Sáng sớm hôm sau, Hạ Lan Hi còn đang trong giấc mộng, cảm giác được có thứ gì đó đang không ngừng chạm nhẹ vào mặt y.
Y mở mắt ra, ngồi dậy ngáp một cái, một tay xoa xoa mắt, một tay thi pháp châm lửa phù Truyền Âm: "Mẹ, lúc này mới giờ nào mà mẹ đã tìm con, Tuyết Tuyết Đỗ còn chưa tỉnh đâu."
Hạ Lan phu nhân: "Ha, ngươi còn trách vi nương. Không phải con nói "Gấp, gấp lắm" sao, bảo mẹ có tin tức lập tức thông báo cho con sao."
Hạ Lan Hi lập tức tỉnh cả ngủ: "Chuyện của Tống Huyền Cơ có manh mối gì rồi?"
Hạ Lan phu nhân: "Đúng vậy. Ta có một tiểu tỷ muội là bạn thân chốn khuê phòng của Tam tiểu thư Tống gia ở Cô Tô, ta nhờ nàng hỏi thăm một chút chuyện có liên quan đến Tống Huyền Cơ."
Hạ Lan Hi bất giác nắm chặt chăn bên hông: "Sau đó thì sao?"
Hạ Lan phu nhân: "Tống Huyền Cơ thuở nhỏ ít nói, tích chữ như vàng. Ngay cả đường tỷ Tam tiểu thư từ nhỏ đến lớn cũng không nói được với hắn mấy câu."
Hạ Lan Hi hơi ngẩn ra, bàn tay nắm chặt chăn chậm rãi buông ra, giọng khó nén thất vọng: "Ồ... vậy sao."
Ngẫm lại cũng đúng, ngày đó Trưởng Tôn Sách sử dụng nước ớt giả với ba người bọn họ, y và Chúc Như Sương đều mượn cơ hội này để bại lộ một ít bản tính. Mà Tống Huyền Cơ tuy rằng nói nhiều một chút, nhưng cũng không nhiều lắm, còn không bằng nói nhiều với y lúc ở trong Phù Sinh Nhược Mộng.
Xem ra Tống Huyền Cơ đích thật là nói thì ít thích yên tĩnh hàng thật giá thật, nếu như y dùng bản tính của mình ở chung với Tống Huyền Cơ, sợ là sẽ chỉ quấy rầy đến hắn.
Cũng được, nói ít thì nói ít thôi, dù sao y sớm đã quen với Tống Huyền Cơ ít nói rồi.
Y cam chịu, y chấp thuận.
Hạ Lan Hi tự khai thông bản thân xong, nói với mẫu thân: "Được, con biết rồi. Mẹ, con cũng sắp đi học rồi, thôi nhé."
Hạ Lan phu nhân: "Con đừng vội. Tống Tam tiểu thư còn nói, Tống gia nhà lớn nghiệp lớn, chỉ riêng đời này đã có hơn mười người. Người cùng thế hệ nhiều, tự nhiên phân tranh cũng nhiều. Nhất là Tống Huyền Cơ, bởi vì dung mạo xuất chúng, thiên tư hơn người, thường xuyên rơi vào cảnh ngộ cái đích của trăm mũi tên. Nhưng kỳ quái là, luận miệng lưỡi, Tống Huyền Cơ từ nhỏ đến lớn chưa từng một lần rơi xuống thế hạ phong."
Hạ Lan Hi còn tưởng rằng mình hiểu sai ý tứ của mẫu thân, lập lại một lần nữa: "Mẹ, ý của mẹ là, tuy rằng Tống Huyền Cơ im lặng ít nói, nhưng mắng chửi lại rất lợi hại, cho tới bây giờ chưa thua bao giờ à?"
Hạ Lan phu nhân tựa hồ cũng cảm thấy nghi hoặc đối với kết luận này: "Đúng, Tống Tam tiểu thư đúng là nói như vậy. Nàng còn nói, Tống Huyền Cơ ít nói, lại luôn có thể "Một kích chí mạng", nhanh chóng ép đối phương đến mức lửa giận công tâm, ra tay đánh hắn. Nhưng ngươi cũng biết, Tống gia lại có ai có thể là đối thủ của Tống Huyền Cơ đây."
Hạ Lan Hi sợ ngây người, cùng nghi hoặc với mẫu thân của mình: "Lại còn có chuyện lạ thế này luôn?"
Mắng chửi chẳng lẽ không cần luyện tập sao? Bình thường, am hiểu cãi nhau phần nhiều là người nhanh mồm nhanh miệng. Tống Huyền Cơ không thích nói chuyện lại có thể cãi thắng tất cả huynh đệ tỷ muội, so với không biết đi lại chạy thì có gì khác nhau đâu?
Hạ Lan phu nhân: "Cái này vi nương cũng không biết. Nếu không, con tự đi hỏi Tống Huyền Cơ thử xem?"
Hạ Lan Hi không lên tiếng, nhíu mày suy ngẫm.
Tin tức của mẫu thân luôn linh hoạt, hẳn là sẽ không sai. Hơn nữa đột nhiên nghe mẫu thân vừa nói như vậy, y quả thực cũng phát hiện ra một điểm đáng ngờ mà mình bỏ sót từ trước tới nay.
Tống Huyền Cơ đúng là không nói gì, nhưng y và Tống Huyền Cơ chỉ vẹn vẹn có một hai lần nói kích nhau, hình như... y quả thật chưa thắng lần nào?
Hạ Lan phu nhân: "Huyên Nhi? Huyên Nhi, con có nghe thấy không?"
Hạ Lan Hi suy nghĩ xuất thần, bị mẫu thân gọi vài tiếng mới kéo suy nghĩ về, nói: "Nghe được nghe được, hai lỗ tai đều nghe thấy được. Mẹ, con đi học trước, ngày khác lại tìm mẹ nói chuyện nha."
Thời gian cấp bách, Hạ Lan Hi thay đồng phục đạo viện Vô Tình, vội vàng thu chỉnh lý xong liền ra cửa, định đi tìm Chúc Như Sương cùng lên lớp. Điều khiến y vui mừng chính là, Chúc Như Sương đã ở cửa tiên xá chờ mình.
Chúc Như Sương mỉm cười: "Thời Vũ, chúng ta cùng đi học nhé?"
Khóe miệng Hạ Lan Hi nhếch lên, tươi cười sáng lạn: "Được được được, cùng đi học cùng đi học!"
Trước khi rời khỏi tiên xá, Hạ Lan Hi nhịn không được nhìn thoáng qua phương hướng tiên xá của Tống Huyền Cơ, chỉ thấy cửa tiên xá đóng chặt, chủ nhân hiển nhiên sớm đã ra khỏi cửa rồi.
Nơi đệ tử Thái Hoa Tông thường ngày đi học tu hành là 【Mê Tân Độ】 ở ngọn núi chính Thái Hoa Tông.
【Mê Tân Độ】 tương tự như thư viện dân gian, phong cách cổ xưa lịch sự tao nhã, cửa sổ sáng sủa. Chỗ ngồi của Hạ Lan Hi dựa vào cửa sổ, trước kia mỗi lần lên lớp《Lịch Sử Cửu Châu》, y đều chán nản nhìn đốm sáng trên bàn sách di chuyển nhảy nhót từng chút một, chờ khi chuyển tới bả vai Tống Huyền Cơ thì đã gần đến lúc tan học rồi.
Trong năm qua, Hạ Lan Hi, Tống Huyền Cơ và Chúc Như Sương cùng nghe giảng tại một giảng đường, ngoại trừ ba người bọn họ ra, trong giảng đường cũng không có đệ tử đạo viện khác.
Hạ Lan Hi cho rằng năm nay cách thức lên lớp sẽ giống như năm ngoái, không ngờ y vừa bước vào giảng đường đã bị một mảng lớn màu đỏ khiến cho choáng váng.
Phản ứng đầu tiên của y là mình đi nhầm đường, đi nhầm vào sâu trong chỗ bách hoa, tập trung nhìn vào mới phát hiện thì ra những bông ‘hoa’ kia là rất nhiều đệ tử của đạo viện Hợp Hoan!
Đệ tử của đạo viện Hợp Hoan đều mặc đồ đỏ, dung mạo đều trên người thường, kiểu đại khái chia làm hai loại: Một loại trang điểm tỉ mỉ, hoa lệ động lòng người, tựa như Phi Nguyệt Chân Quân; một loại khác thì là đàn ông ăn mặc bình thường, trên người không phối quá nhiều trang sức, cũng là nhan như quan ngọc(tướng phú quý), tuấn lãng phi phàm.
Những người này tổng cộng có mười người, túm năm tụm ba lại cùng chuyện trò vui vẻ. Hạ Lan Hi thề mình nghe thấy một người trong đó hỏi một người khác "Bảo bối, đêm qua ngủ ngon không?" — người của đạo Hợp Hoan lại gọi đạo hữu của mình là "Bảo bối"? Y cũng coi như là mở mang tầm mắt rồi.
Hạ Lan Hi dùng ánh mắt hỏi Chúc Như Sương: Chuyện gì xảy ra vậy?
Chúc Như Sương nói khẽ: " Phi Nguyệt Chân Quân?"
Suy đoán của Chúc Như Sương không phải không có lý. Hiện giờ là Phi Nguyệt Chân Quân thay mặt Nghi Ách Chân Quân thay mặt Giang viện trưởng trông coi công việc đạo Vô Tình, chương trình học của ba người bọn họ đương nhiên cũng là do Phi Nguyệt Chân Quân sắp xếp.
Sắp xếp đệ tử của đạo viện Hợp Hoan và đệ tử của đạo viện Vô Tình học cùng một nơi, quả thật rất giống chuyện mà Phi Nguyệt Chân Quân có thể làm ra.
Tuy Hạ Lan Hi hoa mắt chóng mặt, nhìn nhiều lần vẫn cảm thấy những người này có chút na ná giống nhau, y cũng không phân biệt nổi ai là ai. Lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng y: "Sao lại đứng ở đây?"
Hạ Lan Hi xoay người nhìn lại.
Nắng sớm chiếu vào, lá cây khẽ lay động, Tống Huyền Cơ áo trắng tung bay giữa bóng cây loang lổ, khuôn mặt tinh xảo lại lạnh lùng giống như có ánh sáng lưu chuyển, trâm cài tóc hoa lệ hai bên đều vì thế mà ảm đạm phai mờ.
Không biết có phải vì nguyên nhân có lòng riêng hay không, Hạ Lan Hi vậy mà lại cảm thấy Tống Huyền Cơ càng thêm kinh diễm dưới sự phụ trợ của các mỹ nhân đạo Hợp Hoan, hai bên hoàn toàn không có chỗ để so sánh.
Đệ tử đạo viện Hợp Hoan trông thấy ba người đạo Vô Tình cùng xuất hiện, nhao nhao dừng trò chuyện, ánh mắt không chút che giấu đều đổ dồn vào người bọn họ.
Một khuôn mặt không tính là xa lạ mở lời: "Hạ Lan Thời Vũ, Tống Huyền Cơ, Chúc Như Sương." Người nọ đọc tên ba người họ một lượt, đánh giá từ trên xuống dưới một hồi lâu, dường như rất muốn chế giễu dung mạo của bọn họ, nhưng lại không tìm được chỗ nào để chế giễu, mới cười lạnh nói: "Nghe nói viện trưởng nhà chúng ta thưởng cho các ngươi mấy bình 【Bồi Nguyên Đan】?"
Trương Ngộ Ngôn, đệ tử của đạo Hợp Hoan đã làm phiền Hạ Lan Hi suốt nhiều ngày hồi năm ngoái.
Ban đầu, Hạ Lan Hi ghi nhớ tông quy viện giới, coi lời "song tu" của Trương Ngộ Ngôn như gió thoảng qua tai. Nhưng y nhịn được mấy ngày, thật sự không nhịn nổi nữa, mới định làm lớn để Trương Ngộ Ngôn hoàn toàn hết hy vọng, Trương Ngộ Ngôn lại không hiểu sao chủ động buông tha, không những không tới làm phiền y nữa, thỉnh thoảng chạm mặt y ở【Mê Tân Độ】còn chủ động đi đường vòng.
Lúc này, đối mặt với giọng điệu như chất vấn của Trương Ngộ Ngôn, ba người ăn ý giữ im lặng.
Trương Ngộ Ngôn đoán được đệ tử đạo Vô Tình không dễ mở miệng nên tiếp tục nói: "【Bồi Nguyên Đan】 này giá trị ngàn vàng, thậm chí có tiền cũng không mua được, nhưng đối với Hạ Lan gia ở Kim Lăng và Tống gia ở Cô Tô mà nói, nó chỉ là một món đồ chơi nhỏ không đáng nhắc tới. Không vbng các ngươi hãy đem nó ra tặng cho đạo hữu thực sự cần đi. Ý kiến của hai vị công tử thế nào?"
Hạ Lan Hi nhịn không được, mở miệng nói: "Đạo hữu thực sự cần?"
"Sao vậy, không nỡ à?" Trương Ngộ Ngôn không dây dưa với Hạ Lan Hi, không biết vì sao lại nhằm mũi rìu vào Tống Huyền Cơ: "Tống đạo hữu, trâm vàng của ngươi rất đắt phải không?"
Hạ Lan Hi mặt không cảm xúc, đang suy nghĩ nên dùng ngôn ngữ đơn giản nhất để chế giễu lại, thì Tống Huyền Cơ đã mở miệng trước y một bước.
"Không đắt." Tống Huyền Cơ nhàn nhạt nói: "Đủ để mua mạng của ngươi."