lăng đã gần kết thúc, tối nay vừa vặn có thể viết xong cái kết ở trong đầu. Nhưng bọn họ còn chưa đi vào, đã nghe thấy bên trong có tiếng người truyền ra.

Chẳng mấy chốc trời tối, ngoại trừ y vàTống Huyền Cơ, còn có ai sẽ đến Cổ Tàng Thư Các?

Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ liếc nhau, hai người không lên tiếng lặng lẽ đi đến bên cửa sổ, nhìn vào bên trong.

—— là hai đệ tử của đạo viện Hợp Hoan, Bạch Quan Ninh và Trương Ngộ Ngôn.

Bạch Quan Ninh đã thay đồng phục đi học của đạo Hợp Hoan, lúc này hắn đang mặc y phục Lâu Lan Tây Vực, tay áo lụa mỏng, nửa che nửa hở, trên đầu còn đeo khăn.

Trưởng Tôn Sách thích để lộ ngực, Bạch Quan Ninh để lộ thì là eo.

Thật ra, bọn họ để lộ nhiều hơn nữa y cũng cảm thấy... rất bình thường, y càng thích mỹ nhân ăn mặc kín đáo mà vẫn xinh đẹp hơn.

Mỹ nhân chân chính, xưa nay không cần quá nhiều điểm xuyết.

So với Bạch Quan Ninh tinh xảo diễm lệ, Trương Ngộ Ngôn thì chật vật hơn nhiều. Chỉ thấy gã bị tấm lụa đỏ trói chặt trên cột nhà, hai mắt sung huyết, khuôn mặt bởi vì sỉ nhục mà vặn vẹo, sớm không còn bóng dáng thiếu niên phong lưu trước đó.

Trương Ngộ Ngôn có lẽ là không đáng chú ý ở Thái Hoa Tông, nhưng người có thể tiến vào Thái Hoa Tông mà thả ra bên ngoài thì có ai không phải là thiên chi kiêu tử, Trương Ngộ Ngôn sao có thể chịu đựng được những thứ này?

Hạ Lan Hi đã từng suýt nữa rơi vào bẫy của Trương Ngộ Ngôn, nhưng cũng không trói người lại nhục mạ như vậy. Bạch Quan Ninh và Trương Ngộ Ngôn là đạo hữu cùng viện, giữa hai người rốt cuộc có ân oán gì, Bạch Quan Ninh lại muốn ra tay tàn nhẫn như vậy?

Bạch Quan Ninh dựa lưng vào tủ sách, tư thái lười nhác thích ý, giống như chỉ đang chơi một trò chơi nhỏ không tổn hao gì với Trương Ngộ Ngôn: "Đạo viện Hợp Hoan có bại hoại như ngươi, thật sự là mất mặt. Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn song tu với Hạ Lan Thời Vũ..." Bạch Quan Ninh "hừ" một tiếng cười khẽ, "Ngươi cũng xứng à?"

Trương Ngộ Ngôn trừng mắt nhìn Bạch Quan Ninh, môi bị cắn ra máu: "Ta thích hắn, ta có lỗi gì?"

Bạch Quan Ninh nguy hiểm híp đôi mắt màu tím lại: "Lặp lại lần nữa?"

Trương Ngộ Ngôn cũng không biết lúc trước đã gặp phải chuyện gì, gã im miệng dưới cảnh cáo cùng uy hϊếp của Bạch Quan Ninh, giận mà không dám nói gì.

"Vậy thì sau này ngươi cách xa ba người của đạo Vô Tình một chút." Bạch Quan Ninh chậm rãi nói, "Nghe rõ chưa?"

Trương Ngộ Ngôn cúi đầu, giọng nói khàn khàn, hàm chứa mùi máu tanh nồng đậm: "... Ừm."

Bạch Quan Ninh: "Ta hỏi ngươi, nghe rõ chưa."

Trương Ngộ Ngôn: "... Nghe rõ rồi."

"Ngoan." Bạch Quan Ninh nở nụ cười hài lòng, nới lỏng mảnh lụa cho Trương Ngộ Ngôn: "Bây giờ, cút đi."

Trương Ngộ Ngôn bủn rủn quỳ sụp xuống đất, nghiến răng miễn cưỡng đứng dậy, sau đó lảo đảo đi về phía cửa. Hạ Lan Hi chẳng muốn đối mặt với gã, kéo Tống Huyền Cơ lui vào chỗ khuất tầm mắt Trương Ngộ Ngôn.

Hạ Lan Hi khẽ nói: "Sao bọn họ lại ở đây?"

Tống Huyền Cơ ngẫm nghĩ đôi chút, đáp: "Phi Nguyệt Chân Quân không cho phép chúng ta dùng pháp thuật trong Cổ Tàng Thư Các, có lẽ Bạch Quan Ninh đến vì chuyện này."

Quả nhiên, chờ Trương Ngộ Ngôn đi xa, Bạch Quan Ninh lập tức gỡ chiếc chuông từ dây lưng đeo xuống, buộc vào lối vào của Cổ Tàng Thư Các.

Nếu Tống Huyền Cơ không lầm, chiếc chuông kia hẳn có thể cảm nhận pháp thuật sinh ra. Hễ bọn họ lén lút dùng pháp thuật quét dọn trong Cổ Tàng Thư Các, Phi Nguyệt Chân Quân sẽ biết ngay lập tức.

Nói cách khác, Bạch Quan Ninh biết trước y và Tống Huyền Cơ sẽ đến Cổ Tàng Thư Các vào giờ này. Nếu như hắn thật sự chỉ là bởi vì không ưa Trương Ngộ Ngôn, cảm thấy Trương Ngộ Ngôn làm mất mặt đạo viện Hợp Hoan mới muốn hung hăng dạy dỗ gã, vì sao nhất định phải chọn ở nơi này? Trông như cố ý cho bọn họ xem.

Không để Hạ Lan Hi suy nghĩ kỹ, Tống Huyền Cơ bảo: "Đi."

Hạ Lan Hi theo Tống Huyền Cơ bước vào Cổ Tàng Thư Các, một mùi ẩm mốc cũ kỹ ập vào mặt. Hạ Lan Hi sờ lên giá sách, sờ thấy một tay bụi bặm, định niệm chú pháp dọn dẹp, chợt nhớ ra chiếc chuông trước cửa, chỉ đành thôi.

Lần này thì hay rồi, trên người y và Tống Huyền Cơ đều phải bị bẩn rồi, thiệt cho y trước khi đến còn cố ý tắm rửa thay quần áo, quả thực vẽ vời thêm chuyện.

Lúc này, sắc trời hoàn toàn tối sầm lại, bên trong Cổ Tàng Thư Các một mảnh đen kịt, chỉ có thể mơ hồ trông thấy từng dãy giá sách.

Tống Huyền Cơ châm nến, Hạ Lan Hi có thể thấy rõ toàn cảnh giá sách. Những giá sách này cao khoảng một tầng lầu, nếu không dùng pháp thuật thì chỉ có thể mời cái thang đến trợ giúp thôi.

Hạ Lan Hi tiện tay rút ra một quyển sách cổ từ trên giá sách, nhìn bìa sách đọc lên tiếng: "《 Lãng Phong Truyện 》? Đây là vật gì?"

Tống Huyền Cơ nói: "Lãng Phong, nơi ở của tiên điểu. Sách này nói về tập tính của các loài tiên điểu thượng cổ."

Hạ Lan Hi tăng thêm kiến thức: "Ồ!"

Tống Huyền Cơ hỏi: "Nhớ không?"

Hạ Lan Hi gật đầu, đáp: "Ừm, nhớ rồi."

Thật ra y chỉ cần dùng một chữ "Ừm" để trả lời Tống Huyền Cơ là được, nhưng hôm nay dường như Tống Huyền Cơ nói với y nhiều hơn bình thường không ít, y không kìm lòng được cũng muốn nói thêm mấy chữ với Tống Huyền Cơ.

Tống Huyền Cơ: "Đừng nhớ, vừa rồi ta nói linh tinh thôi."

"..." Hạ Lan Hi ngây người tại chỗ.

Không phải chứ, Tống Huyền Cơ đang làm gì thế? Y không hiểu, y thật sự không hiểu.

Hạ Lan Hi nhìn khuôn mặt nghiêng như ngọc của Tống Huyền Cơ trong ánh nến, bỗng nhiên chợt nghĩ ra.

Chẳng lẽ, Tống Huyền Cơ là đang báo thù chuyện "Ngươi quên bút ở giảng đường" sao?