Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khi Đạo Vô Tình Bị Tình Yêu Quật

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Màu đỏ thẫm sệt sệt nhúc nhích cuộn cuộn, tạo thành từng sợi dây leo xúc tu to như cánh tay trẻ con, trong đó hai đầu mọc ra ngón tay, trái phải nhẹ nhàng vén khăn cưới cho "Lâm Đàm".

Cùng là khuôn mặt lúc trước nhìn thấy, khi Trưởng Tôn Sách cùng bốn mắt nhìn nhau với gã, lại cảm thấy cả người lạnh toát. Loại "Lạnh" này không giống cái "Lạnh" mà người của đạo Vô Tình mang lại, nó như có thứ lạnh lẽo leo trên người hắn, khiến hắn da đầu tê dại, nổi da gà đầy người.

"Lâm Đàm" nhìn Trưởng Tôn Sách, sau khi cởi bỏ ngụy trang, câu đầu tiên gã nói lại là: " Đạo viện Hỗn Thiên."

Trưởng Tôn Sách nhíu mày: "Ngươi báo tên đạo viện ta làm gì?"

"Lâm Đàm" thong thả nắm lấy trường thương trước ngực, như đùa nghịch, từng chút đâm vào ngực mình: "Hai tên đạo Vô Tình kia không đến cùng ngươi à?"

Trưởng Tôn Sách thấy trường thương không thể khống chế rời tay, dứt khoát buông tay, cười lạnh: "Ăn trong bát nhìn trong nồi thì còn ý nghĩa gì nữa."

Vừa dứt lời, Trưởng Tôn Sách thoắt lui một bước, tùy ý chọn một khách, rút từ hông hắn ra hai thanh đoản đao.

Khoảnh khắc hắn cầm song đao, hai thanh đao như có sinh mệnh và ý thức, toàn thân bộc phát ánh vàng, cùng chủ nhân mới nhận, lấy khí thế như sấm vang chớp giật trực tiếp bổ đôi "Lâm Đàm" từ trên xuống dưới!

Trong mắt Chúc Như Sương phản chiếu bóng dáng cao lớn nhưng nhanh nhẹn của thiếu niên tóc ngắn, rốt cuộc đã có được cảm giác Trưởng Tôn Sách là đệ tử số một của đạo Hỗn Thiên năm nay.

Trưởng Tôn Sách thường nói hắn am hiểu bất kỳ loại vũ khí nào. Tinh thông trăm võ, điểm này cho dù là ba người đạo Vô Tình bọn họ cũng chưa chắc làm được.

Káng tiếc, kết quả của cặp song đao này không tốt hơn so với trường thương lúc trước.

Sau khi Lâm Đàm bị chặt làm đôi, chất lỏng màu đỏ sậm sền sệt giống như nước cuốn núi vàng, bất ngờ phun về phía Trưởng Tôn Sách, Trưởng Tôn Sách không có thời gian tạo thuật pháp phòng ngự, vội vàng tránh sang bên cạnh.

Để né tránh thứ ghê tởm kia, động tác của Trưởng Tôn Sách có chút miễn cưỡng, gần như là ngã nhào xuống đất, nhưng cho dù vậy, vẫn có hai giọt bắn thẳng về phía mi tâm của hắn!

Trong lúc nguy cấp, một tia ánh bạc vọt tới, đánh trúng vào hai giọt chất nhầy kia.

Hai giọt chất nhầy rơi trên mặt đất, thiêu đốt mặt đất tạo thành hai vết cháy đen, sau đó ngọa nguậy tập hợp lại cùng với những giọt khác, lại thành bộ dạng của Lâm Đàm.

Trưởng Tôn Sách ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai bóng trắng bay lướt qua bầu trời đêm thăm thẳm, như hai đường sao băng, nối tiếp theo sau, cưỡi trên sao đạp trăng mà đến.

Mắt Trưởng Tôn Sách sáng rực lên: "Hạ Lan Hi, Tống Tầm! Các ngươi còn biết đường về hả!"

Hạ Lan Hi đi theo Tống Huyền Cơ nhẹ nhàng đáp xuống mái hiên, y cũng không biết vì sao nhất định phải là mái hiên, có lẽ như vậy sẽ có khí thế của cao nhân ẩn sĩ, tương xứng với đạo Vô Tình.

Hạ Lan Hi liếc nhìn Trưởng Tôn Sách, từ trên cao nhìn xuống nói: "Vô dụng!"

"Phi phi phi..." một hơi, Trưởng Tôn Sách phun hết bụi than trong miệng ra, không cam lòng nói: "Được, ngươi giỏi! Ngươi được thì ngươi lên đi!"

Hạ Lan Hi còn chưa có hành động, Chúc Như Sương đã có phản ứng trước, trường kiếm chẳng biết đã triệu ra từ lúc nào đột nhiên ra khỏi vỏ, kiếm khí như sương, vẽ ra một đường cong nhiễm sương ở giữa cổ "Lâm Đàm".

"Hửm?" Đầu của "Lâm Đàm" lắc lư muốn rơi, nhưng vẫn nheo đôi mắt nhìn Chúc Như Sương: "Tàn nhẫn như vậy sao?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Chúc Như Sương lạnh như băng: "Người trong Đạo Vô Tình, xưa nay vốn không có tâm."

"Vậy à?" "Lâm Đàm" gần như nở một nụ cười ngọt ngào, "Ta cũng muốn xem xem, nếu hai đồng môn duy nhất của ngươi chết đi, ngươi có đau lòng thay bọn họ hay không."

Chúc Như Sương biến sắc: "Ngươi..."

Hạ Lan Hi đứng ở phía sau Tống Huyền Cơ, thò đầu ra quan sát chiến cuộc từ bả vai của hắn.

Một kiếm liều mạng của Chúc Như Sương tựa như vẫn không tạo thành thương vong gì cho "Lâm Đàm". "Lâm Đàm" lại hòa tan thân thể lần nữa, chất nhầy rót vào lòng đất, biến mất không còn thấy bóng dáng.

Hạ Lan Hi công bằng công chính đánh giá: "Hửm? Đúng là đối thủ mạnh."

Dứt lời, một tiếng gầm giận dữ vang vọng chân trời.

"Hạ Lan Hi —— bà nội nhà ngươi!" Trưởng Tôn Sách bị tiêu chuẩn kép của Hạ Lan Hi chọc tức đến muốn hộc máu, "Ngươi nuốt cái câu ‘vô dụng’ về cho ta, sau đó phải xin lỗi ta!"

Hạ Lan Hi vô cùng thoải mái: "Xin lỗi."

Trưởng Tôn Sách: "..." Kỳ quái, sao hắn vẫn cảm thấy bị sỉ nhục thế này?

Chúc Như Sương nhíu mày, tiến lên một bước, định mở miệng thì chợt nhìn thấy thứ gì đó: "Cẩn thận!"

Trưởng Tôn Sách vội vàng nhìn xung quanh, đầu gần như lắc đến hiện ra tàn ảnh: "Phải cẩn thận cái gì chứ!"

Tai Hạ Lan Hi khẽ động, nhạy bén bắt được tiếng chất nhầy cuộn trào. Y quay phắt lại, quả nhiên thấy mặt đất sau lưng Tống Huyền Cơ đang nhấp nhô quỷ dị, tựa hồ sắp chui tách từ dưới đất lên.

Hạ Lan Hi vội vàng nói: "Tống Huyền Cơ!"

Hai vị đạo hữu thay nhau nhắc nhở, Tống Huyền Cơ vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ khẽ liếc mắt.

"Lâm Đàm" lại hiện thân lần nữa, định nhân cơ hội đánh Tống Huyền Cơ trở tay không kịp. Nhưng ngay khi gã dốc hết sức nhào ra, hình ảnh đột ngùng tĩnh lặng.

Gió tuyết bỗng nổi lên, trong nháy mắt đã bao phủ cả thiên địa bằng băng giá. Mặt đất đóng băng dày đặc, hơi thở phả ra như ngưng tụ thành thực thể, băng tinh lấp lánh dưới ánh trăng, đẹp đến chấn động lòng người.

Tuyết rơi không tiếng động, lạnh lẽo thấu xương, Tây Châu nóng bức suốt ngàn vạn năm nay, cuối cùng đã được chứng kiến băng tuyết.

Tống Huyền Cơ liếc nhìn Trưởng Tôn Sách đang lúng túng, ánh mắt lạnh lùng như khẽ thốt ra một chữ "Vô dụng".

Trưởng Tôn Sách tức đỏ cả mặt, miệng lúc mở lúc đóng, cuối cùng đành ngậm chặt.

Nhìn "Lâm Đàm" bị giam cầm tại chỗ, duy trì tư thế buồn cười, Hạ Lan Hi thậm chí cảm thấy hối hận. Y không nên nói lớn tiếng gọi "Tống Huyền Cơ!", mà nên dùng giọng đầm đầm gọi "Tống Huyền Cơ" mới đúng.

Tống Huyền Cơ xoay người, nhìn về phía "Lâm Đàm" : "Quỷ Tướng Ngữ?"

Trưởng Tôn Sách co ro vì lạnh rốt cuộc cũng tìm được cơ hội lên tiếng: "Ngươi phải cho miệng của hắn "rã đông" cái đã, nếu không thì hắn nói kiểu gì?"

Tống Huyền Cơ cho "Lâm Đàm" một cơ hội nói chuyện. Lớp băng trên mặt "Lâm Đàm" vỡ ra, ánh mắt của gã thong thả lướt qua Hạ Lan Hi, Tống Huyền Cơ và Trưởng Tôn Sách, bỗng nhiên bật cười một tiếng.

"Môn sinh đắc ý của đạo viện Vô Tình... Hừ." "Lâm Đàm" mặt mày vặn vẹo, dường như có vô số con rắn nhỏ đang nhúc nhích dưới da thịt của gã: "Bọn thiên kiêu chi tử các ngươi ngàn năm qua vẫn là cái bộ mặt đáng ghét đấy."

Hạ Lan Hi đứng ở sau lưng Tống Huyền Cơ khẽ cau mày.

Cuối cùng, tầm mắt của "Lâm Đàm" rơi vào Chúc Như Sương, gã cong môi, mỉm cười: "Mỹ nhân, lần sau đến lượt ta cưới ngươi nhé."

Nói xong, "Lâm Đàm" nhắm hai mắt lại, thân thể nhanh chóng hóa thành một vũng chất nhầy ở trước mắt mọi người.

Khác với trước đó, vũng chất nhầy này không thể động đậy ngọa nguậy nữa, chỉ có thể như nước, từ từ lan ra bốn phía, không lâu sau liền ngừng chảy. Mà chính giữa chất nhầy, một cái sừng rồng màu đỏ sậm bị chặt đứt đang lặng lẽ nằm đó.

Bầu trời vừa sáng, phương đông ửng hồng, Lâm phủ vốn dĩ náo nhiệt vui vẻ giờ đây đã cửa đóng then cài, chỉ còn sót lại một đống hỗn độn.

*

Trưởng Tôn Sách vẫn là có nhà không về, theo ba người đẹp của đạo Vô Tình trở về khách điếm trước đó nghỉ tạm.

Dưới ánh mặt trời, đường dài vắng bóng người. Hạ Lan Hi bước đi ở giữa, bên trái là Tống Huyền Cơ, bên phải là Chúc Như Sương, phía trước là Trưởng Tôn Sách. Ba đạo Vô Tình vẫn giữ im lặng như thường lệ. Trưởng Tôn Sách công khai sử dụng phù Truyền Âm với viện trưởng Hỗn Thiên Đạo ở ngay trước mặt các đạo Vô Tình, muốn cho các đạo Vô Tình thấy thế nào mới là tình cảm thầy trò bình thường.

"Chuyện này đã giải quyết suôn sẻ, 【Quỷ Tướng Ngữ 】cũng không bị mất, Tống Tầm đang giữ. Viện trưởng cứ yên tâm, mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của đệ tử….đúng đúng đúng, đệ tử đóng vai trò vô cùng quan trọng trong đó. Cái gì? Ngài hỏi đệ tử với đạo Vô Tình bên nào có vai trò lớn hơn à? Cái này còn phải phụ thuộc vào góc độ để nói rồi. Ví dụ như nếu không phải đệ tử nhắc Tống Huyền Cơ phá băng cho tà ma nói chuyện thì có thể đã mất một manh mối quan trọng rồi..."

Hạ Lan Hi không nhịn được nữa, dừng bước, gọi: "Chúc Như Sương!"

Tống Huyền Cơ và Chúc Như Sương đồng loạt dừng lại, nhìn về phía Hạ Lan Hi.

Y nói: "Tới phòng của ta, có chuyện cần nói."

Chúc Như Sương chần chừ chốc lát, gật đầu.

Tống Huyền Cơ lại nhìn về phía Tống Huyền Cơ nói: "Ngươi nên báo lại việc này với Giang viện trưởng."

Nhanh lên, đừng để Trưởng Tôn Sách cướp mất công lao!

Hạ Lan Hi vốn tưởng Tống Huyền Cơ sẽ chỉ đáp lại một tiếng "Ừm", không ngờ hắn lại phun ra một câu: "Không cần ngươi dạy."

Chúc Như Sương bước theo về phòng, không chờ Hạ Lan Hi mở miệng thì hắn đã nói: "Chắc ngươi và Tống Huyền Cơ đều biết chuyện vừa xảy ra rồi."

"Ừm," Hạ Lan Hi cẩn thận thi triển một thuật cách âm cho gian phòng, nói: "Ngoại trừ một ít chi tiết."

"Chi tiết..." Chúc Như Sương quay đầu, nhẹ giọng nói: "Cũng không có gì để nói."

Hạ Lan Hi đúng là muốn hỏi Chúc Như Sương gặp "Lâm Đàm" và sao lại ở cùng với gã trong huyễn cảnh Phù Sinh Nhược Mộng ba năm, nhưng hiển nhiên Chúc Như Sương không muốn nói thêm việc này, y tự nhiên sẽ không ép buộc.

"Được, chúng ta nói thêm vài chuyện khác." Hạ Lan Hi nín nhịn suốt chặng đường, cảm thấy mình sắp nổ tung rồi: "Ngươi không cảm thấy, hôm nay ngươi nói nhiều hơn bình thường sao?"

"À, ngươi hỏi cái này à." Ánh mắt Chúc Như Sương hơi dao động, hình như có chút chột dạ: "Ta mượn dùng hơi nhều nước ớt của Trưởng Tôn Kinh Lược đấy mà."

"Bớt nói đi!" Hạ Lan Hi nhìn chằm chằm Chúc Như Sương, không chịu buông tha bất kỳ cảm xúc nào trút ra ngoài của đối phương: "Ta đã kiểm tra qua, hoàn toàn không có "Nước ớt nói nhiều" gì hết, đó chỉ là nước ớt bình thường thôi, Trưởng Tôn Sách mua phải thuốc giả!"

Chúc Như Sương hơi sững sờ: "Sao lại như vậy?" Chúc Như Sương nhanh chóng nhận ra không đúng: "Nhưng ngươi cũng..."

Hạ Lan Hi quyết đoán ngắt lời hắn: "Hiện tại, là ta đang hỏi ngươi."

Chúc Như Sương khẽ nhếch môi, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng hóa thành một tiếng than nhẹ: "Được rồi."

Hạ Lan Hi mơ hồ có dự cảm nào đó. Chúc Như Sương nhìn hắn, hơi xấu hổ mỉm cười: "Thật ra, ta cũng không phải là người thực sự im lặng ít nói giống như ngươi và Tống Huyền Cơ. Chẳng qua là vì tĩnh tâm tu đạo, không thể không làm như thế."

Hạ Lan Hi: "..."

"Tóm lại sau chuyện này, đạo Vô Tình Viện cũng không thu nhận ta nữa. Chờ sau khi cùng các ngươi trở về Thái Hoa Tông để phục mệnh, chắc là ta phải..." Chúc Như Sương cụp mi xuống, tự giễu cười một tiếng: "Giờ nghĩ lại, mấy ngày cuối cùng nếu có thể dùng mặt thật để ở cùng với các ngươi, dường như cũng không tệ. Nhưng ngươi có thể yên tâm, ta biết ngươi và Tống Huyền Cơ thích yên tĩnh, nếu không cần thiết, ta tuyệt đối sẽ không quấy rầy các ngươi đâu."

Hạ Lan Hi: "..."

Chúc Như Sương thấy Hạ Lan Hi sắc mặt trắng rồi đỏ, đỏ rồi trắng, còn tưởng mình đột nhiên tự khai làm cho người ta sợ, ân cần hỏi han: "Hạ Lan Thời Vũ? Ngươi không sao chứ?"

Hạ Lan Hi che ngực, gần như sắp hộc máu, nói không nên lời: "Ngươi... Ta... Chúng ta... Chúc Vân, sao ngươi không nói sớm hả!!!"
« Chương TrướcChương Tiếp »