Hạ Lan Hi nhìn về phía Tống Huyền Cơ, bỗng nhiên giật nảy mình.
Nếu y dựa theo bản tính chế nhạo Trương Ngộ Ngôn, trong thời gian ngắn y thật sự đúng là nghĩ không ra được một tràn từ hay nào, đại khái có lẽ chính là mấy câu kiểu như "Liên quan gì đến ngươi" "Tự lo cho mình đi" "Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu"…. Có lực công kích, nhưng không nhiều lắm.
Mà Tống Huyền Cơ chợt nghe giống như cũng chỉ là đánh trả bình thường, nhưng nghĩ kỹ lại, đây không phải đang nói mạng của Trương Ngộ Ngôn không đáng tiền sao!
Chỉ mấy câu đã kích cuộc khẩu chiến giữa các đạo hữu trở nên gay gắt đến mức này, Hạ Lan Hi bừng tỉnh hiểu ra: Không lên tiếng thì thôi, một khi đã nói là gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc, thực lực, đây cũng là thực lực!
Tống Tầm, ngươi ân giấu sâu thật, lừa ta đắng lắm đấy!
Cũng trách y cả năm trước đều chơi "Kính trọng như băng" với Tống Huyền Cơ, thế mà cho đến hôm nay mới phát hiện Tống Huyền Cơ còn là một mỹ nhân lạnh lùng độc miệng.
Chúc Như Sương cũng bởi vì lời nói của Tống Huyền Cơ mà kinh ngạc không thôi, lặng lẽ hỏi Hạ Lan Hi: "Người này từng đắc tội với Tống Huyền Cơ à?" Nếu không chỉ với tính cách không cần thiết không mở miệng của Tống Huyền Cơ, sao vừa mở màn đã mắng ác như vậy?
Hạ Lan Hi lắc đầu. Y chỉ biết Trương Ngộ Ngôn và mình có chút khúc mắc, nhưng y cũng không biết giữa Tống Huyền Cơ và Trương Ngộ Ngôn đã từng xảy ra chuyện gì.
Bảy chữ ngắn gọn của Tống Huyền Cơ giống như một đốm lửa, đột nhiên châm lửa vào thùng thuốc nổ trong lòng Trương Ngộ Ngôn.
Tướng mạo Trương Ngộ Ngôn rõ ràng cũng xứng với bốn chữ "Anh tuấn phong lưu", giờ phút này lại là dáng vẻ nói lên nỗi lòng, khuôn mặt đỏ bừng như bị thiêu đốt, đôi môi khẽ run: "Tống Tầm, ngươi quả nhiên vẫn —— vẫn coi thường đệ tử xuất thân thấp hèn như vậy, đây chính là dạy bảo của đạo viện Vô Tình ngươi sao!"
Tống Huyền Cơ hỏi: "Ngươi sinh ra ở đâu?"
Hạ Lan Hi lén lút "Truyền âm" với Chúc Như Sương, giật mình nói: "Súc sinh? Tống Huyền Cơ lại trực tiếp mắng súc sinh luôn?"
Chúc Như Sương: "... Hắn nói là "sinh ra".
Hạ Lan Hi: "À, ta đã nói mà." Bông hoa lạnh lùng mắng "Súc sinh" thì quả thật có hơi quá đáng.
Tống Huyền Cơ không biết Trương Ngộ Ngôn sinh ra ở đâu vẫn xem thường gã như thế, ý nói rõ hắn xem thường không liên quan gì đến việc sinh ra.
Trương Ngộ Ngôn tức giận đến suýt á khẩu, đã giận không kềm chế được mà mất đi lý trí, không để ý tới giới luật tông quy nữa, giận dữ rút kiếm: "Tống Tầm——!"
Hai đệ tử đạo viện Hợp Hoan thấy thế liền vội vàng xông lên, một trái một phải kéo Trương Ngộ Ngôn: "Ngộ Ngôn, bình tĩnh một chút, đây là 【Mê Tân Độ】! Viện trưởng cũng có thể tới bất cứ lúc nào đấy!"
Tống Huyền Cơ nhướn mày nhẹ: "Muốn ra tay à?"
Trương Ngộ Ngôn hai mắt đỏ ngầu: "Thả ta ra! Hôm nay không phải ta chết thì là hắn chết!"
Trong số đệ tử của đạo viện Hợp Hoan ở đây cũng không thiếu người bất mãn với Trương Ngộ Ngôn, giờ phút này liền có người lên tiếng nói: "Chỉ sợ người chết là ngươi thôi."
"Trương Ngộ Ngôn, nếu ngươi có thể đánh thắng được Tống Huyền Cơ thì cũng sẽ không chỉ cam chịu thất bại ở đạo viện Hợp Hoan rồi. Thu tay lại đi, đừng để bổn viện mất mặt nữa."
"Ta nghe nói ba người đẹp của đạo Vô Tình là vì tìm về 【Quỷ Tướng Ngữ】 cho Thái Hoa Tông, viện trưởng mới ban thưởng ba bình 【Bồi Nguyên Đan】. Nếu ngươi cũng muốn 【Bồi Nguyên Đan】, hay là cũng xuống núi tìm một bảo vật trở về đi?"
Những kẻ này không mở miệng còn được, vừa mở miệng càng thêm đổ thêm dầu vào lửa, Trương Ngộ Ngôn giống như dã thú mất khống chế lao về phía Tống Huyền Cơ. Nhìn gã sắp thoát khỏi sự giam cầm của hai đệ tử, Hạ Lan Hi cùng Chúc Như Sương đồng thời thay đổi sắc mặt, kiên quyết chắn trước mặt Tống Huyền Cơ.
Lúc này, một giọng nam vang lên, không quá gay gắt nhưng đầy khí thế: "Dừng tay.".
Mọi người theo tiếng nhìn lại, không biết ai hô lên: "Thượng Quan Tri Cẩn?".
Người đến mặc một bộ đạo bào màu xanh nhạt, khuôn mặt ôn hòa, hai mắt sáng ngời, nhìn vô cùng dễ gần, quả thực là chính nhân quân tử, ôn tồn lễ độ.
Thượng Quan Thận, tự Tri Cẩn, đệ tử đợt trước của đạo viện Thái Thiện, nhập môn sớm hơn mười năm so với đám người Hạ Lan Hi. Sở dĩ hắn được đệ tử của đạo viện khác biết bởi vì hắn là Giám Sát Sinh của Thái Hoa Tông.
Người giám sát, bên trên có thể giám sát đệ tử toàn tông, bên dưới có thể giữ gìn trật tự các đạo viện, trừng phạt lợi và hại.
Hạ Lan Hi và Thượng Quan Thận tổng cộng không nói chuyện được mấy câu, hai người cũng không quen biết nhau. Nói về đệ tử năm nay, người có quan hệ mật thiết nhất với Thượng Quan Thận, hẳn là Trưởng Tôn Kinh Lược bị giam mỗi tháng một lần. Hạ Lan Hi nghe nói giao tình của bọn họ đã đến mức xưng hô đến cả huynh đệ luôn rồi.
"Thượng Quan sư huynh!". Một đệ tử vừa mới mỉa mai Trương Ngộ Ngôn nhiệt tình chào hỏi Thượng Quan Thận: "Huynh cũng đến 【 Mê Tân Độ 】 để học sao? Sau khi tan học có muốn cùng ta đến đạo viện Hợp Hoan ngắm hoa không?".
"Quan Ninh, đừng nói bậy.". Thượng Quan Thận bất đắc dĩ nhìn đối phương một cái, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?".
Bạch Duy, tự Quan Ninh, là học sinh ưu tú nhất nhì trong số các đệ tử của đạo Hợp Hoan năm nay.
Bạch Quan Ninh dung mạo diễm lệ, đuôi lông mày khóe mắt đều là phong tình dị vực Lâu Lan, mi tâm điểm một chấm chu sa, tóc dài cũng là hơi quăn có màu nâu nhạt hiếm thấy ở Trung Nguyên, trang sức đeo trên người rực rỡ muôn màu, mỗi một động tác đều mang theo một tràn leng keng.
Nhưng vị tiểu mỹ nhân dị vực này lại chẳng hề để ý nói: "Không có chuyện gì lớn, chẳng qua chỉ là xảy ra một chút cãi vã thôi. Thượng Quan sư huynh không đến mức chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà giam hết chúng ta chứ?"
"Ăn với nói?" Thượng Quan Thận nhìn nhóm ba người đạo Vô Tình mặt không biểu tình, hồ nghi nói: "Các ngươi xảy ra cãi vã với đạo Vô Tình Đạo sao?"
Bạch Quan Ninh cười nói: "Sao vậy, Thượng Quan sư huynh không tin ta à?"
Thượng Quan Thận vốn định hỏi cho rõ ràng, khóe mắt lại liếc thấy một bóng dáng đỏ rực ở chỗ hành lang gấp khúc, liền nói: "Đều trở về chỗ ngồi cả đi, Phi Nguyệt Chân Quân đến rồi."
Hạ Lan Hi không ngờ Phi Nguyệt Chân Quân chẳng những sắp xếp cho bọn họ ở cùng một giảng đường với đạo Hợp Hoan, còn đích thân đến dạy cho bọn họ.
Khả nghi, tương đối khả nghi.
Phi Nguyệt Chân Quân muốn dạy bọn họ... Luôn cảm giác không phải là thứ gì đứng đắn.
Đệ tử của đạo viện Hợp Hoan vừa nghe viện trưởng nhà mình đích thân giá đáo thì tự nhiên không dám lỗ mãng nữa, lần lượt về chỗ ngồi.
Trương Ngộ Ngôn dù lửa giận chưa tan cũng biết hiện tại không phải thời điểm gây chuyện. Gã hung hăng liếc Tống Huyền Cơ một cái, hất tay đạo hữu của mình ra rồi hừ lạnh rời đi.
Trương Ngộ Ngôn dừng lại ở vị trí trống bên cạnh Bạch Quan Ninh, Bạch Quan Ninh lười biếng ngước mắt, cười nói: "Đổi chỗ khác ngồi đi, hửm?"
Thân thể Trương Ngộ Ngôn cứng đờ, thái độ đối với Bạch Quan Ninh cực kỳ bất mãn, đành nghiến răng nghiến lợi tìm chỗ ngồi khác.
Sau khi đệ tử đạo viện Hợp Hoan trở về vị trí của mình, trong giảng đường còn thừa lại ba chỗ, trong đó có cả chỗ ngồi bên cạnh Bạch Quan Ninh.
Ánh mắt Bạch Quan Ninh lướt qua ba người của đạo Vô Tình, cuối cùng dừng trên người Tống Huyền Cơ, giương môi cười: "Tống bằng hữu, có muốn ngồi cùng ta không?"
Tống Huyền Cơ không trả lời, một mình ngồi xuống một chỗ trống gần cửa sổ.
Chúc Như Sương nhìn vào mắt Bạch Quan Ninh, nhìn ý cười bên trong biến mất một chút, không tự chủ giơ tay lên, chạm vào vị trí xương quai xanh giấu trong bộ đồng phục.
Hạ Lan Hi nhíu mày, thấp giọng nói với Chúc Như Sương: "Chúc Vân, hay là chúng ta tách ra ngồi đi."
Chúc Như Sương lấy lại tinh thần, khó hiểu hỏi: "Vì sao?"
Hạ Lan Hi thành khẩn nói: "Ta lo lắng có ngươi ngồi ở bên cạnh, cái miệng của ta lại không thể nào ngậm được trong lúc học."
Chúc Như Sương suy nghĩ một chút, càng thành khẩn trả lời: "Lo lắng của ngươi rất có lý."
Vì thế, Chúc Như Sương ngồi bên cạnh Bạch Quan Ninh, Hạ Lan Hi lần đầu tiên trở thành bạn cùng bàn với Tống Huyền Cơ.
Thấy không còn kiếm cung giương giương, Thượng Quan Thận cũng không ở lại lâu, quay người đi vừa vặn gặp Phi Nguyệt Chân Quân.
Phi Nguyệt Chân Quân dừng bước lại, cười nói: "Tri Cẩn? Ngươi ở đây làm gì."
Thượng Quan Thận không muốn vì một chuyện nhỏ mà kinh động đến Viện trưởng, bèn nói: "Đệ tử chỉ đi ngang qua mà thôi."
"Thật sao." Hiển nhiên là Phi Nguyệt Chân Quân không tin vào lý do thoái thác của Thượng Quan Thận, nhưng cũng không truy hỏi, chỉ hỏi: "Viện trưởng nhà ngươi vẫn chưa có tin tức về tông sao?"
Thượng Quan Thận cung kính đáp: "Chuyện lăng tẩm của Phù Tự Tiên Quân, Viện trưởng đã xử lý thỏa đáng, có lẽ lúc này đang trên đường trở về tông."
"Nhanh như vậy sao?" Phi Nguyệt Chân Quân có chút kinh ngạc, nói: "Vậy bổn tọa phải tăng tốc rồi."
Tăng tốc? Có chuyện gì mà phải tăng tốc?
Thượng Quan Thận hiếu kỳ thì hiếu kỳ, cũng tự biết mình không có quyền hỏi đến, nói: "Vậy đệ tử không quấy rầy Chân Quân giảng bài, xin được cáo lui trước."
Thượng Quan Thận cáo lui chưa được hai bước, nghe thấy giọng nói của Phi Nguyệt Chân Quân từ trong giảng đường truyền ra: "Hôm nay trời trong nắng ấm, cảnh xuân tươi đẹp, chính là thời gian tốt để tìm hiểu về【Phương pháp Song Tu】."
Thượng Quan Thận: "..."
Thượng Quan Thận mặt không đổi sắc mà đi xa, tìm được một chỗ không người, dùng tốc độ nhanh nhất đốt cho viện trưởng nhà mình một tấm phù Truyền Âm: "Xin hỏi viện trưởng đại nhân, ngài còn bao lâu nữa sẽ về đến?"
Viện trưởng của đạo viện Thái Thiện - Nghi Ách Chân Quân: "Sắp đến rồi, bổn tọa đã nhìn thấy đỉnh núi Thái Hoa Tông rồi."
Thượng Quan Thận đáp: "Ngài tốt nhất nhanh một chút đi ạ."
Nghi Ách Chân Quân hồi hợp lên: "Sao thế?! Chẳng lẽ đạo viện Thái Thiện đã xảy ra chuyện gì?"
Thượng Quan Thận lo lắng nhìn về phía giảng đường: "Đạo viện Thái Thiện không có việc gì, nhưng Phi Nguyệt Chân Quân muốn dạy đệ tử của đạo Vô Tình phương pháp song tu ạ."
Nghi Ách Chân Quân: "Cái gì!!!"
Cùng lúc đó, đám người Hạ Lan Hi nghe được bốn chữ "Phương pháp song tu" của Phi Nguyệt Chân Quân ở trên giảng đường——
Tống Huyền Cơ: "."
Chúc Như Sương: "?"
Hạ Lan Hi: "!"
Y biết ngay mà, y biết ngay Phi Nguyệt Chân Quân tuyệt đối không có ý tốt mà!
Đích thân dạy phương pháp song tu cho ba đệ tử đạo Vô Tình, cái này khác gì trực tiếp cạy góc tường nhà người ta? Quả thực chính là ỷ vào Giang Viện trưởng không ở đây mà làm bậy!
Hạ Lan Hi theo thói quen liếc mắt, muốn trao đổi ánh mắt "Phi Nguyệt Chân Quân lại làm bậy như thế" với Tống Huyền Cơ, nhưng Tống Huyền Cơ hoàn toàn không nhìn y, khuôn mặt lạnh tanh như ngọc, tựa hồ không cảm thấy bài học này có chỗ nào không ổn.
Hạ Lan Hi đành phải tìm lia qua Chúc Như Sương, bất đắc dĩ giữa y và Chúc Như Sương bị Bạch Quan Ninh che khuất, ngay cả một sợi tóc của Chúc Như Sương cũng không nhìn thấy được.
"Phương pháp song tu của Hợp Hoan, chính là chỉ hai bên thông qua ‘’nội tu’’ và "giao hợp", đạt tới trong ngoài đều thông, đạt đến hiệu quả hỗ trợ lẫn nhau." Phi Nguyệt Chân Quân nói liên tục: "Hôm nay chúng ta sẽ nói về phương pháp nam nữ song tu trước."
Dứt lời, Bạch Quan Ninh đột nhiên giơ tay lên.
Phi Nguyệt Chân Quân: "Quan Ninh?"
Bạch Quan Ninh đứng lên, giang tay ra nói: "Nhưng mà Viện trưởng, ở nơi này của chúng ta không có nữ tu. Hay là ngài trực tiếp nhảy đến phần nam nam song tu được không ạ?"
Phi Nguyệt Chân Quân cười nói: "Quan Ninh an tâm chớ vội, nên giảng bổn tọa tự nhiên sẽ giảng. Theo như bình thường, bổn tọa sẽ đề nghị các ngươi tìm một bạn học kết thành nhóm hai người trong quá trình học tập song tu, để có thể giao lưu bất cứ lúc nào, làm ít mà hiệu quả nhiều."
Hạ Lan Hi ngồi bên cạnh Tống Huyền Cơ, trước đó nghe còn không cảm thấy xấu hổ, "Nhóm hai người" vừa ra, y liền hận không thể giơ tay che khuôn mặt dần dần nóng lên.
Im ngay, đạo viện Hợp Hoan các ngươi im miệng cho ta...
Bạn học Tống ngươi nói một câu đi, cứ để mặc cho Phi Nguyệt Chân Quân dụ dỗ chúng ta sa vào con đường sai lầm như vậy sao?
Phi Nguyệt Chân Quân dừng lại, tiếp tục nói: "Nhưng song tu luôn luôn coi trọng hai bên tình nguyện, nếu như không có hai bên tình nguyện mà cưỡng ép tu luyện, chỉ có thể sẽ thiệt nhiều hơn được lợi. Cho nên ta chỉ giảng giải lý thuyết với các ngươi, không nói đến thực hành. Ngày sau, nếu như các ngươi tìm được cơ hội tốt..."
Đột nhiên, một tiếng gào giận dữ cắt ngang lời giảng của Phi Nguyệt Chân Quân: "Tống Lưu Thư..."
Không cần dùng đến phù Truyền Âm mà vẫn có thể truyền âm trăm dặm, âm thanh này không phải là Nghi Ách Chân Quân thì còn ai vào đây?
"Tống Lưu Thư, ngươi muốn ta chết đúng không? Có phải ngươi muốn ta bị Giang Ẩn Chu dùng một kiếm đâm chết rồi sau đó độc chiếm đại quyền của tam đại đạo viện không?!" Giọng nói giận dữ của Nghi Ách Chân Quân từ xa vọng lại tai mọi người: "Rốt cuộc ngươi muốn dạy ba đứa nó cái gì hả!"