Trước khi gia nhập Đạo viện Vô Tình, Hạ Lan Hi đã hướng tới đạo viện Hợp Hoan.
Y không có hứng thú với phương pháp song tu thái âm bổ dương gì đó, chủ yếu là bởi vì đạo viện Hợp Hoan mạnh mẽ, tồn tại gần với đạo viện Vô Tình bên trong Thái Hoa Tông cũng không phải là nói đùa.
Đệ tử của đạo Hợp Hoan từ trước đến nay thích làm gì thì làm, không kiêng kỵ gì, quần áo đẹp đẽ tươi tắn tùy tiện mặc vào; bọn họ cũng chẳng để ý đến tông quy giới huấn, không có việc gì còn có thể liên lạc tình cảm với nữ tu Thái Hoa Tông ở xa ngàn dặm, chỉ nhìn viện huấn "Dữ quân đồng nhạc(cùng nhau vui vẻ)" của bọn họ cũng biết bọn họ đã trải qua có bao nhiêu vui sướиɠ.
Nhưng nếu như thật sự để Hạ Lan Hi chuyển đến đạo viện Hợp Hoan, y cũng không phải rất thích. Thi thoảng y cũng sẽ nghĩ, nếu như có thể đi đạo viện khác trải nghiệm một chút thì tốt rồi, để y cảm nhận được đạo pháp nhân sinh khác nhau, sau khi cảm nhận xong lại nhanh chóng quay về đạo viện Vô Tình tiếp tục tu hành.
Cho nên, cách nói "Đệ tử tạm thời của đạo viện Hợp Hoan" của Phi Nguyệt Chân Quân quả thực đã chọc vào trong tâm khảm của hy!
Hạ Lan Hi trong lòng vừa mới mừng như điênnhảy múa thì liền nghe thấy Tống Huyền Cơ thản nhiên nói: "Giả."
Hạ Lan Hi hơi giật mình, nhìn sang Tống Huyền Cơ.
Tống Huyền Cơ nói: "Cho dù Viện trưởng có ủy thác, cũng tuyệt đối không phải là Phi Nguyệt Chân Quân."
Hạ Lan Hi lạnh lẽo trong lòng, chợt cảm thấy Tống Huyền Cơ nói rất có đạo lý.
Cuối năm ngoái, y đã nghe thấy Giang viện trưởng đang ở thời kỳ mấu chốt tiến vào Đại Thừa. Viện trưởng bế quan là chuyện thường thấy, nếu là đạo viện khác, ngoại trừ viện trưởng còn có chư vị trưởng lão có thể quản lý sự việc trong viện. Nhưng hiển nhiên, đạo viện Vô Tình lại là một ngoại lệ.
Đạo viện Vô Tình vốn không có nhiều người, cũng chưa từng có mấy chức rỗng như "Phó viện trưởng" "Trưởng lão". Mọi người đều vô dục vô cầu. Vị trí người chưởng sự chỉ làm lỡ thời gian, ảnh hưởng đến tốc độ tu hành. Nghe nói năm xưa Giang viện trưởng cũng là tìm mọi cách để thoái thác, sau đó lại bị ép trở thành viện trưởng tạm quyền của đạo viện Vô Tình.
Về phần vì sao là viện trưởng tạm quyền, bởi vì đạo viện Vô Tình danh xứng với thực, Hoán Trần Chân Quân đã bế quan nhiều năm. Đừng nói là y và Tống Huyền Cơ, ngay cả các sư huynh cũng chưa có ai được diện kiến hình dáng của Hoán Trần Chân Quân.
Cho nên, trước khi Giang viện trưởng bế quan chỉ có thể tạm thời giao phó họ cho ngoại viện. Hạ Lan Hi đoán, "Ngoại viện" này hẳn là đạo viện Thái Thiện, hoặc là đạo viện Hỗn Thiên. Dù sao Giang viện trưởng cũng sẽ không thể nào đưa bọn họ đến đạo viện Hợp Hoan.
Nói đùa cái gì chứ, từ xưa đến nay đạo Vô Tình và đạo Hợp Hoan đạo chính là kẻ thù không đội trời chung mà.
Hạ Lan Hi mặt không cảm xúc nhìn về phía Phi Nguyệt Chân Quân: "Chân Quân trêu đùa học trò rất thú vị?"
Phi Nguyệt Chân Quân nhìn Tống Huyền Cơ, khẽ thở dài lắc đầu: "Ngươi thật đúng là không dễ bị lừa nha, Huyền Cơ. Tính cách cũng là hoàn toàn một lời khó nói hết như trước đây, một chút cũng không nể mặt trưởng bối." Phi Nguyệt Chân Quân nói xong, lại nở nụ cười, nói: "Nhưng ngươi xinh đẹp, cho nên những thứ này đều không phải là vấn đề, ngươi vẫn khiến cho người ta rất thích."
Tống Huyền Cơ xinh đẹp, lại khiến cho người ta thích, vẻ mặt hờ hững: "Quá khen."
Chúc Như Sương chần chờ vài hơi thở, hỏi: "Xin hỏi Chân Quân, Giang viện trưởng..."
"Đúng là Giang Ẩn Chu đã bế quan. Trước khi bế quan, hắn cũng đúng là đã giao phó các ngươi cho các đạo viện khác. Điểm ấy bổn tọa không có lừa các ngươi." Phi Nguyệt Chân Quân nói, "Chỉ có điều, Đông Phương Ký Minh được "ủy thác" lại có việc khác phải làm, hiện giờ không có mặt ở Thái Hoa Tông. Nên bổn tọa thay mặt hắn trông coi công việc của đạo viện Vô Tình."
Đông Phương Ký Minh, hiệu 【Nghi Ách Chân Quân】, hiện tại là Viện trưởng của đạo viện Thái Thiện.
Nói xong, Phi Nguyệt Chân Quân cười híp mắt hỏi Tống Huyền Cơ: "Huyền Cơ, lúc này bổn tọa nói sự thật đúng không?"
Tống Huyền Cơ: "Vâng."
Phi Nguyệt Chân Quân khẽ cười một tiếng nói: "Đã là sự thật, vậy thì theo bổn tọa đi vào nói một chút về chuyện của【Quỷ Tướng Ngữ】đi."
Nghe được ba chữ 【Quỷ Tướng Ngữ】, khuôn mặt Chúc Như Sương lộ vẻ thấp thỏm bất an. Hạ Lan Hi thấy thế liền nhẹ nhàng kéo tay áo Chúc Như Sương một cái, đưa cho hắn một cái ánh mắt: "Đừng sợ, không có việc gì đâu, ngươi sẽ không bị đuổi học đâu! Tuyệt đối sẽ không!!!"
Ba người đi theo Phi Nguyệt Chân Quân tới【Phòng Quy Hư】 mà ngày thường Giang viện trưởng tiếp kiến đệ tử. Phi Nguyệt Chân Quân không hề coi mình là viện trưởng ngoại viện, trực tiếp ngồi xuống vị trí của Giang viện trưởng: "【 Quỷ Tướng Ngữ 】 ở đâu."
Tống Huyền Cơ đưa 【 Quỷ Tướng Ngữ 】 cho Phi Nguyệt Chân Quân, vẻ mặt ngả ngớn phong lưu của hắn cũng thu bớt lại.
Chúc Long, còn có tên khác là 【Chúc Cửu Âm】, mở mắt là ngày, nhắm mắt là đêm, chính là Sơn Thần một phương. Trong cơ thể Quỷ Vương có huyết mạch Chúc Long, sừng rồng có màu đỏ sậm, uốn lượn theo hình xoắn ốc, trong ánh tuyết từ bên ngoài chiếu vào lóe ra ánh sáng màu vàng sậm quỷ dị.
"Phi Nguyệt Chân Quân nhìn cẩn thận hồi lâu, ngoại trừ tà khí nồng đậm sắp thành thực chất, hắn vẫn chưa phát hiện gì khác thường. Hắn hỏi Tống Huyền Cơ: "Ngươi mang theo 【 Quỷ Tướng Ngữ 】 trên đường, bản thân có bị ảnh hưởng gì không?"
Tống Huyền Cơ hơi dừng lại, nói: "Không."
Phi Nguyệt Chân Quân vui mừng gật đầu: "May mà ngươi mang theo thứ này chỉ mất có một hai ngày, nếu không... Trước tiên hãy để vật này ở chỗ ta, chờ ta và mấy vị viện trưởng bàn bạc xong rồi cùng giải quyết. Mặt khác, Đông Phương Ký Minh đã tự mình chạy tới lăng tẩm của Phù Tự tiên quân, dựa vào bản lãnh của hắn, tất nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ dấu vết nào."
Hạ Lan Hi hỏi: "Chân Quân, theo ý ngài, người nhập vào tiểu công tử Lâm gia rốt cuộc là loại tà ma cấp cao nào?"
Mỗi lần Phi Nguyệt Chân Quân nói chuyện với Hạ Lan Hi đều cười híp mắt, như một con sói xám đang cố dụ dê vào ổ sói, lần này cũng vậy: "Hiếm khi được nghe Hạ Lan Thời Vũ nói một câu dài nhỉ, đúng là dễ nghe mà. Còn về tà ma cấp cao ngươi mà vừa nói..." Phi Nguyệt Chân Quân giang tay: "Bổn tọa tạm thời không có manh mối gì."
Nói đến đây, Chúc Như Sương đoan chính trực quỳ xuống: "Đệ tử có tội."
Phi Nguyệt Chân Quân ngạc nhiên nói: "Ừm? Ngươi có tội gì?"
Chúc Như Sương thản nhiên nói: "Đệ tử cấu kết với tà ma, làm trái với thiên đạo."
Hai chữ "Cấu kết" khiến Hạ Lan Hi hết hồn. Không phải Chúc Như Sương nói "Cấu kết" là động phòng đấy chứ?
Phi Nguyệt Chân Quân cười cười, hỏi: "Bổn tọa lại hỏi ngươi, ngươi và hắn có quan hệ xá© ŧᏂịŧ không? Cho dù là trong Phù Sinh Nhược Mộng?"
Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ đứng một trái một phải, cùng nhìn về phía Chúc Như Sương. Chúc Như Sương mặt đỏ bừng, bình tĩnh lắc đầu.
Phi Nguyệt Chân Quân không hiểu: "Nếu là như thế, vì sao ngươi lại khăng khăng nhận mình có tội?"
"Chân Quân, ta..." Chúc Như Sương mím môi, dưới ánh mắt chăm chú của ba người, hắn giơ tay lên, kéo đồng phục mở ra một khoảng ở giữa xương quai xanh, để lộ một đoạn xương quai xanh gầy guộc, đường nét rõ ràng.
Chỉ thấy, trên làn da lõm xuống kia có khắc một đóa hoa bỉ ngạn kiều diễm ướŧ áŧ, trông rất sống động.
Máu đỏ sẫm vẽ nên cánh hoa mỏng như cánh ve, in sâu dấu ấn trên làn da nhợt nhạt, giống như từng mạch máu từ từ chảy, càng giống một cơn ác mộng hoa lệ nhưng ẩn chứa dòng chảy ngầm.
Đôi mắt Phi Nguyệt Chân Quân tối sầm lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc hiếm thấy, nhưng rất nhanh khôi phục như thường. Hạ Lan Hi am hiểu《Đan Dược Học》, tự nhiên biết ý nghĩa của hoa này, không khỏi thốt ra: "Sao lại..."
Chúc Như Sương cụp mắt nói: "Vật này là "nó" lưu lại trên người ta. Đệ tử đã thử tất cả biện pháp có thể nghĩ ra, đều không thể xóa bỏ nó."
Phi Nguyệt Chân Quân hỏi: "Ngươi bị đóng dấu ấn này, có gì không khỏe không?"
Chúc Như Sương lắc đầu.
"Ngươi đừng căng thẳng. Thái Hoa Tông lập tông từ mấy ngàn năm nay, ngoại trừ đệ tử tự học không được hoặc phạm phải sai lầm lớn, chưa từng có người phải thôi học.’’ Phi Nguyệt Chân Quân an ủi Chúc Như Sương, giọng nói dịu dàng như bàn tay ngọc mơn trớn: "Cái ấn bỉ ngạn này trông rất đáng sợ, nhưng cũng không phải là khó giải quyết lắm, ít nhất xử lý nó đơn giản hơn nhiều so với việc để Huyền Cơ mở miệng hát Sơn Ca."
Tống Huyền Cơ: "..."
Lời này của Phi Nguyệt Chân Quân có lẽ mang nhiều ý an ủi, nhưng lại khiến mấy thiếu niên thở phào nhẹ nhõm. Trên khuôn mặt bạch bệch như tờ giấy của Chúc Như Sương cũng khôi phục một tia màu máu: "Chân quân, lời ấy là thật sao?"
Phi Nguyệt Chân Quân lại cười, khóe mắt hơi cong lên: "Đương nhiên là thật. Bổn tọa không thể để các ngươi xảy ra chuyện được. Nếu không còn không biết Giang Ẩn Chu sẽ giày vò ta như thế nào đâu."
Đừng xem Phi Nguyệt Chân Quân nói hàm hồ như vậy, nhưng Hạ Lan Hi biết, "Giày vò" trong miệng Chân Quân đại khái chính là Giang viện trưởng không để ý tới hắn, ngay cả một chữ "Ừm" cũng không cho.
"Bây giờ, chúng ta nói chính sự một chút đi." Phi Nguyệt Chân Quân đột nhiên đổi giọng, "Các ngươi đã làm xong bài tập chưa, đều lấy ra cho ta xem."
Trong phòng Quy Hư, bị Viện trưởng của một viện kiểm tra bài tập, khung cảnh này khiến Hạ Lan Hi nhận thức được: Tới rồi, năm học mới thật sự đến rồi.
Cái gì mà bí cảnh Sa Hải, cái gì mà sừng Quỷ Vương, cái gì mà đạo hữu cướp dâu... Những ngày mạo hiểm kí©h thí©ɧ sắp không còn nữa, kế tiếp chính là "Chỉ cần học không chết, hãy học cho đến chết".
Phi Nguyệt Chân Quân kiểm tra bài tập của Chúc Như Sương trước. Cả kỳ nghỉ, mặc dù Chúc Như Sương bôn ba vì gia đình, lại bị nhốt trong Phù Sinh Nhược Mộng ba năm, bài tập lại không bỏ, ngay cả 《Cơ Quan Học 》 không am hiểu cũng được Hạ Lan Hi trợ giúp suốt đêm bù xong.
Phi Nguyệt Chân Quân kiểm tra xong, rất hài lòng, cười nói: "Nếu như mỗi đệ tử của đạo viện Hợp Hoan đều cần cù giống như Như Sương, ta nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh. Được rồi, ngươi cả đường bôn ba cũng mệt mỏi, cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi."
Sau khi Chúc Như Sương rời đi, Phi Nguyệt Chân Quân lại bắt đầu kiểm tra bài tập của Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ. Hạ Lan Hi nhìn hắn lật từng trang từng trang văn chương của mình, thỉnh thoảng nhẹ nhàng gật đầu, nội tâm không khỏi có chút lâng lâng.
Chân Quân chắc là bị bài tập hoàn hảo của đạo viện Vô Tình làm cho kinh ngạc lắm, xin lỗi, các nhóm đệ tử của ngài đúng là không bằng đạo viện Vô Tình của chúng ta đâu.
Mãi đến khi động tác của Phi Nguyệt Chân Quân khựng lại, có chút kinh ngạc "Ồ" một tiếng: "Thời Vũ, vì sao 《Lịch Sử Cửu Châu》 của ngươi lại trống rỗng thế này?"
Hạ Lan Hi: "???"
"Không tin à?" Phi Nguyệt Chân Quân đưa bài tập cho Hạ Lan Hi xem: "Vậy ngươi tự xem đi."
Hạ Lan Hi nhìn 《Bàn về sự ảnh hưởng của quỷ vương ở Cửu Châu》mà mình không viết một chữ nào, mê man đến không chịu được.
Chuyện gì xảy ra thế này?Rõ ràng y đã viết thiên văn này, còn là viết cùng Tống Huyền Cơ.
Hạ Lan Hi bỗng nhiên ý thức được cái gì, chợt ngước mắt đối mặt với Tống Huyền Cơ, lần đầu tiên trong đời nhìn ra vài phần khó tả cùng phức tạp ở trong mắt Tống Huyền Cơ.
Y viết bài này trong Phù Sinh Nhược Mộng... Những thứ trong huyễn cảnh, dường như không thể đưa đến hiện thế?
Tựa như y và Tống Huyền Cơ mặc đồ cưới ở trong huyễn cảnh, lúc đi ra vẫn mặc đồng phục như cũ; Chúc Như Sương và "Lâm Đàm" ở trong huyễn cảnh ba năm, hiện thực cũng chỉ có ba ngày —— huyễn cảnh hoàn toàn không hề có liên hệ với hiện thực!
Sự tuyệt vọng to lớn trong khoảnh khắc đã bao phủ lấy Hạ Lan Hi.
Hạ Lan Hi vào Thái Hoa Tông một năm, vẫn luôn tuân theo lý niệm "Đến cũng đã đến rồi, vậy thì học cho tốt đi", chưa từng lơ là chuyện học hành. Không làm bài tập còn bị viện trưởng bắt tại trận, chuyện này quả thật xưa nay hiếm thấy!
Điều duy nhất khiến y có chút an ủi là, lúc đó không làm bài tập bọn họ cũng không thể ra khỏi huyễn cảnh, hơn nữa lần này, y không phải một mình.
Quả nhiên, không lâu sau Phi Nguyệt Chân Quân đã phát hiện ra "Phù Lục Học" của Tống Huyền Cơ cũng chưa hoàn thành. Hắn nhìn hai học sinh ưu tú nhíu mày, mượn cớ thẩm vấn trêu chọc hai thiếu niên: "Cho bổn tọa một lời giải thích đi. Néu không, bổn tọa cần phải viết thư báo cho cha mẹ của các ngươi biết, mời bọn họ đến Thái Hoa Tông một chuyến."
Hạ Lan Hi rút kinh nghiệm từ lần trước, không tin lời nói dối của Phi Nguyệt Chân Quân. Chuyện nhỏ như con thỏ này mà còn mời cha mẹ, năm ngoái Trưởng Tôn Sách và đồng môn đánh nhau, suýt nữa đánh người ta tàn phế cũng không thấy các ngài mời song thân của hắn đến Thái Hoa Tông.
Tống Huyền Cơ nói: "Chuyện xảy ra là có nguyên nhân."
Hạ Lan Hi cũng không muốn mẫu thân mình và cha mẹ Tống Huyền Cơ gặp mặt nhau ở Thái Hoa Tông lần đầu tiên, gật đầu phụ họa: "Chúng ta đã làm bài tập ở trong huyễn cảnh, ai ngờ lại không tính."
Phi Nguyệt Chân Quân tỉnh ngộ: "Thì ra là thế. Có điều, đệ tử đạo viện Vô Tình từ trước đến nay thông minh hơn người, sau khi các ngươi rời khỏi huyễn cảnh, chẳng lẽ không nghĩ đến điểm ấy sao?"
Hạ Lan Hi nhất thời nghẹn lời. Thật đúng là không có, sau khi y và Tống Huyền Cơ ra khỏi huyễn cảnh liền bay thẳng đến hiện trường cướp dâu của Trưởng Tôn Sách, sau đó y lại vội vàng kề đâu gối nói chuyện với Chúc Như Sương, sớm đã ném chuyện bài tập ra sau đầu rồi.
"Bổn tọa xưa nay thưởng phạt phân minh, các ngươi có công tìm lại được 【Quỷ Tướng Ngữ】, bổn tọa muốn ban thưởng cho các ngươi một phần đại lễ, nhưng tượng trưng cho sự trừng phạt nhỏ vẫn phải có." Phi Nguyệt Chân Quân suy nghĩ một chút rồi nói: "Các ngươi chọn một ngày nhàn rỗi, sắp xếp lại sách trong Cổ Tàng Thư Các đi."
Hạ Lan Hi nghe vậy thở phào nhẹ nhõm. sắp xếp lại sách trong Cổ Tàng Thư Các mà thôi, y và Tống Huyền Cơ chỉ cần nửa canh giờ là xong.
Phi Nguyệt Chân Quân mỉm cười bổ sung: "Không được dùng pháp thuật."
Hạ Lan Hi: "..."
Rời khỏi 【Phòng Quy Hư】, Hạ Lan Hi bước chân nặng nề lại buồn bực cùng Tống Huyền Cơ trở về tiên xá, hai người dọc đường không nói gì.
Các đệ tử đạo viện khác đông hơn, tiên xá ở phần lớn là bốn người một phòng hoặc hai người một phòng. Nhờ nhân số ít của đạo Vô Tình, Hạ Lan Hi có thể ở riêng một phòng. Tiên xá của Tống Huyền Cơ và Chúc Như Sương nằm ở hai bên phòng y, muốn sang chơi rất tiện, nhưng trong một năm qua y chưa từng sang bao giờ. Nhưng ngày nay đã khác xưa, tình đạo hữu giữa y và Chúc Như Sương đã có bước nhảy vọt về chất rồi.
Hạ Lan Hi muốn tìm Chúc Như Sương than khổ về việc bị phạt vì không hoàn thành bài tập, không ngờ Chúc Như Sương cũng không về tiên xá. Y đành phải trở về tiên xá của mình, lấy đồ đạc trong túi trữ vật ra sắp xếp lại.
Tối nay là đêm cuối cùng của kỳ nghỉ, đệ tử đã về đủ cả. Đêm xuống, các đại đạo viện của Thái Hoa Tông đèn đuốc sáng trưng, tiếng nói cười chuyện trò không ngớt bên tai. Duy chỉ có đạo viện Vô Tình lác đác hai ba ngọn đèn, cả một vùng băng tĩnh lặng, tuyết rơi không tiếng động.
Hạ Lan Hi đang nằm trên giường đọc sách, bỗng nghe ngoài cửa vang lên từng tiếng bước chân từ xa tiến lại.
Một lát sau, tiếng bước chân ngừng lại, nhưng lại chậm chạp không nghe được tiếng gõ cửa. Hạ Lan Hi xoay người xuống giường mở cửa, lại nhìn thấy một sinh vật không có tay, lại có bốn chân... Là Tuyết Tuyết Đỗ.
Hạ Lan Hi không biết mình có cần duy trì bình tĩnh trước mặt chó của Vô Tình hay không. Một người một chó nhìn nhau mấy hơi, Hạ Lan Hi ôm lấy hai tay, lạnh lùng nói: "Chuyện gì?"
Trong Tuyết Tuyết Đỗ ngậm một cái giỏ trúc nhỏ. Nó đặt giỏ trúc dưới chân Hạ Lan Hi, say đó ưu nhã xoay người rời đi, không cho y một tiếng "gâu" nào.
Hạ Lan Hi yên lặng cầm giỏ trúc nhỏ lên đóng cửa lại. Trong giỏ trúc đặt một lọ đan dược và một quyển sách nhỏ. Đan dược tên là 【Bồi Nguyên Đan】, có hiệu quả cố bản bồi nguyên, ngàn vàng khó cầu, cực kỳ quý báu. Vật này chắc hẳn là phần thưởng 【 Quỷ Tướng Ngữ】mà Phi Nguyệt Chân Quân ban thưởng cho bọn họ.
Về phần một quyển sách nhỏ khác, thì là thời khóa biểu năm nay của y, bảy ngày là một đơn vị, lít nha lít nhít một mảng lớn.
Hạ Lan Hi thở dài, vẻ mặt u sầu. Ngày mai phải chính thức đi học, cũng không biết năm nay muốn học sẽ khó khăn hơn năm trước bao nhiêu...
Chờ chút, có phải y đã quên thứ gì hay không?
Hạ Lan Hi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một mảnh trời băng tuyết mênh mông trắng xóa, có chút mờ mịt luống cuống.
—— Trưởng Tôn Sách đâu? Trưởng Tôn Kinh Lược chạy đi đâu rồi?!
Hạ Lan Hi vội vàng đốt cho Chúc Như Sương một tấm phù Truyền Âm. Chúc Như Sương nhanh chóng đáp lại hắn: "Đừng hoảng hốt, sau khi rời khỏi phòng Quy Hư ta đã tìm được Trưởng Tôn Kinh lược rồi."
Hạ Lan Hi thở phào nhẹ nhõm, khó trách lúc trước Chúc Như Sương không ở trong tiên xá, thì ra là đi tìm người.
‘’Hiện giờ ngươi đưa người ra ngoài rồi sao?” Hạ Lan Hi hỏi.
‘’Trường Tôn Kinh muốn ngủ lại đạo viện Vô Tình, ta vốn định chứa hắn một đêm, hắn lại nói..." Chúc Như Sương ngừng lại, giọng điệu khó tả: "Nói muốn tránh hiềm nghi với ta."
Hạ Lan Hi: "?"
Chúc Như Sương: "Sau đó hắn quyết định đến tiên xá của ngươi ngủ một đêm."
‘’Đến tiên xá của ta?” Hạ Lan Hi chẳng hiểu gì cả: “Nhưng ta không thấy hắn!”
Chúc Như Sương: "Cái gì?"
Hạ Lan Hi không chần chờ nữa, trực tiếp dùng phù Truyền Âm tìm người trong cuộc.
Chỉ một lát không gặp, giọng nói của Trưởng Tôn Sách như biến thành người khác, mang theo vẻ bình thản lạnh lùng mà Hạ Lan Hi không thể quen hơn, số từ nói ra cũng ít ỏi đến đáng thương: “Sao?”
Hạ Lan Hi nghi ngờ nói: “Ngươi ở đâu.”
Trưởng Tôn Sách: “Tiên xá.”
Hạ Lan Hi tuyệt đối không nghĩ tới, mình sẽ có một ngày nói nhiều hơn Trưởng Tôn Sách ở đạo viện Vô Tình: “Tiên xá của ai.”
Trưởng Tôn Sách: “Ta vốn là muốn đến tiên xá của ngươi, nhưng trên đường gặp Tống Huyền Cơ, hắn nói với ta không cần đến tiên xá của ngươi, hắn giúp ta...”
Không đợi Trưởng Tôn Sách nói xong, Hạ Lan Hi đứng bật lên, không thể tin được nói: “Tống Huyền Cơ mời ngươi đến tiên xá của hắn ngủ lại?!” Ta cùng Chúc Như Sương đều chưa từng đến tiên xá của Tống Huyền Cơ! Tống Huyền Cơ còn đối xử tốt với người ngoại viên hơn cả bọn họ?
Trưởng Tôn Sách lạnh nhạt nói: “Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì. Tống Huyền Cơ tìm giúp ta một gian tiên xá không dùng, để ta nghỉ tạm một đêm trước.”
Hạ Lan Hi nhẹ “A” một tiếng, chậm rãi ngồi trở lại.
Vậy là ổn rồi.