Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khi Đạo Vô Tình Bị Tình Yêu Quật

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngồi thuyền tiên tuy rằng thoải mái dễ chịu, nhưng nó còn lâu mới nhanh bằng cưỡi kiếm phi hành. Từ Tây Châu đến Thái Hoa Tông, thuyền tiên trên trời phải bay ‘tà tà’ suốt cả một ngày. Cũng may phong cảnh phía chân trời không tệ, Hạ Lan Hi và Chúc Như Sương sánh vai mà đứng ở mũi thuyền, hưởng gió mát thổi qua, ngắm mây trời rực rỡ, cũng thật sự là khá vui vẻ.

Ấy vậy mà càng đến gần Thái Hoa Tông, sắc mặt của hai người lại càng thêm nặng nề.

Hạ Lan Hi biết Chúc Như Sương đang lo lắng có thể bị đuổi học vì đã phá giới Vô Tình, y vừa lo lắng cho Chúc Như Sương, vừa sầu não vì sắp đến năm học mới.

Lại bắt đầu rồi... Mỗi ngày ba bốn lớp, mỗi lớp một canh giờ, buổi tối dù không có lớp cũng phải làm bài tập; ngoại trừ các lễ lớn như tiết thanh minh lễ trung thu, mỗi tháng chỉ có hai ngày nghỉ— như vậy, tháng ngày u ám tăm tối lại sắp bắt đầu rồi.

Trước đây y còn nghe các sư huynh nhắc tới, năm thứ hai nhập học là năm quan trọng nhất, không chỉ độ khó của bài tập tăng vọt, tần suất thi cử cũng gấp đôi năm thứ nhất...

Hạ Lan Hi càng nghĩ càng rầu, miệng cũng câm lặng, bắt đầu tưởng tượng mình nhảy xuống từ trên thuyền tiên, hi sinh một mình y để khơi dậy lòng thương xót của các vị viện trưởng Thái Hoa Tông đối với các học sinh, từ nay về sau để cho đệ tử Thái Hoa Tông thoát khỏi bể khổ, sau đó sẽ "Ca công tụng đức", ghi nhớ "ân tình" của y ở trong lòng.

Cách đó không xa, Trưởng Tôn Sách và Tống Huyền Cơ đứng dưới huy hiệu của Trưởng Tôn gia, người trước nhìn cảnh tượng Chúc Như Sương sánh vai cùng Hạ Lan Hi, cảm thấy đẹp thật, sau đó không khỏi thắc mắc: "Sao ta lại cảm thấy quan hệ của hai người này chỉ trong một đêm mà thân mật hơn không ít nhỉ, chẳng lẽ là ta hoa mắt sao?"

Tống Huyền Cơ không có ý kiến gì.

Thái Hoa Tông một năm chỉ có một cơ hội về nhà đoàn tụ với người thân, không ít đệ tử đều ở nhà đợi đến ngày cuối cùng mới trở về tông môn. Dọc đường đi, bốn người cũng tình cờ gặp không ít đệ tử đạo viện khác, phần lớn là đệ tử bên ngoài của tứ đại đạo viện. Đừng nói đến ba người đẹp của đạo Vô Tình, Trưởng Tôn Sách cũng không tính là quen bọn họ, chỉ có thể dựa vào đồng phục trên người để phân biệt bọn họ là người của đạo viện nào.

Mãi đến khi một đám thiếu niên mặc đồng phục đen vàng ngự kiếm bay đến, cười hì hì vẫy tay chào hỏi Trưởng Tôn Sách ——.

"Trưởng Tôn Kinh Lược, nghe đồn ngươi cướp hôn Chúc Vân của đạo Vô Tình ở Tây Châu hả?"

Trưởng Tôn Sách nghẹn lời, lỗ tai đỏ bừng: "Bọn khốn các ngươi sao lại nghe được? Tin tức cũng nhạy quá nhỉ!"

"Thật không ngờ ngươi lại thích kiểu như Chúc Vân, ngươi ở bên hắn không cảm thấy bị ngạt chết sao?".

Trưởng Tôn Sách vội vàng giải thích: "Ta không phải, ta không có! Ta cướp dâu là vì đại cục, ta lại không thích đàn ông!"

"Kinh Lược à, nghe vi huynh khuyên một câu, nghĩ lại đi, ngươi không bắt được mỹ nhân của đạo viện Vô Tình đâu, ngay cả đạo Hợp Hoan cũng không bắt được bọn họ, huống chi là ngươi chứ!".

Trưởng Tôn Sách nổi giận, đầu óc choáng váng, thế mà quay đầu đi xin Tống Huyền Cơ giúp đỡ: "Tống Tầm, ngươi mau nói với bọn họ đi, là đạo hữu của ngươi bảo ta đi cướp dâu, ta bị Hạ Lan Hi ép mà!"

Tống Huyền Cơ: "Không."

Trưởng Tôn Sách: "... Được lắm, ngươi đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích, bây giờ ta đi lấy nước ớt nói nhiều."

Tống Huyền Cơ: "Không."

Tống Huyền Cơ quay người đi đến bên cạnh hai đạo hữu cùng viện. Hạ Lan Hi lạnh nhạt liếc mắt nhìn Tống Huyền Cơ, nghĩ thầm năm nay có thể chủ động nói thêm vài câu dài với ta hay không, bạn học Tống.

Ba người đạo Vô Tình cùng im lặng nhìn hình dáng của Thái Hoa Tông dần dần rõ ràng trong tầm mắt.

Thái Hoa Tông dãy núi trùng điệp, bốn mùa biến đổi khó lường, mười hai tòa đạo viện đều xây dựa vào núi, nước giếng không phạm nước sông. Trong đó, tứ đại đạo viện cách ngọn núi chính Thái Hoa Tông gần nhất, bày trận tứ phương, bởi vì linh lực dư thừa có thể bảo trì một mùa không thay đổi, đây cũng coi như là đặc sắc của tứ đại.

Đạo viện Hợp Hoan ở phía nam, bốn mùa như xuân, hoa cỏ nhân gian, như mộng như ảo. Dù là chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, cũng sẽ nhiễm một thân hoa anh đào màu phấn nhạt, hương hoa ngọt ngào tươi mát, kéo dài không tiêu tan.

Đạo viện Hỗn Thiên ở phía đông, dưới núi như ngọc bích, nắng gắt như lửa. Đệ tử của đạo viện Hỗn Thiên mỗi ngày đều phơi dưới ánh nắng mặt trời, màu da như lúa mì của Trưởng Tôn Sách ở trong đạo viện của bọn họ cũng được coi là trắng rồi.

Đạo viện Thái Thiện ở phía tây, cuối thu không khí mát mẻ, quả to từng đống, mùi hương hoa quế thoang thoảng. Trong viện yên tĩnh nhưng không vắng vẻ trống trảu, bình đạm lại không bình thường, ôn hòa lại không đơn điệu, đặt mình trong đó, tâm tình nóng nảy hơn nữa cũng có thể dần dần tĩnh lặng.

Mà địa bàn của đạo viện Vô Tình nằm ở cực bắc tông môn, ngọn núi cao vυ"t trong mây, quanh năm tuyết đọng, từ xa nhìn lại có thể cảm giác được từng luồng từng luồng lạnh lẽo xông đến mặt, khiến cho người ta không khỏi sợ hãi, chùn bước.

Tám tiểu đạo viện còn lại, như là đạo Vạn Thú nuôi cả núi kỳ trân dị thú, không chỉ ngày ngày tiếng gà gáy chó sủa không dứt, mà tập tục song tu với linh thú cũng khởi nguồn từ đạo viện của bọn họ; hay như đạo Tiêu Dao theo đuổi tự do thoải mái, lấy bản ngã làm trọng, mỗi người đều có nét riêng, có sở trường riêng.

Đệ tử của mười một đạo viện khác hoặc nhiều hoặc ít đều có chút giao tình, qua lại lẫn nhau là chuyện thường tình. Duy chỉ có đạo viện Vô Tình là tựa như có bức tường ngăn cách với các đạo viện khác, chưa từng hoan nghênh đệ tử ngoài viện đến thăm, đến mức Trưởng Tôn Sách nhập học một năm cũng chưa chạm đến được cửa Đạo viện Vô Tình. Hắn cực kỳ tò mò rốt cuộc bên trong đạo viện Vô Tình ra sao.

Năm ngoái, Trưởng Tôn Sách đã từng thử cùng mấy tên đạo hữu cùng viện nửa đêm lẻn đến đạo viện Vô Tình thám hiểm, kết quả mới vừa tới gần cổng chính thì không biết bị thứ gì đánh bay ra ngoài, khiến hắn ngã không nhẹ mà còn không dám kêu la, bị đám đạo hữu cười nhạo cả nửa năm.

Chẳng mấy chốc, chiếc thuyền tiên của Trưởng Tôn gia dừng lại trước cổng chính Thái Hoa Tông, thu hút không ít ánh mắt chú ý từ các đệ tử.

Ngoài viện, nhìn thấy ba người đẹp của đạo Vô Tình hợp thể vốn đã là hiếm hoi, càng hiếm hơn chính là bọn họ lại ngồi thuyền tiên của Trưởng Tôn gia trở về tông. Trưởng Tôn Kinh Lược từ bao giờ lại thân thiết với đạo viện Vô Tình như vậy? Lại có người có thể đến gần đạo Vô Tình sao?

Bốn người bước xuống thuyền tiên, Trưởng Tôn Sách không hề có ý định quay về đạo viện của mình trước, đi theo đám người Hạ Lan Chỉ thẳng đến đạo viện Vô Tình.

Bọn họ ngự kiếm một đường về hướng bắc, cuối cùng hạ xuống trước cổng đạo viện Vô Tình.

Ánh mặt trời rực rỡ ban nãy đến đây lập tức ảm đạm đi, chỉ còn lại ánh sáng như đom đóm. Nhìn vào trong, nơi mắt có thể thấy đều là màu trắng tinh trống trải tĩnh mịch, không nhiễm bụi trần, thoát ly trần thế, ồn ào náo động của thế tục không còn sót lại chút gì.

Trưởng Tôn Sách đứng ở cửa đạo viện Vô Tình một lúc, nhìn chữ "Bế" trên nóc cửa, nghi hoặc hỏi: "Là ta bị điếc sao? Sao không nghe thấy gì hết vậy?"

Hạ Lan Hi cảm nhận được cảm xúc của Trưởng Tôn Sách hiện tại. Y ở trong đạo viện Vô Tình đã lâu, lúc ở một mình thường xuyên không có việc gì thì "A" một tiếng hoặc là tạo ra một ít động tĩnh để xác định là vì bốn phía rất yên tĩnh, chứ không phải là do mình bị điếc.

Trưởng Tôn Sách lòng còn sợ hãi đi theo sau ba người bước vào cửa lớn. Lần này có ba người đẹp dẫn vào, hắn không bị đánh bay ra ngoài nữa, hai chân vững vàng đứng vững.

Trưởng Tôn Sách thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một tấm bia to lớn sừng sững trong băng sương, phía trên khắc một dấu chấm tròn hết sức mượt mà, trừ cái đó ra, không còn vật gì khác.

Đạo viện Hỗn Thiên cũng có một tấm bia to như vậy, bên trên có khắc viện huấn của đạo Hỗn Thiên, Trưởng Tôn Sách không biết đã gặp bao nhiêu lần, nhưng cái này...

Trưởng Tôn Sách đến gần tấm bia, nhìn trái nhìn phải, lại lượn quanh hai vòng, vẫn không phát hiện ra cái chấm này có gì đặc biệt. Hắn hỏi: "Cái gì đây?"

Ba người Tống Huyền Cơ, Hạ Lan Hi, Chúc Như Sương không hẹn mà cùng nói: "Viện huấn."

Trưởng Tôn Sách không hiểu ra sao: "Nghĩa là sao?"

Hạ Lan Hi: "...".

Tống Huyền Cơ: "...".

Chúc Như Sương: "Chính là ý này."

Trưởng Tôn Sách: "???"

Trưởng Tôn Sách ngây ngẩn ra, dường như hắn đang choáng váng. Hạ Lan Hi nhìn hắn, giống như nhìn thấy bản thân khi vừa mới vào viện, có chút muốn cười lại không thể cười ra tiếng.

Đúng vậy, 【. 】 chính là viện huấn của đạo viện Vô Tình bọn họ. Nghĩ cũng biết, một chữ ‘Bế’ đã khiến vị viện trưởng mới nhậm chức không thể kiên nhẫn như vậy, thế thì sao ông ấy có thể ung dung nhàn nhã mà suy nghĩ đến quy tắc gì được, một 【. 】 đã là sự nhẫn nại lớn nhất của ông ấy rồi.

Phải nói rằng, 【. 】 kỳ thực rất chính xác – mọi thứ đều không cần phải nói.

Trưởng Tôn Sách nhìn chằm chằm vào cái chấm nhỏ kia, yết hầu trượt lên xuống, muốn nói lại thôi cả buổi, một chữ cũng nặn không ra

Hạ Lan Hi nói: "Bây giờ ngươi muốn đi ra ngoài, vẫn còn kịp."

"Ai, ai nói ta muốn đi ra ngoài?" Trưởng Tôn Sách miễn cưỡng tìm lại được giọng nói của mình, hắn nhìn quanh: "Những người khác trong đạo viện các ngươi đâu?"

Hạ Lan Hi hờ hững đáp: "Không có ai cả."

Thái Hoa Tông mười năm tổ chức chọn lựa đệ tử một lần, đạo viện Vô Tình thì nhiều nhất là năm người, ít nhất cũng ba người. Trong số những sư huynh ít ỏi của Hạ Lan Hi, tám chín phần mười đều đang bế quan tu luyện, Hạ Lan Hi đếm đi đếm lại cũng chỉ gặp được một hai người.

Các đạo viện khác động một chút đã là vài trăm người, đạo viện Vô Tình chỉ có vài người như vậy, địa bàn của đạo viện Vô Tình còn là lớn nhất toàn tông. Đừng nói chỉ đi dạo trong viện một ngày, cho dù đi dạo cả tháng cũng chưa chắc có thể nhìn thấy một sinh vật sống nào.

Lúc này, Hạ Lan Hi bỗng nhận ra ánh mắt của Tống Huyền Cơ hơi nghiêng sang một bên, y cũng nhìn theo. Tiếp theo là Chúc Như Sương và Trưởng Tôn Sách, cả ba người cùng quay đầu nhìn về phía đó.

Đó là một con chó săn nhỏ toàn thân trắng như tuyết, bốn chân thon dài, lông mềm mại trắng muốt, hai mắt long lanh trong suốt, toát ra vẻ thanh tịnh quen thuộc nào đó, bước đi thong thả tiến về phía bốn người.

Trưởng Tôn Sách trợn tròn mắt, khó tin nhìn con chó. Hắn bị mù sao, sao lại có thể thấy được bốn chữ "thanh lãnh đoan chính" từ một con chó thế này!

Trưởng Tôn Sách hỏi: "Đạo viện của ngươi nuôi chó à?!"

Hạ Lan gật đầu: "Đúng rồi."

Trước đây, mỗi này y đều thường lấy chó của đạo viện Vô Tình làm ví dụ, nào là "Chó của đạo viện Vô Tình một năm cũng không sủa được ba lần", "Cho dù bản thân ở đạo viện Vô Tình cởi sạch, học chó sủa", "Mỗi ngày ngủ còn muộn hơn cả chó của đạo Vô Tình..." Đừng tưởng y chỉ thuận miệng nói, đạo viện Vô Tình thật sự có chó! Y hoàn toàn nghiêm túc đấy!

Thật ra, con chó này không phải là đạo viện Vô Tình chủ động muốn nuôi, mà là nó tự tìm đến địa bàn của đạo viện Vô Tình, sau đó tự nhiên ở lại. Có lẽ vì khí chất đặc biệt của nó, đám người của đạo Vô Tình cũng không đuổi nó đi.

Trưởng Tôn Sách thích nuôi chó, cũng có nuôi mấy con chó săn uy mãnh ở nhà Tây Châu. Hắn cúi người, định vươn tay vuốt ve bộ lông mượt mà, nhưng con chó đột nhiên xoay người, lạnh lùng né tránh.

Trưởng Tôn Sách: "Nó tên là gì?"

Hạ Lan Hi: "Vô danh(không tên)."

Trưởng Tôn Sách: "Vô Danh, lại đây, ca ca cho ngươi ăn xương lớn nè."

"Nó không có tên." Hạ Lan Hi nhịn không được nói thêm mấy chữ: "Ngươi nghĩ chúng ta có nhàn rỗi đặt tên cho một con chó sao."

Tôn Hàn Sách: "... Vậy nó có sủa không?"

Hạ Lan Hi: "Một năm một lần."

Tôn Hàn Sách: "...."

Bốn người tiếp tục tiến về phía trước, Hạ Lan Hi cố ý đi chậm lại, rớt lại phía sau cùng với Chúc Như Sương, hạ thấp giọng nói: "Kỳ thật ta tự đặt cho nó một cái tên, gọi là "Tuyết Tuyết Đỗ(bụng)", bởi vì bụng nó thật sự là quá trắng như tuyết."

"Cái tên "Tuyết Tuyết Đỗ" rất đáng yêu." Chúc Như Sương cười khẽ: "Ta vẫn gọi nó là "Vô Ngôn"."

Không ngờ Chúc Như Sương cũng lén đặt tên cho chó giống như y. Cơ mà "Vô Ngôn" tuy hay, nhưng lại không chính xác bằng "Tuyết Tuyết Đỗ", Hạ Lan Hi vẫn cảm thấy trình độ đặt tên của mình hơn Chúc Như Sương một bậc.

Đến trước một đình đài lầu các, Tống Huyền Cơ bỗng nhiên dừng bước, nói: "Viện trưởng."

Tôn Hàn Sách chấn động: "Giang viện trưởng tới rồi? Ở đâu?"

Hạ Lan Hi hiểu câu "Viện trưởng" của Tống Huyền Cơ, chính là "Nên đi gặp Viện trưởng rồi". Hiện tại [Quỷ Tướng Ngữ] còn ở trên người Tống Huyền Cơ, thứ này đúng là nên giao cho Viện trưởng sớm. Hạ Lan Hi nói với Tôn Hàn Sách: "Ngươi đi dạo trước đi, gặp lại sau."

Để Tôn Hàn Sách sang một bên, ba người đi tới chỗ ở thường ngày của Viện trưởng đạo viện Vô Tình.

Nơi Viện trưởng của đạo Vô Tình thường ở trên một hồ băng. Mặt hồ bóng loáng như gương, tinh khiết hoàn mỹ, chiếu ra núi non tuyết cảnh. Núi không mây sạch, sông xa trời nổi.

Ba người không trông thấy bóng dáng của Viện trưởng, mà là trông thấy dược người đàn ông mặc đồ đỏ rực không nên xuất hiện ở đạo viện Vô Tình.

Người đàn ông có dung nhan như hoa đào, đôi mắt cong cong tựa trăng khuyết, y phục vô cùng quý giá. Rõ ràng là trang sức trên đầu là của nam lại diễm lệ tỏa sáng lấp lánh như phụ nữ; chiếc trâm vàng tua rua biểu thị thân phận gia tộc so với những món trang sức khác của hắn, đều không đáng là gì.

Hắn cười một tiếng: "Ái chà, cuối cùng cũng chờ được các ngươi rồi."

Y phục như vậy quả thật quá mức khoa trương xa xỉ, có phần không phân được nam nữ, khiến cho không ít người khó mà thích được. Thế nhưng ở đạo viện Hợp Hoan, điều này lại vô cùng hợp lý.

Hắn chính là viện trưởng của đạo viện Hợp Hoan, Tống Dung, tự Lưu Thư, hiệu là Phi Nguyệt Chân Quân.

Tống Huyền Cơ và Phi Nguyệt Chân Quân hẳn là có quan hệ huyết thống, nhưng cụ thể là gì, Hạ Lan Hi không thể biết được, dung mạo hai người cũng chẳng có nét tương đồng nào. Tóm lại, Tống thị ở Cô Tô lắm mỹ nhân, quả là chân lý bất biến từ xưa đến nay.

Ánh mắt Phi Nguyệt Chân Quân đảo qua ba người đạo Vô Tình: "Như Sương có vẻ gầy đi, rất có cảm giác điềm đạm đáng yêu. Huyền Cơ càng ngày càng đẹp, quả thực khiến bổn tọa ghen tị... A, hình như Thời Vũ cao hơn một chút phải không, sắp từ tiểu mỹ nhân trở thành đại mỹ nhân rồi?"

Ba thiếu niên áo trắng đứng nghiêm chỉnh, nhìn nhau, phát ra câu hỏi trong im lặng: Sao lại là ngài, viện trưởng của chúng ta đâu?

"Giang viện trưởng của các ngươi đã bế quan rồi. Lần bế quan này, e là không dưới mười năm tám năm thì không ra được. Tuy nhiên, các ngươi đừng lo lắng, trước khi bế quan, hắn đã giao phó các ngươi cho bổn tọa." Phi Nguyệt Chân Quân cười nói: "Vậy nên, từ nay về sau, ba tiểu mỹ nhân các ngươi coi như là nửa đệ tử tạm thời của đạo viện Hợp Hoan ta."

Tống Huyền Cơ: "..."

Chúc Như Sương: "?"

Hạ Lan Hi: "!" Lại còn có chuyện tốt thế này luôn?!
« Chương TrướcChương Tiếp »